Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

chương 43: ký ức ở vân nam (một)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Thừa Hiên nhớ tới hành động của Ninh Mông khác thường trong đêm trước khi đi huấn luyện, trong lòng vẫn căng thẳng. Vào lúc này nghe giọng nói của cô, trong lòng cũng hiểu, “Chú nhỏ” trong miệng cô cùng chuyện đêm đó có quan hệ với nhau. Anh không nói, đi tới, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, im lặng an ủi.

“Ông nội và bà nội của em có tổng cộng mười người con, trong hôn lễ của chúng ta ngoại trừ ba của em ra, vẫn còn có tám cô chú nữa, anh có nhớ không?” Ninh Mông biết Cố Thừa Hiên có trí nhớ hơn người, cũng chỉ tùy ý hỏi một câu, không đợi anh trả lời lại tiếp tục nói qua.

“Chú nhỏ Ninh Trí Dũng là chú út, là người được ông nội thương nhất, bởi vì chú út từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, nên người trong nhà cũng rất cưng chiều chú. Cho nên khi chú tốt nghiệp trung học sau đó thi trường cảnh sát, người trong nhà cũng không ai có ý kiến. Dù sao lúc đó ông nội vẫn đang tại vị nên cả nhà có ý định đợi khi chú tốt nghiệp sẽ để chú làm hành chính ở tổng cục cảnh sát, dù sao việc này cũng phải chuyện khó. Chỉ là không ai nghĩ đến sau khi tốt nghiệp, chú liền lựa chọn đi đến Vân Nam”.

“Khi đó, trong nhà giống như ong vỡ tổ, bác cả đến cô tám lần lượt khuyên chú, thế nhưng chú lại quyết tâm nhất định phải đi. Ngày nào bà nội cũng khóc, thiếu chút nữa là lấy cái chết để dọa chú, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được ý định của chú. Chú phản kháng bằng cách tuyệt thực, ép đến bà nội phải năn nỉ, cuối cùng ông nội vung tay lên nói nhà họ Ninh có một đứa con có chí khí như vậy cũng là niềm hãnh diện. Cứ như vậy, chú đi đến Vân Nam trong sự tán thưởng của ông nội, cùng với nước mắt của bà nội. Năm đó, em được bốn tuổi, còn Chú nhỏ khi đó hai mươi mốt tuổi”.

“Chú út đi Vân Nam, mỗi năm khi giao thừa đều quay về để ăn tết cùng với gia đình. Có thể là vì quan hệ của ba em và chú út rất tốt nên chú út rất cưng chiều em. Khi đó cô tám cũng nói giỡn rằng có thể là em đã đầu thai lộn rồi, em đáng lẽ phải là con gái của chú út mới đúng. Mỗi khi đó, chú út sẽ ôm em và hôn em nói: “ Con gái của anh ba đương nhiên cũng là con gái của em, Tiểu Cửu chính là con gái cưng của Ninh Trí Dũng này”

“Tiểu Cửu….”Cố Thừa Hiên thấy nước mắt Ninh Mông từng giọt, từng giọt lăn xuống, đau lòng lên tiếng ngăn cô lại: “Đã nói là đừng nhớ lại nữa…. Nếu nhớ lại mà khổ sở như vậy thì em đừng nhớ lại nữa”.

“Không….” Ninh Mông cố chấp xoa xoa nước mắt, kéo một cánh tay của Cố Thừa Hiên, tự động ngồi trên đùi của anh, lại kéo tay của Cố Thừa Hiên ôm chặt mình lại, lắc lắc thân thể nhỏ bé trong ngực anh tìm tư thế thoải mái, thỏa mãn cười khẽ một tiếng, nói: “Em muốn cho anh biết, bởi vì anh là chồng của em, anh có quyền biết mọi chuyện về em. Cố Thừa Hiên, em không phải là khổ sở, em chỉ cảm thấy đã nhiều năm như vậy, nhưng chuyện tình giữa chú út và dì Hòa Ngọc thật đáng buồn, số mạng con người thật mỏng manh. Làm cho em lúc nào cũng cảm thấy tiếc nuối”

Cố Thừa Hiên thấy cô không có gì khác thường, mới khích lệ bằng cách hôn vào môi cô nói nhỏ: “Tiểu Cửu….Chúng ta sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đáng tiếc đó”

“Em biết rõ” Ninh Mông nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, chống thân thể lên hôn lên gò má của anh, lại trở về trong ngực của anh nói tiếp, “ Hai ngày nay em suy nghĩ rất nhiều, em hi vọng hai chúng ta thẳng thắng với nhau, em không cảm thấy chuyện chú út sẽ xuất hiện giữa hai chúng ta, chỉ là, em nghĩ muốn cho anh thấy một Tiểu Cửu không có bí mật mà thôi”.

“Tốt”

Ninh Mông gật đầu một cái, híp mắt tiếp tục nhớ lại.

Ninh Trí Dũng lúc vừa tới Vân Nam rất cô đơn, trong đội có một người thuộc dân tộc Thái tên là Thái Tộc Nhân đối với Ninh Trí Dũng rất nhiệt tình. Ăn cơm trưa, đi ra ngoài làm nhiệm vụ, tụ tập vào Chủ Nhật,…Thái Tộc Nhân đều tích cực kéo Ninh Trí Dũng tham gia. Trong thời gian đó, hai người rất thân với nhau, xem nhau như anh em.

Đều là những thanh niên hai mươi tuổi, lứa tuổi tràn đầy nhiệt huyết, có lần bắt những tội phạm buôn bán ma túy, Ninh Trí Dũng bị thương. Thái Tộc Nhân tận tâm tận lực chăm sóc Ninh Trí Dũng. Do có công tác cần phải xử lý nên Tộc Nhân kêu em gái là y tá bệnh viện tên là Ngọc Ân giúp chăm sóc cho Ninh Trí Dũng.

“Ngọc Ân” trong từ của dân tộc Thái có nghĩa là hoa sen, tên cũng giống như người. Ngọc Ân là một cô gái ý tứ, thanh thuần, khả ái; trong thời gian chăm sóc cho Ninh Trí Dũng cũng bắt đầu dần dần yêu sự nhiệt tình làm nhiệm vụ, yêu sự tin tưởng vào chính nghĩa và bắt đầu có tình cảm với người con trai này.

Lúc Ninh Trí Dũng xuất viện vừa vặn là giữa tháng tư của người Thái, là lễ tạt nước. Ninh Trí Dũng không cách nào từ chối được nhiệt tình của Thái Tộc Nhân nên đã cùng anh đi đến thôn của anh Tây Song Bản Nạp chơi. Chính tại chỗ này Ninh Trí Dũng đã gặp được người sau này gây ra tai họa sát thân cho mình- Ngọc Hãn.

Ngọc Hãn là em của Thái Tộc Nhân, chị của Ngọc Ân, dáng vẻ xinh đẹp, được xem là một đại mỹ nhân ở Tây Song Bản Nạp, người đến cầu hôn cô xếp thành một hang dài đến hết thôn. Nhưng yêu cầu của Ngọc Hãn rất cao, từ trước đến nay không ai có thể lọt vào mắt của cô. Ninh Trí Dũng dung mạo rất anh tuấn, dù chỉ mặc thường phục, vẫn không che được phong cách anh tuấn. Ngọc Hãn thấy anh trai và em gái dẫn theo một người con trai xuất sắc như vậy về thôn thì liền chọn trúng Ninh Trí Dũng sẽ làm chồng sau này.

Trong lễ tạt nước của người Thái, tất cả nam nữ chưa kết hôn sẽ tham gia “ném bao”. Các cô gái sẽ mặc những trang phục đẹp nhất, cầm trong tay tín vật bày tỏ tình yêu hoa bao (hoa bao được may tỉ mỉ bằng vải bông), cùng các chàng trai chia thành hai nhóm. Hai nhóm đứng cách xa nhau ba bốn mươi thước, bắt đầu ném hoa bao cho người mà mình có tình cảm- giống như một hình thức tỏ tình.

Ngày hôm đó Ngọc Hãn ăn mặc vô cùng diễm lệ, thu hút rất nhiều chàng trai người Thái. Nhưng cô tựa như một con phượng hoàng kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, không dành cho ai một ánh mắt nào. Ánh mắt chỉ tập trung vào Ninh Trí Dũng- người chỉ đứng một bên mỉm cười nghe Ngọc Ân giảng giải tục lệ của người Thái mà không có chút chú ý nào đến cô.

Ngọc Hãn nhìn thấy chỉ thấy cơn giận bốc cháy, hung dữ nhìn Ngọc Ân một cái. Sau đó nằm ngoài ý nghĩ của mọi người, đem vật cầm trong tay hoa bao ném về phía Ninh Trí Dũng. Nhưng Ninh Trí Dũng lại không rõ việc ném hoa bao có nghĩa là thay lời tỏ tình của cô đối với anh; lại tưởng rằng cô đang chào hỏi anh nên anh theo lễ phép gật đầu cười lại, nhặt hoa bao lên sau đó không có bất cứ hành động nào.

Ngọc Ân đứng bên cạnh thấy cảnh Ngọc Hãn ném hoa bao về phía Ninh Trí Dũng thì sắc mặt trầm xuống. Từ nhỏ cô làm cách nào cũng không thể nào sánh bằng chị của mình, lần này, có lẽ cũng không tránh khỏi thất bại…. Ninh Trí Dũng quay đầu thấy sắc mặt Ngọc Ân không tốt, cho rằng cô không khỏe, liền ân cần hỏi thăm cô chỗ nào không thoải mái. Ngọc Ân chỉ đỏ mắt nói không có việc gì rồi xoay người chạy.

Ninh Trí Dũng thấy nước mắt của Ngọc Ân chảy xuống trong lúc cô xoay người bỏ chạy, sắc mặt của anh cũng không tốt chút nào liền đuổi theo. Mà Ngọc Hãn thấy cảnh đó, giận đến mức không sợ mọi người chế nhạo, nhấc chân đuổi theo Ninh Trí Dũng.

Ninh Trí Dũng lúc tìm được Ngọc Ân là cô đang đứng dưới tán cây Hồng Đậu bụm mặt khóc thút thít. Là người luôn lỉnh táo nhưng lúc này chân tay của Ninh Trí Dũng luống cuống hẳn lên, có chút cứng rắn xoay thân thể cô lại, giọng nói lại hoàn toàn khác biệt, dịu dàng như nước chảy: “ Thế nào? Không phải là mới vừa vui vẻ cuống nhiệt sao? Sao lại đột nhiên khóc rồi?”

Mặc dù Ngọc Ân thích Ninh Trí Dũng nhưng chị gáiđã tỏ tình nên cô đành đẩy anh ra. Ninh Trí Dũng không biết lý do, trong lòng có chút bực bội, nhưng lại đau lòng khi thấy Ngọc Ân khóc, kiên trì hỏi nguyên nhân. Lúc Ngọc Ân vừa khóc vừa giải thích thì lại làm cho Ninh Trí Dũng cười to.

“Cô ngốc, anh là một người Hán làm sao hiểu quy tắc ở thôn người Thái của em?” Ninh Trí Dũng đem cô gái đang khóc sướt mướt ôm vào trong lòng, chậm rãi nói: “Người Hán bọn anh chỉ biết Nhất Kiến Sinh Tình (giống như tình yêu sét đánh của người Việt), anh và em đã quen biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em không cảm thấy tình cảm của anh đối với em?”

Nghe được lời thổ lộ, Ngọc Ân nhất thời ngây ngẩn cả người, si ngốc nở nụ cười. Sau lưng Ngọc Hãn thấy cảnh hai người ôm nhau thì mười ngón tay thon dài bóp váy nổi lên gân xanh.

Lúc trở lại nhà Ngọc Ân, Ngọc Ân ngay trước mặt mọi người trong gia đình bưng chén nước trà CHAN cho Ninh Trí Dũng; trà CHAN cũng là một cách thông báo người yêu của mình cho gia đình biết theo phong tục của người Thái. Ninh Trí Dũng sau khi nghe, không nói hai lời liền cầm lên uống. Lúc này mới ở trước mặt mọi người khẳng định tình cảm của hai người, Tộc Nhân thấy Ninh Trí Dũng cùng em gái của mình tâm đầu ý hợp thì rất vui mừng, người trong nhà cũng chân thành chúc phúc cho đôi trai gái, không ai chú ý đến gương mặt của Ngọc Hãn đã trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.

Qua một thời gian, lúc Ninh Mông sáu tuổi được cha mẹ dẫn đến Vân nam chơi. Ninh Trí Dũng thường xuyên dẫn theo Ninh Mông khi đi chơi cùng Ngọc Ân, nên Ninh Mông được tiếp xúc nhiều với Ngọc Ân. Trong trí nhớ của Ninh Mông thì Ngọc Ân là một cô gái rất dịu dàng, thiện lương, rất yêu trẻ em. Cô bé Ninh Mông rất thích người thím tương lai này.

Có một ngày Ngọc Ân cùng Ninh Trí Dũng lên tiếng chào hỏi ba mẹ của Ninh Mông rồi dẫn Cô bé Ninh Mông về nhà. Ngọc Hãn hôm đó đang ở nhà pha trà cho Tộc Nhân uống…, xa xa đã nhìn thấy Ngọc Ân bế một bé gái trong ngực. Ngọc Hãn tức giận ném cái liếc mắt đến, lại nghe thấy Ngọc Ân nói với bé gái kia: “Tiểu Cửu, chúng ta ở nơi này chơi, chờ chú út của con ngày mai nghỉ phép tới đón chúng ta có được hay không?”

“Quá tốt….” Cô bé Ninh Mông chuyển con ngươi đen bóng nhìn chung quanh, vô tình nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Ngọc Hãn, nghiêng đầu nhin một lúc lâu, mới ôm cổ Ngọc Ân nói nhỏ: “Chị kia nhìn thật xinh đẹp….Nhưng mà sao lại có vẻ rất hung dữ!”.

Ngọc Ân cười đến vui vẻ, Ngọc Hãn thì tối mặt. Bình thường trẻ em nói chuyện tương đối lớn nên mặc dù cô bé Ninh Mông đã cố tình nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Ngọc Hãn nghe thấy. Lúc nhỏ Ngọc Hãn rất khinh thường Ngọc Ân bởi vì so về bất cứ mặt nào thì Ngọc Ân cũng không thể nào bằng được cô. Chỉ là từ sau việc tỏ tình bị Ninh Trí Dũng từ chối, cô rất ghét việc ai so sánh giữa cô và Ngọc Ân.

Bị Cô bé Ninh Mông trực tiếp nói mình hung dữ thì Ngọc Hãn tức giận đến thở không nổi, xách theo một bình trà nhỏ duyên dáng bước thẳng đến chỗ Ngọc Ân. Ngọc Ân lúc này đang bế cô bé Ninh Mông trên tay không kịp đề phòng đã bị Ngọc Hãn chế nước trà nóng vào tay….

_________________

Truyện Chữ Hay