Gần đây, Tô Minh Tuyết cảm thấy mình quá nhạy cảm với Lương Đồng Tâm, hơn nữa cậu cả nhà họ Điền đó, rốt cuộc đến khi nào anh mới chịu chính thức kết hôn với cô đây?
Tô Minh Tuyết sợ đến ngày nào đó, cuộc sống xa xỉ mà cô đang nắm giữ sẽ tan thành mây khói.
Buổi trưa, lúc Lương Đồng Tâm cầm khay thức ăn đi trong nhà ăn, thì nhìn thấy Triệu Bình – người đã mang bữa sáng cho cô vào sáng hôm qua.
Nên cô chủ động đi tới, ngồi đối diện anh, làm Triệu Bình giật mình.
“Cô là?” Triệu Bình nhất thời không nhớ ra Lương Đồng Tâm là ai.
Lương Đồng Tâm khẽ cười: “Cảm ơn anh sáng qua đã mang bữa sáng cho tôi, nhưng tôi không hiểu, tại sao anh lại mang bữa sáng cho tôi?”
“Cô là Lương Đồng Tâm?” Giờ Triệu Bình mới tỉnh táo lại.
Lương Đồng Tâm khẽ gật đầu.
Hôm qua anh đi quá gấp gáp, nên không nhìn thấy rõ ngoại hình của cô gái này.
Nhưng giờ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ rồi.
Mặc dù cô không thuộc tuýp người xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng thuộc kiểu người trong sáng ngọt ngào.
“Bữa sáng hôm qua bao nhiêu tiền, để tôi trả cho anh…”
“Cô biết Điền Trung Quân không?” Triệu Bình vội cắt ngang lời Lương Đồng Tâm.
Lương Đồng Tâm chớp mắt, lúng túng gật đầu.
“Là anh ấy bảo tôi mang tới cho cô.” Triệu Bình cười nói, anh vốn định hỏi cô, cô quen biết ông chủ thế nào.
Nhưng trước đó tổng giám đốc Điền đã căn dặn, không cho anh tiết lộ thân phận anh ấy trước mặt Lương Đồng Tâm.
“Anh là bạn anh ấy?” Lương Đồng Tâm vô thức hỏi.
Triệu Bình ngẩn người một lúc, rồi mới gật đầu, thật ra, anh là cấp dưới của anh ấy, nói trắng ra là người chạy vặt cho anh ấy.
“Vậy anh cũng học thiết kế kiến trúc à?” Lương Đồng Tâm hỏi tiếp.
Triệu Bình nhất thời không nói nên lời.
“Xin lỗi, tôi nói nhiều quá rồi.” Lương Đồng Tâm thấy Triệu Bình chỉ nhìn chằm chằm mình không nói gì, thì vội vàng xin lỗi, rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Hai người chỉ ngồi ăn cùng một bàn, cũng có thể tạo ra tin đồn.
Nghe nói, thực tập sinh đại học mới tới bên phòng thiết kế đã thân thiết với trợ lý Triệu Bình của tổng giám đốc.
Hôm qua, trợ lý Triệu Bình của tổng giám đốc đích thân mang bữa sáng cho Lương Đồng Tâm, trưa hôm sau, hai người lại ngồi ăn cơm cùng nhau.
Diêu Minh Na nghe thấy tin tức này, thì không khỏi vui mừng, hóa ra cô đã hiểu lầm Điền Trung Quân.
Lương Đồng Tâm và Triệu Bình mới là một cặp.
Con người Trung Quân tốt như thế, nên quan tâm bạn gái cấp dưới một chút cũng là chuyện thường tình.
Sau giờ nghỉ trưa, Diêu Minh Na cố ý chạy vào văn phòng Điền Trung Quân để thông báo chuyện này.
“Triệu Bình! Cậu có bạn gái rồi, sao không nói với tôi một tiếng?”
Diêu Minh Na tự dưng chạy tới chào hỏi, làm Triệu Bình không kịp ứng phó.
“Phó trưởng phòng Diêu! Cô tới đây tìm tổng giám đốc Điền à?” Triệu Bình cười hỏi.
Nhưng Diêu Minh Na lại lườm Triệu Bình, rồi ngó lơ anh, đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
Lúc này, Điền Trung Quân đang xem tài liệu.
Diêu Minh Na đi tới cửa, lịch sự gõ cửa ba lần.
“Mời vào.” Điền Trung Quân vẫn không ngẩng đầu lên nói.
Diêu Minh Na đi vào một mình, còn chưa đi tới trước bàn làm việc của Điền Trung Quân, đã bắt đầu nói: “Chẳng phải công ty cấm nhân viên yêu nhau à?”
“Ừm.” Điền Trung Quân đáp rất hờ hững.
Diêu Minh Na đi tới trước bàn làm việc của Điền Trung Quân rồi ngồi xuống, vắt chéo hai chân, khoanh tay trước ngực, rõ ràng cô tới đây để mách lẻo, nhưng dáng vẻ lại rất ngay thẳng.
“Trợ lý của anh đang yêu đương với Lương Đồng Tâm – thực tập sinh đại học mới tới bên phòng thiết kế kìa, anh định xử lý chuyện này thế nào?”
“Chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi.” Điền Trung Quân thờ ơ đáp.
Thấy Điền Trung Quân phản ứng như thế, Diêu Minh Na không khỏi đắc ý.
Nếu cô sớm biết Lương Đồng Tâm thực chất là bạn gái Triệu Bình, thì cô cần gì phải so đo với cô ta?
“Vậy anh cứ làm việc đi, em đi đây!”
Diêu Minh Na mỉm cười, ưỡn ngực ngẩng cao đầu xoay người rời đi.
Lúc này Điền Trung Quân mới khẽ ngước mắt lên, nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
Lương Đồng Tâm yêu đương với Triệu Bình? Chuyện này sao có thể? Không ngờ Diêu Minh Na lại chạy tới chỗ anh để nói chuyện vô bổ này.
Nhưng chưa chắc lời đồn đại này đã là chuyện xấu với Lương Đồng Tâm.
Chí ít, có thể giải trừ sự thù địch mà Diêu Minh Na nhắm vào cô, đồng thời cũng khiến các đồng nghiệp không còn sai bảo cô nữa.
Mặc dù trong công ty, chức vụ trợ lý tổng giám đốc cũng không cao, nhưng địa vị thì khác. Dù chỉ là một trợ lý, nhưng suy cho cùng vẫn là “người được sủng ái” bên cạnh “Hoàng đế”.
Lương Đồng Tâm cầm tài liệu đi ra ngoài, không hề hay biết mình đã trở thành “bạn gái” trợ lý tổng giám đốc.
Tới khu biệt thự Hoa Viên, Lương Đồng Tâm làm thủ tục đăng ký chỗ bảo vệ, rồi tìm quản lý xuất trình giấy hành nghề, được một nhân viên quản lý nữ dẫn đến biệt thự Tô Minh Tuyết.
Biệt thự trong tiểu khu này đều thuộc dạng cao cấp trong Bình Dương, lại nằm trong trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện.
Mới một tháng không gặp, bạn thân cũ của cô đã có thể mua được một biệt thự lớn như thế, Lương Đồng Tâm hơi hâm mộ cô ta.
Cô lấy dụng cụ đo phòng ra, vừa đo vừa ghi vào sổ vẽ. Một mình cô ở trong biệt thự, có khi ngồi xổm xuống, cũng có khi đi cà nhắc, lên lầu rồi lại xuống lầu.
Bất giác, đã hết buổi chiều.
Lương Đồng Tâm đã nắm rõ kích thước căn biệt thự, rồi ngồi một mình trên cầu thang, bắt đầu xem tài liệu khách hàng.
Nhất định phải có quầy bar sàn nhảy, phòng tập thể hình và rạp chiếu phim gia đình, ngoài ra, biệt thự phải được cách âm tốt.
Yêu cầu thiết kế như này đâu giống căn nhà ở, mà giống như một câu lạc bộ giải trí cỡ nhỏ.
Tô Minh Tuyết tạo cho cô cảm giác, cô ta không hề giống một người phụ nữ gia đình sắp kết hôn, mà ngược lại giống người chỉ biết ham muốn hưởng lạc tiêu xài phung phí.
Lương Đồng Tâm không khỏi suy nghĩ, liệu chồng chưa cưới của Tô Minh Tuyết là người như thế nào?
Nhưng chồng chưa cưới của Tô Minh Tuyết có thể dung túng cho cô ta làm những gì mình thích thế này, thì chắc chắn sẽ rất cưng chiều cô ta.
Chỉ cần cô ta sống tốt, thì việc cô ta có cắt đứt quan hệ với cô hay không cũng chẳng có gì to tát.
Lương Đồng Tâm nở nụ cười vui mừng, rồi dựa theo yêu cầu mà Tô Minh Tuyết đề ra trong tài liệu, bắt đầu lên ý tưởng để thiết kế nội thất nơi này.
Chỉ với một bì bánh sandwich, một chai nước, một bút vẽ và một bản vẽ, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, Lương Đồng Tâm cứ thế ngồi một mình trong căn nhà thô cả buổi chiều.
Vẽ xong mấy bản phác thảo, Lương Đồng Tâm hài lòng nở nụ cười xán lạn, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đang ùn ùn kéo tới, như thể trời sắp mưa rồi.
Cô vội thu dọn đồ đạc, rồi đóng cửa chính biệt thự, định về nhà trước khi trời mưa, nhưng không ngờ vừa ra khỏi khu biệt thự Hoa Viên, trời đã đổ mưa như trút nước.
Lương Đồng Tâm giơ túi xách lên đầu, chạy trong mưa, trạm xe buýt đang ở bên kia đường, nên cô phải băng qua đường.