Dịch: Trâu Lười
Buổi trưa, nha môn cũng bắt đầu ăn cơm.
Triệu Yến Bình ngồi cùng một nhóm bộ khoái nghỉ ngơi trong phòng hình.
Buổi sáng trong huyện có một vụ cướp, Triệu Yến Bình dẫn người đi bắt nghi phạm, ai ngờ nghi phạm nhận được tin tức chạy trốn. Một nhóm bộ khoái chia ra đi bắt người, mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng bắt được người về. Thật ra đây chỉ là một vụ án nhỏ, nhưng bộ khoái chính là như vậy, chạy đi chạy lại khắp nơi tốn rất nhiều thể lực và tính nhẫn nại.
“Quan gia Triệu, đại nhân gọi ngài đến phòng công vụ.” Gã sai vặt Thuận Ca Nhi bên người Tạ Sính tới truyền lời.
Triệu Yến Bình lập tức để chén trà xuống rồi đến phòng công vụ.
Trên mặt bàn của Tạ Sính có một bức công văn, thấy Triệu Yến Bình tới, Tạ Sính cầm công văn lắc lắc về phía hắn rồi mỉm cười nói: “Tri phủ Hàn vừa phái người đưa tới nói hai ngày , tháng này triệu tập các tri huyện đến phủ thành bàn luận công việc, chủ yếu là tổng kết thành tích ba quý từ năm trước đến năm nay, trong đó bao gồm thuế ruộng thuế má, vụ án thẩm tra xử lý,…Tôi muốn dẫn anh Triệu đi ra ngoài mở mang kiến thức, ý của anh Triệu thế nào?”
Năm đầu tiên Tạ Sính đến huyện Vũ An, sau khi hắn nhận chức thì đắc tội với một tên côn đồ chuyên ức hiếp dân ở địa phương, Tạ Sính quyết tâm diệt trừ kẻ gây họa này. Trong lúc phá án, hắn bị tên côn đồ trả thù suýt nữa mất mạng, may mà có Triệu Yến Bình lấy một trọi mười cứu được hắn. Từ đó về sau Tạ Sính liền gọi Triệu Yến Bình là anh Triệu, hắn cũng rất coi trọng Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình chắp tay nói: “Cảm ơn đại nhân đã coi trọng.”
Tạ Sính quan tâm nói: “Anh đến phủ thành với tôi, lão thái thái ở nhà có người chăm sóc chứ?”
Triệu Yến Bình nói: “Có, trong nhà tôi có thiếp và hai anh em đầy tớ nữa.”
Tạ Sính nhớ ra, hắn cười nói: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy. Anh chuẩn bị trước đi, chúng ta sẽ lên đường vào ngày .”
Triệu Yến Bình gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng công vụ, Triệu Yến Bình đang muốn phòng hình dùng cơm thì sai dịch gác cổng nha môn vội vàng chạy đến tìm hắn nói: “Quan gia Triệu mau về nhà đi, gã sai vặt Quách Hưng nhà ngài nói có người tìm đến nhà làm loạn, mời quan gia Triệu mau trở về! Tôi đã dắt ngựa ra cho ngài rồi, quan gia đi thẳng ra cổng là được!”
Triệu Yến Bình lắng nghe, gương mặt vốn lạnh lùng càng thêm âm u, hắn nhanh chân chạy ra cửa nách chuyên dùng cho sai dịch, bộ khoái đi lại.
Quách Hưng nhìn thấy hắn thì vội vã giải thích: “Quan gia, Triệu Tam gia lại đến đòi tiền lão thái thái, lão thái thái đuổi hắn nhưng hắn không đi, sợ hắn lại làm loạn lên rồi!”
Triệu Yến Bình nhảy lên ngựa rồi cưỡi ngựa về nhà trước.
Bà Triệu bị Triệu Lương làm tức giận không nhẹ, Triệu Lương vừa đi, bà Triệu phải vịn cửa mới có thể đứng vững được. A Kiều và Thúy Nương vội vàng đỡ bà vào phòng phía tây rồi để bà nằm xuống giường.
Đến tuổi này rồi còn tức giận như thế cũng không phải chuyện nhỏ, A Kiều quỳ gối ở đầu giường xoa trán, vuốt ngực cho bà Triệu thuận khí, sau đó cô bảo Thúy Nương đi mời thầy thuốc.
Bà Triệu tiếc bạc, không cho Thúy Nương đi: “Một lúc nữa là tốt rồi, mời thầy thuốc cái gì chứ, bạc trong nhà cũng không phải gió thổi tới.”
A Kiều thấy sắc mặt bà khó coi thì kiên trì nói: “Sức khỏe của bà quan trọng nhất, phải mời thầy thuốc mới được, cháu sẽ trả tiền khám bệnh, coi như cháu hiếu kính bà.”
Lời này làm bà Triệu cảm thấy rất vừa ý, bà nhìn kỹ A Kiều.
Thúy Nương đi mời thầy thuốc.
Ở con đường đối diện nhà họ Triệu có một thầy thuốc, mặc dù lớn tuổi không làm quan nữa, nhưng hàng xóm láng giềng đau đầu nhức óc tìm ông, ông đều nguyện ý tiếp. Nha môn huyện khá xa, lúc Quách Hưng tới nha môn thì Thúy Nương cũng mời thầy thuốc già tóc trắng mặt hồng hào về nhà rồi.
Thầy thuốc già khám bệnh xong, ông vuốt râu dặn dò bà Triệu: “Nóng giận hại thân thể, tuổi càng lớn càng sợ giận dữ đến mức ngất xỉu. Lần này bà chỉ cách trúng gió một bước thôi, tôi kê đơn thuốc cho bà, bà uống nửa tháng trước, nửa tháng sau tôi lại đến xem. Trong thời gian này nhất định không được để mình tức giận nữa.”
Bà Triệu giật nảy mình, bà nhìn chằm chằm thầy thuốc già nói: “Thật hay giả vậy? Nghiêm trọng như vậy sao?”
Ông thầy thuốc già trừng mắt nhìn: “Tôi lừa bà làm gì? Tiệm thuốc kia cũng không phải của nhà tôi, bà đi mua thuốc thì tôi có thể nhận được chỗ tốt gì?”
Bà Triệu hiếm khi bị người quát đến mức không nói ra lời.
A Kiều bảo Thúy Nương trông coi bà Triệu, cô mời thầy thuốc già chờ một lát rồi vào phòng phía đông lấy giấy bút và tiền phí khám bệnh.
Ngoại trừ lượng bạc sính lễ của nhà họ Triệu, lượng bạc tiền bác trai trả tiền chuộc thân và lượng Liễu thị đưa, trước khi lấy chồng A Kiều cũng tích góp được , lượng bạc vụn, tất gả đều là tiền tiêu vặt bác trai lén cho trong một năm qua.
Tiền khám bệnh rẻ nhưng tiền thuốc rất đắt, A Kiều cho túi tiền vào trong tay áo rồi đi ra gặp thầy thuốc già.
Ông thầy thuốc già cúi đầu viết đơn thuốc.
A Kiều hỏi dò: “Nhiều thuốc như vậy, ông xem hết tầm bao nhiêu bạc ạ?”
Ông thầy thuốc già cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Cũng tàm tạm, hai lượng bạc có thể mua đủ số lượng thuốc dùng trong nửa tháng.”
A Kiều âm thầm tặc lưỡi, thuốc thật sự đắt mà. Nhưng lời đã nói ra, A Kiều không thể không tiêu lượng bạc này được. Cô có thể gả cho quan gia thì nhất định phải cảm ơn bà Triệu, bà Triệu uống thuốc này sống thêm được mấy năm, quan gia cũng có thể hiếu kính bà thêm mấy năm.
Có đơn thuốc, A Kiều bảo Thúy Nương tiễn ông thầy thuốc về rồi đi mua thuốc. Còn cô lại đi vào nhà chăm sóc bà Triệu.
“Mấy cái bánh mà thôi, sao bà phải vì nó mà nổi giận?” A Kiều vừa xoa bóp trán cho bà Triệu vừa nói.
Bà Triệu thở dài: “Không phải bà tức vì mấy cái bánh, bà tức vì nó vô dụng. Cháu nhìn vóc dáng của nó cũng cao to như quan gia, nó chăm chỉ trồng trọt làm ruộng cũng kiếm được lượng bạc, nhưng nó đã làm cái gì chứ? Cái loại cháu lười biếng phá của này, đáng nhẽ lúc trước cha nó phải bán nó đi chứ gây họa cho chái gái ngoan của bà!”
A Kiều thấy bà lại chuẩn bị giận dữ thì vội vàng chuyển chủ đề.
Trên đường đi, lúc Thúy Nương chuẩn bị rẽ sang ngõ nhỏ thì thấy Triệu Yến Bình cưỡi ngựa về.
“Cô đi đâu đấy?” Triệu Yến Bình ghìm ngựa lại hỏi.
Thúy Nương tức giận nói: “Tam gia làm lão thái thái tức giận muốn ngất xỉu, cô A Kiều muốn mời thầy thuốc khám bệnh cho lão thái thái nhưng bà còn không nguyện ý. Cô A Kiều nói cô trả tiền khám thì lão thái thái mới gật đầu. May mà cô A Kiều có lòng tốt kiên trì, thầy thuốc khám xong liền nói lão thái thái suýt nữa trúng gió rồi, phải uống thuốc nửa tháng mới đỡ!”
Thúy Nương trời sinh lắm miệng, người bên ngoài hỏi một câu, cô hận không thể nói hết tất cả. Lần này tên Triệu Lương khốn nạn như thế, Thúy Nương cố ý nói sức khỏe của lão thái thái nghiêm trọng hơn.
Triệu Yến Bình cau mày, hắn lại hỏi Thúy Nương tên Triệu Lương đã làm cái gì.
Thúy Nương kể hết lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Triệu Yến Bình cũng bị tên Triệu Lương chọc tức không nhẹ, không lấy được bạc lại đi cướp bánh nướng có nhân, đây là cái thể loại gì chứ!
Sau khi tách Thúy Nương ra, Triệu Yến Bình cưỡi ngựa về thẳng nhà.
Tận mắt thấy sắc mặt của bà Triệu khó coi, mặt Triệu Yến Bình lạnh như băng, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Bà nội chờ đi, con sẽ đi bắt nó về dập dầu xin lỗi bà.”
Bà Triệu gọi cháu trai đang muốn đi ra ngoài lại, bà xua tay nói: “Thôi đi, nó cũng không chiếm được cái gì, cháu đừng quan tâm đến nó, mau về nha môn làm việc đi.”
Triệu Yến Bình đen mặt nói: “Trước kia bà cũng nói như vậy, bà xem nó biến thành cái dạng gì rồi? Cháu không quản nó, hôm nay nó dám cướp mấy cái bánh, ngày mai nó sẽ dám vào phòng cướp tiền của bà.”
Bà Triệu không lên tiếng.
Triệu Yến Bình nhìn A Kiều nói: “Cô đi theo tôi ra đây.”
Sắc mặt của hắn cực kỳ đáng sợ, A Kiều hơi lo lắng nhưng cũng không dám trì hoãn, cô chạy chậm theo sát hắn.
Triệu Yến Bình đi thẳng ra sân rồi kìm nén nói: “Đột nhiên nó tới cửa có làm cô sợ hãi không?”
Triệu Yến Bình hoài nghi Thúy Nương chưa nói hết chuyện hay không, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Triệu Lương, nếu nó nhìn thấy A Kiều thì chắc chắn không quy củ.
A Kiều không ngờ quan gia giống như Diêm Vương gọi cô ra đây là vì quan tâm cô.
Trong lòng ấm áp, A Kiều lắc đầu nói khẽ: “Hắn mới đến, lão thái thái liền bảo tôi vào trong phòng rồi.”
Triệu Yến Bình hiểu rõ, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của cô rồi thấp giọng nói: “Tôi sẽ trả lại cô tiền thuốc sau, cảm ơn cô vì chuyện hôm nay.”
Lời này quá khách khí rồi, A Kiều vừa muốn nói đều là người một nhà nhưng áo bào màu tím chợt lóe lên trước mắt, quan gia đã bước rộng chân đi ra ngoài, thoáng cái liền cưỡi ngựa chạy đi.
“Quan gia gọi cháu ra làm gì vậy?” Bà Triệu nằm trên giường tò mò hỏi.
A Kiều nói dối: “Quan gia dặn dò cháu chăm sóc tốt cho bà, ngài ấy nói xong liền đi rồi.”
Bà Triều “À” một tiếng.
Triệu Yến Bình đuổi theo Triệu Lương.
Lần này Triệu Lương vào huyện thành chỉ muốn lấy tiền nên trên người hắn không có chút bạc nào. Lúc đi hắn ngồi nhờ xe la của người cùng thôn vào huyện, bây giờ hắn chỉ có thể đi bộ về nha, may mắn thì bắt được xe ở trên đường đi.
Từ nhà họ Triệu đến cổng thành, Triệu Lương đã ăn hết cái bánh có nhân cướp được lúc nãy, hai cái bánh nhân hành và cái bánh nhân thịt, Triệu Lương cảm thấy đây là đồ ăn ngon nhất trong cuộc đời này. Nghĩ đến đây, Triệu Lương càng oán hận bà nội bất công, làm gì có người bà nào trơ mắt nhìn cháu trai ruột cô độc không cho tiền chứ ?
Triệu Lương còn nghĩ đến cô tiểu thiếp vừa thấy lúc nãy, gương mặt xinh đẹp như hoa, đẹp như vậy mà sao lại chỉ làm thiếp thôi nhỉ ? Người trong thôn rất ít khi nạp thiếp, hơn nữa anh cả cũng có tiền đồ, việc này thật kỳ lạ mà. Đáng tiếc Thẩm Văn Bưu cũng không biết lý do trong đó.
Ra khỏi cổng thành, Triệu Lương ung dung đi chậm rãi dọc theo bóng cây, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, Triệu Lương quay đầu, vừa nhìn người đến hắn lập tức sợ đến mức linh hồn nhỏ bé muốn chui ra ngoài. Biết rõ Triệu Yến Bình đến bắt hắn để giáo huấn, Triệu Lương nhanh chân chạy vào cánh đồng bên cạnh.
Triệu Yến Bình thấy thế thì giục ngựa chạy thẳng vào đồng ruộng, không bao lâu sau liền chạy đến ngay sau lưng Triệu Lương. Triệu Lương còn muốn chạy nhưng Triệu Yến Bình đã rút roi ra quất một phát vào bả vai Triệu Lương.
« Á á á ! »
Triệu Lương ngã sấp xuống ruộng, trong miệng đầy đất, cả người cũng dính đầy bùn.
Triệu Yến Bình nhảy xuống ngựa, hắn lại quất một phát vào lưng Triệu Lương rồi nói: “Còn dám tìm bà nội đòi tiền không hả?”
Chỗ lưng của Triệu Lương bị roi quất đau rát nóng bỏng, vóc dáng của hắn cao to cường tráng nhưng hắn có chút mạnh mẽ nào, vừa bị ăn đòn liền nói xin tha luôn miệng : «Không dám, không dám, anh cả tha mạng, về sau em không dám nữa đâu ! »
Triệu Yến Bình vẫn cho hắn thêm một roi thứ ba: “Lần này chỉ giáo huấn thôi, nếu có lần sau nữa thì tao trực tiếp nhốt mày vào ngục, rồi đưa mày đi mỏ đá làm cu li! »
Triệu Lương nghe xong liền sợ đến mức muốn oán hận cũng không dám oán hận nữa, hắn quỳ trên mặt đất giơ tay xin thề.
Triệu Yến Bình còn phải về nhà môn nên không có thời gian trì hoãn, hắn cưỡi ngựa đuổi Triệu Lương như đuổi con lừa về nhà.
A Kiều đỡ bà Triệu đi ra ngoài, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy cả người Triệu Lương dính đầy bùn đất, nước mắt nước mũi dính đầy mặt khác hẳn dáng vẻ oai phong khi đến đòi tiền. Còn quan gia thì lạnh lùng đứng ngay sau lưng hắn, thật sự giống Diêm Vương đi bắt quỷ. A Kiều hơi khiếp sợ khi thấy thủ đoạn tàn ác của quan gia, nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái và an tâm.
Gả cho một người đàn ông như này, chỉ cần có thể tiến vào trong lòng của hắn thì về sau còn sợ cái gì nữa chứ ?
A Kiều cúi đầu đứng bên cạnh bà Triệu, dáng vẻ nhìn ngoan ngoãn yếu đuối nhưng trong lòng lại đang tính toán xem làm thế nào để đi vào trái tim của quan gia.
Mỹ nhân đứng gần ngay trước mắt nhưng Triệu Lương lại không dám nhìn, hắn dập đầu cái liên tiếp xin lỗi bà Triệu : «Bà nội, cháu sai rồi, cháu không nên đến tìm bà đòi tiền, không nên nhờ bà cưới vợ cho cháu. Về sau cháu nhất định sẽ thay đổi, cháu làm ruộng chăm chỉ, tự cháu kiếm tiền, kiếm được tiền cháu lại hiếu kính bà ! »
Bà Triệu không tin nửa chữ, bà đuổi hắn giống như đuổi ruồi : « Cút đi, cút đi, về sau đừng đến đây nữa ! »
Triều Lương nhìn Triệu Yến Bình trước, thấy ánh mắt đồng ý của Triệu Yến Bình, hắn mới sợ chết khiếp chạy lảo đảo ra khỏi nhà họ Triệu.