Đôi khi A Yên nhìn đệ đệ Cố Thanh của mình, sẽ nhớ đến Thẩm Việt của đời trước.
Sau khi Thẩm Tòng Huy mất, một mình nàng chăm sóc Thẩm Việt. Lúc đó, Thẩm Việt đã mười ba tuổi.
Thằng bé không lớn không nhỏ, quật cường và trầm lặng. Nàng chỉ lớn hơn hắn ba tuổi nên xem hắn như đệ đệ của mình, kiên nhẫn hướng dẫn, tỉ mỉ chăm sóc, dùng hết toàn bộ tâm huyết để nuôi dưỡng hắn nên người.
Về sau, mỗi khi nàng làm cho hắn vài món ăn ngon, hắn cũng sẽ giống như Cố Thanh bây giờ, mặt đầy vẻ chờ mong.
A Yên khẽ lắc đầu, muốn vứt bỏ tất cả hồi ức vừa nhảy ra.
Thẩm Việt, người đã từng cùng nàng nương tựa lẫn nhau sống qua ngày, ở đời trước sớm đã biến thành một kẻ khác – Kẻ mà vào thời điểm nàng cùng khổ nhất đã cho nàng mười lượng bạc, thì đời này, hắn sẽ không bước vào cuộc đời của nàng nữa, không có bất kỳ quan hệ gì với nàng nữa.
Từ khi trọng sinh đến nay cũng đã qua một khoảng thời gian, nàng đã bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới, không còn nghĩ đây là mộng mị nữa. Ngược lại, tình cảnh của đời trước bắt đầu trở nên xa xôi hư ảo, chẳng còn rõ ràng nữa.
Có điều, cảm giác đau đớn cùng cực khi bị vũ khí sắc bén đâm vào trước khi chết lại vẫn rất rõ ràng. Vì vậy, có đôi khi nàng cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc là ai lại có thể ra tay hạ độc thủ đối với một kẻ đã cùng đường như mình?
Thẩm Việt? Mẫu thân của Thẩm Việt? Hay là một ai khác?
A Yên nghĩ không ra, cũng đành tạm thời không nghĩ đến nữa.
Hôm nay, A Yên làm lại món bánh bã đậu của ngày xưa.
Ngày còn là thiên kim tiểu thư rồi trở thành Hầu môn thiếu phu nhân, có thể nói A Yên không cần phải nhúng tay vào bất cứ công việc gì. Nhưng về sau túng quẫn, dần dần cũng phải tập tành làm lụng, học được đủ loại món ăn. Thí dụ như từ bã đậu, nàng có thể làm ra hơn hai mươi loại bánh và món ăn. Nào là bánh bã đậu rau hẹ, bánh bã đậu muối tiêu, bánh bã đậu xốp, bã đậu viên… mỗi một loại đều ngon đến mức khiến người ăn vào mồm miệng lưu hương.
Hôm nay A Yên làm bánh bã đậu trứng gà. Bánh này ngoài bã đậu, còn có thêm trứng gà. Trong mười năm gian khổ, đối với nàng, trứng gà là một loại thức ăn hết sức xa xỉ. Ngẫu nhiên ở bãi đất hoang nhặt được vài quả trứng chim, nàng dùng nó thay thế trứng gà để làm bánh, tẩm bổ cho Thẩm Việt.
Ngày đó sức khỏe của Thẩm Việt rất kém, đại phu nói hắn sống không quá hai mươi tuổi.
A Yên thong thả quấy bã đậu, trong đầu bất giác lại hiện ra tình cảnh của đời trước. Nàng cười khổ, cắn môi oán hận. “Cái tên Thẩm Việt đó, đời này không có liên quan gì đến ngươi nữa! Quản hắn sống chết ra sao làm cái gì chứ!”
Vừa nói, nàng vừa bỏ một muỗng bột mì lớn vào tô bã đậu, lại đập ba quả trứng gà bỏ vào, thêm hành lá cắt nhỏ và một ít muối ăn, tất cả tạo thành một hỗn hợp.
Lúc này, Cố Thanh cũng chạy đến phòng bếp của tây sương viện. Trông thấy chén hỗn hợp vàng óng, thấp thoáng màu xanh của hành lá cắt nhỏ liền nuốt nước miếng, đầy vẻ chờ mong mà nói: “Chắc là sắp được ăn rồi.”
A Yên vừa hỏi chuyện học hành hôm nay của Cố Thanh vừa đổ một ít dầu vào nồi. Đợi dầu sôi đủ ba phần nhiệt, mới dùng muỗng gỗ múc một muỗng hỗn hợp bỏ vào nồi, bắt đầu rán.
Chỉ trong nửa khắc, đáy nồi liền phát ra âm thanh sùng sục đầy hưng phấn. Mấy cái bánh bã đậu trứng bắt đầu lột xác, biến thành màu vàng óng, cũng tỏa ra mùi thơm của đậu.
Cố Thanh càng thêm hiếu kỳ, mở to hai mắt, bắt đầu chảy nước miếng giống như một chú mèo con ham ăn.
“Tỷ tỷ, trông ngon quá, đệ muốn ăn!”
A Yên cười, vớt ra mấy cái bánh bỏ vào rổ trúc lược cho ráo dầu. Cố Thanh cũng không sợ nóng, vội vàng gắp một cái lên nếm thử.
Vừa ăn vừa gật đầu liên tục, lúng búng nói. “Ngon quá, ngon quá!”
A Yên chỉ cười khẽ, không nói.
Thật ra bánh bã đậu trứng này không phải là món ngon gì, cũng không quý bổ lắm, chỉ là có phần mới lạ mà thôi. Nàng cố ý đích thân xuống bếp làm cho Cố Thanh ăn, thật ra là vì thấy Cố Thanh quá béo, đến khi trưởng thành sẽ không đẹp, liền dụ nó ăn nhiều một chút để giảm béo.
Làm xong bánh, nàng lại dỗ dành Cố Thanh trở về Đông sương phòng học bài, còn mình thì thảnh thơi đi dạo trong viện.
Trong sân của Cố phủ, ngoài cây táo nổi tiếng khắp thành, còn có hoa ngọc lan cùng hải đường với ngụ ý “Phú quý toàn gia”, và thạch lựu cùng bồ đào biểu tượng cho “Nhiều con nhiều phúc”. A Yên ngồi trên ghế đá bên cạnh đình đài, ngắm nhìn những quả thạch lựu đỏ thắm trĩu cành, bỗng nhiên cảm thấy rất hào hứng, liền nói.
“Thạch lựu năm nay sai quả, mấy ngày trước ta nhìn thấy táo đã chín, chắc cũng sắp đến tết Trung thu. Mau tìm mấy gã sai vặt đi hái vài quả tươi ngon, mang đến cho lão gia nếm thử.”
Lục Khinh ở bên cạnh chính là đứa thích náo nhiệt nhất, nghe thấy tiểu thư dặn dò vậy, vội vàng tuân lệnh đi ngay. Chỉ một lát sau, đã thấy nó gọi ca ca của mình là Lam Đình đến. Sau lưng Lam Đình còn có ba bốn gã hầu đi theo, xách một cái thang dài, cầm hai cây gậy trúc, đầu gậy trúc còn có một túi lưới.
Lam Đình đến, cung kính hành lễ với A Yên, cười nói: “Nếu chọc táo, rơi xuống đất sẽ bị dập, ăn ngay thì không sao, nhưng nếu đem đi đông lạnh thì sẽ không còn ngon nữa. Cho nên ta nghĩ, trèo lên cây hái là tốt nhất.”
A Yên cười, gật đầu. “Ngươi suy nghĩ rất chu đáo. Cũng tốt, ta sẽ tự mình làm chút táo đông lạnh cho phụ thân nhấm nháp.”
Lam Đình liền sai người gác cây thang lên thân cây, còn hắn thì tự mình cởi áo choàng buộc quanh eo, bấu víu trèo lên cây hái táo.
Cây táo này vốn là cổ thụ che trời, có đến trăm năm tuổi, gần một nửa cành lá uốn lượn trên mái hiên. Vì vậy để cho tiện, Lam Đình leo thang bò lên mái hiên, đứng hẳn trên đó hái táo.
Lục Khinh thấy vậy liền nổi hứng, cười hắc hắc, đề nghị với A Yên. “Tiểu thư, nô tỳ nhìn ca ca hái táo, cảm thấy hết sức thú vị. Hay là, chúng ta cũng lên trên đó, tự mình hái lấy vài quả đi?”
A Yên trong lòng cũng có hứng thú, ngày thường ở học viện cũng từng được học cưỡi ngựa bắn cung, cũng không giống tiểu thư khuê các mảnh mai khác.
Lập tức vẫy lui kẻ hầu, dẫn theo Lục Khinh tự mình leo lên thang, rồi mỗi người đều tự mình trèo lên đứng trên cành cây hái táo.
Chỗ A Yên đứng cao hơn mái hiên bên cạnh rất nhiều, dõi mắt nhìn sang, liền nhìn thấy được toàn bộ nóc nhà của mấy hộ xung quanh. Đúng lúc này, chợt thấy trên một mái hiên cách đó không xa có một người tóc đen áo đỏ, đôi mắt nghiêng dài, phong lưu vô hạn. Hắn bắt chéo hai chân đứng tựa vào tường lầu, hướng mắt về bên này, bộ dáng lười biếng, cất tiếng nói:
“Cố tiểu thư thật hăng hái, còn tự mình leo cây hái táo.”
A Yên thật không ngờ, mình ở trong nhà trèo cây hái táo mà cũng có thể bị hắn bắt gặp.
Nhưng ngẫm lại, nàng và hắn là hàng xóm, nàng leo cây còn hắn trèo ra mái nhà, nhìn thấy nhau cũng không có gì lạ.
Nàng nở nụ cười, nói: “Điện hạ nghỉ ngơi trên mái hiên, thật sự là có nhã hứng.”
Yến Vương cười nhạo một tiếng, chầm chập lôi từ sau lưng ra một bầu rượu bạch ngọc, thở dài nói:
“Tiếc là chỉ có rượu ngon, không có mồi nhắm!”
A Yên nhíu mày, nhàn nhạt căn dặn Lam Đình. “Đem số táo ngươi vừa hái được dâng lên Yến Vương điện hạ, mời hắn dùng nhắm rượu.”
Lam Đình nghe xong, nhấp môi dưới, đôi mắt ánh lên vẻ không thích, nhưng hắn chỉ thấp giọng nói: “Dạ, tiểu thư.”
Cúi đầu, men theo mái hiên nhảy đến nóc phòng của Yến Vương điện hạ, dâng lên một giỏ trúc đựng đầy táo.
Yến Vương nhướn mắt, khiêu khích nhìn Lam Đình, tiếp nhận giỏ táo, bên môi nhếch lên một nụ cười thâm trầm.
“Đa tạ tiểu thư của ngươi.”
Lam Đình cảm thấy nụ cười của Yến Vương giống như vừa khám phá ra điều gì. Hắn cúi đầu, lễ phép đáp. “Điện hạ khách khí.”
A Yên không để ý đến Yến Vương nữa, tiếp tục cùng Lam Đình và Lục Khinh hái táo. Lục Khinh và A Yên làm như quên mất Yến Vương ở bên kia, đua nhau đùa giỡn rồi cười rộ lên.
Lam Đình ở bên cạnh lại không hề lên tiếng, chỉ cẩn thận chăm sóc hai cô nương, đề phòng họ bị té xuống.
Bên kia, Yến Vương vừa thưởng thức những quả táo to ngon giòn ngọt, vừa nhấm nháp vị rượu thơm lạnh, ánh mắt lại không hề rời khỏi người trên cây táo.
Gió thu thổi qua, tóc đen áo đỏ nhẹ nhàng bay lên.
Hắn ngửa cổ, nhắm mắt nốc cạn bầu rượu.
Có lúc, hắn thật sự rất hâm mộ Lam Đình, dường như y vĩnh viễn có thể như vậy, âm thầm ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Còn hắn, gần trong gang tấc, lại không thể lọt vào tầm mắt của nàng.
A Yên đã hái được gần đầy một giỏ táo lớn, đang dè dặt leo xuống, lại nghe thấy bên dưới ồn ào. Hóa ra là Lý thị dẫn đầy tớ đến.
Lý thị cầm trong tay một túi giấy, chính là gói giấy đựng bánh bã đậu trứng. Trông bà tức giận đến mức hai tay cũng run lên.
“Tam tiểu thư, Cố Thanh mặc dù không biết phấn đấu, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ đệ của cô. Cô lại lấy mấy thứ người ta không thèm ăn đem nhồi nhét cho nó. Rốt cuộc cô xem nó là cái gì?”