Thiên Ngọc chợt suy nghĩ, cô cầm tách trà lên uống, giọng nói lạnh lùng trả lời lại Tư Lộ:
"- Để sáng mai tôi ra sân nay đón Lưu Vân về đã, họp lớp là buổi chiều, có gì tôi sẽ nhắn với cậu sau! Vậy nha, tạm biệt!"
Thiên Ngọc nói ra một hơi, không để cho Tư Lộ trả lời, cô nhanh chóng cúp máy. Như Hạ khẽ nhìn gương mặt cô có chút lo lắng, nên chị đã hỏi cô:
"- Sao vậy? Ai gọi mà em lại lo lắng thế?"
Thiên Ngọc nhìn sang chị vẻ mặt buồn tủi, tay chống lên má rồi nói:
"- Ái Tư Lộ vừa gọi hỏi em ngày mai có đi họp lớp không?"
Nghe tên của Tư Lộ, Như Hạ tức giận đập bàn, chị nhìn sang cô rồi hỏi:
"- Rồi em đồng ý với cô ta rồi à?"
Cô lắc đầu bảo với chị là cô vẫn chưa có quyết định chính thức, còn phải đợi Lưu Vân về rồi mới chắc chắn. Như Hạ biết trong lòng của cô bây giờ rất khó xử nên chị đã nói:
"- Nếu em đi thì nên nhớ phải cẩn thận cho chị. Chuyện lần trước e là cô ta sẽ trả thù em vào buổi họp lớp ngày mai!"
Thiên Ngọc mỉm cười gật đầu với chị. Lúc sau, Ngụy Niên đi lại nói với cô:
"- Chị dâu ở đây đợi anh hai cùng đi ăn tối nha, em phải vào bệnh viện chăm sóc cho A Thành đây!"
"- Được rồi, em đi đi!"
Như Hạ cũng có việc nên đã cầm túi xách đứng lên, chị chào tạm biệt cô rồi nói:
"- Chị cũng có việc phải về trước đây, em và Mặc thiếu đi ăn vui vẻ!"
"- Vâng, chị đi đường cẩn thận!"
Cũng may là Thiên Ninh và Hiểu Đình vừa xong việc đã đi về trước rồi, nếu không chắc chắn hai người họ sẽ lại kiếm chuyện với cô. Ngồi ở ngoài đợi anh khá lâu, Thiên Ngọc đứng lên đi nào vào phòng làm việc của anh khẽ gõ cửa, Ngụy Châu ở trong phòng xem tài liệu của tội phạm mà quên mất thời gian, nghe tiếng gõ cửa, anh nói vọng ra ngoài:
"- Ai vậy?"
Thiên Ngọc đứng bên ngoài khẽ lên tiếng:
"- Là em đây!"
Nghe giọng nói của cô, Ngụy Châu đẩy tài liệu qua một bên, nhanh chóng đứng lên chỉnh lại quần áo rồi chạy ra mở cửa cho cô:
"- Sao em lại vào đây? Quay phim xong rồi à?"
Thiên Ngọc đưa tay lên choàng qua cổ của anh, cô nhón chân lên khẽ cụng nhẹ vào đầu anh, mỉm cười ngọt ngào nói:
"- Đã hơn giờ rồi, anh không đói sao?"
Ngụy Châu đưa một tay lên ôm lấy eo của cô, tay còn lại xem đồng hồ thì đã là giờ phút rồi, anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô nói:
"- Xin lỗi vợ, anh bận quá nên quên mất thời gian đưa em đi ăn tối!"
"- Không sao đâu, Châu bảo bối, em ngồi đây đợi anh, khi nào xong thì chúng ta đi ăn cũng được!"
Ngụy Châu vừa nghe được lời gì của cô, anh bất chợt hỏi lại cô:
"- Em vừa gọi anh là gì?"
Thiên Ngọc nhón chân lên hôn nhẹ lên trán của anh, tay không yên phận sờ vào gương mặt của anh, miệng mỉm cười ngọt ngào nhìn anh nói:
"- Là Châu bảo bối!"
Ngụy Châu nhanh chóng khẽ buông cô ra, anh chạy lại bàn làm việc sắp xếp lại tài liệu, tiện tay cởi luôn bộ quân phục anh đang mặc trên người, bên trong anh vẫn còn áo sơ mi rồi anh với tay lấy chiếc áo khoác đang để ở trên ghế khoác lên, xong đi đến chỗ cô, nắm lấy tay cô, khẽ tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài.
"- Đi thôi, anh đưa em đi ăn!"
Thiên Ngọc khó hiểu nhìn anh hỏi lại:
"- Không phải công việc của anh rất bận sao? Sao đột nhiên lại đổi ý rồi!"
Ngụy Châu tay lái xe với tốc độ an toàn, anh thắng phanh dừng xe bên ven đường, quay sang Thiên Ngọc mỉm cười nói:
"- Công việc thì để ngày mai giải quyết cũng được, bây giờ vợ anh đói rồi, anh không thể để cho cô ấy đói được!"
Gương mặt của Thiên Ngọc chợt đỏ lên, khẽ gật đầu đáp lại lời anh. Ngụy Châu nhìn cô mỉm cười dịu dàng, sau đó anh lại tiếp tục lái xe đưa cô đến một nhà hàng khá là nổi tiếng của thành phố C, nhà hàng này có hoa viên rất đẹp, trồng rất nhiều loại hoa.
Xe của anh dừng trước cổng nhà hàng, Ngụy Châu xuống xe trước rồi chạy qua mở cửa xe cho cô, đưa tay lên xoa đầu cô rồi dịu dàng nói:
"- Em đứng đây đợi anh, anh đi đỗ xe rồi đưa em vào nhà hàng!"
"- Châu bảo bối, anh đi cẩn thận nhé!"
Thiên Ngọc vừa dứt lời, Ngụy Châu lập tức đi vào trong xe, lái xe thẳng đến phía sau nhà hàng để xuống bãi giữ xe. Trùng hợp, cô gặp Thiên Ninh và Hiểu Đình đang cùng nhau đi vào nhà hàng, vừa nhìn thấy họ, cô nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác nên họ cũng không thấy cô.
Ngay lúc này, Ngụy Châu cũng từ phía sau nhà hàng bước ra, anh nắm lấy tay cô cùng nhau bước vào nhà hàng. Đi được nửa đường, Thiên Ngọc bất chợt dừng lại nói với anh:
"- Châu bảo bối, chúng ta đến chỗ khác ăn đi!"
Ngụy Châu quay lại, thấy cô nhìn về một phía, anh cũng nhìn thử thì thấy Thiên Ninh và Hiểu Đình đang ăn cùng nhau, anh hiểu ra nên đã đi đến xoa đầu cô nói:
"- Em đừng lo, anh có thẻ khách hàng VIP không giới hạn ở đây nên có thể đặt phòng VIP, khi dùng bữa sẽ không đụng mặt họ đâu!"
"- Nhưng mà..."
Ngụy Châu nhanh chóng mở áo khoác choàng lên người cho cô, đưa tay lên miệng bảo cô im lặng, anh khẽ khoác tay lên vai cô cùng nhau bước vào nhà hàng. Ngụy Châu đưa cho nhân viên tấm thẻ khách hàng VIP rồi nói:
"- Cho tôi đặt phòng VIP đắt nhất ở đây bởi vì tôi không muốn ai đến làm phiền tôi và vợ của tôi!"
Cô nhân viên cầm thẻ của anh lên xem thử, sau đó cô ấy đưa tay lên chỉ dẫn anh và cô đi lên phòng, cô ấy vui vẻ mỉm cười tiếp đón:
"- Mặc thiếu, phòng đầu tiên trên tầng là phòng đắt nhất ở đây!"
"- Được, đem thực đơn lên phòng cho tôi!"
Sau đó, anh nắm lấy tay của cô đưa lên phòng. Vừa vào trong phòng, Thiên Ngọc nhanh chóng mở áo khoác ra rồi thở phào nhẹ nhõm, nhân viên cũng từ ngoài bước vào đưa thực đơn cho anh, bất chợt nữ nhân viên chỉ tay vào cô, lên tiếng:
"- Cô...cô là nữ ca sĩ Trần Thiên Ngọc?"
Thiên Ngọc khẽ gật đầu hỏi nữ nhân viên:
"- Đúng, là tôi! Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Nữ nhân viên ấy lắc đầu, đi đến nắm lấy tay của cô rồi nói:
"- Tôi là fan của cô, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ở ngoài đời, không ngờ cô lại xinh đẹp hơn trong ảnh và trên ti vi rất nhiều!"
"- Cảm ơn cô nhé!"
Nữ nhân viên cầm lấy điện thoại, mỉm cười bảo cô:
"- Tôi có thể chụp một bức ảnh với cô không?"
Thiên Ngọc không do dự gì mà đồng ý ngay, nữ nhân viên cầm lấy điện thoại chụp cô nhưng lại cố tình chụp dính cả anh. Chụp hình xong, cô ấy cầm lấy thực đơn và tờ giấy ghi những món anh vừa gọi bước ra ngoài.
Nữ nhân viên vừa đi ra ngoài không lâu thì anh lại có điện thoại từ Ngụy Niên:
"- Anh hai, chị dâu lên hot search rồi! Anh mau lên weibo xem thử đi!"
Ngụy Châu nhanh chóng đăng nhập vào weibo, weibo của cô ngay ở vị trí đầu với tựa đề: Trần Thiên Ngọc nổi tiếng là nhờ vào quan hệ, hôm nay cô ấy xuất hiện cùng với một người đàn ông trong nhà hàng, hình như quan hệ rất mờ ám. Anh thử bấm vào thì phát hiện, tấm hình chụp giữa cô và anh trùng với tấm hình mà nữ nhân viên vừa chụp, gương mặt của cô thì được chụp rõ nét, chỉ có gương mặt anh là được làm mờ.
Ngụy Châu cầm điện thoại đưa sang cho cô rồi nói:
"- Nữ nhân viên vừa rồi không phải là fan của em, cô ta có thể cố tình hại em để bây giờ em lên hot search nhằm tạo tin đồn xấu!"
Thiên Ngọc lo lắng nhìn anh hỏi:
"- Thế bây giờ em phải làm sao?"
"- Để anh lo cho!"
Nói xong, anh cầm điện thoại lên gọi cho Ngụy Niên giải thích:
"- Người đàn ông chụp chung với Ngọc Ngọc là anh, em mau chóng giúp anh đẩy hot search này xuống, nâng hot seach mới với nội dung: Trần Thiên Ngọc nổi tiếng là nhờ tất cả những thực lực và cố gắng của cô ấy mới có ngày hôm nay!"
Ngụy Niên để điện thoại mở loa ngoài, tay của cậu đút cháo cho A Thành khẽ trả lời lại anh:
"- Được, bây giờ em sẽ làm ngay!"
Sau đó, Ngụy Niên tắt máy, cậu vừa đút cháo cho A Thành vừa hỏi cậu ấy:
"- Tiểu Thành Thành, cậu có biết đẩy hot seach xấu xuống, nâng hot search mới lên không? Trong khi cậu đẩy và nâng hot search, tôi sẽ mở máy tính điều tra xem ai đã làm chuyện này!"
A Thành nhìn cậu tự tin trả lời:
"- Cậu hỏi đúng người rồi đấy, chuyện này tôi có thể giúp!"
Ngụy Niên vừa đút cháo cho A Thành xong, cậu ấy lập tức với tay lấy điện thoại đẩy hot search xấu xuống rất nhanh chóng đã bay ra khỏi hot search, còn hot seach tốt cậu ấy đẩy lên đầu tiên. Ngay lúc cậu ấy vừa đẩy hot search xấu, Ngụy Biên cuối cùng đã tra ra được ai đã làm, cậu ấy nhanh chóng gọi điện cho anh:
"- Anh hai, em điều tra được người hại chị dâu là Tô Mẫn, cô ta là trợ lý đặc biệt của Trần Thiên Ninh, cô ta không bao giờ để lộ mặt nên rất ít ai biết cô ta là trợ lý của Trần Thiên Ninh!"
"- Được, em làm tốt lắm, anh sẽ tự cí cách giải quyết!"
"- Châu bảo bối, sao rồi? Ổn chứ?"
Ngụy Châu giật mình khi nghe lời cô nói, anh đưa tay lên ôm lấy cô vào lòng, đôi vai anh bắt đầu rung lên, Thiên Ngọc khẽ vỗ vào lưng anh, dựa vào vai anh nói nhỏ:
"- Được rồi, không sao rồi! Những tin đồn như thế đối với em không là gì cả, ngược lại là anh, cũng may là bức ảnh được làm mờ, không là anh cũng bị em làm liên lụy rồi!"
Ngụy Châu khẽ buông cô ra, đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô, trách mắng:
"- Em ngốc quá! Bức ảnh cho dù không được làm mờ thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến anh, anh là Mặc thiếu soái, ai dám bàn luận về anh! Còn em, em đang trên con đường nổi tiếng, nếu bị dính phải những chuyện như thế này, em sẽ bị mọi người tẩy chay, sẽ phải chịu đả kích rất lớn!"
Thiên Ngọc khẽ gật đầu ngoan ngoãn nghe lời anh. Thức ăn cũng được đem vào, anh nhanh chóng gắp thức ăn cho cô rồi nói:
"- Dạo này anh thấy em hơi ốm, em phải ăn nhiều vào! Bây giờ em không phải ăn cho một mình em mà còn ăn cho tiểu bảo bối của chúng ta khỏe mạnh nữa!"
"- Châu bảo bối tốt với em thật!"
Ngụy Châu mỉm cười, khẽ mắng thầm cô là ngốc. Sau khi ăn xong, Ngụy Châu lái xe đưa Thiên Ngọc về biệt thự, trên đường đi cô đã ngủ thiếp đi rồi, vừa đến cổng biệt thự, anh đưa chìa khóa cho tài xế lái xe vào trong hầm, Ngụy Châu khẽ ôm Thiên Ngọc đi lên phòng, mặc kệ cho vết thương sắp hở ra. Đặt nhẹ cô xuống giường, anh khẽ vuốt tóc cô rồi nói nhỏ:
"- Ngọc Ngọc, ngủ ngon nhé!"
Nói xong, anh tự mình qua phòng sách bên cạnh, mở hộp tủ trong phòng sách lấy ra hộp cứu thương, Ngụy Châu nhanh chóng đắp thuốc lên vết thương rồi băng bó lại, sau đó, anh trở lại phòng lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm. Một lúc sau, anh bước lên giường giơ tay ra ôm lấy cô rồi cả hai cùng ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau, Thiên Ngọc dậy trước anh để trang điểm, chọn quần áo để mặc, chuẩn bị ra sân bay đón người bạn thân tên là Lưu Vân của cô về nước. Ngụy Châu vừa thức dậy, thấy cô đang sửa soạn, anh khẽ bước xuống giường đi đến ôm lấy eo cô, dựa đầu lên vai cô, giọng ngáy ngủ:
"- Ngọc Ngọc, mới sáng sớm em chuẩn bị đi đâu vậy?"
Bị anh ôm bất ngờ nhưng cô không hề giật mình, Thiên Ngọc quay lại khẽ chạm vào gương mặt ngáy ngủ của anh, mỉm cười trả lời với anh:
"- Em ra sân bay đón người bạn thân Lưu Vân của em về nước!"
Nghe cái tên Lưu Vân có chút quen, Ngụy Châu khẽ buông cô ra rồi ngồi xuống giường hỏi:
"- Lưu Vân, có phải cô ấy du học bên Mỹ không?"
Thiên Ngọc đánh son xong, quay lại nhìn anh ngạc nhiên hỏi:
"- Đúng vậy? Sao thế?"
Ngụy Châu thấy cô đứng lên, nhanh chóng đưa tay kéo cô ngồi xuống giường, anh khẽ sờ trán rồi nói:
"- Lưu Vân là cô gái mà anh cả thích, nhưng mà không biết anh ấy đã tỏ tình với cô ấy chưa!"
Thiên Ngọc nghe xong bất ngờ, nhanh chóng nói với anh:
"- Thật vậy sao? Vậy chuyện này em có thể giúp anh cả rồi!"
Nói xong, cô khẽ nhìn đồng hồ thì đã sắp đến giờ, Thiên Ngọc nhanh chóng cần túi xách rồi đứng lên chào tạm biệt anh:
"- Được rồi, em đi đây! Trưa nay chắc không đi ăn cùng với Châu bảo bối được rồi!"
Ngụy Châu thở dài, khẽ gật đầu, cầm lấy tấm thẻ đen không giới hạn để trong hộp tủ cạnh giường ngủ đưa cho cô rồi nói:
"- Em đang có thai nên nhớ phải đi cẩn thận đấy! Tấm thẻ này anh cho em, cứ quẹt thoải mái!"
Thiên Ngọc gật đầu cảm ơn anh, cô nhanh chóng cầm lấy tấm thẻ rồi nhanh chóng đi xuống lầu, cô vừa xuống đã có tài xế đứng đợi rồi, tài xế cung kính cúi người hỏi cô:
"- Chào Mặc thiếu phu nhân, sáng nay cô muốn đi đâu? Mặc thiếu ra lệnh nói với tôi nếu cô muốn đi đâu, tôi sẽ nhận lệnh chở cô đến nơi an toàn!"
"- Đưa tôi đến sân bay đi!"
Thiên Ngọc đi vào trong xe, tài xế nhanh chóng đưa cô ra sân bay.
"- Thiên Ngọc bảo bối, tớ ở đây này!"
Vừa bước xuống xe, Lưu Vân đã vẫy tay chào cô từ đằng xa. Thiên Ngọc nhanh chóng đi đến, ôm lấy Lưu Vân rồi nói:
"- Cậu đó, tớ tưởng cậu sẽ không về nữa chứ!"
"- Làm sao mà tớ lại không về được, tớ nhớ cậu lắm luôn!"
Thiên Ngọc khẽ buông Lưu Vân ra, nhìn xung quanh xem tình hình rồi nói nhỏ vào tai của cô ấy:
"- Tớ nói cho cậu biết chuyện này, tớ kết hôn rồi, hiện tại đang mang thai con của anh ấy, tháng nữa tớ và anh ấy sẽ tổ chức hôn lễ!"
Lưu Vân giật mình, ngạc nhiên hỏi lại cô:
"- Thật sao? Là ai vậy? Không phải là Hiểu Đình đấy chứ?"
Thiên Ngọc sợ mọi người sẽ nghe thấy nên đã nhanh chóng kéo tay Lưu Vân vào trong xe của mình, cô nghiêm túc nhìn Lưu Vân nói:
"- Tên tra nam đó mà xứng làm chồng của tớ à! Tớ hỏi cậu, cậu biết Mặc Ngụy Châu không?"
Lưu Vân suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra rồi giật mình nói:
"- Là Mặc thiếu soái mặt lạnh trong truyền thuyết mà, không lẽ chồng hiện tại của cậu là..."
"- Suy đoán của cậu đúng rồi đấy!"
Nói chuyện một hồi với cô ấy, cô nhận được điện thoại của Tư Lộ:
"- Bây giờ cậu cho tôi câu trả lời được chưa? Chiều nay giờ ở nhà hàng XXX, cậu và Lưu Vân sẽ đến chứ!"
Thiên Ngọc suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng đưa ra quyết định:
"- Được, chiều nay giờ gặp, vậy nhé, tôi cúp máy trước đây!"
"- Ai gọi cho cậu vậy? Không phải là Mặc thiếu đấy chứ?"
Thiên Ngọc khẽ lắc đầu, đưa tay lên sờ trán của mình rồi trả lời Lưu Vân:
"- Ái Tư Lộ gọi điện bảo chiều nay giờ ở nhà hàng XXX đi họp lớp, cô ấy đích thân mời tớ và cậu cùng đi, tớ đã đồng ý rồi!"
Lưu Vân nắm lấy tay cô, lo lắng nói:
"- Cậu điên rồi sao? Cậu không nhớ năm đó cậu ta đã đối xử như thế nào với cậu sao!"
Thiên Ngọc gật đầu, gương mặt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân rồi nói:
"- Tớ biết chứ, vì thế mới nhận lời đề nghị này! Không sao đâu, cậu cứ yên tâm, cô ta sẽ không dám làm gì tớ nữa đâu!"