“... Mọi chuyện là vậy đó.”
Một lát sau khi dùng xong bữa sáng - dĩ nhiên lại là những món lạ mắt - với mọi người, tôi đưa Aira cùng Palmira về phòng mình và cho họ một lời giải thích đơn giản về thỏa thuận giữa tôi và Leon.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ theo cô dù cho quyết định có như thế nào đi chăng nữa, Chris.”
Tôi đã có một số chuẩn bị để phòng khi gặp phải những ý kiến đối lập, nhưng việc Palmira đồng ý một cách dễ dàng bỗng khiến tôi cảm thấy có chút hụt hẫng.
Tuy nhiên, vấn đề là có người đang vùi đầu trên giường một cách đau đớn: Aira.
“Nè, Aira, nè, nãy giờ có nghe thấy gì không đó?”
“Em nghe rồi mà, được chưa––!? Aaa, trời ơi trời, guuuh––”
Đúng như tôi nghĩ, khi biết câu chuyện mà mình đã tốn công đầu tư tưởng chừng đã lừa Leon nhưng kết quả thì lại không, nó giống như một cú thúc mạnh mẽ vào con tim mỏng manh của cô ấy vậy.
Mình có nên nói ra không?
Tôi đã luôn cân nhắc về điều này, nhưng do khả năng giải thích của tôi thực sự không tốt nên cuối cùng đành phải nói tuột hết ra. Và kết quả là đây.
Cô ấy trông thật đáng thương. Rốt cuộc Aira vẫn là Aira, tôi tự hỏi liệu có nên để cô ấy tham gia vào vụ này?
Khi tôi còn đang cân nhắc về điều ấy thì Aira bất ngờ đứng dậy và tiến đến cạnh tôi.
“Chị Đại, em đã nói dối ngài Leon… Em sẽ không bị ngài ấy xử tử chứ? Em sẽ không sao đâu, phải không chị?”
“Chắc không sao đâu. Bởi tôi cũng có chút thất lễ với ngài ấy và Palmira cũng thế.”
“Vậy, Aira, cô có thực sự hiểu những gì tôi vừa nói không?”
“V-vâng! Thực sự thì em không muốn phải làm nô lệ một lần nữa, nhưng em cũng muốn có tiền… Với lại, có thể em không được như Palmira, nhưng dù sao thì chị cũng đã cứu em, Chị Đại. Vậy nên nếu đây là quyết định của chị thì sẽ ổn thôi.”
Những lời nói chân thành ấy làm tôi cảm động, một chút thôi.
Nhưng khi suy nghĩ lại thì…
Thật áp lực.
Liệu tôi có nên để hai người ấy ở lại và thực hiện nó một mình không?
.
.
.
“Thực sự thì ta nghĩ tốt hơn là cô nên thực hiện nó một mình. Có điều—”
Tôi đã hỏi Leon về vụ đó sau bữa trưa khi cả hai ra ban công ngoài phòng ăn để nói chuyện.
Chính xác mà nói thì mỗi bữa chúng tôi sẽ được phục vụ tại một phòng khác nhau. Và bữa trưa của chúng tôi diễn ra tại căn phòng có ban công hướng ra ngoài. Tất nhiên là đó cũng là một căn phòng rộng rãi và sang trọng.
Tôi đã thực sự không nhận ra rằng điền trang này được xây dựng trên một quả đồi khá cao, vì chúng tôi đến đây bằng xe ngựa trong đêm. Từ ban công nhìn ra, cả thành phố cùng với bức tường bao quanh nó như thu gọn vào tầm mắt tôi.
Chỗ trông như lưỡi liềm kia là bến cảng, nơi mà tôi có thể thấy rõ hai con tàu lớn đang neo ở đấy.
Từ đó, hướng tầm mắt ra xa hơn là đại dương và cuối cùng là đường chân trời.
Thời tiết hôm nay có vẻ tốt nên tôi có thể nhìn thấy mọi thứ từ rất xa.
… Tôi đến từ bờ bên kia của đại dương.
Sẽ có ngày tôi trở lại nơi ấy, nhỉ?
“Cô Chris?”
Mặc dù là người yêu cầu cuộc nói chuyện này nhưng tôi đã trở nên lơ đãng trong phút chốc. May mắn là Leon đã kịp kéo tôi về với hiện tại.
Khi tôi vội vàng quay lại, Leon nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
“A, ưm... Xin lỗi!”
Tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự của mình. Nhưng khi đó, Leon, vẫn vẻ mặt trông có phần ngơ ngác ấy, anh ta đứng đờ ra một lúc trước khi nhanh chóng trở lại với cuộc trò chuyện. Sao thế nhỉ?
“Để xem nào… về những gì ta đang định nói. Hừm… Vậy là hai người họ đã đồng ý đi theo cô một cách dễ dàng. Ta cũng cảm thấy tội nghiệp cho họ nếu như bị cô bỏ mặc.”
“Tuy nhiên, nếu yêu cầu như vậy thì...” Leon nói thêm cùng với một nụ cười gượng gạo.
“Tôi tự hỏi anh đang muốn nói gì đây.”
“Vậy thì, để ta nói ngược lại vậy… Nếu chỉ để hai người họ thực hiện thỏa thuận này thì sao?”
“Không đời nào!”
Một thoáng bối rối, tôi lập tức gạt bỏ lời đề nghị bất ngờ ấy của anh ta.
Đáp lại bằng một nụ cười ẩn ý, Leon nói:
“Phải rồi! Đó mới chính là điều ta muốn nói.”
.
.
.
Cuối cùng, tuy vẫn còn chút mâu thuẫn trong lòng nhưng tôi đã chấp nhận việc ba đứa sẽ thực hiện vụ này.
Không phải do tôi bị khiêu khích bởi cuộc trò chuyện với Leon đâu nhé.
Khi tôi gặp họ sau đó, cái khí thế đầy quyết tâm của hai người ấy chợt khiến tôi cảm thấy không thể mở lời.
Tất nhiên, một khi đã quyết định thì tôi sẽ đi một mình dù cho hai người họ có cảm thấy như thế nào đi chẳng nữa.
… Chỉ là, nói thì dễ hơn làm.
Nhấn mạnh một lần nữa, tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi mấy lời nói của Leon. Không hề!
Vấn đề là tôi cảm thấy mình đã có ý định kéo họ vào chuyện này từ đầu. Chắc chắn là vậy rồi.
Giờ nghĩ lại thì đó đúng là một sai lầm. Lúc thảo luận với họ thì tôi đã nói chuyện một cách mơ hồ như đang nhờ họ tư vấn. Thật bất cẩn trước khi quyết định làm gì đó.
Thành thật mà nói thì chẳng giống tôi chút nào cả. Bởi tôi không phải là kẻ sẽ sẵn sàng chối bỏ trách nhiệm.
Mặt khác, nếu bỏ mặc họ, hai người đã luôn sát cánh bên tôi cho đến tận lúc này… nếu cứ vậy mà bỏ đi, lòng tôi sẽ không một phút giây nào cảm thấy yên bình.
… Này nhé, chẳng có một chút gì liên quan gì đến Leon đâu.
Và chiều hôm ấy, một kế hoạch đã được vạch ra tại doanh trại.
.
.
.
So với lâu đài thì mọi thứ ở đây trông có vẻ tệ hơn rất nhiều. Với thiết kế nội thất đơn giản, nó thực sự hợp với một doanh trại. Và khi ở đây tôi có cảm giác như vừa được giải thoát vậy.
Dẫn đầu bởi Leon, tôi, Aira và Palmira đi qua cổng, và xuất hiện ngay sau đó là một hội trường lớn gấp đôi bình thường được sử dụng như sân tập. Những người lính đang tham gia vào các trận đấu tập bằng kiếm giả ồn ào hay những người đang âm thầm rèn luyện thể lực, tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Sau khi vượt qua họ, tôi thì thầm với Leon.
“Này, anh không thấy là bọn họ có hơi bất lịch sự sao? Kể cả khi có anh ở đây?”
Và anh ta đáp lại.
“À thì, mọi người ở đây như gia đình của ta vậy. Chuyện thường thôi mà.”
Như thế này mà chỉ là chuyện-thường-thôi á?
Ý tôi là, với một quý tộc như Leon thì như vậy liệu có suồng sã quá không?
Đúng là trong lần gặp đầu tiên anh ta đã gây cho tôi một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, nhưng với những gì xảy ra lúc sáng thì… Đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong mà. Điều này khiến tôi phải đặt nghi vấn về giới quý tộc.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với giới quý tộc. Số lần tôi gặp quý tộc thậm chí chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần gần đây nhất là khi tôi tham gia vào một vụ trấn áp bạo động với tư cách là lính đánh thuê. Trước khi đoàn quân xuất phát, có một gã đã đứng lên tuyên bố điều luật với thái độ vô cùng tự phụ. Đó là một quý tộc — Quý ngài Ai-mà-nhớ, nếu như tôi nhớ không lầm thì là vậy.
Thực tế là tôi chẳng thể nhớ được những gì gã ta nói, nhưng đại loại là có gì đó kiểu như “Nếu bỏ chạy, chúng mày sẽ chết”.
Mặc dù đó chẳng phải chuyện đáng để tức giận cho lắm. Nhưng suy nghĩ của tôi thì “À, quý tộc cũng chỉ đến vậy thôi”. Vậy nên, tôi chẳng bao giờ muốn phục vụ cho đám người đó cả.
Ánh mắt tôi lướt qua Leon.
Nếu là anh chàng này, liệu anh ta có bảo chúng tôi đi chết không?
Có lẽ, ít nhất thì anh ta sẽ không nói với chúng tôi rằng "Đến đó để chết đi" hay "Đến đây để chết đi" hoặc đại loại vậy.
… Vậy nó sẽ là gì?
Tôi không nghĩ anh ta sẽ nói điều gì như thế. Mặc dù đó chỉ là linh cảm.
Nhưng khi anh ta phải lựa chọn bảo vệ thứ gì đó quan trọng hơn chúng tôi thì sao?
Anh ta sẽ bảo chúng tôi “Đi chết đi”?
Hoặc anh ta sẽ giết chúng tôi?
Rời khỏi sân tập, chúng tôi đến trước căn phòng ở cuối hành lang.
Đó là phòng tham mưu.
Thật vậy, chính là nó.
Ở giữa căn phòng lớn đặt một chiếc bàn trang nghiêm cùng những tấm bảng đen lớn treo trên tường. Một nửa trong số chúng đã được sử dụng để phác họa bản đồ của thành phố, với hai vòng tròn màu đỏ.
Khi chúng tôi bước vào, đã có vài người đợi sẵn từ trước.
Một trong số đó là Leopard. Vậy đây là lý do tôi không thấy ông ta ở trong lâu đài nhỉ?
Cạnh đó là hai binh sĩ… ý tôi là các trung đội trưởng, chắc vậy? Cả hai đều đang ngồi chờ. Theo những gì tôi nhận định thì một người thuộc kiểu lãnh đạm còn người kia là một gã ba trợn. Và cái gã ba trợn ấy vừa quét mắt khắp người chúng tôi mà huýt sáo một cách thô thiển. Sự tôn trọng của tôi dành cho anh ta thực sự tụt dốc thảm hại.
Và vẫn còn hai người khác nữa.
Một người đàn ông tóc đen, cao, gầy. Anh ta mặc áo choàng tối màu, dù hiện tại đang là mùa hè.
Có vẻ như đó là một mục sư. Nhưng với vẻ ngoài như vậy thì ấn tượng của tôi về anh ta chỉ có thể gói gọn lại trong hai từ “ám muội” và “ảm đạm”.
Cuối cùng là một phụ nữ, tuổi tầm hai mươi, ngồi nhàn nhã trên ghế. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có phải là binh lính hay không, nhưng cô ấy không mặc giáp, thay vào đó là áo choàng có thêu phù hiệu.
Có thể đó là một viên chức không tại ngũ. Vì trông cô ta chẳng có chút nào giống thường dân mà binh lính thì lại càng không.
Nhưng nếu là một viên chức không tại ngũ thì tại sao cô ta lại ở đây? Điều này chợt khiến tôi cảm thấy bối rối.
“A, đã để mọi người phải chờ rồi.”
“Tất cả đều đã tập hơn, thưa cậu chủ.”
Leon trao đổi với cấp dưới của mình khá thoải mái.
Và trước đó thì anh ta lại nói rằng bản thân xem mọi người ở đây một phần của gia đình mình? Ra là vậy.
“Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu thôi nhỉ? À, ba người các cô xin hãy ngồi xuống ghế, được chứ?”
Trước sự thúc giục của Leon, tôi tìm chỗ để ngồi xuống, đâu cũng được miễn là càng xa cái gã ba trợn kia càng tốt.
Khi tôi làm vậy, Aira và Palmira cũng ngồi xuống. Nghĩ lại thì từ lúc vào đây đến giờ, cả hai hoàn toàn im lặng, có vẻ như hai người họ đang rất lo lắng.
Aira thì đang lo lắng, điều đó biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt cô ấy. Còn Palmira tuy vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại.
Vào lúc này, tôi chẳng thể giúp gì được cho họ. Nghĩ lại thì đây chắc chắn là lần đầu tiên cả hai nhận một nhiệm vụ nào đó. Sự căng thẳng đang đè nặng lên đôi vai cả hai.
“Trước hết thì, Regnum. Anh hãy bắt đầu cuộc họp đi.”
Ngồi trên chiếc ghế cạnh tôi, Leon nói.
Và người ngồi cạnh Leopard đứng dậy, đó là người đàn ông lãnh đạm. Vậy ra, anh ta là Regnum.
“Được rồi. Giờ tôi sẽ giải thích tình hình hiện tại.”
Regnum nhận lệnh và bắt đầu nói. Nhưng trông anh ta có vẻ khá uể oải.
“Hiện tại Trung đội ba và năm đang hoạt động rất tích cực. Mỗi đội đều có nhiệm vụ riêng biệt. Trung đội ba phụ trách thu thập thông tin trong thành phố. Còn Trung đội năm phụ trách giám sát đối tượng. Hiện tại thì đối tượng vẫn chưa đánh hơi được gì nhưng sự cảnh giác của hắn đã tăng lên một chút kể từ khi Ngài Leon đến đây. Để tránh bứt dây động rừng nên Trung đội năm đã được rút về.”
Những gì anh ta nói rõ ràng không dành cho chúng tôi, ba đứa con gái vẫn còn đang như vịt nghe sấm.
Theo suy đoán của tôi thì công việc của Regnum là hoạt động tình báo, thu thập thông tin về thành phố cũng như điều tra Guibenague.
Và hiện tại, khi Leon đến đây và gây ra quá nhiều sự chú ý thì đối tượng — Guibenague, hay nói cách khác — hắn đang trở nên lo sợ?
“Thông tin tiếp theo có được nhờ vào việc liên tục theo dõi suốt vài tháng qua. Có vẻ như định kỳ ba tháng một lần sẽ có một đoàn xe đầy ắp hàng hóa đến đây. Và có vẻ như chúng đã chuẩn bị từ trước nên các lô hàng được tuồn vào thành phố rất khác biệt về mặt thời gian. Hơn nữa, nhóm áp tải đều được thay mới theo mỗi chuyến. Ước tính bọn chúng có bốn đến năm nhóm như vậy để luân phiên… Và có vẻ như một trong số đó vừa mới gặp phải tại nạn và bị quét sạch hoàn toàn.”
Regnum hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía chúng tôi trong một khoảnh khắc. Điều ấy khiến Aira đang ngồi cạnh tôi khẽ run lên. Đáng lẽ anh ta không nên xấu tính như vậy chứ.
Rõ ràng anh ta đang nói đến bọn buôn nô lệ.
Và Guibenague có đến bốn, năm nhóm như vậy làm việc cho mình. Một trong số đó là lũ khốn đã bắt chúng tôi… và anh ta hoàn toàn đúng, bọn chúng chắc chắn đã bị xóa sổ trong thảm kịch ấy.
“Hiện tại đã tìm được vài manh mối nhưng vẫn chưa được làm rõ. Đầu tiên, các cỗ xe sẽ được đưa đến dinh thự thuộc địa phận của đối tượng, nhưng theo điều tra của Trung đội năm thì vị trí cụ thể vẫn chưa được xác định. Giả thuyết cho rằng nô lệ được giấu dưới lòng đất nhưng lại không có dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của tầng hầm. Tiếp theo, đó là không hề có dấu hiệu nào cho thấy các nô lệ đã được đưa ra khỏi dinh thự. Tất nhiên là đã xem xét đến trường hợp nô lệ được tuồn ra ngoài thông qua bến cảng nhưng các con tàu hoàn sạch.”
“Đó là toàn bộ báo cáo”, Regnum kết thúc phần việc của mình bằng chất giọng ảm đạm.
Trông Regnum có vẻ như thực sự đang rất chán.
Thật không rõ cấp dưới của anh chàng Regnum này làm việc ra sao nhưng rõ ràng là họ chẳng hề thu thập được bất kỳ chứng cứ nào… Vậy nên mọi người mới phải ngồi đây vào lúc này?
“Giờ thì có ai muốn hỏi gì không?”
Leopard, người vẫn ngồi im lặng từ nãy đến giờ bất chợt lên tiếng khi quét mắt khắp phòng.
***
Ghi chú của Tác Giả:
Ngắt ngang đây thì kỳ cục quá nhưng mà tui lỡ viết hơi dài rồi nên đành vậy thôi.