Thiều Quang Đến Chậm

chương 235

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Đưa Tam cô nương đến từ đường

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Người của phủ Trường Xuân Bá nhanh chóng kéo nhau trở lại, vỗ cửa nhà Lê phủ đến mức vang tận lên trời.

"Mở cửa, mở cửa ngay. Tiểu công tử nhà chúng ta bị Tam cô nương nhà các ngươi đánh đến ngu người rồi, mau mau giao người ra đây!"

Quần chúng không biết từ đâu đổ ra, lần này ai cũng đã có kinh nghiệm, một tay cầm ghế nhỏ một tay cầm túi hạt dưa, chực chờ có kịch vui là xem.

Chỉ thấy Cổ Sơ nói năng chảy cả nước dãi: "Tam cô nương, Tam cô nương..."

"Ui chao, tên ăn chơi kia thành kẻ ngu rồi."

"Chuyện gì xảy ra thế này, không phải lúc trước có người đứng ra làm chứng cho Tam cô nương rồi à? Sao giờ tên đần này lại luôn miệng gọi Tam cô nương vậy?"

"Chờ xem, chuyện càng lúc càng thú vị, có khi phải hay ngang cái tin khắp nơi bình luận dạo gần đây cũng nên."

"Tin gì cơ?"

"Thế mà cũng không biết à? Tất nhiên là tin thê tử quá cố của Quan Quân Hầu hiện về báo mộng rồi!"

"À, chuyện này ta cũng nghe rồi, đúng là lạ thật đấy..."

Quần chúng nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác, tí tách cắn hạt dưa chờ người Lê phủ xuất hiện.

Cửa phủ Tây phủ vẫn đóng kín mít, đột ngột được mở ra, kẻ gõ cửa không kịp phản ứng theo đà ngã bổ vào.

Lê Quang Văn lạnh lùng đứng ở cửa: "Có lời gì sao không chờ vào rồi hẵng nói, cũng chẳng phải mấy kẻ lừa đảo cãi nhau, rêu rao ngoài đường không tự thấy khó coi à?"

Phu nhân Trường Xuân Bá không thèm để ý đến hình tượng, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: "Ta khinh, con trai ta bị con ranh bẩn tiện ngươi đẻ ra hại cho ngu người rồi, ta còn sợ gì mà không rêu rao? Chúng ta cũng chẳng dám đi vào, sợ lại có công tử này kia nhảy ra kể lể là ngồi uống trà cùng khuê nữ nhà ngươi cả buổi!"

Lê Quang Văn tức đến tái mét mặt mũi.

Hà thị lao ra, tát bộp vào mặt phu nhân Trường Xuân Bá: "Mụ đàn bà đê tiện này đang mắng ai đấy? Miệng cũng không biết súc cho sạch, để xem ta xé nát cái mồm bẩn tưởi này của ngươi!"

"Ngươi dám đánh ta à? Ngươi dám đánh ta à?" Phu nhân Trường Xuân Bá giận đến run lẩy bẩy.

"Đúng, ta đánh ngươi đấy!" Hà thị không hề nhún nhường sợ hãi.

"Im mồm đi!" Khương lão phu nhân Đông phủ được con dâu Ngũ thị đỡ đến từ giữa đám người, đi đến chỉ thẳng vào mũi Hà thị mắng chửi: "Ngươi nuôi ra đứa con gái như thế vẫn chưa đủ mất mặt à? Lại còn gây gổ với người khác ngay trước cửa nhà. Lão phu nhân của các ngươi đâu? Bà ta đúng là càng già càng hồ đồ, không thèm để ý gì mà mặc các người bêu xấu gia phong. Bà ta mặc kệ còn ta thì không, không thể để gia phong Lê gia bị hủy hoại trong tay các ngươi được!"

Hà thị đứng bên cạnh thấy Khương lão phu nhân không ngừng lải nhải với phu nhân Trường Xuân Bá, bĩu môi nói: "Hương Quân, ngài nói mấy lời đấy với ta thôi là được rồi."

"Ha ha –" Rất nhiều người không nhịn được bật cười, vội vàng cúi đầu.

Vị Hương Quân Đông phủ này càng lúc càng mắt kém.

"Giời ạ, đến cả người còn không nhận đúng thì làm sao mà quản được cái màn kịch ngày hôm nay chứ?"

"Phải nha, hai cái phủ Đông Tây này trông có vẻ cũng không đáng tin lắm."

Mắt Khương lão phu nhân không tốt, nhưng tai lại thính vô cùng, nghe được mấy lời nghị luận này, suýt thì tức hộc máu.

Bà vung tay áo, nhấc chân đi vào trong: "Được rồi, để ta vào nói chuyện cùng lão phu nhân các ngươi!"

Nếu mà hôm nay không đưa được Tam nha đầu kia vào từ đường, bà sẽ không buông tha đâu.

"Hương Quân có gì muốn nói với ta à?" Đặng lão phu nhân thẳng lưng bước ra.

"Đi vào trong rồi nói, đứng đây không sợ mất mặt à?"

Đặng lão phu nhân nhìn bên ngoài.

Quần chúng vây xem đã đứng thành tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn có tay bán kẹo hồ lô diễu qua diễu lại.

"Không cần vào đâu, nếu hàng xóm láng giềng đã hứng thú quan tâm đến vậy thì cứ nói rõ ở đây luôn là tốt nhất."

Chuyện đã lớn thế này rồi, thà đường đường chính chính quang minh chính đại làm cho to hẳn luôn đi. Âm thầm giải quyết cũng chẳng ngăn nổi miệng đời, danh tiếng Tam nha đầu sẽ hỏng mất.

Không phải đã hỏng lâu rồi á?

Đặng lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, gạt bỏ câu hỏi thì thầm trong lòng sang một bên.

"Nếu Hương Quân muốn đứng ra bảo vệ lẽ phải, vậy ngài định xử lý Tam cô nương của phủ thế nào?" Trường Xuân Bá hỏi.

"Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi, mong Bá gia nể mặt lão thân, chúng ta sẽ âm thầm xử lý. Lão thân sẽ cho người đưa nó vào từ đường tụng kinh niệm phật, cầu phúc thay tiểu công tử quý phủ."

Tuy Trường Xuân Bá không hết hận nhưng cũng biết đây là hình phạt vô cùng kinh khủng đối với một cô nương rồi, chỉ đứng sau việc dìm lồng heo thả trôi sông thôi, cũng cảm thấy đỡ tức hơn chút, lạnh nhạt nói: "Cả cái nhà họ Lê, cũng chỉ có một mình Hương Quân là biết đạo làm người."

Đặng lão phu nhân cười lạnh: "Ta không đồng ý!"

"Đặng thị, đến giờ ngươi vẫn bao che cho nha đầu kia à?"

"Chuyện vẫn chưa rõ ràng, đừng hòng có ai động được vào cháu gái ta. Nói trắng ra, nếu cháu gái ta có sai thì ta sẽ tự tay trừng phạt nó, không đến lượt người khác đưa con bé vào từ đường."

"Đặng thị, ngươi đang nói với ta đấy hả?" Khương lão phu nhân tức đến nổ phổi.

Từ khi nào Tây phủ như cái bóng theo đuôi Đông phủ lại dám không để bà vào mắt như thế?

Đặng thị cười cười: "Nếu không thì Hương Quân đưa cả ta vào từ đường luôn cũng được."

"Ngươi –" Khương lão phu nhân giận đến choáng váng.

Bây giờ mới biết, vò mẻ không sợ nứt, vô định thiên hạ!

Lúc này có một trận hỗn loạn truyền đến, Cổ Sơ chui vào giữa đám đông, vừa len lách vừa kêu lên: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta mà –"

Phu nhân Trường Xuân Bá nhìn vậy thì kinh hoàng thất thố, vừa khóc vừa đuổi theo con trai: "Sơ Nhi ơi con đừng sợ, nương ở đây, nương ở đây mà!"

Cổ Sơ nhào vào lòng phu nhân Trường Xuân Bá, khóc lớn nói: "Nương, Lê Tam cô nương đánh con –"

Lời nói ngây thơ như trẻ ba tuổi, dấy lên một trận sóng gió trong đám đông.

"Kẻ ngu chắc không biết nói dối đâu, xem ra đúng là Lê Tam cô nương đánh người rồi."

"Không phải khi nãy Trì công tử phủ Trưởng Công Chúa nói là Lê Tam cô nương ngồi uống trà với hắn ta từ sáng đến trưa sao?"

"Ha ha, chỉ là giúp người ta trốn tránh trách nhiệm thôi, ai mà biết quan hệ giữa hai người đó thế nào."

Trong quán trà cách Tây phủ không xa.

Trì Xán tái mét đứng lên, bị Thiệu Minh Uyên kéo tay lại.

"Đình Tuyền, huynh buông tay ra, giờ mà không qua thì Lê Tam bị đám người kia ăn tươi nuốt sống mất."

"Ngồi xuống đi." Thiệu Minh Uyên lãnh đạm nói.

"Thiệu Minh Uyên, huynh buông tay ra!"

Thiệu Minh Uyên lẳng lặng nhìn Trì Xán: "Huynh mà qua đó thì mọi chuyện càng tệ hơn."

"Thế huynh nói phải làm gì bây giờ hả Thiệu Tướng quân của ta ơi?!" Trì Xán chống bàn, lạnh lùng hỏi vặn Thiệu Minh Uyên.

"Bây giờ chúng ta phải làm rõ mọi chuyện đã, nhất định có một người phụ nữ giả thành đàn ông đả thương tiểu công tử phủ Trường Xuân Bá ở Lầu Bích Xuân. Thế thì tìm ra người này là được."

"Sao mà tìm được? Bây giờ tên tiểu súc sinh phủ Trường Xuân Bá ngu rồi, mở mồm đóng mồm đều gọi Lê Tam. Người đông như biển, chờ huynh tìm ra kẻ kia thì trà cũng nguội lạnh rồi."

"Không biết được. Người kia giả mạo Lê cô nương, như vậy chắc chắn có hiềm khích với Lê cô nương. Chỉ cần phong tỏa vài mục tiêu rồi cho phái người đi điều tra, xế chiều là có thể có kết quả rồi."

"Vậy giờ thì sao? Cứ đứng nhìn thế này à?"

Thiệu Minh Uyên không biết làm thế nào xoa trán: "Hay là huynh lại đi ra, đốt thêm mấy cây đuốc cho màn kịch thêm rực rỡ, dân chúng thêm thích thú?"

Trì Xán tiu nghỉu, ảo não nằm ra bàn.

Dương Hậu Thừa đột nhiên nói: "Nhìn xem, hình như lại có chuyện gì xảy ra!"

Mọi người cùng nhìn sang, chỉ thấy Kiều Chiêu ung dung đi đến trước mặt đám người phủ Trường Xuân Bá rồi dừng lại.

Trước ánh mắt của mọi người, Kiều Chiêu cao giọng hỏi vợ chồng Trường Xuân Bá: "Nếu như lệnh công tử lấy lại được đầu óc, chứng tỏ được người hắn gặp ở Lầu Bích Xuân không phải là ta thì hai vị định thế nào?"

Chương : Ta có thể giúp hắn khôi phục thần trí

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lời này chẳng khác gì sét đánh ngang tai, kích động dân chúng sôi sục, ngay cả đám người Thiệu Minh Uyên ngồi trong quán trà cũng không nhịn được mà phải đứng lên.

"Đi thôi, chỗ này xa quá, Lê cô nương nói gì cũng phải chờ đám người hóng chuyện nói lại mới biết được. Chúng ta phải mau qua đó nhìn xem, không lộ mặt tránh làm loạn thêm cho Lê cô nương là được." Dương Hậu Thừa bịa đại một cớ rồi hối hả chen vào biển người.

Trì Xán tiếp bước theo sau, chỉ còn lại Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn ngồi đối diện nhau, không nhúc nhích.

"Không qua đó nhìn một chút à?" Chu Ngạn hỏi.

Thiệu Minh Uyên khẽ cười: "Không được, những việc nên làm cũng làm rồi. Dù sao Lê cô nương cũng là một cô nương, chúng ta dây dưa nhiều cũng không tốt."

"Ta cũng nghĩ vậy." Chu Ngạn nhấc chén trà lên: "Trà ở quàn này cũng không tệ."

"Phải." Thiệu Minh Uyên vuốt ve chén trà, nhưng suy nghĩ lại lưu lạc đi đâu mất.

Chắc là Lý thần y gài bẫy chàng rồi...

Hay là, tất cả các cô nương khác cũng đều phiền phức như vậy?

Cũng không biết bao giờ Lý thần y mới hồi kinh nữa.

Dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, phu nhân Trường Xuân Bá mồ hôi đầy mặt, ánh mắt hừng hực lửa đốt: "Lấy lại đầu óc? Con ranh đê tiện này, đến bây giờ vẫn còn già mồm nói linh tinh, cắm dao vào ngực chúng ta như thế thì ngươi yên lòng lắm đấy à!"

Phu nhân Trường Xuân Bá chỉ chực xông đến giương nanh múa vuốt cào vào mặt Kiều Chiêu, Kiều Chiêu lại nói một câu khiến bà ta sững người cách nàng một đoạn: "Lúc ta nói lệnh công tử sẽ tỉnh lại, Bá phu nhân cũng cho là ta nói linh tinh."

"Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?"

Kiều Chiêu cười cười: "Chính là ý trên mặt chữ thôi, ta nói thần trí của lệnh công tử có thể hồi phục lại được."

Vợ chồng Trường Xuân Bá không khỏi nhìn về phía cậu con trai miệng đang chảy đầy nước dãi.

Nói dối, không hồi phục được!

Trường Xuân Bá nghiêm mặt nhìn Kiều Chiêu: "Tam cô nương nói thật à?"

Quần chúng vây xem cũng không nghiêm túc được như vậy, tò mò không dứt.

"Kẻ ngu cũng lấy lại được đầu óc à? Tam cô nương đang kể chuyện đùa à?"

"Hồi trưa lúc phủ Trường Xuân Bá đến làm loạn, Lê Tam cô nương cũng nói công tử nhà hắn tỉnh lại được, kết quả vừa dứt lời đã có người đến báo tin là tỉnh rồi mà."

...

Kiều Chiêu bất lực sờ trán.

Buổi sáng chỉ là trùng hợp thôi!

Nàng nhìn Trường Xuân Bá, bình tĩnh: "Tất nhiên là thật rồi. Ta vẫn hỏi lại câu kia. Nếu lệnh công tử lấy lại được, làm sáng tỏ được hắn nhận nhầm người thì quý phủ định làm gì?"

Phu nhật Trường Xuân Bá cười khẩy: "Vậy ngươi cũng không thoát tội được, không thì vì sao con ta lại không nói đến người khác, một mực gọi tên ngươi chứ?"

"Chẳng lẽ hai vị nghĩ là ta nói lệnh công tử có thể hồi phục được thần trí là hắn ta sẽ hồi phục được luôn à?"

"Vậy ý ngươi là gì?" Phu nhân Trường Xuân Bá không nhịn được hỏi lại.

Kiều Chiêu bật cười: "Tất nhiên là phải để ta tới giúp thì mới được rồi."

Trong lòng Trường Xuân Bá động một cái, nhanh chóng quyết định: "Chỉ cần có thể hồi phục lại đầu óc cho khuyển tử, lại còn chứng minh được nó nhận nhầm người, chúng ta sẽ xin lỗi Tam cô nương và Lê phủ ngay trước mặt mọi người."

Kiều Chiêu lắc đầu một cái.

"Tam cô nương lắc đầu vậy là có ý gì?"

"Xin lỗi ngay trước mặt mọi người vẫn chưa đủ." Kiều Chiêu bình thản đảo mắt nhìn một vòng đám người đang hóng chuyện, lạnh nhạt nói: "Tam nhân thành hổ, tích hủy tiêu cốt, muốn tạo dựng tiếng tăm cho một người thì vô vàn khó khăn, ấy thế mà hủy diệt thanh danh ai đó lại quá dễ dàng. Nhất là phận nữ nhi, đời này không biết bao người đã bị danh tiếng hại chết rồi."

Tam nhân thành hổ là một thành ngữ điển tích của Trung Quốc, đại ý là lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là thật

Tích hủy tiêu cốt ở trong câu "chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt", ý là miệng người ta nung chảy kim loại, lời gièm pha có thể khiến thịt nát xương tan.

Ừm, trong này không bao gồm nàng, danh tiếng là cái gì chứ, có mài ra ăn được đâu, nàng cũng chẳng cần lập gia đình.

"Thế Tam cô nương muốn thế nào?"

"Quý phủ phải khua chiêng gõ trống, đi một vòng khắp kinh thành xin lỗi ta. Nhất định phải nói cho rõ, là có kẻ không vừa mắt ta, muốn đổ tội lên đầu ta."

"Khua chiêng gõ trống xin lỗi ngươi?" Phu nhân Trường Xuân Bá không tin nổi nhìn Kiều Chiêu.

Cô nường này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề à? Cứ coi như chứng minh được chuyện không phải do ả làm, thì làm chuyện lớn đến thế thì có lợi gì với một cô nương chứ?

"Được, chỉ cần Tam cô nương có thể giúp khuyển tử hồi phục thần trí, lại còn chứng minh được chuyện ở Lầu Bích Xuân không liên quan đến cô nương thì phủ Trường Xuân Bá chúng ta bằng lòng làm như những gì cô nương muốn." Trường Xuân Bá nhanh chóng quyết định.

"Vậy thì chờ một chút." Kiều Chiêu nói xong, xoay người vào trong phủ.

"Lê cô nương định làm gì nhỉ? Phải làm gì thì mới giúp kẻ ngu hết ngu được nhỉ?" Dương Hậu Thừa sờ cằm lắc đầu.

Trì Xán không nói lời nào, nhìn chằm chằm cửa Tây phủ.

Không lâu sau, một cậu thiếu niên mặt mày thanh tú bước ra từ cửa Tây phủ, đi tới trước mặt vợ chồng Trường Xuân Bá: "Mời hai vị sai người giữ chặt lệnh công tử."

"Ngươi là – Tam cô nương?"

Kiều Chiêu cả người mặc nam trang cười cười: "Là ta. Tránh cho đến lúc lệnh công tử tỉnh lại, lại nói là ta mặc nữ trang thì không nhận ra. Như thế chẳng phải ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội à?"

Trường Xuân Bá dời mắt, phân phó gia đinh: "Giữ công tử cho chắc."

Người ngu sức lớn, phải chừng bốn năm tên gia đinh mới ghì chặt được Cổ Sơ lại.

Kiều Chiêu vòng qua sau lưng Cổ Sơ, lôi ra vài cây ngân châm từ trong hà bao.

Ngân châm lóe sáng dưới ánh mặt trời, sặc mặt phu nhân Trường Xuân Bá đại biến: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Tất nhiên là giúp lệnh công tử hồi phục đầu óc rồi."

"Không cho phép ngươi làm bậy!" Phu nhân Trường Xuân Bá toan đẩy Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu nhàn nhạt liếc Trường Xuân Bá; "Hay là cứ để yên cho lệnh công tử ngu như vậy?"

"Ngăn phu nhân lại."

"Bá gia, ả muốn đâm kim vào Sơ Nhi!"

"Đây gọi là châm cứu." Kiều Chiêu vô cảm sửa lời.

Phu nhân Trường Xuân Bá giận đến trắng mắt: "Tất nhiên ta biết là châm cứu rồi, nhưng ngươi là cái thá gì mà biết châm cứu hả?"

Kiều Chiêu chẳng nói chẳng rằng, hạ một cây ngân châm thật dài vào đỉnh đầu Cổ Sơ.

Phu nhân Trường Xuân Bá trợn ngược mắt rồi ngất xỉu.

Vô số ánh mắt dõi theo động tác của Kiều Chiêu. Dưới ánh mặt trời cái gì cũng rõ ràng, nhưng dường như không ai rõ ràng nàng đang làm gì, thế nhưng rất nhanh đã ngừng lại.

"Ta bắt đầu rút châm, mời mọi người giữ yên lặng." Kiều Chiêu nhìn Trường Xuân Bá.

Trường Xuân Bá gật đầu theo bản năng.

Dương Hậu Thừa ẩn trong đám đông lo lắng: "Chưa từng nghe thấy là Lê cô nương am hiểu y thuật đấy."

"Nhiều chuyện chưa từng nghe thấy lắm." Trì Xán nhìn chằm chằm thiếu nữ đang là tiêu điểm của mọi người, không chớp mắt."

Từng cây ngân châm được rút ra.

Trường Xuân Bá không nhịn được lại gần, chỉ thấy giọt máu đen nhỏ xuống từ cây ngân châm thấm đi mất.

"Sơ Nhi –" Trái tim Trường Xuân Bá như bị bóp nghẹt.

Trên đầu Cổ Sơ chỉ còn một cây ngân châm cuối cùng.

Kiều Chiêu vòng qua trước mặt hắn, rút cây ngân châm cuối cùng ra.

Giờ khắc này, dường như tất cả mọi người đều mất tiếng, ngừng thở nhìn chằm chằm người đứng giữa, yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua, đến cả Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn ngồi ngay ngắn trong quán trà cũng không nhịn được mà bước ra ngoài.

Đặng lão phu nhân ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Bà biết rằng, giờ khắc yên ắng này chỉ là tạm thời, tiếp theo là phong ba bão táp hay là chuyển dữ thành bình, đã không phải là chuyện mà bất kỳ ai có thể không chế được, chỉ trừ -- Tam tôn nữ của bà.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt đờ đẫn của Cổ Sơ dần dần khôi phục lại sáng suốt.

"Ta là ai?"

Ánh mắt Cổ Sơ lấy lại tiêu cự, nói theo bản năng: "Làm sao ta biết ngươi là ai được?"

"Tam cô nương Lê phủ thì sao?"

Vẻ mặt Cổ Sơ chấn động, ấn tượng lướt qua trong đầu, cả giận quát: "Con ả đê tiện kia dám đánh ta, người đâu mau tới –"

Chương : Xóa bỏ hiểu lầm

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Ngươi biết Tam cô nương Lê phủ à?"

"Dám đánh ông đây bị thương, ả có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"

"Nhưng ngươi lại không nhận ra ta."

"Ngươi là ai chứ?" Toàn bộ chú ý của Cổ Sơ đặt lên người Kiều Chiêu, mắt đột nhiên sáng lên: "Ái chà, cũng là một tiểu nương tử à?"

Kiều Chiêu bình tĩnh: "Ta hỏi lại lần nữa, ngươi thật sự chưa gặp ta bao giờ à? Không biết ta là ai đúng không?"

Cổ Sơ không nhận được, đẩy Kiều Chiêu: "Ngươi từ đâu ra chứ, dựa vào đâu mà ta biết ngươi được?"

Một cái ghế con bay ra từ đám đông, hướng về phía Cổ Sơ.

Cái ghế con ngã trên mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Trong đám đông có kẻ gào lên: "Tên khốn nào ném ghế của ta rồi?"

Lẳng lặng nhấc Trì Xán trốn sang một bên, Dương Hậu Thừa lau mồ hôi lạnh: "Thập Hi, không thể người ta nói một lời trái tai thì mình lại ném cái ghế con như thế được!"

"Ai bảo mồm miệng bẩn thỉu!" Trì Xán cười gằn.

"Ý ta là huynh có thể ném thứ khác, ví dụ như hà bao gì đấy, dạy dỗ chút chút thôi. Nhỡ đập phải đầu người ta thì phiền to." Dương Hậu Thừa nói xong cười cười, huých khuỷu tay vào Trì Xán: "Hề hề, chắc Thập Hi chỉ muốn dọa hắn thôi phải không, ta thấy cái ghế ngã cách hắn thật xa."

Mặt Trì công tử đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ném lệch!"

Chàng không muốn nói chuyện cùng kẻ không có văn hóa!

Bị người khác ném ghế con về phía mình, Cổ Sơ mới thấy có gì đó sai sai.

Hắn khó khăn xoay đầu nhìn quanh.

Vô số cặp mắt gắn chặt trên người hắn.

Cổ Sợ vội vã cúi đầu xuống theo bản năng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Được, vẫn được, vẫn mặc đầy đủ quần áo.

Thời điểm chơi bời ở thanh lâu đến hoang đường nhất, hắn đã từng trải qua một cơn ác mộng như thế này: tỉnh dậy đã thấy bị người khác lột sạch quần áo ném ra ngoài đường, lại còn ngay giữa ban ngày!

"Sơ Nhi, con ổn thật rồi à?" Phu nhân Trường Xuân Bá chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ôm lấy Cổ Sơ.

Cổ Sơ sững sờ: "Nương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao, sao con lại đứng đây thế này?"

"Sơ Nhi, con không nhớ à? Không phải con bị kẻ khác hại ở Lầu Bích Xuân à, cha nương đưa con đến đây đòi công bằng."

"À." Cổ Sơ xoa xoa thái dương, nheo mắt nhìn rõ biển tên trên trên cửa Lê phủ, không khỏi giận dữ: "Nương, kẻ hại nhi tử chính là con ả đê tiện Tam cô nương nhà họ Lê!"

"Con ả đê tiện ngươi nó là ai cơ?" Băng Lục chống nạnh trợn mắt với Cổ Sơ.

Kiều Chiêu trấn an vỗ vỗ tay Băng Lục, hỏi Cổ Sơ: "Ta hại ngươi à?"

Cổ Sơ phiền vô cùng, nghĩ đến cái ghế con khi nãy, ăn nói tử tế hơn: "Ngươi bệnh à? Ta đã nói rồi còn gì, ta không biết ngươi là ai!"

"Không phải ta hại ngươi đúng không?"

"Ngươi dám à! Hại ta là Tam cô nương nhà họ Lê, ngươi tránh ra, đừng có cản ta tìm ả tính sổ!"

"Nhưng mà, ta chính là Tam cô nương nhà họ Lê mà." Kiều Chiêu điềm đạm nói.

"Gì cơ?" Cổ Sơ trợn mắt há mồm.

Kiều Chiêu thoải mái nói với quần chúng vây quanh: "Các vị hàng xóm láng giềng, có vẻ như Cổ công tử nghe không rõ."

Có lẽ là bị lây giọng nói thoải mái nhẹ bẫng của Kiều Chiêu, quần chúng vây quanh cười rộ lên, cười xong thì đồng thanh: "Nàng chính là Tam cô nương nhà họ Lê!"

Chen chúc trong đám đông, Dương Hậu Thừa líu lười: "Trời ơi, Lê cô nương thật là lợi hại quá, muội ấy thật sự là một tiểu cô nương à?"

Cô nương nhà bình thường mà gặp phải chuyện này chẳng phải đã xấu hổ muốn chết, trốn tiệt vào một góc ngồi khóc từ lâu rồi à? Tại sao Lê cô nương ra tay một cái, mọi chuyện lại thành như vậy?

Khi nãy suýt thì chàng cũng kêu theo, không hiểu sao cảm xúc lại trào dâng như thế chứ?

Ánh mắt Trì Xán vẫn không rời khỏi Kiều Chiêu, cười khẽ: "Nha đầu vẫn là một cô nương như thế mà."

Cải trắng chàng nhặt được, tất nhiên không giống người khác.

Suy cho cùng, chủ yếu là do mắt chàng tốt.

Cổ Sơ hoàn toàn choáng váng, đưa tay chỉ Kiều Chiêu: "Ngươi, ngươi thật sự là Lê Tam cô nương à?"

"Phải."

"Ngươi, ngươi nói dối!"

Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười, lại hỏi quần chúng vây quanh: "Phiền các vị hàng xóm láng giềng nói cho hắn biết, ta có phải là Lê Tam cô nương không?"

Thiếu nữ mặc nam trang, cảnh đẹp ý vui như vậy, giơ tay nhấc chân đều phóng khoáng cởi mở vô cùng, khiến mọi người cũng rạo rực theo, đồng thanh: "Phải."

Đứng sau đám đông, Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nhìn Kiều Chiêu.

Bộ nam trang trên người nàng dường như

»

Truyện Chữ Hay