Một nha đầu mặc áo vải bố màu lam nhạt phối váy màu đen, cột bím tóc từ bên trong đi ra, đầu tiên cô ta liếc mắt nhìn khắp nơi, thấy chung quanh không có ai chú ý, lúc này mới đi đến phía Thúy Quyên.
Ánh Xuân thấp giọng nói: “Là nha hoàn Xích Nhi bên cạnh bà hai.
”Nha hoàn hạ nhân đông đảo, Lăng Tuyết Thu cũng không thể biết hết, nhưng Xích Nhi cô ấy vẫn biết, ngày thường cô ta đi theo bên cạnh bà hai, miệng lưỡi giảo hoạt, rất nhanh nhẹn.
Lăng Tuyết Thu làm một động tác suỵt, vểnh tai nghe động tĩnh bên kia.
“Không phải đã nói đừng tới tìm tôi sao, không sợ bị người thấy?” Xích Nhi trách cứ, “Ngày thường tiền tài cũng không thiếu cho cô, sao không nghe lời như vậy.
”Thúy Quyên cười hì hì: “Chị Xích, chẳng lẽ chị đã quên, hôm nay là ngày Thiếu phu nhân uống thuốc.
”Xích Nhi vừa nghe, giữa mày không vui lập tức thu lại, cô ta đúng là vội tới nỗi quên mất chuyện này, liền hỏi: “Thiếu phu nhân các người có cái gì khác thường không?”“Buổi tối chỉ ăn một chút quả nho đã bắt đầu đau bụng, còn hộc máu, toàn thân đau khó chịu, đang vùng vẫy trên giường kìa.
” Thúy Quyên cho rằng đây là phản ứng Xích Nhi muốn, cô ta nói như muốn trừng trị Thiếu phu nhân.
Nhưng Xích Nhi nghe xong lời này cũng không có cảm xúc vui vẻ gì, chỉ nói: “Cô đi về trước đi, về sau đừng tới tìm tôi, để người khác nhìn thấy sẽ nói nhàn thoại.
”Thúy Quyên lại không đi vội, mà nhìn chằm chằm mặt giày vải cô ta, “Chị Xích có thể nói một tiếng với bà hai, tôi gần đây hơi túng, nhìn xem…….
”Xích Nhi biết cô ả lại muốn tiền, thầm mắng một tiếng ‘lòng tham không đáy’, lại lần nữa cảnh giác nhìn bốn phía rồi từ trong túi lấy ra một đôi hoa tai trân châu: “Trân châu này ở biển Nam, cũng đáng không ít tiền.
”Thúy Quyên nhìn trân châu kia trong suốt lóng lánh, ở dưới ánh trăng tỏa ánh sáng kỳ dị, trong mắt tức khắc lộ ra vẻ tham lam, cô ả duỗi tay lấy lại đây, vuốt ve như bảo bối: “Thay tôi cảm ơn bà hai.
”“Cầm đồ thì đi nhanh, nhớ kỹ về sau đừng tới tìm tôi.
” Xích Nhi lại trầm giọng cảnh cáo vài câu mới vội vàng rời đi.
Bên cấy tùng sau núi giả, Ánh Xuân nghe được trợn mắt há hốc mồm, cô ta sao cũng sẽ không nghĩ tới, Thúy Quyên vẫn luôn được Thiếu phu nhân coi trọng thế mà lại ở sau lưng liên hợp người khác ám hại thiếu nãi nãi.
Cô ta nói một tiếng không hay, gấp tới nỗi bật khóc: “Cô ba, thiếu nãi nãi đúng là mỗi ngày đều phải uống một bát thuốc bổ, Thúy Quyên nói là lão phu nhân bên kia đưa tới, phải uống đủ nửa tháng, có phải ày Thúy Quyên thêm thuốc gì vào, Thiếu phu nhân có bị sao không?”Lăng Tuyết Thu cũng là vô cùng khiếp sợ, nha hoàn này thấy tiền sáng mắt, không tiếc bán đứng chủ tử cô ả, nhưng cô ấy không hoảng loạn như Ánh Xuân, bởi vì cô ấy làm những việc này đều do Mộc Vãn phân phó, nếu cô có việc, nào còn sức sắp xếp chuyện này.
“Cô đừng vội, chúng ta về Hoa Quế Uyển trước, thiếu nãi nãi nhà các người đã có sắp xếp.
”Ánh Xuân vẫn không hiểu ra sao, nhưng nhìn cô ba bình tĩnh như thế, cô ta cũng dừng lại tiếng khóc, trong miệng hừ một tiếng: “Thúy Quyên này, thật là một con bạch nhãn lang nuôi không nổi.
”Hai người trở lại Hoa Quế Uyển, từ rất xa đã nhìn thấy có người ngồi đại sảnh, người cao lớn, phong thái như ngọc.
“Là thiếu soái, thiếu soái tới.
” Ánh Xuân vừa mừng vừa sợ.
Gần đây thiếu soái thường xuyên tới Hoa Quế Uyển, cô ta thay Thiếu phu nhân vui vẻ, đồng thời lại cảm thấy có thiếu soái ở đây, bệnh Thiếu phu nhân hẳn là sẽ không có việc gì.
Kết quả ánh mắt lại thoáng nhìn thấy Mộc Vãn êm đẹp ngồi nghiêng ở bàn bát giác đối diện, trong tay cầm cái cốc, cúi đầu uống trà.
.