Cánh cửa vừa được đóng lại, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên cứng ngắc, cộng thêm sắc mặt khó coi của Lăng Thận Hành, dù anh không nói gì, cũng đủ thấy sợ hại.
Mộc Vãn đứng dậy nhường chỗ ngồi cho lão phu nhân, cô tự ngồi xuống chiếc ghế màu trắng theo phong cách Châu Âu ở phía dưới.
Lão phu nhân nhìn thấy hai con nha đầu quỳ dưới đất cùng một cùng một cô gái, người nào người nấy đều khóc lóc sướt mướt, bà cụ lại nhớ đến việc lần trước Mộc Vãn dạy dỗ nha đầu, không nhịn được nổi giận: “Chuyện này là sao?”Lăng Tuyết Thu nhận ra lão phu nhân đã hiểu lầm chị dâu, vội vàng kể từ đầu tới cuối chuyện xảy ra hôm nay, kể rất rõ ràng không sót một chữ nào.
Lão phu nhân nghe xong, mãi không có phản ứng dì, tuy bà hai đứng bên cạnh đã cố gắng chịu đựng, nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại không ngừng run rẩy.
Lúc bà ta nhìn thấy Xích Nhi và Thúy Quyên đã đoán được rồi, lại nhìn thấy em gái Lưu phó quan cũng ở đây, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, bây giờ nghe lời nói của Lăng Tuyết Thu, bà ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, như có con dao nhỏ lướt qua sống lưng của bà ta.
“Lời Tuyết Thu nói là thật sao?” Tuy lão phu nhân không tin nổi, nhưng vẫn chỉ đám người quỳ trên mặt đất rồi hỏi bà hai.
Bà hai lập tức quỳ xuống đất, vội vàng giải thích: “Con không biết Tam tiểu thư đang nói gì, mẹ, con chưa từng làm những việc này, chắc chắn là bị vu oan.
”Bà ta lại nhìn về phía Mộc Vãn, vẻ mặt hơi tức giận và uất ức: “Con và Thiếu phu nhân có chút khúc mắc, nhưng cũng không thể vì thế mà hại con bé, còn nói con tằng tịu với người khác? Rốt cuộc con đã đắc tội ai, mới bị người ta tình toán đủ kiểu như vậy.
”Mộc Vãn nghĩ thầm đã đến lúc này rồi còn đánh chết cũng không thừa nhận, lại còn trả đũa, có phải bà ta tưởng Lăng Thận Hành và lão phu nhân đều bị ngớ ngẩn rồi không.
“Bà muốn xem chứng cứ?” Lăng Thận Hành vẫn không nói gì đột nhiên nặng nề nói, lấy thứ gì đó ở trên bàn rồi ném mạnh xuống đất, thứ kia rơi xuống trước mặt bà hai, bà ta cúi đầu là nhìn thấy.
Lúc nhìn thấy lá thư này, sắc mặt bà hai lập tức trắng bệch, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem vì sao lá thư này lại rơi vào trong tay Lăng Thận Hành.
Nghĩ đến khả năng nào đó, bà ta ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm Mộc Vãn, cô ngồi trên chiếc ghế màu trắng, dáng người mềm mại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cô thản nhiên nhìn bà ta, như đang nhìn một con tôm tép nhãi nhép, cứ như tất cả trò xiếc của bà ta đều nằm trong sự dự đoán cảu cô vậy.
Bà hai vô thức rùng mình một cái, hình như bà ta bị gài bẫy rồi.
Bắt đầu từ khi Mộc Vãn để lộ cho bà ta biết Mộc Văn Vũ về quân doanh, cô đã dẫn đường cho bà ta, nhưng bà ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, trước khi nhờ Mộc Văn Vũ đưa thưa đã sớm nghe về cách làm người của cậu, hơn nữa cũng biết quan hệ của cậu và Mộc Vãn rất kém, nếu không cậu cũng chẳng công khai đối đầu với Mộc Vãn ngay trên bữa tiệc hôm đó.
Rốt cuộc người phụ nữ này đã làm thế nào mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Mộc Văn Vũ đã nghe lời cô răm rắp?Bà ta cảm thấy sau khi Mộc Vãn ngã xuống giếng đã thay đổi thành một người khác, nhưng có thay đổi thế nào cũng chỉ là đại tiểu thư ngu ngốc không não trước kia thôi, thậm chí bà ta căn bản không cần đề phòng cô, Thúy Quyên nói ngày nào cô cũng uống sạch bát thuốc, bà ta còn cười nhạo sự ngu xuẩn của cô, ai ngờ, bà ta chưa từng hỏi Thúy Quyên, có tận mắt nhìn thấy cô uống sạch số thuốc đó không.
Là cô, chắc chắn là cô, đều do cô thiết kế.
Bà hai dữ tợn lườm Mộc Vãn, lại quên mất phải che giấu cảm xúc, tuy lão phu nhân không chào đón Mộc Vãn, cũng không có nghĩa bà cụ không phân biệt được đúng sai, không nhìn rõ sự thật.
”“Tuyết Thu, nhặt bức thư lên cho bà xem.
” Bà cụ nói với Lăng Tuyết Thu: “Bà cũng muốn xem thử bên trong viết cái gì.
”.