A Yên nghe thế, thân hình dừng lại, sững sờ.
Con đường như ngày hôm nay, là đường gì?
Cuộc đời của nàng có rất nhiều ngã ba, thí dụ như chọn gả cho phu quân của nàng Thẩm Tòng Huy, thí dụ như cự tuyệt những nam tử đến muốn hỏi nàng về làm thiếp, thí dụ như lựa chọn dùng mười năm gian khổ nuôi dưỡng Thẩm Việt ăn học.
Bất luận là ở ngã ba nào, chỉ cần nàng lựa chọn đi một con đường khác, cũng sẽ không dẫn đến bước đường như ngày hôm nay.
Nàng kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhắm mắt một lúc lâu. Đến khi mở mắt ra, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà chiếu vào mắt nàng.
Trong đôi mắt trong suốt nay nhiễm đầy ánh đỏ của hoàng hôn.
Bên môi nàng tràn ra một nụ cười thê lương đầy bất đắc dĩ, thong thả mà quyết tuyệt nói: “Nếu có kiếp sau, đương nhiên ta sẽ không đi lại con đường như ngày hôm nay.”
Mặc dù nói rằng kiếp này không hối hận, nhưng nếu có kiếp sau, nàng không muốn lại may áo cưới cho người ta, không muốn phải trả giá tất cả vì một kẻ vong ân bội nghĩa, cũng không muốn gả cho nam nhân trước khi chết còn vất thêm gánh nặng lên vai vợ, càng không muốn độc thân mười năm chờ đợi, để đến cuối cùng nhận lại chỉ là những lời lẽ đưa đẩy nực cười.
Nói xong lời này, nàng không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi khách phòng.
Trong hành lang, hương thơm từ xa thoảng lại, một vị phu nhân trang phục hoa lệ, tóc mây cài trâm phượng, được thị nữ vây quanh đang đi đến.
A Yên trông thấy vội cúi đầu, cung kính đứng tránh sang một bên chờ cho vị phu nhân này đi qua.
Một làn váy thêu hoa văn tinh xảo chập chờn lướt trên con đường lát đá xanh, tư thái quyến rũ động lòng người. Mùi thơm son phấn tràn ngập nơi chóp mũi, chính là hơi thở của phu nhân Hầu gia tôn quý nhất thành Yến Kinh.
Kỳ thật, A Yên của quá khứ cũng từng là người mà mỗi khi đi đến đâu, chúng thị nữ phu nhân đều muốn cúi đầu nhường đường.
Cũng từng là người có vóc người duyên dáng như mai, làn tóc mây thơm ngát khiến bao người ngưỡng mộ.
Chỉ có điều, A Yên bây giờ, lạnh nhạt đứng đó, kiên nhẫn cúi đầu chờ đợi vị phu nhân kia đi qua.Mãi cho đến khi Hầu phu nhân đi đến khúc quanh của dãy hành lang, nàng mới ngẩng đầu lên.
Trong thoáng chốc, nàng tựa như nghe thấy vị Hầu phu nhân kia hỏi: “Hôm nay Hầu gia lại gọi tiểu yêu tinh nào đến hầu hạ?”
Thị nữ bên cạnh vội vàng bẩm báo: “Hôm nay chưa gọi ai đến hầu hạ, chỉ đang nói chuyện với một bà cô mang từ bên ngoài về.”
“Bà cô?” Người nọ nghe nói như thế, hiển nhiên là có chút kinh ngạc.
Thị nữ nhỏ giọng nói: “Chuyện là hôm nay Hầu gia đi đến ngã tư, con ngựa tự nhiên kinh hoảng đâm sầm vào một bà cô, vì vậy mới đưa bà ấy vào phủ. Chính là người lúc nãy phu nhân vừa mới đi ngang qua, có lẽ đang được tiễn ra khỏi phủ.”
Vị phu nhân kia dường như đã hiểu, lạnh nhạt nói: “Là người đó ư? Ăn mặc thật quái dị.”
Nhất thời, trong giọng nói của nàng ta có chút không vui: “Chỉ là một bà cô thôi, sắp xếp bên ngoài là được rồi, sao còn phải dẫn vào thư phòng nói chuyện.”
A Yên xa xa nhìn sang, mơ hồ có thể thấy được dung mạo của Hầu phu nhân.
Nữ nhân này, nàng có biết. Là Tứ cô nương nhà Ngự Sử Lý đại nhân.
A Yên còn nhớ, lúc ấy nàng ta được gả cho võ tướng Tiêu Chính Phong. Nghe đồn Tiêu Chính Phong kia là người thô lỗ, ngày thứ hai sau tân hôn, Lý tứ cô nương không thể rời khỏi giường nổi.
Chưa từng nghĩ đến, bây giờ lại trở thành phu nhân phú quý thế này.
Đáy lòng A Yên không khỏi than nhẹ.
Thế sự tang thương, chính là trớ trêu như vậy.
E rằng Lý tứ cô nương vĩnh viễn cũng sẽ không nhận ra được, bà cô chật vật này lại chính là Tam cô nương Cố gia mà ngày xưa nàng ta từng ngưỡng mộ.
Sau khi rời khỏi phủ Bình Tây Hầu, A Yên vác theo bao đồ nặng trịch, bước trên đường phố rét buốt.
Hôm nay là giao thừa, rất nhiều cửa hàng cũng bắt đầu đóng cửa, trên đường đã không còn bao nhiêu người.
Ra khỏi thành, nàng cứ đạp tuyết mà đi, không rõ mục đích. Cũng không biết đã đi được bao lâu, nàng trông thấy một ngọn núi lớn, dưới chân núi có một căn nhà tranh.
Bước vào nhà tranh, mới thấy nó rách nát không chịu nổi. Bên trong có một cái giường, còn có một cái bếp lò. Chỗ dựa vào vách tường đặt một cái rương cổ bằng gỗ đỏ, bên trên phủ đầy mạng nhện.
Có lẽ đã hoang phế từ lâu, đêm nay nàng có thể đặt chân nghỉ tạm.
Trong bao đồ có mấy món ăn cùng y phục mà thị nữ phủ Bình Tây Hầu đưa cho nàng.
Nàng chỉ cần đốt một đống lửa, hâm nóng đồ ăn một chút là có thể bình an vượt qua một đêm trong túp lều này.
Quyết định này của nàng lẽ ra rất tốt, nhưng ai ngờ, vừa đi vào nhà tranh lại cảm thấy trước mắt có bóng người chợt lóe.
Ngay sau đó, cảm thấy sau lưng thấm lạnh, nàng đứng chựng lại, cứng người. Lúc cúi đầu nhìn lại, đã thấy mũi kiếm màu đỏ như máu lộ ra khỏi lồng ngực nàng.
Sau khi nhìn thấy máu, nàng mới từ từ ý thức được cơn đau, rồi bất chợt từ trước ngực lan tràn ra khắp toàn thân, đau đến tê tâm liệt phế.
Toàn thân vô lực, nàng cứng ngắc ngã nhào xuống đất.
Nàng nghĩ, mình sắp chết rồi.
Trước khi chết, nàng nằm giữa bùn đất lạnh buốt cứng rắn, cố gắng mở to hai mắt nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào đã giết mình.
Nhưng dù nàng có dùng hết tất cả sức lực, vẫn chỉ có thể nhìn thấy một vạt áo, cùng một đôi giày.
Đó là một đôi ủng màu đỏ của nam nhân.
Một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, nàng chợt nghĩ, đến cùng là ai, ai lại có thể hạ độc thủ với một bà cô đã nghèo đến cùng đường như nàng kia chứ?
Nhưng tất cả chuyện đó, hình như đều không còn liên quan gì đến nàng nữa rồi.
A Yên không biết rằng, cái chết của một bà cô nghèo túng không tiếng tăm này, ở thành Yến Kinh lại khơi dậy ngàn tầng phóng túng, cũng dẫn đến sự kiện triều đình phân tranh của mười năm sau.
Kể từ khi biết tin nàng chết đi, Bình Tây Hầu quyền khuynh thiên hạ Tiêu Chính Phong quyết chí đem phò mã của Trưởng công chúa Thẩm Việt ra xét xử.
Nhưng ngày nàng chết, bão tuyết đã vùn chôn tất cả chứng cứ, công việc tra xét gian nan vạn phần. Mặc dù hắn nắm trong tay quyền cao chức trọng, nhưng đối phương lại là phò mã của Trưởng công chúa. Nếu muốn chỉ trích tội trạng, nhất định phải có chứng cứ.
Mà vào lúc này, Thẩm Việt lại cổ động học sinh Hàn Lâm Viện ký một lá thư, tố cáo ngược Tiêu Chính Phong sát hại dân phụ. Chứng cứ chính là ngày đó, thị vệ bên cạnh Tiêu Chính Phong liên tục đi theo phía sau dân phụ kia.
Từ nhiều năm trước đến nay, Đại Chiêu Quốc vẫn luôn trọng văn khinh võ. Võ quan trong triều không được coi trọng, quan văn lại quyền thế ngút trời. Nhưng từ khi có Tiêu Chính Phong liền thay đổi xu thế, võ tướng cũng rất có quyền lực, còn áp được cả văn thần.
Cũng chính vì vậy mà học sinh Hàn Lâm Viện từ lâu đã bất mãn với Tiêu Chính Phong, vừa vặn mượn cơ hội lần này gây chuyện. Vụ án dậy lên làn sóng tranh cãi dữ dội, phố lớn ngõ nhỏ không ai không biết.
Nhưng lời chỉ trích Tiêu Chính Phong phái thị vệ giết người rốt cuộc vẫn chỉ dừng lại ở những tin đồn, không có chứng cứ xác thực.
Vì chuyện này liên quan đến trọng thần triều đình cùng phò mã của Trưởng công chúa, lại trấn động đến mức người người đều biết, ảnh hưởng rất lớn, đương kim Văn Thành Đế giận dữ, lệnh cho Đại Lý Tự nhất định phải tra ra chân tướng, đuổi bắt hung phạm.
Đây là nghi án lớn nhất trong năm, các nghi phạm đều quyền cao chức trọng, nhân vật dính líu lại rối rắm phức tạp. Cuối cùng, Đại Lý Tự thẩm tra suốt mười năm vẫn không có kết quả. Mãi cho đến mười năm sau, khi thần thám Thành Phục Khê nhúng tay vào, vụ án đó rốt cuộc mới có thể tra ra manh mối, lộ rõ chân tướng.
Nhưng kết quả này lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không có cách nào thừa nhận.