A Yên cúi đầu nhìn bé trai đang núp bên cạnh Lý thị mi thanh mục tú, đôi mắt sáng trong tựa như bảo thạch, thoạt nhìn có vài phần giống nàng. Nhưng nó mập mạp quá mức, người núc ních toàn thịt, tính tình cũng hơi nhút nhát, cứ núp bên cạnh Lý thị len lén nhìn nàng.
Thật ra đời trước, A Yên đối với đệ đệ duy nhất này khá tốt, có điều ngày ngày bận học, cũng không quan tâm để ý đến nó nhiều. Còn phụ thân lại càng công vụ bề bộn, chỉ cho rằng Lý thị sẽ tận lòng chăm sóc, thế cho nên đứa con trai duy nhất lại bị sơ sót.
A Yên trông thấy Cố Thanh hiện thời dù đã bảy tám tuổi, nhưng hoàn toàn không có khí độ của công tử nhà quan Tể tướng, ngược lại vừa sợ hãi vừa rụt rè, mất hết thể diện, trong lòng không khỏi thở dài.
Nhất thời nhớ lại, về sau Cố gia suy tàn, Lý thị được ông cậu nhà mẹ đẻ lĩnh về, mang theo Cố Thanh tái giá. Trước khi đi, Cố Thanh còn liên lục quay đầu nhìn về phía mình, đôi mắt mọng nước, rõ ràng là rất lưu luyến.
Nghĩ đến đây, trong lòng A Yên chợt thấy ấm áp, bèn mời Lý thị ngồi, còn mình kéo Cố Thanh lại chào hỏi. Nàng mỉm cười hiền hòa, dắt tay nó hỏi chuyện học hành gần đây thế nào.
Cố Thanh liền đem tất cả chuyện trong lớp ngoài lớp ra kể cho A Yên nghe, mồm miệng cũng khá là lanh lợi.
A Yên càng nghe càng thích, đưa tay vuốt những sợi tóc mềm mượt của Cố Thanh, cười nói: “Thanh nhi tuổi còn nhỏ mà đã thông minh thế này. Mai mốt phụ thân trở về, biết được Thanh nhi tiến bộ, nhất định sẽ thích.”
Cố Thanh nghe nói như thế, hai mắt tỏa sáng, ngước nhìn A Yên nói: “Phụ thân thật sự sẽ thích sao?”
Nếu là A Yên mười mấy tuổi của ngày xưa, chưa chắc có thể nhìn ra trong ánh mắt của Cố Thanh mang vẻ khát vọng và ngưỡng mộ, nhưng nàng của hiện tại thì đương nhiên hiểu rõ. Lại nghĩ đến phụ thân bỏ bê đứa nhỏ này, không khỏi đau lòng, càng nhìn nó trìu mến.
“Đương nhiên rồi. Chờ phụ thân trở về, tỷ tỷ sẽ dẫn đệ qua chào, để phụ thân xem xem Thanh nhi tiến bộ thế nào, được không?”
Cố Thanh vô cùng vui sướng, nghiêng đầu cười, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Lý thị thấy vậy, ngược lại có chút hồ nghi nghiên cứu Cố Yên.
Bình thường lão gia yêu chiều Cố Yên hết mực, phàm là thứ gì tốt đều nghĩ đến nàng trước tiên. Tuy Cố Yên không phải là hạng người kiêu ngạo ương ngạnh, đôi khi cũng nhớ đến tình cảm tỷ đệ, nhưng bởi vì sự thiên vị của lão gia, Lý thị vẫn có chút đề phòng Cố Yên.
A Yên từng trải, đương nhiên có thể cảm giác được vẻ khác thường trong ánh mắt của Lý thị. Có điều, nàng cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu thản nhiên mỉm cười với bà.
Đối với người kế mẫu này, nàng cũng không có ý gì không tốt. Khi phụ thân tái giá, nàng cũng đã bảy tám tuổi, chẳng có chút tình mẹ con gì với Lý thị, nhưng cũng rất hiểu biết, lễ phép với bà.
Tuy sau này khi Cố gia bại vong, bà lập tức tái giá, nhưng đó cũng là thói thường của con người, không phải sao?
Nàng lại cúi đầu trò chuyện với Cố Thanh, còn đưa trái cây đến cho Cố Thanh ăn.
Cố Thanh vừa rồi nghe A Yên hứa hẹn thì rất vui mừng, cũng dần dần không còn câu nệ, cười cười nói nói rất thoải mái.
Đúng lúc này, Cố Vân đến. Khuyên tai ngọc bích của nàng mất rồi lại được, nên cố ý tìm đến nói lời cảm tạ.
Cố Vân vào cửa đã gặp Cố Thanh cùng Lý thị đang ở đó, hơi kinh ngạc.
A Yên quan sát tỷ tỷ, thấy nàng mắt sáng tóc đen, mặc bộ áo dài màu lam, trông ngoan hiền ôn hòa. Chỉ là xưa nay ít nói, cho nên cũng không được nổi bật.
A Yên đi qua, mỉm cười, cầm tay Cố Vân kéo nàng ta ngồi xuống.
“Tỷ tỷ khách khí cái gì, đó là do nô tài xảo quyệt trong phòng của ta ăn trộm, vốn không nên dung túng. Đợi đến ngày mai Lam Đình thẩm tra bà ấy xong xuôi, ta sẽ đích thân dẫn bà đến nhận lỗi với tỷ tỷ, cho tỷ trút giận.”
Cố Vân biết rõ ngày thường A Yên rất nể trọng Vương ma ma, không thể ngờ nàng lại vì mình mà khiến Vương ma ma mất mặt như thế, ngược lại có chút được sủng mà kinh, bèn ngồi xuống, tỷ đệ quây quần nói chuyện.
Mãi cho đến trưa, thấy đã đến lúc dùng bữa, Lý thị đứng dậy muốn đi. Cố Thanh lại không muốn về, còn đang mê mẩn những câu chuyện kể của A Yên.
Cố Vân định đầu xuân sang năm sẽ đi lấy chồng, hiện thời trong phòng đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới. Chu di nương lại mù tịt chuyện này, hàng ngày chỉ biết nhắc nhở thúc giục, cực kỳ nhàm chán. Vì thế, Cố Vân cũng muốn ở lại chỗ A Yên tâm sự giải buồn.
Cố Yên thấy thế liền đề nghị: “Phụ thân không ở nhà, mấy ngày nay mọi người đều tự ăn trong phòng mình, chưa từng quây quần bên nhau. Không bằng hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa đi?”
Đề nghị này tất nhiên được Cố Thanh vui vẻ hưởng ứng, lập tức vỗ tay khen hay. Cố Vân cũng cười nói: “Thời gian ở nhà cũng không còn nhiều, tỷ muội chúng ta vốn nên thân thiết với nhau nhiều hơn.”
Lý thị lại có chút không vui, quét mắt lườm Cố Thanh một cái, không nói nên được đây là cảm giác gì. Chưa đầy nửa ngày mà thằng nhóc này đã thân thiết với Cố Yên đến thế ư?
Nhưng bà cũng không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu, cười nói: “Mấy ngày nay sức khỏe ta không được tốt, một ngày đến ba bữa thuốc. Nếu đem thuốc đến đây uống, lại sợ khiến tây sương phòng này đều nhiễm đầy vị thuốc thì không hay. Ta nên trở về thì hơn.”
Cố Yên mỉm cười, lễ phép khuyên bà có mang thuốc đến uống cũng không sao, ai ngờ Cố Thanh lại nhỏ giọng nói: “Mẫu thân phải về uống thuốc, vậy thì cứ về đi.”
Lời vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Lý thị liền cứng ngắc, ngượng ngùng trừng mắt lườm Cố Thanh một cái, đành phải cáo biệt Cố Yên, Cố Vân, trở về.
Cố Yên lệnh cho tiểu nha hoàn Vân Phong ra ngoài báo phòng bếp dọn cơm, lại sai Lục Khinh cùng vú già làm việc nặng Ngưu Thẩm đem cái bàn dài gỗ lim từ phòng bên chuyển đến. Một lúc sau, món ăn lần lượt được bưng lên, bày đầy trên bàn dài. Tỷ đệ ba người liền quây quần náo nhiệt, cùng nhau dùng bữa.
Cố Vân thấy trên bàn có món giò heo cùng bã đậu xào, kinh ngạc nhìn A Yên một cái.
Còn Cố Thanh, nhìn đĩa bã đậu xào vàng óng, buồn bực hỏi: “Đây là món gì?”
Cố Yên cầm một cái muỗng sứ, múc một ít đút cho Cố Thanh ăn. “Ngày thương đệ đương nhiên không được ăn món này, hôm nay có thể nếm thử rồi.”
Cố Thanh cẩn thận ăn hết muỗng bã đậu xào, vừa nuốt xuống, mắt đã sáng lên đầy vẻ mới lạ. “Mùi vị thật thơm, thơm như mùi bánh đậu ngọt nhưng lại không giống bánh đậu ngọt.”
Cố Yên thấy thằng bé có vẻ thích, lúc này mới cười, kể ra lai lịch xuất xứ, sau cùng lại nói: “Bã đậu tính cam lạnh, có thể thanh nhiệt giải độc, giúp giảm sốt cầm máu. Bây giờ đem xào ăn, vị mặn hương thơm, có một phong vị khác hẳn.”
Thật ra, sở dĩ bã đậu không được mọi người ưa dùng là vì vị nồng của nó, hơi khó ăn. Nhưng đầu bếp của Cố phủ không phải là hạng người hời hợt, hiện dùng dầu vừng đun sôi, rồi đem bã đậu xào chung với hành lá cắt nhỏ. Lúc mới ăn, vị nồng lướt qua đầu lưỡi, sau khi nhai kỹ, mùi thơm ngát lại lan tràn, rất ngon miệng.
Cố Thanh là người quen ăn đồ tinh tế, mới ăn món này lần đầu, đương nhiên cảm thấy mới lạ.
Bã đậu này còn có một công dụng chưa được Cố Yên nhắc đến, chính là có thể giảm béo.
Nàng cười cười nhìn thân hình mập mạp của Cố Thanh, nói: “Nếu đệ thích thì ăn thêm đi.”
Con nít ba bốn tuổi mũm mĩm tròn xoe đương nhiên sẽ khiến người ta yêu thích. Nhưng hiện thời đã bảy tám tuổi, cứ mập như vậy thì không gọi là mũm mĩm nữa mà phải gọi là béo phì, trông sẽ có phần ngốc nghếch. Càng lớn thêm lại càng khó gầy đi.
Sau khi dùng xong bữa trưa, tỷ đệ ba người còn ngồi lại nói chuyện thêm một lát nữa. Mãi khi nha hoàn San Hô trong phòng Lý thị đến, cười dịu dàng nói với A Yên, muốn đưa tiểu thiếu gia trở về.
Cố Thanh có vẻ không muốn, nhưng thấy Cố Yên không giữ, cũng đành theo San Hô đi về.
Cố Thanh vừa đi, Lục Khinh đã kích động chạy vào. Thấy Cố Vân ở đó mới sững người, những lời muốn nói lại nuốt trở vào.
Cố Vân hơi mất tự nhiên, biết phải đứng dậy, ai ngờ A Yên lại đưa tay giữ nàng lại, cười nói: “Đều là tỷ muội chứ nào phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Lục Khinh vốn tính tình tùy tiện, trông thấy Cố Vân cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, nay nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, cũng không che giấu nữa.
“Vừa rồi ca ca đã thẩm tra lần lượt Vương ma ma và Cẩu Nhi. Lúc đầu bọn họ còn chối gạt. Sau ca ca lừa bọn họ một chút, nói với Cẩu Nhi là mẹ hắn đã khai ra toàn bộ, bên phía Vương ma ma lại nói Cẩu Nhi đã cung khai hết rồi. Vương ma ma thì không có gì, bà là người từng trải, chẳng chịu khai nhận điều gì. Cẩu Nhi thì ngược lại trúng chiêu ngay, một năm một mười đều khai ra hết.”
Lục Khinh nói đến đây, thở dài, nhíu mày kể tiếp: “Không riêng gì chuyện khuyên tai của Nhị tiểu thư hôm nay, trước đó, nào là tiền riêng nào là trang sức vòng vàng của tiểu thư, Vương ma ma không biết đã vụng trộm lấy đi bao nhiêu thứ! Ngày thường chúng nô tỳ chỉ nghĩ là mình sơ ý lơ là, tiểu thư cũng chưa từng trách cứ. Không hề nghĩ rằng trong nhà lại chứa chấp một con chuột phá sản, len lén ngặm nhấm đồ đạc trong nhà mang ra ngoài!”
Cố Yên sớm đã đoán được tình cảnh này, cũng không kinh ngạc nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Dẫn Vương ma ma đến đây.”
Lục Khinh đi rồi, Cố Vân mới dè dặt nhìn Cố Yên: “Dù sao cũng là nhũ mẫu của muội, không cần làm bà ấy mất hết mặt mũi đâu?”
Thật ra Cố Vân cũng không có cách nào khác. Chính thê của Cố tể tướng, mẫu thân của Cố Yên ngày xưa có hai đại nha hoàn vô cùng được sủng ái. Một người là mẫu thân đã mất của Lục Khinh và Lam Đình, người còn lại chính là Vương ma ma.
Khi mẫu thân mất đi, Cố Yên coi Vương ma ma như trưởng bối, hết sức khoan dung. Xưa nay nàng luôn xem tiền tài là vật ngoài thân. Khoản tiền riêng đó, cho dù biết là Vương ma ma lấy trộm, nàng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Cố Yên nghe tỷ tỷ nói vậy, bên môi lại nở một nụ cười lạnh: “Tỷ tỷ, có nhớ câu chuyện con đê ngàn dặm bị hủy bởi một tổ kiến hay không. Cố gia ta không thể dung túng cho phường trộm cắp nhưởn nhơ đục khoét được.”
Vương ma ma giờ lòng đã quá tham rồi. Ngày thường lén lút bòn rút trong phòng mình cũng thôi đi, lại còn dám mượn gió bẻ măng bên phòng Cố Vân nữa.
Nhưng như vậy cũng tốt, thuận thế xử lý Vương ma ma, từ đấy diệt trừ hậu hoạn.
Nên biết nếu cứ tiếp tục để yên, trong tương lai, Cẩu Nhi sẽ vì chút tiền tài mà bị người khác thu mua, ăn cắp bức mật thư trong thư phòng của phụ thân. Không biết làm thế nào mà bức thư đó lại được truyền đến tay Uy Vũ Đại tướng quân, hắn liền đem từ ngữ bên trong vặn vẹo, trình lên Vĩnh Hòa Đế, khiến cho Vĩnh Hòa Đế vốn đã kiêng kỵ phụ thân từ lâu lại càng thêm bất mãn.
Đương nhiên, chuyện này là của đời trước, mãi về sau A Yên mới từ từ ngẫm ra được. Sở dĩ Vương ma ma vơ vét tất cả tiền tài bỏ trốn, có lẽ cũng vì sợ sự việc này có ngày bại lộ.