Thiều Quang Đến Chậm

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Giang Đường

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Con cháu hoàng tộc!

Duệ Vương vừa mở miệng, đầu Lý thần y như muốn nổ tung.

Minh Khang Đế là kẻ cuồng tín sùng đạo, cả ngày tìm cách trường sinh bất lão vĩnh viễn hưởng thụ giang sơn. Vậy nên trong cung đặc biệt bồi dưỡng một đám thiên sư chuyên luyện trường thọ đan. Dưới góc độ của một thầy thuốc, lão chỉ có thể cười khẩy. Mấy cái đan dược này uống vào đừng nói là trường thọ, chỉ cần không chết là đã may lắm rồi.

Do vậy, thân thể Minh Khang Đế không tốt, sinh ra hoàng tử thân thể cũng không tốt theo. Mười hoàng tử sinh ra cuối cùng cũng chỉ có hai người trưởng thành, là Duệ Vương và Mộc Vương.

Minh Khang Đế chưa lập thái tử, Duệ Vương và Mộc Vương tuổi tác xấp xỉ nhau, đương nhiên là âm thầm ganh đua. Duệ Vương lớn hơn, theo lý thuyết có ưu thế hơn. Tiếc là thân thể hắn gầy yếu, con nối dõi cũng hiếm muộn như Minh Khang Đế, cho tới giờ đã ba mươi tuổi, một mụn con cũng chẳng có.

Mọi người ai lại không rõ, Minh Khang Đế chắc chắn sẽ không lập một hoàng tử không có con nối dõi thành Thái tử.

Mặt Lý thần y đen như đáy nồi.

Cái này đâu chỉ là cuốn vào cuộc tranh vị của hoàng tử, lão nhảy ngay vào tâm bão luôn !

Lý thần y xoay người toan bỏ đi.

"Thần y dừng bước!" Duệ Vương cúi đầu thật sâu. "Xin ngài xem xét Tiểu Vương thành tâm, thỉnh ngài thay Tiểu Vương nhìn qua một chút."

Thấy Lý thần y không nói năng gì, Duệ Vương nói tiếp: "Hơn nữa, ban đầu thần y âm thầm hồi kinh, nhưng chỉ e là giờ phút này những người có lòng riêng cũng biết ngài đã vào phủ đệ của Tiểu Vương. Thần y mà rời đi như vậy, an toàn ---"

Lý thần y dừng bước, nghĩ một hồi rồi xoay lại, tức giận nói: "Thế lão phu sẽ ở đâu?"

Duệ Vương mừng rỡ, tự mình đến đỡ Lý thần y: "Thần y thích chỗ nào để Tiểu Vương lập tức sai người thu thập chỗ ấy!"

Lý thần y thở dài.

Rơi vào bẫy rồi, giờ muốn đi ra chỉ sợ cũng khó.

Dân chúng giờ đều tập trung ở cổng thành để đón mừng Bắc chinh Tướng quân chiến thắng trở về. Đường phố trái lại hiu quạnh lạnh lẽo. Nha môn Cẩm Y Vệ tọa lạc gần Hoàng thành vắng như chùa bà đanh.

Giang Viễn Triều đứng trước cửa nha môn, sửa sang lại huyền y một chút rồi tiến vào.

"Đứng lại, đây là Cẩm Y Vệ, cấm địa quan trọng ai cho người ngoài đi loạn vào !" Cẩm Y Vệ gác cửa ngăn hắn lại.

Giang Viễn Triều nhếch miệng cười khẽ: "Người ngoài ?"

Thuộc hạ đứng phía sau hắn lập tức bước lên, quát: "Ranh con ăn gan hùm mật gấu hay sao mà đến cả Thập Tam gia cũng không nhìn ra!"

"Thập Tam gia nào cơ?"

Vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đứng bên nói thầm vào tai, khiến tay Cẩm Y Vệ gác cổng nhảy dựng lên: "Ôi chao, Thập Tam gia đã trở lại, mời ngài tiến vào ạ!"

Giang Viễn Triều khóe miệng nhếch nhếch nhưng đáy mắt lạnh như băng, vừa đi nhanh qua cửa vừa hỏi: "Đại Đô Đốc có ở trong không?"

Vị Cẩm Y Vệ nhận ra Giang Viễn Triều khom khom thắt lưng: "Lão nhân gia hôm nay không có ở đây ạ. Ngài ấy chỉ ghé qua một lát rồi hồi phủ rồi ạ."

Hồi phủ? Giang Viễn Triều nghĩ ngợi một chút, hỏi: "Hôm nay là sinh nhật Giang đại cô nương?

Cẩm Y Vệ gật đầu lia lịa: "Trí nhớ của Thập Tam gia thật tốt, Đại Đô Đốc hồi phủ đúng là vì sinh nhật của Giang đại cô nương."

Giang đại cô nương Giang Thi Nhiễm là con gái duy nhất của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường. Trên dưới Cẩm Y Vệ không ai không biết Giang đại cô nương là hòn ngọc quý trên tay Giang Đường.

Giang Viễn Triều dừng bước, vuốt nhẹ cằm: "Các ngươi xem xét trước đi, ta đi đến Giang phủ bái kiến nghĩa phụ."

Chờ hắn đem thuộc hạ đi hẳn, vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi còn ngoái cổ nhìn theo, Cẩm Y Vệ còn lại vỗ hắn: "Còn nhìn cái gì nữa?"

Vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi kia mới gia nhập không lâu, cảm thán: "Thì ra đó là Thập Tam gia trong Thập Tam Thái Bảo ư? Thật trẻ quá!"

"Về sau có mắt hơn chút đi, Đại Đô Đốc coi trọng Thập Tam gia nhất đấy!"

Thế nhưng vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi lại nghĩ thầm trong bụng: nếu Đại Đô Đốc coi trọng Thập Tam gia thì sao lại phái hắn đi ra ngoài nhiều năm như vậy? Chậc, tâm tư mấy vị đại nhân thật khó dò.

Giang Đường nhận ân sủng của hoàng đế, phủ đệ an vị cách Hoàng thành không xa. Giang Viễn Triều phân phó thủ hạ đi đến Trân Bảo Các mua một bộ con rối mang về tới cửa.

"Thập Tam gia đã trở lại! Ngài chờ một chút tiểu nhân vào bẩm báo."

Nhìn người sai vặt chạy đi báo tin, Giang Viễn Triều nhếch miệng. Hồi trước khi hắn còn ở kinh thành, đến Giang phủ chưa bao giờ cần người chạy vào bẩm báo.

Không lâu sau người sai vặt chạy vội ra, nói: "Thập Tam gia, lão gia mời ngài vào!"

Giang Viễn Triều gật đầu đi vào. Nhác thấy Giang Đường đứng ở bậc thang chờ, hắn rảo bước đi tới gần, quỳ xuống : "Thập Tam bất hiếu đã trở lại, cấp nghĩa phụ dập đầu."

Nếu không phải nhờ người đàn ông trước mắt, kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ như hắn dẫu có sống đến bây giờ chỉ sợ còn không bằng con kiến. Hắn thật lòng kính yêu nghĩa phụ của hắn.

Nam tử đứng ở bậc thang tầm năm mươi tuổi, bởi vì mập nên bụng hơi phệ ra, đi qua nâng Giang Viễn Triều đứng dậy, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười: "Trở lại là tốt rồi."

Hai người cùng nhau đi vào. Một vị cô nương mặc váy hồng chạy vội ra từ trong phòng, trên mặt tràn ngập ý cười nhìn về Giang Viễn Triều : "Thập Tam ca, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi!"

Giang Viễn Triều nghiêng người, không dấu vết tránh cho hai người tiếp xúc thân thể, giơ chiếc hộp tinh xảo lên trước mặt nàng: "Vừa kịp sinh nhật Nhiễm Nhiễm."

Giang Thi Nhiễm hoan hô một tiếng, nhận lấy lễ vật, mở ra trước mặt hai người. Thấy bên trong là một bộ rối tinh xảo, trong lòng dù vui mừng nhưng cũng không nhịn được hờn giận nói: "Thập Tam ca, ta đã mười sáu tuổi rồi, không còn là tiểu cô nương nữa, sao huynh vẫn cứ tặng ta cái này?"

Giang Viễn Triều mỉm cười: "Trong lòng Thập Tam ca Nhiễm Nhiễm vẫn luôn là tiểu cô nương."

Nói tới đây, không hiểu vì sao trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Rõ ràng kia mới là một tiểu cô nương, thế nhưng hắn lại luôn quên mất điều ấy. Có lẽ là do hiếm có tiểu cô nương nào lại ném quả lê gai vào Quan Quân Hầu.

Giang Viễn Triều nói vậy làm Giang Thi Nhiễm không hài lòng. Nàng dậm chân một cái, lỗ mãng nói: "Ta không phải tiểu cô nương!"

Giang Đường vừa không biết làm thế nào vừa có chút xấu hổ, lắc đầu nói: "Thập Tam không cần so đo cùng nha đầu, nó vốn luôn thế này."

"Như thế cũng đâu có làm sao." Giang Viễn Triều thản nhiên cười, lời nói và việc làm của Giang Thi Nhiễm như giọt nước rơi vào đại dương, chẳng để lại chút dấu tích gì trong hắn.

Giang Đường hơi thất vọng, lại phân phó: "Đi theo ta đến thư phòng."

Hai người một trước một sau bước vào thư phòng. Giang Đường thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: "Thập Tam, con vẫn ở Gia Phong, tại sao lại để Kiều gia cháy ngay dưới mũi mình như thế? Đám cháy kia cuối cùng là do ngẫu nhiên hay có ai động tay?»

«Là do Thập Tam làm không tốt, thỉnh nghĩa phụ trách phạt!»

Giang Đường khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Đừng nói mấy thứ vô nghĩa nữa, tập trung vào chính sự đi!"

Thái độ không chút khách khí của Giang Đường lại làm cho Giang Viễn Triều lặng lẽ thở phào.

Xem ra hắn rời đi vài năm, xa mặt cách lòng là khó tránh khỏi, nhưng nghĩa phụ vẫn đối với hắn như trước.

"Nghĩa phụ, Thập Tam cho rằng hỏa hoạn của Kiều gia là do có người động tay chân."

"Nói rõ xem nào?"

"Hoả hoạn ở Kiều gia quá mức đột ngột, Cẩm Y Vệ theo dõi bao lâu cũng không hề phát hiện ra kẻ khả nghi nào. Có điều vị Kiều công tử còn sống kia lại có hành tung cổ quái. Hắn không ở lại giữ đạo hiếu, cũng không dưỡng thương; mà lại đem ấu muội đi bái phỏng mấy nhà thế gia sau khi rời khỏi Gia Phong. Thập Tam cho rằng nhất định hắn biết gì đó."

Chương : Trưởng Công Chúa

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Cha mẹ người nhà táng mạng trong hỏa hoạn, Kiều công tử may mắn sống sót thế mà lại có tâm tư đi bái phỏng mấy nhà thế giao, hiển nhiên chuyện này không bình thường.

"Thập Tam nhận được tin tức từ thuộc hạ thì biết được là, Kiều công tử ba ngày trước đã đến kinh thành, hiện đang tá túc tại nhà ngoại là phủ Khấu Thượng Thư. Chuyện hắn đến kinh thành hiện tại cũng chưa có ai biết."

Giang Đường gật đầu, nói với Giang Viễn Triều : "Tiếp tục sai người nhìn chằm chằm. Tin tức chúng ta thu được không nhất thiết phải nói toàn bộ cho Hoàng Thường nhưng phải nắm chặt mọi chuyện trong lòng bàn tay, tránh đến khi có kẻ giở trò lại trở tay không kịp."

"Nghĩa phụ yên tâm, Thập Tam biết."

Giang Đường cười: "Con làm việc trước giờ luôn làm ta yên tâm. Chuyện của Kiều gia cũng không thể bị ém nhẹm được, nên bẩm báo cho Hoàng Thượng."

Đón nhận ánh mắt thắc mắc của Giang Viễn Triều, hắn giải thích: «Quan Quân Hầu đã trở lại. Hắn giờ là củ khoai chạm tay là bỏng. Thê tử lại vì nước hy sinh thân mình. Hoàng Thượng mà không biết được ngay chuyện của Kiều gia, sau sẽ vô cùng tức giận. Hơn nữa lão gia hỏa Khấu Hành Tắc kia không có động tĩnh gì, e là cũng đang chỉ chờ cơ hội này."

Giang Viễn Triều cười vẻ ôn hòa, lại chỉ nghe được mấy chữ "Vì nước hy sinh thân mình".

Mấy chữ này như ngọn dao sắc cứa vào tim hắn, vừa đau vừa buồn.

"Sao vậy?" Giang Đường nhận thấy nghĩa tử có chỗ khác thường, mở miệng hỏi.

Giang Viễn Triều hoàn hồn, nhợt nhạt cười: "Tại lần đầu nghe đến chuyện nữ tử vì nước hy sinh thân mình."

Giang Đường trong lòng nảy sinh chút kì quái, Giang Viễn Triều đã trở lại bình thường, đứng dậy cung kính nói: "Nghĩa phụ, Thập Tam mấy ngày nay chạy vội trên đường, người nhiều bụi bặm, muốn trở về tắm rửa thay quần áo rồi lại đến nghe người dạy bảo."

"Trở về cái gì, ta đã cho người thu dọn sân trong trước rồi, ở tạm đây đã. Chỗ con đã lâu không có người ở, tu sửa một hồi rồi hẵng quay về."

Giang Viễn Triều nghe lời đồng ý.

Giang Đường cười nói: "Nhiễm Nhiễm lần này vui đến ngốc cả người mất."

Giang Viễn Triều nhếch nhếch khóe môi, không tiếp lời.

Trong trà lâu ở sát mặt đường, Trì Xán tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng uống trà.

Đường phố phía dưới giờ đã thoáng đãng. Bắc chinh Tướng quân đi đến đâu, dân chúng hoan nghênh đi đến đấy, bỏ lại nơi này nền đất đầy hoa tươi, khăn thơm tín vật vương vãi, tạo thành một mảnh hỗn độn, sớm không còn bộ dáng ngăn nắp như lúc đầu.

"Thật không ngờ rằng cái tên Thiệu Minh Uyên kia lại được hoan nghênh đến như thế."

Dương Hậu Thừa cười cợt một hồi: "Khó có cơ hội nhìn thấy Trì công tử cay cú như thế này."

Trì Xán nhấc chân đá chàng: "Nói linh tinh cái gì thế. Sau này mấy chuyện đau đầu giành cho huynh ấy gánh lấy một nửa, ta phải cảm ơn huynh ấy mới đúng."

Chu Ngạn một bên cười: "Tính ra thì chúng ta đã nhiều năm không tụ tập cùng Đình Tuyền."

Thiệu Minh Uyên, tự là Đình Tuyền.

Bốn người từ nhỏ đã chơi với nhau, tình cảm tất nhiên là không bình thường. Có điều, Thiệu Minh Uyên từ khi mười bốn tuổi đã mặc chiến bào ra trận, ít có cơ hội gặp gỡ ba người còn lại. Thấm thoát mấy năm, tình bạn giữa ba người này đương nhiên sâu sắc hơn đôi chút.

Nhưng kể cả thế, bạn tốt nhiều năm hồi kinh, bọn họ vẫn rất phấn khởi.

Dương Hậu Thừa hồi tưởng lại: "Cứ nghĩ là chúng ta có cơ hội tụ tập vào hôm đại hôn của huynh ấy. Ai ngờ chưa kịp nháo động phòng huynh ấy lại phải chạy đi đánh giặc. Ôi, các huynh nghĩ trong lòng Đình Tuyền có thể thoải mái không? Thê tử của huynh ấy --"

Nói tới đây, ba người có chút trầm mặc.

Cuối cùng, vẫn là Trì Xán mở miệng trước: "Khổ sở cái gì? Các huynh không thấy hôm nay huynh ấy được bao nhiêu người hoan nghênh à? Sau này công chúa quý nữ không phải là tùy ý cho huynh ấy chọn sao? Thôi, đừng nói mấy cái chuyện mất hứng như thế này nữa, gọi huynh ấy đi uống rượu thôi."

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Người này lại nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong bốn người, quan hệ giữa huynh ấy và Đình Tuyền là tốt nhất, hôm nay mới sáng sớm đã ba chân bốn cẳng chạy đến trà quán, làm vài ấm trà rồi.

Trì Xán đứng dậy, đi chậm rì rì xuống lầu. Đi được nửa đường, chàng xoay người lại, giương khóe miệng hỏi: "Lúc nãy trong cơn mưa hoa xối xả hình như ta có thấy một qua lê gai bay qua, các huynh có nhìn thấy không?"

"Nhìn thấy, nhìn thấy. Là do Lê nha đầu ném đi!" Dương Hậu Thừa mặt mày hớn hở đáp.

Trì Xán cùng Chu Ngạn nhìn chằm chằm chàng.

Tiểu tử này sao lại phấn khích như thế?

"Xem ra muội ấy hết bệnh rồi, đúng là khỏe mạnh." Trì Xán đặt tay ra sau lưng.

"Thôi giải tán. Ai về nhà nấy."

Phủ đệ của Trường Dung Trưởng Công Chúa tọa lạc ở chốn phồn hoa bậc nhất kinh thành. Diện tích không chỉ lớn, bên trong còn vô số kỳ hoa dị thảo.

Trong sắc màu rực rỡ, một phụ nhân diễm lệ chói mắt nằm nghiêng trên tháp trúc, một tay chống má, một tay nhấc quạt tròn như có như không phe phẩy.

Dưới chân là một nam tử phục trang xanh thẫm quỳ bên, bóp chân nhẹ nhàng cho bà. Phía trước là một cẩm y nam tử cẩn thận lột vỏ nho.

Ngón tay cẩm y nam tử thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ cẩn thận, thuần thục bóc từng quả nho rồi đem đến trước miệng Trường Dung Trưởng Công chúa.

Trường Dung Trưởng Công chúa ăn nho do cẩm y nam tử đưa tới, rồi nhổ hạt ra lòng bàn tay hắn.

Nho được trồng trong lều ấm, chẳng có mấy vị. Trường Dung Trưởng Công chúa ăn vài quả liền phất tay, quay sang nữ quan gương mặt thanh tú bên cạnh phân phó: «Đông Du, gọi người kia đến đây.»

Đông Du hiểu ý, nói một tiếng vâng rồi xoay người đi, không lâu sau dắt đến một vị phụ nhân.

Vị phụ nhân mặc áo ngoài gấm vàng nhạt, đầu búi sơ vân kế, cắm bốn trâm cài chói lọi, còn một bộ diêu hoàng kim, vô cùng tráng lệ. Có điều sắc mặt của bà so với trâm cài còn vàng hơn, già cả làm cho người khác không đoán chính xác được tuổi.

sơ vân kế:

diêuhoàng kim:

Phụ nhân đi đến trước mặtTrường Dung Trưởng Công chúa rồi quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến điện hạ."

Trường Dung Trưởng Công chúa lười biếng để quạt tròn sang một bên, hất cằm thong thả nói: "Không phải ta đã nói nhiều lần rồi sao, không cần xưng là nô tỳ trước mặt ta."

"Đến đây." Trưởng Công Chúa vẫy phụ nhân lại, chờ đến khi phụ nhân tới gần, liền vươn bàn chân trần trắng noãn nâng cằm bà lên, ngữ khí rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng không thèm giấu sự khinh thường: "Ta cũng không có nô tỳ như vậy."

Tiếng bước chân vang lên, Đông Du cô cô ghé bên tai Trường Dung Trưởng Công Chúa thấp giọng nói: "Điện hạ, công tử đã trở lại."

Trường Dung Trưởng Công Chúa liếc nhìn Trì Xán từ xa đi tới, lấy chân cọ cọ hai gò má của phụ nhân: "Lau khô rồi đem giầy cho ta."

Phụ nhân cầm bàn chân ngọc ngà của Trường Dung Trưởng Công Chúa lau cẩn thận, tựa như là trân bảo quý hiếm, mỹ nam cùng tỳ nữ xung quanh Trưởng Công Chúa nhìn mãi cũng thành quen.

Trì Xán chạy tới gần, hành lễ: "Mẫu thân."

Hắn liếc nhìn phụ nhân một cái, trong lòng cũng không rõ là đang cảm thấy gì.

Năm ấy khi mới gặp nữ nhân này, hắn hận không thể lấy kiếm đâm chết bà, lại bị mẫu thân cản lại. Hiện tại, hắn chẳng còn cảm giác gì hết, thậm chí còn cảm thấy thương xót cho bà.

Tơ lụa Lăng La, vàng bạc châu báu, mẫu thân chưa từng bạc đãi bà mấy thứ này, thế nhưng so với những nữ nhân cùng lứa, bà trông còn phải già hơn mười tuổi.

Trường Dung Trưởng Công Chúa tùy tiện gật đầu, cũng không để ý tới Trì Xán, lại giơ bàn chân đã mang giày đá đá vào hai gò má của vị phụ nhân, cười một tràng nói: "Thế nào? Đi theo ta, ngươi và đôi nhi nữ vinh hoa phú quý hơn nhiều so với đi cùng quỷ đoản mệnh chỉ biết trộm tiền riêng đem đến đúng không?"

"Dạ, phải." Phụ nhân không dám trốn, liên tục gật đầu.

"Cho nên mới nói, nữ nhân đừng có thiển cận như vậy. Không phải ai cũng có vận khí tốt như ngươi đâu." Trường Dung Trường Công Chúa đùa cợt đủ rồi thì khoát tay cho lui.

Đông Du lập tức đưa phụ nhân đi.

Trường Dung Trưởng Công Chúa cũng không mệnh mỹ nam hầu hạ nàng lui ra, lơ đễnh nhìn quanh Trì Xán rồi mở miệng hỏi: "Ngươi có động tay vào bức tranh ta cất của Kiều tiên sinh không?"

Chương : Đông phủ Tây phủ

Edit & Beta : Ha Ni Kên

"Không có, con mệt rồi, về phòng đây." Trì Xán thẫn thờ.

"Đứng lại!" Trường Dung Trưởng Công Chúa đẩy mỹ nam đang đấm chân cho bà, làn váy dài đỏ thẫm quét trên đất, đi đến trước mặt Trì Xán.

"Nói đi, ai là người vẽ lại bức tranh của Kiều tiên sinh? Đừng tưởng chỉ trông giống bức tranh của Kiều tiên sinh là ta không phát hiện ra."

Trì Xán nhìn Trường Dung Trưởng Công Chúa.

Mẫu thân của chàng, kể từ sau khi phụ thân qua đời, hầu như không còn dùng ánh mắt yêu thương âu yếm mà chỉ dùng cái nhìn đầy soi mói hướng về phía chàng.

Trì Xán đột nhiên có chút nản lòng, đôi mắt tinh xảo cong lên, mỉm cười: "Nếu mẫu thân đã phát hiện ra thì đứa con này cũng không cố tình giấu diếm nữa. Bức tranh người cất đúng là đã bị con phá nên con đã làm lại một bức khác. Đúng, đấy quả thật không phải tranh do Kiều tiên sinh vẽ, chỉ là con tìm bừa một bức giả để thay thế thôi."

Trên mặt chàng tỏ vẻ cười cợt không quan tâm, nhấc chân đi vài bước lại dừng lại, quay đầu: "Hóa ra mẫu thân lại không hiểu được. Rõ ràng có thể nhìn thấy rành rọt cái này cái nọ, những thứ quan trọng phía xa lại không thấu hết."

Đến tận khi bóng dáng Trì Xán bị cây bạch ngọc lan che khuất, Trường Dung Trưởng Công Chúa mới dừng mắt, quay về thư phòng.

Mọi người trong phủ Công Chúa đều biết, thư phòng của Trưởng Công Chúa ngoại trừ công tử ra thì không ai được phép tiến vào. Đông Du cô cô vỗ tay: "Nhóm lang quân có thể đi được rồi."

Nhóm mỹ nam người đứng kẻ quỳ trong hoa viên đồng loạt đứng lên, quy củ đi theo Đông Du cô cô.

Hoa viên lớn đến như vậy, trong giây lát vắng lặng không chút hơi người.

Kiều Chiêu tiến vào Thanh Tùng đường của Lê phủ. Đặng lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư, trầm mặt quát: "Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống cho ta!"

Kiều Chiêu chưa kịp phản ứng, Hà thị đã ôm lấy nàng, khóc lóc nói với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, Chiêu Chiêu lạc đường đã nhiều ngày như vậy, không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ. Ngày xuân sàn lạnh như vậy làm sao quỳ --"

Đặng lão phu nhân đau cả đầu, đối với đứa con dâu ngu dốt này, rốt cục nhịn không được cả giận nói: "Tam nha đầu kia tính tình như vậy không phải do ngươi nuôi ra sao, bây giờ còn có mặt mũi đứng trước mặt ta khóc lóc! Tam nha đầu --"

Lão thái thái chưa dứt lời, Kiều Chiêu đã đẩy Hà thị ra rồi quỳ xuống.

Nàng quỳ gối mà thẳng tắp, rõ ràng là quỳ lại không có chút hèn mọn nào, chỉ nâng nhẹ mặt mỉm cười: "Tổ mẫu giáo huấn đều đúng. Tất cả là do tôn nữ tùy hứng, mới rước họa về cho nhà. Mất ngày hôm nay lưu lạc bên ngoài, tôn nữ cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại người và mẫu thân. Tổ mẫu luôn yêu thương con cháu, làm người thương tâm như vậy là do tôn nữ bất hiếu...»

Đặng lão phu nhân kinh ngạc nhíu mày, nhìn cháu gái đang quỳ trên mặt đấy, chợt thấy không bực tức đến như vậy.

Bà trầm mặt một lát rồi nói: «Tam nha đầu lần này kinh qua đại nạn, thế mà lại khác xưa nhiều. Hà thị, ngươi đừng để đến cả đứa nhỏ cũng không bằng!»

"Là do nhi tức đau lòng Chiêu Chiêu." Hà thị ngượng ngùng nói, lòng tràn đầy vui mừng nhìn thoáng qua Kiều Chiêu đang quỳ trên mặt đất, lại bắt đầu đau lòng nàng phải quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo.

"Nói một chút xem, hôm nay thân phận vị lão giả đưa ngươi về tận cửa kia là như thế nào?"

Hà thị không khỏi nhìn về phía Đặng lão phu nhân.

Bà cứ nghĩ lão phu nhân muốn hỏi Chiêu Chiêu vì sao mất tích, mấy ngày nay ra sao, không nghĩ lão phu nhân lại hỏi chuyện này đầu tiên.

Kiều Chiêu gật gù trong lòng.

Lão phu nhân là người rành rọt, nàng mất tích thế nào, gặp những ai là những chuyện đã xảy ra

»

Truyện Chữ Hay