Dịch: Trâu Lười
Khách khứa rời đi, trong sân nhà họ Triệu yên tĩnh trở lại.
Việc này có nghĩa là Triệu Yến Bình sắp vào phòng.
A Kiều ngồi trên giường khẩn trương đến mức tay chân run run.
Mấy người phụ nữ kia đều nói cô là kỹ nữ ở trong kỹ viện ra, dù trong sạch thì cũng bị đàn ông thấy hết rồi, còn rất am hiểu chuyện nam nữ nữa. Nhưng thật sự A Kiều chỉ học chữ, học viết, học đàn, học hát và học múa. Đương nhiên ở trong lầu Hoa Nguyệt, A Kiều thường nghe thấy các loại âm thanh trêu ghẹo, từ ngữ dâm đãng vào đêm khuya, nhưng cô thật sự chưa từng thấy qua.
Tú bà định mở bao cô. Trong ngày mở bao, bà nói khách đều thích xử nữ, họ chi nhiều tiền mua đêm đầu tiên của cô chính là vì muốn thấy dáng vẻ vụng về, ngoan ngoãn nghe lời của cô. Nếu như cô biểu hiện các động tác như người có kinh nghiệm thì khách lại mất hứng. Tú bà còn nói chờ cô phá trinh mới truyền thụ bí mật về chuyện nam nữ chân chính cho cô biết.
Cho nên A Kiều không có kinh nghiệm hầu hạ đàn ông gì cả.
A Kiều vặn vặn ngón tay, cô khẩn trường nhìn chằm chằm cửa ra vào. Lúc rời đi Thúy Nương chỉ khép hờ cửa, người đi vào chỉ cần đẩy nhẹ liền mở được.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa lặng yên không nhúc nhích bỗng nhiên bị hai bàn tay to đẩy ra!
Trái tim A Kiều nhảy lên, cô bối rối cụp mắt xuống.
Triệu Yến Bình đẩy cửa đi vào thì thấy A Kiều đang ngồi trên giường vặn vặn ngón tay, trên mặt cô bôi rất nhiều phấn làm gương mặt trắng khác hẳn lúc bình thường.
Triệu Yến Bình nhỡ kỹ gương mặt không trang điểm của cô, làn da trắng nõn mềm như nước đẹp hơn gương mặt bôi một lớp phấn như bây giờ nhiều.
Đóng cửa lại, Triệu Yến Bình đi đến trước giường, hắn đưa cái khăn mặt đã được vắt khô ba phần cho cô: “Lau mặt đi.”
Dáng người cao to mang theo mùi rượu nồng đậm của hắn giống như ngọn núi chắn trước mặt cô, giọng nói trầm thấp uy nghiêm khiến người ta không tự chủ được mà làm theo lời hắn nói.
A Kiều lập tức đứng dậy, cô vừa nói cảm ơn vừa nhận khăn mặt.
Căn phòng phía đông cũng coi như rộng rãi, bàn trang điểm trong sính lễ của A Kiều được đặt sát bên trái tủ quần áo. A Kiều thấy Triệu Yến Bình ra bàn rót trà uống thì nhanh chân đến bàn trang điểm, không có ghế ngồi, cô đành khom người soi gương lau mặt. Sau khi lau hết lớp phấn dày bịch kia đi, gương mặt trắng nõn non nớt như lúc đầu lộ ra.
Đôi môi cũng được người chải đầu bôi đỏ chót, may mà trời sinh môi A Kiều rất đẹp, khăn mặt di chuyển vài lần quanh miệng, A Kiều nghĩ nghĩ, cuối cùng cô không lau son môi đi. Nghe nói đàn ông rất thích ăn son trên môi của con gái, đêm nay cô cũng thử xem quan gia có thích hay không. Nếu quan gia không thích, về sau cô sẽ không bôi thứ này nữa, còn có thể tiết kiệm tiền mua son.
A Kiều rất may mắn vì có thể gả cho quan gia từng cứu mạng mình, cô cũng muốn được hắn thích cô nữa. Quan gia thích cô thì cuộc sống của A Kiều ở nhà họ Triệu mới tốt hơn được.
Lau mặt xong, A Kiều nhìn khăn mặt trong tay rồi nghiêng người nhìn về hướng cửa sổ.
Triệu Yến Bình không nhìn chằm chằm cô lau mặt, nhưng lúc A Kiều nhìn sang, hắn giống như có thể cảm nhận được nên cũng quay qua nhìn cô, gương mặt không biểu tình nói: “Cầm ra sân trước đưa cho Thúy Nương, cô ngồi trong phòng lâu như vậy, muốn đi nhà xí thì đi đi, xong rồi quay về ngủ.”
Mặt A Kiều đỏ bừng lên, thật sự để quan gia nói trúng rồi, cô cần phải đi nhà xí.
Bà Triệu nghe hai người nói chuyện ở trong phòng thì giật nảy mình, may mà cháu trai bảo A Kiều ra sân trước, nếu ra sân sau giặt khăn thì bà phải trốn sang chỗ khác rồi. Việc nguy hiểm bất ngờ này làm cả người bà Triệu đổ mồ hôi, nhưng nghĩ đến giọng nói lạnh nhạt của cháu trai, bà Triệu lại nhăn mày, tạm thời thả lỏng tư thế đã, chờ A Kiều về lại nghe tiếp.
Ở sân trước, hai anh em Thúy Nương mới thu dọn được một nửa, mười cái bàn, canh thừa thịt nguội, rồi rửa bát đũa nữa, hai anh em rất bận.
Nhưng quan gia nạp thiếp là chuyện vui, hai anh em bận rộn thế nào cũng cao hứng.
A Kiều đưa khăn mặt cho Thúy Nương, lần đầu tiên Quách Hưng nhìn thấy A Kiều, mắt hắn trợn cả lên.
“Nhìn cái gì vậy, cẩn thận lão thái thái véo tai anh đó!” Thúy Nương chắn trước người anh trai rồi nhỏ giọng uy hiếp.
Quách Hưng sờ sờ tai, dưới sự uy phong của bà Triệu, hắn lại tập trung làm việc. Trong lòng hắn rất hâm mộ quan gia, cô dâu nhỏ xinh đẹp như vậy, hắn nằm mơ cũng không mơ thấy.
A Kiều bận rộn ở bên ngoài một lúc rồi quay về phòng. Cô vừa bước vào cửa đã thấy Triệu Yến Bình nằm trên giường, thân hình được che lại bằng lớp màn màu trắng. Áo bào mới tinh của hắn treo trên giá móc áo, bên cạnh giá còn có một thanh đao mang vỏ của quan gia. Trái tim A Kiều lập tức xiết chặt, quá đáng sợ mà.
A Kiều nhớ kỹ lời dặn của hắn, cô khóa chốt cửa lại. Trên bàn trừ đèn dầu ra còn có hai cây nến đỏ thô ráp, không biết nó nhỏ hơn hay to hơn nến cưới vợ chính thức, cũng không biết thấp hơn bao nhiêu. A Kiều nhìn chằm chằm cây nến đỏ, sau đó đi qua thổi tắt đèn.
Nến đỏ nhỏ nên ngọn lửa cũng ảm đạm, A Kiều nhìn thoáng qua màn lụa rồi cúi đầu định cởi áo cưới bên ngoài ra, bỗng nhiên trong màn truyền đến thanh âm: “Lại đây.”
Vẫn là thanh âm cực kỳ uy nghiêm đó.
Trái tim A Kiều đập thình thịch, chẳng lẽ quan gia muốn tự tay cởi áo cưới cho cô?
A Kiều không biết mình đi như thế nào đến bên giường, cô hoảng loạn vén màn lên, còn chưa kịp thấy rõ người bên trong thì một cái tay đã vươn ra nắm chặt cổ tay cô rồi kéo cả người cô vào.
A Kiều giật mình kêu lên, nhưng cô không ngã sấp xuống giường mà bả vai được hai bàn tay to đỡ lấy, sau đó hắn nhẹ nhàng xoay người đặt cô nằm xuống giường.
Xuyên thấu qua ánh nến yếu ớt, A Kiều nhìn thấy một gương mặt nghiêm túc và một đôi mắt lạnh lùng.
Triệu Yến Bình chống tay trên đỉnh đầu cô, hắn nói nhỏ: “Bà nội đang ở bên ngoài góc tường nghe lén, cô lừa bà đi về trước đi.”
Bởi vì tư thế của hắn mà cả người A Kiều đều cứng ngắc, cô còn chưa hiểu ý của hắn thì đã nghe Triệu Yến Bình hỏi tiếp: “Lúc cô còn ở trong lầu Hoa Nguyệt, cô từng nghe thấy mấy cô gái khác kêu như nào khi ở trên giường không?”
A Kiểu cảm thấy một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt toàn thân, đương nhiên cô nghe thấy rồi, gần như đêm nào cũng nghe thấy.
Tâm tình A Kiều phức tạp gật đầu.
Triệu Yến Bình lập tức nói: “Cô kêu vài tiếng trước đi, dỗ bà nội đi khỏi đây rồi nói tiếp.”
Chuyện này… Làm sao A Kiều kêu được chứ?
Triệu Yến Bình thấy cô khó xử thì giải thích: “Nếu cô không kêu thì bà nội sẽ canh ở bên ngoài cả đêm đấy.”
Đến lúc này A Kiều cũng hiểu rõ mấy phần, đêm nay quan gia không động vào cô, mà bà Triệu lại muốn có kết quả khác.
Trong lòng A Kiều lạnh một nửa, chẳng lẽ chỉ có bà Triệu muốn nạp cô, còn quan gia Triệu không muốn nạp cô sao?
Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu, ở trên đỉnh đầu, quan gia còn đang chờ cô phối hợp. A Kiều quay đầu che mặt rồi bắt chước những kỹ nữ trong thanh lâu kêu lên: “Quan, quan gia.”
Thanh âm nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, Triệu Yến Bình ở ngay gần còn không nghe rõ thì bà Triệu lấp ở vách tường nghe thấy kiểu gì?
“Lớn tiếng chút.” Hắn nhắc nhở cô.
A Kiều cắn môi, cô hơi thả lỏng thanh âm của mình.
“Quan gia, quan gia, ngài đừng nóng vội nha.”
“Quan gia nhẹ chút, ngài làm em đau.”
“Quan gia…”
Mặt A Kiểu đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, thế nhưng Triệu Yến Bình vẫn chưa bảo ngừng lại, cô chỉ có thể kìm nén nước mắt tiếp tục học những kỹ nữ ra sức lấy lòng đàn ông kêu lên. Trong lòng cô nghĩ ngợi, quan gia bảo cô bắt chước, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng có phải quan gia cho rằng cô từng kêu như này, hắn ghét bỏ cô nên mới không muốn động vào cô hay không?
A Kiều khó chịu, cô cứ tưởng sau khi gả vào nhà họ Triệu, cô giữ gìn khuôn phép, chăm sóc tốt cho quan gia thì cuộc sống sẽ tốt hơn, ai ngờ mọi chuyện lại khác hẳn những gì cô nghĩ.
Cảm thấy tủi thân, nước mắt giống như con suối dâng trào, A Kiều dần dần không kiểm chế được cảm xúc, cô không kêu nữa mà úp mặt vào gối khóc nức nở.
Ở dưới chân tường, bà Triệu đang hoảng hốt vì sau bao nhiêu năm cháu trai không chịu cưới, cuối cùng thằng bé cũng nạp thiếp. Tối hôm nay là lần đầu tiên mở bao, nhưng bà cảm thấy không chân thực lắm, đến khi A Kiều bị cháu trai giày vò đến mức khóc nức nở thì sự ngờ vực trong lòng bà Triệu mới biến mất. Bà cười híp mắt lại, nghe thêm một lúc nữa, bà Triệu hài lòng về phòng đi ngủ!
Tiếng mở cửa và đóng cửa rất nhỏ ở bên ngoài vang lên, Triệu Yến Bình biết bà nội đã về đi ngủ, lúc này hắn mới nằm sang bên cạnh A Kiều. Đã giải quyết xong chuyện của bà nội nhưng nhìn thấy A Kiều úp mặt xuống khóc cực kỳ đau lòng, Triệu Yến Bình nhíu mày hỏi: “Cô khóc bởi vì bác trai và mợ bắt cô làm thiếp cho tôi hay vì tôi không động vào cô?”
A Kiều nghe thấy rõ, cô vội vàng ngừng khóc, nhưng gương mặt nhỏ vẫn đau lòng trốn trong gối, cô nức nở nói: “Thân phận của tôi như vậy, có thể gả cho quan gia đã là phúc của tôi rồi, tôi cảm kích còn không kịp thì sao lại không vui chứ?”
Triệu Yến Bình đã hiểu, cô ấy khóc bởi vì mình lạnh nhạt với cô ấy.
Triệu Yến Bình cũng không muốn giấu diếm cô, hắn xuống giường lấy một cái khăn mặt sạch nhét vào trong tay cô: “Cô đừng khóc, nghe tôi giải thích đã.”
A Kiều khóc nức nở hai lần, cô cầm khăn lau mặt rồi chậm rãi ngồi dậy, cái đầu nhỏ cúi xuống ngồi trước mặt hắn.
Dáng vẻ tủi thân của A Kiều làm Triệu Yến Bình cảm thấy tự trách, nhưng hắn phải tuân thủ lời thề.
“Có lẽ cô chưa nghe thấy tình cảnh của nhà tôi. Năm tôi tuổi, bởi vì nhà nghèo, người mẹ ở góa của tôi muốn có tiền nuôi dưỡng tôi và em gái Hương Vân nên đã đồng ý gả cho Thẩm viên ngoại đủ tuổi làm cha của mẹ.”
A Kiều không khóc nữa, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Gương mặt của Triệu Yến Bình chìm trong màn đêm mơ hồ không rõ: “Năm tôi tuổi, chú ruột thiếu nợ không vượt qua nổi nên nhân lúc bà nội dẫn tôi đi chợ, ông ta nhẫn tâm bán Hương Vân cho một người què, đến nay vẫn không rõ tung tích.”
Hắn không hề bận tâm mà kể lại hai ba câu giống như đang bàn luận về chuyện của người ta, nhưng A Kiểu vẫn nghe rõ sự chua xót trong câu nói của hắn, cô lại khóc như suối trào lần nữa. A Kiều cũng bị chính người thân của mình bán, có lẽ cô không hiểu rõ tâm trạng của mẹ của quan gia Triệu nhưng cô có thể cảm nhận rõ số phận của em gái nhà họ Triệu, may mắn thì bán đi làm nha hoàn, nếu không may thì rơi vào trong kỹ viện, nhưng nếu làm nha hoàn thì dù bị chủ đánh chửi, bắt nạt hay thậm chí mất trinh tiết thì cuối cùng cũng không có kết cục tốt gì.
Số phận của cô gái nhà họ Triệu còn khổ hơn cô.
Còn cả quan gia nữa, tuổi nhỏ mà phải chịu nổi khổ chia xa người thân hai lần. Mẹ không ở bên cạnh, em gái cũng mất tích, thể nào hắn lại lạnh lùng như vậy.
“Tôi không muốn mẹ tôi tái giá, thà đưa tôi đến gia đình giàu có làm người ở còn hơn. Nhưng bởi vì tôi là con trai, có trách nhiệm phải nối dõi tông đường nên bà nội không cho tôi đi, bà quay sang khuyên mẹ tôi tái giá. Bởi vì tôi là con trai nên bà nội chỉ dẫn tôi đi chợ mua đường cho tôi ăn, còn Hương Vân thì phải trông coi nhà một mình.”
A Kiều nghe thấy hắn tự trách mình thì đau lòng nói: “Không liên quan gì đến ngài cả, thói đời là vậy, người nghèo đều khổ.”
Triệu Yến Bình cười nhẹ, hắn nhìn cô nói: “Nhưng tôi không tha thứ được cho bản thân tôi, tôi đã thề trước mặt Bồ Tát rằng nếu Hương Vân còn sống, tôi phải gặp mặt con bé, nếu Hương Vân chết rồi, tôi phải thấy thi thể của em ấy. Một ngày không tìm thấy em ấy, tôi tuyệt đối không lấy vợ.”
A Kiều giật mình, hóa ra vì lý do này mà hắn không chịu lấy vợ sao?
Trên mặt cô dính đầy nước mắt, đều là người đáng thương như nhau, Triệu Yến Bình cảm thấy áy náy: “Vốn dĩ tôi và cô không liên quan gì đến nhau, nhưng bên ngoài đều đồn tôi có tật xấu không nói ra được, để làm sáng tỏ lời đồn, bà nội muốn nạp cô làm thiếp cho tôi. Đêm hôm đó cô muốn ra ngoài tìm chết, đúng lúc tôi trùng hợp nhìn thấy, tôi sợ cô lại tự sát nên sau khi cân nhắc suy nghĩ kỹ, tôi liền đồng ý với bà nội.”
A Kiều cúi đầu xuống, cô ngập ngừng nói: “Thật ra ngài không cần làm vậy đâu, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ như thế nữa.”
Triệu Yến Bình hơi ngạc nhiên nói: “Vậy sao? Thế thì tôi vẽ vời thêm chuyện làm trễ việc của cô rồi?”
A Kiều vội vàng xua tay nói: “Không, cũng không phải, tôi ở trong nhà cậu một ngày mà cảm thấy dài như một năm, coi như quan gia không muốn nạp tôi làm thiếp thì có thể làm nha hoàn hầu hạ quan gia, báo đáp ơn cứu mạng của quan gia, tôi cũng vui lắm rồi.”
Triệu Yến Bình nói: “Chuyện ở lầu Hoa Nguyệt chỉ tiện tay mà thôi, cô không cần nhớ mãi trong lòng đâu. Bây giờ cô đã là thiếp của nhà họ Triệu, lúc này đưa cô về chỉ hại cô thôi, nên cô đành phải chịu thiệt ở nhà họ Triệu giúp tôi diễn kịch lừa bà nội. Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ tìm người thích hợp giúp cô, một ngày nào đó tôi sẽ tìm được một người đàn ông tốt thương yêu cô.”
A Kiều không nghĩ hắn có thể tìm được người tốt gì, nếu thực sự có thì người đó chính là Triệu Yến Bình, một người anh trai có tình có nghĩa như kia. Nếu cô có thể đi vào trong lòng hắn thì dù có làm thiếp, hắn cũng sẽ đối xử tốt với cô.
A Kiều rất muốn nói cô muốn làm người của hắn.
Nhưng e dè đôi mắt không quan tâm đến chuyện đương kia, A Kiều lại nuốt lời nói trở vào.