Lục Khinh bị mắng đến ngây người. Nàng ta tính tình ngay thẳng, từ nhỏ đã theo hầu Cố tiểu thư, cùng nhau lớn lên. Cố tiểu thư xưa nay đều luôn cực kỳ sủng ái bao dung nàng.
Chính vì vậy, trước nay nàng nói chuyện luôn sảng khoái thẳng thắn. Chưa từng nghĩ, lại bị chính tiểu thư mắng cho mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy.
Mắt nàng tràn nước, đôi môi run rẩy gần như nói không nên lời.
“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên lắm miệng.”
Nói xong, lập tức quỳ xụp xuống.
Mấy người đứng ngoài xe cũng đã nghe được tất cả, càng thêm lúng túng.
Đặc biệt là Lam Đình, ngoại trừ lần trước xử trí Vương ma ma, hắn chưa bao giờ thấy tiểu thư hiền lành dịu dàng của mình tức giận đến mức này, mà lại là vì muội muội của mình.
Thái tử há mồm cứng lưỡi. Hắn đột nhiên có cảm giác, Cố Yên trong xe hiện thời, hoàn toàn khác xa Cố Yên xinh đẹp thiện lương mà hắn từng quen biết.
Lẽ nào, con người khi trưởng thành sẽ thay đổi tính tình ư?
Thẩm Tòng Huy là người lúng túng nhất, hắn quay đầu nhìn xe ngựa của mình, miễn cưỡng cười nói. “Nếu như thế, không dám làm khó Thái tử điện hạ và Cố tiểu thư nữa.”
Lúc này, Tiêu Chính Phong nãy giờ vẫn bảo trì sự trầm mặc bỗng nhiên lại tiến lên, trầm giọng nói. “Thái tử điện hạ, Tiêu mỗ khi xưa lúc ở biên quan, có một lần xe chở quân lương bị hư, cũng từng đứng ngoài quan sát công tượng tu sửa xe ngựa suốt một ngày, ngược lại cũng học hỏi được nhiều. Hay là, để Tiêu mỗ qua đó xem thử?”
Thái tử điện hạ đang cảm thấy vô cùng bối rối. Hắn vốn có tâm lôi kéo Tấn Giang Hầu phủ, ai ngờ lại bị Cố Yên phá hoại không khí. Tiêu Chính Phong mở miệng, đúng lúc giải vây cho hắn.
Hắn bật cười nói. “Vậy thì làm phiền Tiêu tướng quân, qua đó xem một chút.”
Tiêu Chính Phong cao lớn hung hãn, nãy giờ vẫn luôn bình thản đứng bên hắc mã, thật sự khác hẳn đám thị vệ của Thái tử, cho nên chú cháu Thẩm gia cũng đã sớm chú ý đến hắn. Bây giờ nhắc đến, liền vội tiến lên chào hỏi. Thẩm Tòng Huy cũng là người có kiến thức, lập tức liền đoán ra.
“Chẳng lẽ ngài đây chính là vị tướng quân đã dùng ba nghìn binh mã đánh lui năm vạn đại quân Bắc Định trong trận đại thắng trên đồi Thượng Sam – Tiêu Chính Phong tướng quân?”
Đại thắng đồi Thượng Sam là chiến dịch mấu chốt, trực tiếp dẫn đến kết quả Đại Chiêu đại thắng Bắc Địch. Trong trận chiến này, Tiêu Chính Phong vẫn chỉ là một hiệu úy, dẫn đầu tiểu đội mười tám người đánh lén vào doanh trại của quân Bắc Địch, còn tự tay chém chết vương tử Bắc Địch.
Chính trận chiến này đã làm thay đổi hoàn toàn thế cục đối chọi giữa hai quân. Lòng quân Đại Chiêu được củng cố mạnh mẽ, lại nhờ vào chiến lược đúng đắn, từ đó thế quân như mãnh hổ xuống núi, đánh cho quân Bắc Địch tan tác như hoa rơi nước chảy.
Thái tử nghe xong lại có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Phong. Y Không ngờ chỉ là một tướng quân tứ phẩm, vì đánh thắng một trận mà ngay cả Thẩm Tòng Huy lâu nay luôn dưỡng bệnh trong nhà cũng nghe đến danh tiếng.
Tiêu Chính Phong chỉ tùy ý cười một tiếng, cất cao giọng nói. “Chính là tại hạ, không ngờ Thẩm công tử đang ở Phùng Dương cũng có thể biết chuyện thiên hạ. Thật sự là bội phục.”
Thẩm Tòng Huy mỉm cười nhìn Tiêu Chính Phong, giọng nói tăng thêm vài phần kính nể, còn có vẻ áy náy. “Tiêu tướng quân vốn là rường cột nước nhà, nay lại vì kẻ hèn mà đi sửa xe ngựa. Thật lấy làm áy náy.”
Tiêu Chính Phong cũng không để ý, vững bước tiến lên. “Thẩm thiếu gia không cần để bụng, chờ một chút, ta qua đó xem thế nào.”
Miệng thì nói, chân đã lập tức bước đến chỗ chiếc xe hỏng.
Thẩm Tòng Huy cũng theo sát bên cạnh. Còn Thẩm Việt, nó nhíu mày nhìn Tiêu Chính Phong, lại nhìn qua cỗ xe, cuối cùng mím môi mềm giọng yếu ớt nói. “Cố tiểu thư, Thái tử điện hạ, Việt nhi cũng qua đó xem một chút.”
Thái tử điện hạ vội vàng đáp ứng, nhất thời lại cảm thấy tiểu hài tử này mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng đã rất hiểu biết phép tắc.
Trong xe, A Yên nghe Thẩm Việt nói chuyện, càng cảm thấy quỷ dị.
Tiêu Chính Phong đến bên xe ngựa, vung áo bào đen lên, nửa ngồi nửa quỳ, khom lưng cẩn thận tra xét bánh xe. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu hỏi phu xe: “Trên xe có sẵn dây thép to hoặc thanh sắt mềm không?”
Phu xe vội đáp. “Dạ có.”
Nói xong liền vội vàng đi lấy, cung kính dâng lên.
Thấy Thẩm Việt vừa rồi ho khan, Thẩm Tòng Huy đã bảo nó lên xe ngựa nghỉ ngơi trước, còn y ở lại cùng Tiêu Chính Phong. Thấy Tiêu Chính Phong muốn lấy thanh sắt, hỏi vội. “Có thể sửa được hay không?”
Tiêu Chính Phong gật đầu, lại nói. “Lấy một cây chủy thủ đến đây.”
Thẩm Tòng Huy sai khiến kẻ hầu trình chủy thủ lên.
Tiêu Chính Phong tiếp nhận cây chủy thủ, thấy sống đao thật dày, lưỡi đao sắc bén liền biết nó là một thanh đao tốt, gật đầu nói. “Thử một lần xem sao.”
Hắn dùng chủy thủ cố định dây thép dầy cỡ ngón tay cái, rồi nhẹ nhàng điều khiển chuôi đao cuốn dây thép vòng quanh chỗ bánh xe bị hư. Nhưng thanh đao dù tốt cũng không thể thay thế dụng cụ chuyên dùng, khó tránh bị thép cong ép gãy.
Thẩm Tòng Huy nhíu mày, nói: “Nếu sửa không được, thôi đành phải chờ ở đây vậy.”
Nhưng Tiêu Chính Phong lại không lên tiếng, hắn duỗi bàn tay to lớn như một cây kìm sắt, nắm lấy đầu cuối cứng rắn của dây thép, từ từ dùng tay không muốn bẻ gập nó.
Thẩm Tòng Huy sợ hết hồn. Nếu chỉ là một cây trường côn thì cũng thôi, dùng lực mạnh có lẽ sẽ bẻ gãy được nó, nhưng đây lại là một dây thép dầy cỡ đó, muốn dùng tay không bẻ gập nó, thật không có khả năng.
Nhưng Tiêu Chính Phong mặt không đổi sắc, bàn tay vận lực, đầu dây thép thô cứng giống như hóa bùn, ngoan ngoãn cắm vào bánh xe.
Thẩm Tòng Huy nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Phong, đầy mặt kinh ngạc, hồi lâu mới thở dài nói. “Tiêu tướng quân, công phu thật lợi hại, bội phục! Bội phục!”
Y mặc dù ốm yếu, cũng không phải là loại công tử bột không có kiến thức. Tấn Giang Hầu chỉ có y và Thẩm Việt là con trai cháu trai, nên cho dù y chỉ ở gia tộc Phùng Dương tu dưỡng thân thể nhưng vẫn phái rất nhiều cao thủ hộ vệ xung quanh y và Thẩm Việt. Nhưng trong số các cao thủ đó, lại không có ai có khả năng như Tiêu Chính Phong.
Đám thị vệ xung quanh cũng đã chứng kiến tận mắt, để tay lên ngực tự hỏi, biết mình không có cách nào dùng tay không bẻ gập được vật kia, không khỏi càng thêm kính nể Tiêu Chính Phong.
Tiêu Chính Phong mặt không đổi sắc, đứng dậy, cúi đầu nhìn bánh xe rồi lấy ra một chiếc khăn bố, lau tay rồi nói. “Tạm thời ta đã cố định được bánh xe, muốn đi thêm mười dặm đường cũng không thành vấn đề, cũng có thể chống đỡ được đến thành Yến Kinh.”
Thẩm Tòng Huy mừng rỡ, cười tươi, ôm quyền nói. “Đa tạ Tiêu tướng quân!”
Tiêu Chính Phong chỉ cười đáp. “Khách khí.”
Thẩm Tòng Huy đi đến trước mặt Thái tử, đầu tiên là cám ơn, sau đó cáo từ.
Thế là, hai chiếc xe ngựa giao thoa mà qua, rốt cuộc đường ai nấy đi.
Khi xe ngựa của phủ Tấn Giang Hầu đi qua ngay bên cạnh, A Yên khẽ nhíu mày, vén một góc rèm lên nhìn sang. Ai ngờ đúng lúc bên kia cũng đang vén rèm nhìn qua.
Hai xe chậm lướt qua nhau, cửa sổ đối cửa sổ, khoảng cách khá gần, A Yên liền nhìn thấy một bé trai tuấn mỹ, cỡ chừng mười hai tuổi. Đôi mắt nó như hai vì sao nhỏ bé sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, đang lặng lẽ nhìn mình.
Nàng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi tâm tư, lễ phép mà xa cách gật đầu nở nụ cười chào Thẩm Việt.
Thẩm Việt mím môi, cũng mỉm cười chào lại, nụ cười còn mang chút thẹn thùng.
Hai chiếc xe nhanh chóng lướt qua nhau, quay lưng đi về hai hướng, mỗi lúc một xa. A Yên cũng đã buông rèm, không nhìn tiếp nữa.
Nàng nhíu mày, âm thầm nhớ lại nụ cười vừa rồi của Thẩm Việt.
Có một khoảng khắc, nàng chợt cảm thấy bất an. Thậm chí, đối với hành động của chính mình vừa rồi, bắt đầu cảm thấy bất an.
Bởi vì nó chứng tỏ rằng, nàng có chút không kiên định vững vàng.
Đời trước, nàng bị người ta giết chết, ngay cả mình rốt cuộc chết như thế nào và vì sao, nàng cũng không biết.
Bây giờ trọng sinh, vừa đi học trở lại liền phát hiện Lý Minh Duyệt cũng có được ký ức của đời trước. A Yên cảm thấy, nàng càng cần phải cẩn thận an phận hơn nữa, càng không để lộ hành tung càng tốt.
Xe ngựa cứ thế tiến về phía trước, chưa đầy một nén nhang liền đến được chùa Đại Tướng quốc.
Trụ trì chùa Đại Tướng quốc đã được thông báo từ trước hôm nay Thái tử điện hạ và tiểu thư Cố gia muốn đến chùa dâng hương, họ đều là khách quen của chùa, nên đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón. Lục Khinh trước đó vừa bị A Yên mắng, mặc dù trời sinh tính tình hào sảng, nhưng là con gái nên vẫn rất xấu hổ, dọc đường vẫn luôn quỳ bên cạnh cẩn thận hầu hạ từng chút một.
A Yên cũng không thích nàng ta lại dám tùy tiện ăn nói lung tung trước mặt người ngoài, nhưng thấy nàng ta quỳ hết một nén nhang lại bắt đầu mềm lòng, ấm giọng nói: “Mau dậy đi, còn quỳ nữa đầu gối sẽ hư mất, về sau không ai thèm lấy thì biết làm sao?”
Lục Khinh lúc này đã nín khóc từ lâu, chỉ cúi đầu quỳ ở đó, trầm mặc suốt cả đoạn đường, trái tim chìm đến đáy cốc, khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Chuyện tiểu thư xua đuổi Vương ma ma và Cẩu nhi, nàng vẫn còn nhớ kỹ, hiện giờ cố gắng suy ngẫm, biết mình vừa rồi quả thật quá to gan sỗ sàng. Vì vậy bắt đầu không yên, sợ mình cũng bị đánh bán ra ngoài. Nàng ta còn trẻ, nếu bởi vậy mà bị đuổi ra khỏi phủ, cả đời này biết phải làm sao?
Bây giờ nghe tiểu thư mềm giọng nói chuyện, nước mắt bỗng chốc rơi xuống. Nhưng dù sao nàng ta cũng là một người quật cường, không cầu xin tha thứ mà chỉ quỳ ở đó, lặng lẽ khóc.
A Yên thở dài, nói: “Đã đến chùa Tướng quốc rồi, ngươi còn không lau nước mắt, đỡ ta xuống xe? Để người ngoài nhìn thấy bộ dáng của ngươi thế này, còn ra thể thống gì?”
Cũng vì trước đây nàng đã sủng ái nàng ta quá mức, nuông chiều giống như một vị tiểu thư vậy, mới xảy ra cớ sự như hôm nay.
Thật ra nàng vốn không để ý đến điều này, tình đồng tỷ muội, nàng nguyện ý yêu chiều. Nhưng nàng sợ là sợ dưỡng thành thói quen, lâu dài sẽ xuất hiện một Vương ma ma thứ hai.
Tình cảm con người vốn dồi dào như vậy, nếu hai bên đều cẩn thận giữ gìn, tự nhiên có thể tiếp tục kéo dài. Nhưng nếu có một bên không biết phân biệt, tự cho là đúng, tình cảm sẽ dần dần phai nhạt.
Lục Khinh ở đời trước, sau khi nàng gả đi, thật ra cũng không thiếu lần gây chuyện thị phi. Lần nào cũng làm cho nàng đau đầu, thậm chí có một lần, nàng từng có ý niệm đuổi nha đầu này đi cho rồi.
Nhưng về sau, Lục Khinh này cuối cùng lại vì nàng mà chết.
Thấy tiểu thư đã cho mình cái thang để leo xuống, Lục Khinh vội vàng gật đầu, lẳng lặng cầm khăn gấm lau sạch nước mắt, rồi đứng dậy đi qua đỡ A yên. Nhưng vì quỳ quá lâu, lại ở trên xe ngựa lắc lư vô định, nàng ta choáng váng suýt nữa ngã sấp xuống.
A Yên bước tới dìu đỡ, cố làm ra vẻ cả giận nói: “Ngươi xem ngươi kìa, đã lớn rồi mà còn lỗ mãng như thế, bây giờ thì thế nào.”