Đôi khi A Yên hồi tưởng, chính nàng cũng không biết mình đối với thái tử là như thế nào.
Nàng thật sự đã từng coi nam nhân dịu dàng ưu nhã đó là chỗ dựa cả đời của mình.
Nhưng mà, nam nhân này đối với nàng, thật sự có một khoảng cách hết sức xa xôi.
Về phía thái tử mà nói, hắn vừa dịu dàng đưa tình với nàng, vừa vụng trộm qua lại với cô bạn học tốt nhất của nàng, người mà nàng cho rằng tính tình ngoan hiền, không giấu giếm mình bất kỳ điều gì – Tôn Nhã Úy.
Về thế cục trong triều mà nói, có phụ thân là quyền thần, Cố Yên nàng cả đời này cũng không thể nào trở thành thái tử phi được.
Bởi vì, Vĩnh Hòa Đế cao cao tại thượng sẽ là người đầu tiên phản đối.
Đời trước, khi phải đối mặt với chuyện này, A Yên giống như hạt bắp ngô bị đổ vào chảo dầu, nổ lốp bốp, có thể nói là bị giày vò đến mức tâm sức lao lực quá độ.
Hiện thời, nàng thản nhiên nhìn qua một lượt, trong lòng lại tính toán làm thế nào mình và phụ thân có thể thoát khỏi thế cục này.
Nếu bạn tốt của mình cũng muốn gả cho thái tử, vậy thì để nàng ta gả đi.
Lúc này đây, thái tử loại trừ Yến Vương hay Yến Vương loại trừ thái tử, hoặc giả là cả hai bọn họ đều bị Tề Vương đang ẩn núp kia diệt trừ, tất cả đều chỉ là một tuồng kịch.
Mà trong tuồng kịch này, A Yên muốn kéo phụ thân và cả nhà đứng sang một bên, làm khán giả bàng quan vô sự.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn về phía Tôn Nhã Úy, cười nói: “Nhã Úy, cô cảm thấy thái tử phi sẽ là người nào?”
Hà Phi Phi nghe hỏi vậy, ánh mắt sáng ngời nhìn A Yên: “Cô không cần gạt ta. Ta đã nghe nói rồi, hoàng thượng đã từng nói, hy vọng cô có thể làm con dâu hoàng gia. Cô và thái tử cũng coi như thanh mai trúc mã. Thái tử phi, trừ cô ra, còn có thể là ai?”
A Yên nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhìn Tôn Nhã Úy: “Nhã Úy, vậy còn cô? Cô không muốn làm sao?”
Tôn Nhã Úy hiển nhiên có chút kinh ngạc, không dám tin lắc đầu. “Ta ư? Sao có thể chứ. Hơn nữa, ta cũng không dự định làm thái tử phi đâu.”
A Yên nghe xong, liền không nói gì nữa.
Nàng nghĩ, hiện tại bạn tốt của nàng, kỳ thật vẫn còn là bạn tốt.Sau này không phải, thì để sau này rồi tính tiếp.
Hôm nay đến, cũng không chỉ có một mình thái tử.
Theo bên cạnh thái tử, còn có Yến Vương và Tề Vương.
Thái tử trời sinh tính ôn hòa, mặc một bộ trường bào trắng, nho nhã thong dong, vẻ mặt tươi sáng dịu dàng. Thái tử được người của học viện dẫn vào học đường, hai huynh đệ Yến Vương và Tề Vương theo sát phía sau.
Lúc này, A Yến đứng giữa đám bạn học, nhìn về phía họ. Thái tử vẫn thanh tú tuấn nhã như trong trí nhớ của nàng, còn Tề Vương lại là vẻ mặt không biểu cảm, tựa như người đá, trong con ngươi đen có chút không kiên nhẫn.
Tề Vương vì dính líu đến một biến cố trong triều, nhà ông bà ngoại khuynh đảo, mẫu phi đập đầu vào trụ mà chết, hắn liền không được Vĩnh Hòa Đế yêu thích. Lúc này đây lại bị phái ra làm tướng hầu bên cạnh thái tử, cũng không biết là phúc hay là họa nữa.
A Yên nhìn Tề Vương nơi xa, nghĩ tới hồi đó, trong thành Yến Kinh không ai có thể ngờ được, người này về sau sẽ trở thành người cuối cùng ngồi định trên ngai vàng đế vương.
Hiện nay mặc dù phụ thân cũng có chút giao tình với hắn, nhưng thân là tể tướng, đương nhiên sẽ gần gũi với thái tử hơn. Cho dù tránh được một kiếp ở thời Vĩnh Hòa Đế, nhưng tương lai sau này, cả một đám đế vương luân phiên nhau lên sàn, cũng không biết ông có thể sống sót nổi hay không.
Đang suy nghĩ, A Yên cảm giác có ánh mắt trào phúng đang bắn về phía mình. Nhìn sang, thì ra là Yến Vương.
Yến Vương cảm thấy A Yên khác lạ, lại thấy A Yên nhìn mình, bên môi nổi lên nụ cười lạnh đầy trào phúng. Môi mỏng nhẹ động, như đang nói gì đó lại không phát ra tiếng.
A Yên với Yến Vương cũng coi như quen thuộc, chỉ liếc mắt nhìn cũng biết hắn đang nói hai chữ ‘Đồ ngốc’.
A Yên không khỏi bất đắc dĩ, xoay mặt đi.
Bên kia, thái tử cũng đã nhận ra A Yên giữa đám đông nữ sinh, liền gật đầu chào.
A Yên cười có lễ, cũng gật đầu chào lại.
Hôm nay mấy vị hoàng tử đến tham quan, là muốn đích thân quan sát các nữ sinh trong nội viện đấu văn đối thơ. Phu tử liền đưa ra mấy đề mục để khảo nghiệm mọi người. Nhất thời, phần đông nữ sinh đều nhao nhao muốn thử, biết rõ đây chính là thời điểm cực tốt để thể hiện.
Nếu là trước đây, A Yên tuy không cần phải tranh đua để hấp dẫn sự chú ý của thái tử cùng hai vị hoàng tử, nhưng rốt cuộc sẽ vẫn vì tính hiếu thắng mà thi triển hết tài năng.
Nhưng hiện giờ, nàng vốn định tao nhã thu mình, an phận làm việc. Vì vậy, dù Hà Phi Phi và Tôn Nhã Úy muốn kéo nàng tiến ra thế nào, nàng vẫn không hề lay động. Chỉ nói mấy ngày qua nằm trên giường quá lâu, chưa từng làm thơ, hiện thời cứ suy nghĩ nhiều lại cảm thấy đau đầu.
Hà Phi Phi cùng Tôn Nhã Úy thấy vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, tự mình bước ra.
A Yên một mình đứng lại, nhìn đám nữ sinh xung quanh nhao nhao muốn thi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nghĩ rằng chính mình tuy bề ngoài là niên thiếu tươi xinh, nhưng trong tâm hồn đã thủng trăm ngàn lỗ, bây giờ lại cùng một đám tiểu cô nương ở đây tranh ngắn tranh dài?
Lập tức lặng lẽ lui ra, đi tới thư viện phía sau núi.
Thư viện này vốn là thư viện hoàng gia được xây dựng kế núi gần sông, có từ tiền triều. Về sau mới cải tiến nơi này, khởi công xây dựng nữ học Mi Sơn. Ngày nay, thư viện có đến năm nội viện, năm gian hậu viện, dựa lưng vào núi, bên trong có cổ thụ trăm năm che trời, còn có rất nhiều quái thạch, um tùm như rừng.
Năm xưa A Yên thích nhất là trốn ra đây một mình phẩm trà đọc sách, lại xem như là chuyện vui lớn nhất của đời người.
Thừa dịp mọi người đều đang bận rộn đấu thơ, A Yên một mình thơ thẩn. Lúc này đang là mùa thu, ngoài cây tùng ra, cây cối khác đều đã tiêu điều. Lá vàng khô rụng chồng chồng lớp lớp dày đặc, đạp lên phát ra âm thanh rạo rạo.
A Yên ngồi trên một tảng đá, nghỉ ngơi một lát. Lúc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp bên cạnh có mấy cành táo rũ xuống, treo rất nhiều quả chín.
Nhất thời hào hứng, bèn đứng dậy muốn hái. Ai ngờ, cành táo nhìn không cao không thấp, thế mà nàng với hoài không tới.
Bỗng nhiên lại không muốn thua, nàng dứt khoát nhón chân lên, vươn thân duỗi cánh tay, nhảy lên.
Tiêu Chính Phong hôm nay theo hầu Tề Vương đến nữ học Mi Sơn. Tề Vương nói, tuổi hắn cũng không nhỏ, mấy năm nay vẫn luôn trấn thủ biên cương, tham gia chiến sự, vì vậy trễ nãi hôn sự, y bèn đưa hắn tới đây, làm quen với vài nữ sinh, biết đâu có thể định được hôn sự.
Nhưng hắn nhìn thấy một đám oanh oanh yến yến lại cảm thấy đau đầu. May sao có một nhóm phu tử muốn dẫn đoàn người tủy tùng bọn họ ra sau núi du ngoạn. Sau khi du ngoạn, lại nói đám nữ sinh đều đang ở phía trước đấu thơ, liền muốn đi qua xem.
Tiêu Chính Phong không thích văn chương, bèn tìm lý do trốn ra, nghĩ rằng sau khi đấu thơ kết thúc, hắn sẽ tự đi tìm Tề Vương.
Ngồi nửa ngày, hắn cảm thấy trời thu ấm áp, phơi nắng xong thấy trong người thoải mái hơn lên, liền nằm hẳn xuống một lớp lá vàng, lấy cánh tay làm gối, ngủ một giấc.
Đang ngủ chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng rào rạo, đanh ngó mắt nhìn sang, thì ra là một cô nương.
Nhớ lại nơi đây là học viện nữ tử, không khỏi cảm thấy đường đột. Đang muốn tránh đi nhưng chỉ nhìn thoáng qua một cái, hắn lại không sao rời mắt đi được nữa.
Cô gái kia mặc bộ váy màu vàng nhạt, vải áo mềm mại bó sát vào thân hình uyển chuyển đáng yêu. Eo thon khẽ vặn, nhu hòa tha thướt, quyến rũ mong manh, làm cho người ta vô cùng lưu luyến.
Nàng vươn thân lên cao, vòng eo mảnh khảnh càng thon nhỏ, tựa như đóa cúc dại nhỏ bé trong gió xuân. Ngươi chỉ cần đưa tay nhẹ nhàng gập lại, dường như nó sẽ gãy đứt ngay lập tức.
Ngay khi mười bảy tuổi, Tiêu Chính Phong liền tòng quân trấn thủ biên cương. Cảnh vật quen mắt, chỉ là trường thành phía Bắc, cát vàng đầy trường. Con người quen thuộc, chỉ là các hán tử hào sảng lòng đầy nhiệt huyết. Cũng đôi khi có nữ, lại đều là hạng người tráng kiện hào phóng.
Bây giờ trở về thành Yến Kinh, nhìn thấy cả một đám nữ tử quý tộc y hương tấn ảnh, lại cảm thấy mỗi một người đều cao ngạo mà xa xôi.
Nhưng nay, chỉ nhàn tản nằm ngủ một giấc, không ngờ lại có duyên gặp được nữ tử như vậy, tư thái uyển chuyển, quyến rũ động lòng người.
Chỉ trong một khắc, hắn thậm chí không khống chế nổi tay mình, duỗi bàn tay to ra, muốn bao phủ lấy thân hình xinh đẹp của nàng. Hắn không thể không nghĩ, nàng ở bên kia, thân hình còn nhỏ hơn cả bàn tay của mình?
Tiêu Chính Phong kinh ngạc nhìn thật lâu, nhìn đến mức hai tai cũng đỏ lên, hơi thở dần dần nặng. Cuối cùng hắn cũng ý thức được mình thật càn rỡ, gấp rút đứng dậy. Ai ngờ, hắn vừa động đậy, lập tức liền kinh động đến A Yên.
Cho dù A Yên lãnh đạm thế nào, cũng không khỏi giật mình hô nhỏ một tiếng. Lúc nhìn sang, đã thấy dưới tàng cây bên cạnh có một nam nhân đang nằm. Bởi vì bộ quần áo của hắn có màu tương đồng với màu lá khô, nàng mới không phát hiện.
Lập tức chưa kịp nhìn kỹ, nàng đã nhíu mày, lui về phía sau một bước, lạnh nhạt nói: “Ngươi là người phương nào, vì sao xuất hiện ở đây? To gan cuồng đồ, lại dám ở đây rình lén!”
Vừa nói nàng vừa lui về sau mấy bước, nghĩ nếu bây giờ mình xoay người bỏ chạy, có thể trốn thoát được không đây?
Tiêu Chính Phong bấy giờ mới nhìn rõ được khuôn mặt nàng. Vừa nhìn thấy, trong đầu chợt ‘Ong’ một tiếng, ba hồn bảy vía bay đâu mất tiêu. Nhất thời khí huyết dâng trào, suy nghĩ trong lòng cũng bắt đầu nhanh chóng phập phồng, nóng lên.
Lúc thiếu niên khi đọc sách, hắn cũng từng nhìn thấy mấy câu thơ khen ngợi nhan sắc, ví như vu nữ lạc thần, thiên tư quốc sắc… nhưng khi đó hắn một lòng nghiên cứu binh thư, đọc qua liền quên.
Bây giờ nhìn thấy dáng người uyển chuyển mềm mại đáng yêu, khuôn mặt tuyệt sắc của cô gái này, những câu thơ tưởng rằng đã quên bỗng nhiên từ đâu nhảy ra. Chỉ là, hắn cảm thấy, cho dù có ngàn vạn từ ngữ hoa lệ trau chuốt cũng khó mà miêu tả được vẻ quyến rũ của cô gái linh động trước mắt.
A Yên thấy người này cứ ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, không khỏi tức giận. Nàng cười lạnh một tiếng, suy nghĩ đối sách cực nhanh.
Đang nghĩ, trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên nhớ ra hình như ở đời trước cũng từng xảy ra chuyện này. Người nọ chỉ đứng đó nhìn nàng một lát, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Nàng nhớ lại được, trong lòng trấn định. Lúc này mới nghiêm túc nhìn nam tử kia, vừa nhìn thấy lại là kinh ngạc.
“Ngươi là, ngươi là Tiêu Chính Phong?”