Dịch: Trâu Lười
Thôn Hạt Bàn cách huyện thành không gần cũng không xa lắm, Triệu Yến Bình dẫn bộ khoái đi theo sau xe lừa của vợ chồng Trương Đại Giang, đến thôn Hạt Bàn cũng gần trưa rồi.
“Quan gia, đây chính là nhà của thợ rèn Trịnh!”
Trương Đại Giang dừng xe trước cổng một gia đình.
Thợ rèn Trịnh vừa rèn sắt xong, ông đang nghỉ ngơi chờ ăn cơm, còn vợ ông thì ngồi trước bếp lò nhóm lửa. Thấy vợ chồng Trương Đại Giang thật sự dẫn quan tới đây, tay vợ thợ rèn run rẩy, bà hốt hoảng chạy vào trong phòng gọi ông chồng đang nằm trên giường ngủ gật dậy: “Mau dậy đi, mau dậy đi, bộ khoái tới rồi!”
Dáng người thợ rèn Trịnh cao to vạm vỡ, hai tay để trần giống như cột điện bằng sắt, đôi mắt thì to như chuông đồng.
Nghe bộ khoái tới bắt người, thợ rèn Trịnh cảm thấy hơi chột dạ, dù sao ở trên đời này, dân chúng đều sợ quan.
Hai vợ chồng luống cuống tay chân chạy ra bên ngoài, lúc vợ thợ rèn đi chỗ bếp lò thấy mấy bó củi đặt xung quanh cửa bếp, bà còn xoay người lại thu dọn một chút.
Triệu Yến Bình ngồi trên lưng ngựa, hắn định đến nhà họ Trương tìm ông Trương để hỏi thăm tình hình trước, sau mới đến nhà họ Trịnh lục soát người. Bây giờ Trương Đại Giang tự chủ trương dẫn bọn họ đến trước nhà họ Trịnh, Triệu Yến Bình không vui, hắn cũng không xuống ngựa.
Quan gia Triệu không động, bốn bộ khoái gồm Trần Khánh cũng không nhúc nhích.
Năm người mang theo đao oai phong lẫm liệt làm nhóm thôn dân đến xem náo nhiệt không dám lớn tiếng ồn ào.
Thợ rèn Trịnh là người cường tráng số một, số hai ở trong thôn Hạt Bàn nên không có ai dám trêu chọc ông. Thợ rèn Trịnh oai phong đã quen, giờ nhìn thấy Triệu Yến Bình mặc áo bào tím lạnh lùng uy nghiêm thì không tực giác khom người chắp tay kế khổ với Triệu Yến Bình: “Quan gia đừng nghe bọn họ nói bậy, hôm qua tiểu dân đi lên trấn giao hàng rồi uống rượu ở quán đến tối mới về. Tiểu dân thực sự không thấy Trương Tam Lang, trời mới biết thằng bé kia đi đâu!”
Vợ của Trương Đại Giang nhào tới tát ông ta: “Ông còn nói dối! Từ lúc Thạch Đầu đuối nước, ngày nào hai vợ chồng các người cũng đi đi lại lại trước cổng nhà chúng tôi, còn đòi Tam Lang đền mạng cho Thạch Đầu, Tam Lang bị các người dọa sợ đêm nào cũng mơ thấy ác mộng. Bây giờ Tam Lang sớm không mất tích muộn không mất tích mà lại mất tích đúng vào hôm ông lên trấn uống rượu, tối mới về. Ông còn nói ông không liên quan gì sao? Mau trả lại Tam Lang cho tôi, nếu không tôi liều mạng với ông!”
“Bà đừng có mà làm loạn nữa, nếu tôi bắt Tam Lang thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Thợ rèn Trịnh đẩy vợ của Trương Đại Giang đang phát điên ra, sức của ông lớn, ông đẩy một phát, vợ của Trương Đại Giang liền ngã lăn ra đất.
Trương Đại Giang nóng nảy, ông xông lên muốn đánh nhau với thợ rèn Trịnh.
“Tất cả dừng tay lại!”
Đột nhiên Triệu Yến Bình quát to.
“Nghe thấy chưa, quan gia bảo ông dừng tay lại!” Thợ rèn Trịnh giữ chặt cánh tay nhỏ gầy của Trương Đại Giang rồi mạnh mẽ đẩy ông văng ra ngoài.
Trương Đại Giang không đánh lại ông ta, nghĩ đến nhóm bộ khoái mình mới tới, ông lập tức chạy đến trước ngựa của Triệu Yến Bình: “Quan gia, Tam Lang khẳng định ở bên trong, ngài mau vào lục soát đi!”
Triệu Yến Bình im lặng nhìn thợ rèn Trịnh.
Thợ rèn Trịnh đứng sang một bên rồi chỉ vào trong nhà nói: “Nhà bọn họ không có tư cách gì vào sân nhà chúng tôi, nếu hôm nay quan gia có thể tìm thấy Tam Lang ở nhà chúng tôi thì tôi sẽ chặt đầu mình xuống!”
Vợ thợ rèn cũng đứng bên cạnh ông, bà giận dữ trừng mắt nhìn vợ Trương Đại Giang.
Triệu Yến Bình phái một bộ khoái khỏe mạnh, cẩn trọng và can đảm vào bên trong lục soát.
Nhà thợ rèn Trịnh cũng không lớn, nơi có thể giấu một đứa trẻ tuổi cũng có hạn. Bộ khoái bước vào kiểm tra mọi nơi, phút sau hắn đi ra, một tay khoát lên phần chuôi đao của thanh đao nói: “Quan gia Triệu, bên trong không có ai.”
Hai vợ chồng thợ rèn Trịnh càng ưỡn thẳng lưng.
Vợ Trương Đại Giang đột nhiên gào khóc: “Đồ đáng giết ngàn đao, có phải Tam Lang bị các người hại chết, ném tới khe suối nào rồi đúng không? Tôi liều mạng với cái người!”
Bà muốn liều nhưng làm sao thợ rèn Trịnh để bà ta đánh vợ mình được, ông thuận tay đẩy bà ta ra.
Mắt thấy hai nhà lại muốn đánh nhau, Triệu Yến Bình nhăn mày phân phó hai bộ khoái: “Tống Vĩ, Vương Xuyên, hai người ở đây trông coi, không cho phép vợ chồng thợ rèn Trịnh tự tiện rời đi.”
“Trần Khánh, cậu đến quán rượu ở trên trấn xem có ai có thể chứng minh lời khai của thợ rèn Trịnh là đúng hay không.”
Sắp xếp người xong, Triệu Yến Bình nói với Trương Đại Giang: “Nhà ông ở đâu? Mau dẫn tôi đi.”
Gương mặt của hắn lạnh lùng, Trương Đại Giang không dám làm trái lời, ông kéo vợ đi trước dẫn đường.
Các thôn dân hiếm khi thấy quan gia đến thôn phá án, cả đám đều muốn đi hóng hớt, ngay cả cơm trưa cũng không vội ăn mà kéo nhau như ong vỡ tổ đi phía sau.
Nhà họ Trương ở phía tây thôn Hạt Bàn, bên này nhà cửa thưa thớt, không có vị trí tốt như nhà họ Trịnh.
Hoàn cảnh nhà họ Trương cũng tạm được, trong chuồng có hai con heo to và một nhóm heo con, cây liễu bên ngoài cổng có một con trâu to buộc ở đấy. Bà Trương – mẹ của Trương Đại Giang mới nấu cơm xong, bà đang nhăn mày ủ dột trông hai cháu trai. Còn ông Trương – bố của Trương Đại Giang làm mất cháu tối qua nên lo lắng đến mức đổ bệnh, nằm trong phòng.
Ông Trương là người cuối cùng nhìn thấy Trương Tam Lang, Triệu Yến Bình bảo tất cả mọi người ra ngoài chờ, một mình hắn đi vào nhà tra hỏi.
Ông Trương tầm tuổi, nhìn xương bả vai chắc hẳn là một lão nông già cứng rắn, nhưng lúc này ông lại suy yếu dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng còn ho khan hai cái.
“Quan gia, tìm thấy Tam Lang nhà tôi rồi sao?” Ông Trương lo lắng hỏi.
Triệu Yến Bình nói: “Chúng tôi vừa mới đến đây, trước tiên phải tìm hiểu tình huống xong rồi mới lục soát tìm người được. Ông nhớ lại xem hôm qua Tam Lang biến mất thế nào?”
Ông Trươngthở dài nói: “Tam Lang tuổi, đây là thời điểm ham chơi nhất. Mỗi lần dẫn thằng bé đi chăn trâu, nó lại chạy lung tung bốn phía, một lúc không tìm thấy người, một lúc nó lại chui từ trong bụi cỏ sau khe núi ra. Hôm qua cũng như vậy, một lúc sau tôi không thấy thằng bé đâu, tôi còn tưởng nó đói bụng về nhà trước, ai ngờ về đến nhà cũng không thấy người đâu.”
Triệu Yến Bình xuất thân là nông dân nên hắn cũng biết tình huống như này rất phổ biến.
“Ở đây có nghe tin gì về bọn buôn người không?”
“Không có, tôi sống hơn tuổi rồi nhưng chưa từng nghe mấy thôn phụ cận mất trẻ con cả, trừ phi nhà mình không vượt qua nổi, phải chủ động bán con cái thôi.”
“Vậy nhà ông có kết thù với nhà ai không?”
“Cũng không có, thỉnh thoảng cãi nhau hai câu nhưng không đến mức mạo hiểm bắt trẻ con. Chỉ có mấy tháng trước Thạch Đầu chết, thợ rèn Trịnh đến nhà chúng tôi uy hiếp một trận thôi.”
“Ông cũng cảm thấy thợ rèn Trịnh giấu Tam Lang sao?”
“Hắn là người tình nghi nhất, nhưng có phải hắn hay không thì chúng tôi cũng không có chứng cứ, phải dựa vào quan gia phá án giúp chúng tôi rồi.”
Triệu Yến Bình phát hiện so với vợ chồng Trương Đại Giang động một tý lại khóc ầm lên thì ông Trương lại nói chuyện có trật tự, cảm xúc cũng không kích động như kia.
Triệu Yến Bình và ông Trương nói chuyện tầm phút, nên hỏi đều hỏi rồi, Triệu Yến Bình dặn dò ông Trương nghỉ ngơi thật tốt rồi đi ra ngoài.
“Quan gia đi một đường đến chưa ăn cơm đi, nếu không ngài ăn cùng nhà chúng tôi đi.”
Bà Trương bê mấy cái bánh ra.
Triệu Yến Bình không muốn ăn, hắn bảo bộ khoái đi theo hắn ăn trước, còn hắn yên lặng quan sát đám người nhà họ Trương.
Trong mắt vợ chồng Trương Đại Giang và bà Trương đều hiện lên đầy tơ máu, chắc là lo lắng cho Trương Tam Lang mất tích. Trương Tam Lang có hai người anh, Đại Lang tuổi, thân hình khỏe mạnh, nhìn vóc dáng của thằng bé cũng biết cuộc sống của nhà họ Trương không tệ.
Nhị Lang năm nay tuổi, gương mặt dịu dàng, ít nói, nhìn giống người đọc sách.
“Nhị Lang đang đi học sao?” Triệu Yến Bình hỏi.
Nhị Lang rụt rè gật đầu, Trương Đại Giang giải thích: “Trong thôn của chúng tôi có một cái tư thục, vốn dĩ chúng tôi đều cho đứa đi học nhưng Đại Lang học dốt nên tự mình bỏ học, Nhị Lang và Tam Lang rất thích học, đặc biệt là Tam Lang, thầy giáo lúc nào cũng khen thằng bé thông minh có tiền đồ nhất. Quan gia, ngài nhất định tìm Tam Lang về giúp tôi với!”
Triệu Yến Bình im lặng, hắn quan sát tình huống quanh nhà họ Trương. Triệu Yến Bình sắp xếp bộ khoái đi theo mình ở lại nhà họ Trương, còn hắn bảo Nhị Lang và Đại Lang dẫn đến chỗ đỉnh núi ông Trương thường đi chăn trâu nhìn xem.
Trương Đại Giang kích động nói: “Quan gia, để tôi dẫn ngài đi, hai đứa nó còn nhỏ biết cái gì.”
Triệu Yến Bình liếc mắt nhìn ông, cuối cùng hắn vẫn dẫn hai đứa bé đi.
Ba người đi đi lại lại quanh đỉnh núi, Trần Khánh lên trấn thu thập chứng cứ trở về, hắn uống hai bát nước ở nhà họ Trương rồi ngựa không dừng vó đuổi tới đỉnh núi. Trần Khánh bẩm báo với Triệu Yến Bình: “Quan gia Triệu, thợ rèn Trịnh nói thật, hôm qua ông ta giao hàng xong liền đến quán rượu, trời tối mới say khướt về nhà. Chưởng quỹ và phục vụ ở quán rượu đều nhận ra ông ta nên có thể làm chứng được.”
Triệu Yến Bình nói chuyện với Đại Lang và Nhị Lang một lúc lâu, hắn căn bản xác định vụ án này không liên quan đến đôi vợ chồng thợ rèn Trịnh.
“Cậu về trước đi, dẫn vợ chồng thợ rèn Trịnh đến nhà họ Trương, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Trần Khánh nhận lệnh, hắn lau mồ hôi trên trán rồi quay người xuống núi.
“Quan gia, đã xác định thợ rèn Trịnh luôn ở quán rượu, tại sao ngài còn bắt ông ấy đến nhà chúng ta?” Nhị Lang nghi hoặc hỏi.
Đại Lang vỗ đầu em trai: “Mày ngốc thế, không phải thợ rèn Trịnh thì chính là vợ của ông ta, tóm lại nhà bọn họ không chạy được đâu!”
Triệu Yến Bình cười cười, ánh mắt hắn lướt qua mấy rừng cây rậm rạp ở trên đỉnh núi rồi dẫn hai anh em về.
Trước cổng nhà họ Trương, thôn dân đứng chật ních.
Vợ chồng thợ rèn Trịnh đã đến, thợ rèn Trịnh nhăn mày nghi ngờ nhìn Triệu Yến Bình, vợ ông thì lo sợ, khẩn trương nắm chặt cánh tay của chồng.
Triệu Yến Bình ngồi trong sân thẩm án, hắn sai người mời ông Trương đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường ra.
Ngăn hai vợ chồng nhà họ Trịnh và họ Trương ngừng cãi lộn lại, Triệu Yến Bình nhìn chằm chằm ông Trương nói: “Ông Trương, nghe nói trong nhà ông có người cháu trai, trong đó ông thích Tam Lang nhất?”
Ông Trương yên lặng nhìn hắn.
Triệu Yến Bình tiếp tục hỏi: “Sau khi Thạch Đầu chết, ở bên ngoài Tam Lang bị vợ chồng thợ rèn Trịnh uy hiếp và chửi rủa, về nhà thì bị cha mẹ trách không nên đi bơi để gây ra chuyện, từ đó thằng bé không những không ăn được cơm mà tối nào cũng mơ thấy ác mộng. Ông Trương không khuyên được vợ chồng thợ rèn Trịnh, cũng không quản được con trai và con dâu nên lúc nào ông cũng dẫn Tam Lang đi theo bên người, cố gắng không để thằng bé ở trong nhà?”
Bả vai cứng ngắc của ông Trương rũ xuống.
Triệu Yến Bình nhìn Đại Lang rồi nói: “Đại Lang nói hôm qua thằng bé tận mắt thấy ông cầm quả khô, thịt khô ở trong nhà đi. Thằng bé nói ông bất công, có đồ gì ngon chỉ muốn cho một mình Tam Lang, ông muốn thừa dịp đi chăn trâu thì lấy ra cho Tam Lang ăn một mình. Nhưng thật ra ông đã giấu Tam Lang đi, ông muốn lấy chỗ quả khô và thịt khô kia cho Tam Lang ăn để chống đói đúng không?”
Lời vừa nói ra, nhóm người thợ rèn Trịnh, Trần Đại Giang ở trong sân và các thôn dân ở bên ngoài đều khiếp sợ!
“Cha, thật sự là cha làm sao?” Trương Đại Giang đỏ mắt hỏi.
Ông Trương dám làm dám chịu, ông ngẩng đầu ưỡn ngực thừa nhận.
Vợ của Trương Đại Giang che miệng quỳ gối khóc nức nở, oán giận nói: «Cha giấu Tam Lam làm gì, chúng con sắp bị cha dọa chết rồi… »
Ông Trương cười lạnh, ông trừng mắt nhìn con trai và con dâu nói: «Vì sao tôi phải giấu Tam Lang, chắc chắn hai người phải hiểu rõ hơn bất cứ ai. Thằng bé và Thạch Đầu cùng nhau đi bơi, Thạch Đầu chết đuối, Tam Lang có thể không sợ sao? Thằng bé sợ đến mức đêm nằm mơ vẫn nói mau cứu Thạch Đầu đi, nhưng hai người thì hay rồi, bởi vì thợ rèn Trịnh đến nhà chúng ta làm loạn, hai người liền trút giận lên đầu Tam Lang. Tôi không có cách nào để các người có thể nhớ Tam Lang cũng là cục thịt rơi từ trên người các ngươi xuống. Sớm muốn gì Tam Lang cũng bị phá hủy trong tay các ngươi! »
Những lời này làm hai vợ chồng Trương Đại Giang hổ thẹn cúi đầu.
Vợ của thợ rèn Trịnh nghe thấy Tam Lang nằm mơ cũng muốn cứu Thạch Đầu thì gào khóc theo.
Ông Trương thấy thế thì quay sang chỉ vào thợ rèn Trịnh nói: « Còn cậu nữa, chúng tôi muốn Thạch Đầu chết sao, đấy là số rồi! Cậu mắng Tam Lang một lần, hai lần tôi còn nhịn, nhưng ngày nào cậu cũng đến mắng nó. Chúng tôi biết ngoài miệng cậu chỉ muốn nói ra để trút giận thôi, nhưng Tam Lang vẫn là trẻ con, thằng bé rất sợ bị cậu đánh! Tôi nói cho cậu biết, lần này tôi giấu Tam Lang đi ngoại trừ việc dạy dỗ con trai và con dâu tôi, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, cậu thật sự dám ra tay với Tam Lang, hôm nay quan gia có thể bắt tôi thì ngày mai cũng có thể bắt cậu, cậu muốn đến nha môn huyện ăn cơm tù hoặc mất đầu thì cứ việc thử xem! »
Mặt thợ rèn Trịnh đỏ lên, thấy quan gia họ Triệu mặc áo bào tím lạnh lùng nhìn minh, đột nhiên ông ngồi xổm xuống ôm đầu nói: «Còn không phải do tôi đau đớn sao? Thạch Đầu mất, tôi khó chịu, vợ tôi cũng khó chịu,… »
Ông Trương giận tức giận nói: «Các người khó chịu liền đến mắng Tam Lang, mắng chết Tam Lang thì Thạch Đầu có thể sống lại sao? »
Thợ rèn Trịnh không nói gì nữa.
Ông Trương nên mắng ai cũng mắng rồi, ông chỉ vào đỉnh núi phía xa rồi nói với con trai: « Tam Lang ở trên đỉnh núi kia, bên trong có một sơn động, các người lên đón nó về đi. Cố gắng dỗ dành thắng bé, đừng để con trai ruột và mình mất tình cảm. »
Cuối cùng vợ Trương Đại Giang cũng biết con trai ở đâu, bà vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, hai đứa con trai cũng đi theo bà.
Ông Trương đi đến trước mặt Triệu Yến Bình cúi đầu nói: «Bởi vì chuyện nhà chúng tôi mà mấy vị quan gia phải tốn công đi một chuyến. Ai làm người nấy chịu, tôi theo quan gia đến nha môn huyện. »
Triệu Yến Bình nói: «Trường hợp của ông được coi là nói dối và xem thường quan phủ, ông theo chúng tôi về nha môn huyện trước rồi chờ đại nhân giải quyết. »
Ông Trương không có ý kiến gì.
Trương Đại Giang quỳ xuống cầu xin nhóm quan gia tha cha cha, ông thà để mình đến nha môn huyện ngồi tù còn hơn.
Người trong thôn cũng đồng tình nỗi khổ tâm của ông Trương, họ nhao nhao cầu xin cho ông, ngay cả vợ chồng thợ rèn suýt nữa bị ông Trương vu oan cũng cầu Triệu Yến Bình mở một con đường cho ông.
Triệu Yến Bình không thể coi như không có chuyện gì được, nếu không về sau người nào cũng làm chuyện như này thì nhân lực của quan phủ làm sao chịu nổi?
Hắn lạnh lùng lên ngựa rồi sai người dẫn ông Trương đi.
« Lãng phí thời gian, đúng là xúi quẩy ma. Quan gia Triệu còn chưa ăn cơm trưa nữa, ít ra chúng ta còn ăn cái bánh rồi. »
Một đoàn người trở lại nha môn huyện cũng là hoàng hôn rồi, sau khi giao ông Trương cho tri huyện đại nhân phán tội, bốn người Trần Khánh đi theo Triệu Yến Bình về phòng hình.
Người phàn nàn chính là Vương Xuyên, Trần Khánh nhìn quan gia rồi cười nói: «Cũng tạm được, trẻ con bình an thì tốt rồi. Mà trải qua chuyện này, hai nhà họ Trương và họ Trinh lại hòa hợp như lúc đầu, chúng ta cũng coi như lập được công đức. »
Hắn nói xong liền đi đến cạnh quan gia Triệu hỏi: « Quan gia đói bụng không, tôi đến phòng bếp tìm ít đồ ăn cho ngài? »
Triệu Yến Bình thản nhiên nói: « Không cần, dọn dẹp xong rồi về nhà đi. »
Bàn giao xong, Triệu Yến Bình vội vàng rời đi.
Vương Xuyên khoác vai Trần Khánh nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Yến Bình nói: «Thằng nhóc này không hiểu gì cả, bây giờ quan gia Triệu không giống như trước nữa. Trong nhà có một người thiếp xinh đẹp ngóng trông, quan gia vừa về liền có chị dâu nhỏ ân cần hầu hạ, bưng trà đổ nước, ngài ấy còn cần cơm nguội cậu lấy ở nhà bếp sao? »
Trần Khánh sờ đầu cười ngây ngô.
Hai người còn đang trêu ghẹo Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình đã dắt ngựa từ trong chuồng ra rồi. Bôn ba cả ngày bụng đói kêu vang, hắn lập tức đi thẳng về nhà.
A Kiều ngồi trong phòng nói chuyện với bà Triệu, đột nhiên ngoài cổng truyền đến tiếng vó ngựa, A Kiều không nhịn được nhìn ra ngoài. Xuyên qua ô cửa sổ chống gậy có thể thấy người mới về là quan gia, một thân áo bào tím lưu loát xuống ngựa, nhịp tim của A Kiều bắt đầu đập nhanh chóng.
Thấy gương mặt tràn ngập tình yêu của cô gái xinh đẹp, bà Triệu cười lườm cô: « Ngốc, nhìn thì làm được cái gì, còn không mau ra múc nước hầu hạ quan gia đi. »
Mặt A Kiều đỏ lên, cô cúi đầu đi giày rồi ra ngoài.
Trời chiều chiếu xuống sân nhà họ Triệu, Triệu Yến Bình giao ngựa cho Quách Hưng rồi đi đến nhà chính, hắn thấy A Kiều đỏ bừng mặt đi từ bên trong ra, áo khoác màu hồng phấn thêu hoa cũng không che hết được dáng người nhỏ nhắn duyên dáng của cô. Hai mắt nhìn nhau, cô khẽ cắn đôi môi đỏ rồi cúi thấp đầu, thiếu nữ xinh đẹp mềm mại dừng ở trước ra vào giống như bông hoa đào dụ người hái.