Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

chương 01: những nô lệ bị cầm tù.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có một chiếc xe ngựa kiểu cũ đang chạy dọc theo con đường gập ghềnh.

Bề ngoài trông chẳng có vẻ gì đáng chú ý, nhưng bên trong cỗ xe đó thì lại có một chút vấn đề.

Cảm giác ngồi trong một cỗ xe liên tục rung lắc là điều tồi tệ nhất. Thậm chí bên trong này còn không có lấy một cái cửa sổ, chỗ để ngồi cũng chẳng có là bao và chúng tôi thì đang lăn lộn như đống hàng hóa. Chính xác hơn là bị cuốn vào nhau thì mới phải.

Nhưng nhìn lại thì chuyện này thực sự cũng chẳng có gì là lạ. Đối với chúng thì đây chỉ là chuyện thường ngày.

Tóm lại...

Chúng là những tên buôn nô lệ và chúng tôi là hàng hóa trên chuyến xe của chúng.

Tuy nhiên, theo công ước quốc tế thì buôn nô lệ là một tội ác. Mặc dù có thể hơi khác ở một vài nơi nhưng nếu bị bắt, chúng sẽ phải đón nhận một bản án nghiêm khắc. Thậm chí, có thể là tử hình.

Nhưng đáng tiếc, với lợi nhuận không tưởng từ việc buôn bán nô lệ nên có hàng tá kẻ sẵn sàng đặt cổ mình lên máy chém. Và điều này sẽ mãi mãi không bao giờ dừng lại. Vậy nên, có làm gì cũng vô ích, những nạn nhân chỉ biết bó tay cam chịu.

Nhưng…

“Hư... ừm... ư… hừm...”

Tôi đã không hề từ bỏ.

Cuống cuồng chà xát hai tay đang bị trói chặt sau lưng một cách tuyệt vọng, tôi cố gắng tìm cách để cởi dây trói.

Đây không phải là một trò đùa! Còn gì đáng sợ hơn khi trở thành nô lệ chứ?

Bọn họ, những người bên trong cỗ xe này, dường như đã buông xuôi tất cả rồi. Nhưng tôi thì không.

Chết như một nô lệ ư? Tôi tuyệt đối không chấp nhận cái cuộc sống địa ngục ấy!

Tôi lại tiếp tục chà xát hai tay mình hết lần này đến lần khác trong khi ánh mắt thì vẫn hướng về nơi vô định nào đó.

Hôm nay là buổi sáng ngày thứ ba kể từ khi tôi bị bắt.Tôi tên Christopher Carson, thường gọi là Chris. Nhân tiện, tôi là phụ nữ.

Hẳn sẽ có có vài người nghĩ: “Đó là cách mà một đứa con gái nói chuyện à?” Nhưng cái gì cũng có lý do của nó cả.

Mọi người biết đấy, tôi đã từng là đàn ông.

Và xin đính chính một điều rằng: Tôi cóc phải là một thằng chuyển giới!

Tôi đã từng là một tên đực rựa một trăm phần trăm và giờ thì tôi là một cô gái... sự thật là vậy đó. Có thể chẳng ai hiểu tôi đang nói cái quái gì nhưng đó vẫn là sự thật.

Bị biến đổi như thế này tất cả là do mấy thứ cổ lỗ sĩ ấy cả… có lẽ đó là một loại ma dược nào đó.

Là một mạo hiểm giả có chút kinh nghiệm, tôi đã chinh phục một cơ số tàn tích dù chỉ mới mười tám.

Thực tế thì mạo hiểm giả là một nghề đa dụng. Chỉ cần được trả tiền thì họ sẽ trở thành hộ vệ, lính đánh thuê, trinh sát hoặc điều tra bất cứ điều gì người ta muốn.

Nhưng với một mạo hiểm giả thì điều tuyệt vời nhất chính là mạo hiểm. Nghe hai từ "mạo hiểm" rất thú vị đúng không, nhưng sự thật thì họ chỉ muốn chiếm lấy những thứ bên trong các tàn tích cổ đại mà thôi.

Những kho báu đang ngủ yên trong các tàn tích, đó là thứ mà bạn có nằm mơ cũng chẳng bao giờ nghĩ đến. Có những thứ trị giá đến mức đủ để bạn sống một cuộc sống xa xỉ đến hết phần đời còn lại.

Nhưng, đi đôi với điều đó là sự nguy hiểm luôn rình rập bên trong các tàn tích ấy.

Hàng đống bẫy rập kỳ quái cùng với những con quái vật hộ vệ đáng sợ.

Tuy nhiên, những kho báu đang ngủ yên kia thực sự đáng để đánh đổi. Đó là lý do mà tôi đã luôn cố gắng để chinh phục những tàn tích vô danh ấy.

Đối với tôi, đấy không phải là lần đầu tiên tiến vào một tàn tích, nhưng lại là lần đầu tiên tôi đặt chân vào một tàn tích chưa được khám phá. Một tàn tích ẩn, hoàn toàn chưa được biết đến.

Thật may mắn khi tôi có thể tìm thấy tàn tích ấy.

Không, với một mạo hiểm giả thì nó còn hơn cả may mắn nữa, tựa như bắt được vàng từ trên trời rơi xuống vậy. Tôi chắc chắn rằng mạo hiểm giả nào cũng muốn được trải nghiệm cái cảm giác ấy một lần trong đời. Bởi rất nhiều tàn tích ẩn không thể dễ dàng tìm thấy như thế này được.

Đó là một nơi khá nổi tiếng trong giới mạo hiểm giả, được biết đến với cái tên Artor. Tuy nhiên, sau vô số lần càn quét thì nơi đó đã hoàn toàn cạn kiệt. Đến nỗi, ngay cả những gã tay mơ cũng chẳng màng đến những thứ còn sót lại.

Nếu ai đó hỏi tôi làm sao có thể phát hiện ra một tàn tích ẩn ở nơi như vậy, thì như đã nói, tất cả là do may mắn. Cụ thể hơn, khi đến đấy tôi chỉ men theo đường mòn, vừa đi vừa ngắm cảnh và tính cờ tìm thấy lối vào tàn tích ẩn ấy. Ngay cả tôi còn thấy điều này nhảm nhí hết sức cơ mà.

Tuy nhiên, vừa cho thỏ mà còn được sừng, chẳng có lý do gì để bỏ lỡ may mắn ấy cả. Mặc dù sẽ có rủi ro nhưng vì đấy là nơi mà chưa từng có một ai phát hiện ra trước đó nên tôi sẽ vắt kiệt những thứ giá trị nhất trong lần đầu tiên này.

Với suy nghĩ ấy, một mình tôi tiến vào tàn tích ẩn.

Các tàn tích thường trải rộng dưới lòng đất, tạo nên một cấu trúc đặc biệt được gọi là mê cung.

Ở tầng năm, dù chưa xuống sâu lắm nhưng số lượng bẫy rập và quái vật cũng không phải là ít. Dù vậy, tôi vẫn xoay sở tốt và đổi lại là đống báu vật giá trị hơn những gì mình mong đợi.

Nếu quy ra tiền thì chẳng đủ để tôi có thể sống cả đời nhưng dư sức để tôi có một cuộc sống sung túc trong mười năm tới hoặc lâu hơn thế nữa.

Nhưng dù sao thì tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc nên chẳng thể tránh khỏi một sai lầm... nho nhỏ.

Tôi thực sự đã kích hoạt một cái bẫy kịch độc.

“Chết tiệt!” ngay khi tôi vừa nghĩ vậy thì mọi chuyện đã muộn. Chất độc bắt đầu xâm nhập vào cơ thể tôi với một tốc độ kinh hoàng và đen đủi thay, tôi cũng chẳng mang theo thuốc giải.

Mà, thuốc giải thì có cả nghìn loại khác nhau, cũng giống như thuốc độc vậy. Nếu thuốc giải không hợp với chất độc thì tác dụng của nó cũng chẳng khá hơn dầu rắn là bao. Nghĩ về chất độc ở trong một tàn tích cổ đại mà chẳng ai biết đến, thì dù có mang theo thuốc giải cũng chẳng để làm gì cả.

Mặc dù có một loại thuốc có thể giải được bách độc nhưng giá của nó thì quá chát. Dù rất muốn có được một lọ để phòng thân nhưng với kinh tế eo hẹp nên tôi chẳng thể mua nổi.

Cả cơ thể tôi như muốn bốc cháy. Việc hít thở thật khó khăn, cứ như thể tôi đang đứng trên một ngọn núi cao vậy. Đầu tôi quay vòng vòng và hai chân đổ sụp xuống.

Tôi đang chết dần.

Thế rồi, bản năng sinh tồn của tôi thức tỉnh.

Khi bước đến bờ vực của sự sống và cái chết, tâm trí tôi chợt bừng sáng lên trong giây lát. Như sực nhớ ra điều gì đó, tôi bắt đầu lục lọi chiếc túi đựng báu vật của mình và lấy ra…

Năm lọ thủy tinh… chắc là đựng thuốc.

Đỏ này, lam này, trắng này, xanh lá cây và tím nữa. Trông đẹp thật đấy nhưng cũng vì vậy mà chúng lại đáng ngờ vô cùng.

Mặc dù cũng có dán nhãn nhưng theo thời gian thì hiện giờ chúng hoàn toàn đã bị ố vàng. Mà kể cả còn nguyên vẹn thì tôi cũng chẳng thể đọc được cổ ngữ.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định sẽ uống chúng.

Có gì đâu, dăm ba lọ thuốc từ thời cổ đại ấy mà. Cứ nghĩ “Một trong số đó là thuốc giải bách độc, còn bốn lọ kia cứ xem như không nhìn thấy”. Vậy là ổn thôi...!?

Thực sự, đó là một canh bạc nguy hiểm. Những dược phẩm cổ đại này rất nguy hiểm vì chẳng ai biết nó là thứ gì cả. Có người đã chết khi sử dụng chúng. Nhưng trong trường hợp của tôi thì chẳng còn gì để do dự nữa.

Thế rồi, tôi quyết định quất sạch cả năm lọ cùng lúc…

Và gục luôn.

Mặc dù phía trên nói hơi dài dòng nhưng tóm lại là chất độc đã tiêu biến và tôi bị biến thành một cô gái trẻ. Trông chẳng giống một mạo hiểm giả cho lắm vì những cô gái như tôi thì có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu.

Và dường như tôi đã lang thang một cách vô thức trong mê cung này cho đến khi ý thức trở lại hoàn toàn. Lúc đang cố gắng tìm hiểu mọi chuyện thì tôi đã sốc đến tận óc khi nhận ra mình ra vừa bị chuyển giới.

Phải mất đến vài giờ để tự trấn an bản thân, khi đã bình tĩnh trở lại, tôi bắt đầu kiểm tra trang bị của mình. Nhưng… bằng cách nào đó, giờ tôi hoàn toàn trần trụi giữa trốn thiên nhiên này. Là do cơ thể nhỏ hơn ư? Nên quần áo bị tuột ra?

Thậm chí tôi còn mất luôn cả mớ báu vật cực khổ lắm mới có được nữa chứ.

Giữa cơn giận dữ, bối rối và hối hận, tôi vẫn tìm được cách thoát khỏi mê cung. Xem ra, tôi vẫn còn một chút gì đó gọi là may mắn. Nhưng sau đó, tôi bất ngờ bị bắt bởi đoàn buôn nô lệ đang trên đường đến thị trấn gần đó.

Nếu bình tĩnh và suy nghĩ về điều này một cách nghiêm túc, thì đó thực sự là thảm họa. Chỉ mới hai hay ba ngày gì đó, tôi từ một mạo hiểm giả trở thành một cô gái trẻ và từ một cô gái trẻ trở thành nô lệ.

Tuy nhiên, tôi đã không quá hoảng loạn, vì dù sao thì tôi cũng là một mạo hiểm giả. Bằng chứng ư? Nhìn những người bạn nô lệ của tôi mà xem. Lúc đầu thì họ khóc lóc, gào thét và giờ thì hoàn toàn gục ngã trong tuyệt vọng.

Nhân tiện, bạn của tôi toàn là nữ thôi và ai cũng xinh đẹp hết nhé.

Nói tóm lại là họ được mua về rồi bán đi chỉ để phục vụ cho chuyện ấy. May mắn thì được mua bởi một gã có tiền nào đó, đen đủi hơn thì trở thành thứ để kiếm chác trong mấy khu nhà thổ. Nhưng cuối cùng thì họ cũng chỉ là những món đồ chơi đắt đỏ trong tay lũ nhà giàu mà thôi.

Đáng thương là từ thích hợp nhất để nói về họ, cũng giống như tôi vậy. Cuộc sống đúng là khó khăn quá mà.

.

.

.

Bỗng, cỗ xe dừng lại đột ngột.

Vậy ra đang là ban ngày. Bị kẹt bên trong một cỗ xe kín mít, chẳng rõ bên ngoài là ngày hay đêm nhưng tôi vẫn có thể nắm bắt được thời gian nhờ cái cái bụng của mình.

“Ê! Lũ đàn bà! Thức ăn đây!”

Cánh cửa phía sau đã được mở ra và một gã đàn ông với khuôn mặt khó coi xuất hiện ngay sau đó.

Sau khi nhìn một lượt mọi thứ bên trong xe, với ánh mắt thỏa mãn, gã ném vào đó là những ổ bánh mì cứng như đá từ một chiếc hộp đã được chuẩn bị từ trước.

“Tốt hơn là ăn cho bằng hết! Dù sao thì chúng mày cũng là hàng đắt tiền.”

Nghe cái giọng khàn khàn của gã, ngoại trừ tôi, mọi người đều tỏ ra run sợ mà với tay về phía những ổ bánh mì một cách e ngại.

Dù sao thì cũng đã ba ngày rồi. Ban đầu họ tỏ ra khá chán nản khi cố ăn thứ cứng ngắc ấy nhưng khi cơ thể đang cồn cào vì cơn đói thì… từng người một, họ đưa bánh mì vào miệng.

Thực tế thì họ đã hoàn toàn từ bỏ mọi hi vọng. Dù chẳng ai muốn mình trở thành nô lệ nhưng cũng chẳng có ai muốn chết cả.

“Ê!”

Khi gã chuẩn bị đóng cửa thì bị tôi gọi giật lại.

“Cái gì... lại là mày à?”

Gã nhìn tôi rồi nói bằng cái giọng đáng ghét ấy.

“Làm sao tao ăn được chứ!?”

Thật ra thì tôi là đứa duy nhất bị trói ở đây. Lý do thì cũng đơn giản thôi, vì đêm qua tôi đã "quậy" một chút.

“Cứ như vậy đi. Với tao, điều đó không quan trọng. Ăn cũng được mà không ăn cũng được!”

“Mẹ kiếp! Ý mày là tao không phải hàng đắt tiền hả? Ê! Khoan đã! Thằng khốn...”

Và rồi thằng khốn ấy đóng sầm cánh cửa lại khi tôi đang nói.

Chết tiệt! Tao sẽ giết mày. Rồi mày sẽ phải quỳ xuống, khóc lóc mà xin tao tha mạng. Thằng khốn chết tiệt, tao thề đó!

“Ưm...”

Khi ngọn lửa phẫn nộ đang bùng phát trong lòng thì một trong những người kia chợt cất tiếng gọi tôi. Đó là một cô gái dễ thương với mái tóc dài màu hạt dẻ, hình như cô ấy từng nói tên mình là Aira thì phải. Khi tôi bị bắt thì cô ấy đã ở đây từ trước rồi.

Quay lại, tôi nhìn về phía cô ấy. Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, tôi có thể thấy Aira vừa chợt rùng mình. Rõ ràng là tôi đã không thể hoàn toàn xóa bỏ lửa giận trong lòng và kết quả là tôi trừng mắt khi nhìn cô ấy.

Cảm giác tội lỗi khi vô thức hướng sự thù địch của mình đến một người vô can chợt làm dịu cơn giận trong tôi nhanh chóng.

“... chuyện gì?”

Tôi nói như vậy, dù rằng đã rất cố gắng để kìm nén cảm xúc nhưng thực sự vẫn rất cộc cằn.

Lúc đó, ánh mắt Aira e sợ mà nhắm tịt lại, từ từ đưa mẩu bánh mì của mình cho tôi...

“... đây.”

... và khe khẽ nói như thế.

Ngạc nhiên trong giây lát, tôi hướng ánh mắt mình về phía Aira.

Một nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên môi Aira trước khi cô ấy đưa mẩu bánh mì trong tay lên miệng tôi. Tôi cũng đói lắm chứ, nhưng vì một số lý do, tôi bỗng chẳng muốn ăn nữa.

“...tôi không cần… tháo dây cho tôi đi.”

Nghe vậy, Aira chợt bối rối rồi lắc đầu lia lịa.

Tôi thở ra một hơi rõ dài.

Cô ấy lại lặp lại hành động của ngày hôm qua.

Thực sự mà nói thì tôi không nghĩ mình có thể tự cởi trói được và cô ấy thì sợ hãi trước sự tàn bạo của những kẻ ngoài kia. Tất nhiên, tôi hiểu cảm giác đó nên chẳng thể thuyết phục Aira được.

“Được rồi, nghe đây! Khi cơ hội đến, hãy cởi trói cho tôi!”

“Cơ hội?”

Aira lặp lại từ ấy như một câu hỏi.

Dù khá bất ngờ trước biểu cảm này của Aira nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh khi nói về điều đó.

“Phải. Có thể không phải là lúc này nhưng sớm hay muộn… đúng vậy, dù sớm hay muộn, chúng ta cũng sẽ có cơ hội để trốn thoát. Chắc chắn rồi! Khi ấy, hãy cởi trói cho tôi.”

Đúng! Cơ hội chắc chắn sẽ đến. Có thể tôi đã có phần vội vàng. Nhưng lúc này không đấu tranh thì còn đợi đến bao giờ?

“... tôi không thể tin vào một thứ như vậy được…”

Aira lẩm bẩm bên cạnh khi tôi đang hết sức để phấn chấn tinh thần cô ấy và những người xung quanh.

Cùng với những lời đó là một tiếng thở dài chợt đè nặng lên vai tôi. Và cơn nhiệt huyết của tôi khi ấy hoàn toàn bị dập tắt.

“...tại sao vậy?”

“Bởi vì… bởi vì tôi không thể. Tôi đã luôn luôn và luôn luôn chờ đợi nó. Nhưng chẳng bao giờ… nó chưa bao đến cả.”

Đột nhiên, Aira tuôn ra một lèo và hơn hết là cô ta bắt đầu than vãn. Nhưng trước khi tôi kịp ngạc nhiên vì điều đó thì những người phụ nữ xung quanh hai đứa đã bắt đầu nức nở.

Trong giây phút ấy, tôi tự hỏi mình nên làm gì nhưng khi nhìn họ khóc lóc như vậy, một cảm giác khó chịu chợt trào dâng trong tôi. Tiếng khóc lóc của họ chỉ càng khiến nó thêm tệ hơn mà thôi.

“Ngưng khóc đi!!!”

Và tôi thực sự đã phát rồ.

Khi tôi lớn tiếng, tất cả mọi người đều ngưng khóc, họ thu mình lại khi nhìn tôi. Tất nhiên, cả Aira cũng không phải là ngoại lệ.

“Đừng từ bỏ mọi thứ như vậy. Hiểu chứ!? Trở thành nô lệ, rồi tất cả sẽ chết như nhau thôi. Bây giờ hãy đặt mạng sống của mình lên hàng đầu! Nếu không thể làm được điều đó, thì đi chết đi, chết ngay đây luôn đi!”

Ngưng lại chút nào.

Trở thành nô lệ cùng với đám người này hả? Không đời nào nhé. Tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ hi vọng. Nhưng nếu phải làm nô lệ thì tôi thà chết còn hơn.

Giây phút ấy, dường như có một tia hi vọng nào đó đã le lói trong họ. Thế rồi, họ nhìn tôi mà chớp mắt, những đôi mắt nói rằng họ chẳng biết phải làm gì.

Khi đã bình tĩnh lại, trông họ thực sự rất đáng thương. Mặc dù rất ghét phải thừa nhận điều này, nhưng tâm trí tôi vốn là của một gã trai nên hoàn toàn tách biệt với họ, những người phụ nữ thực sự. Từ suy nghĩ ấy, có lẽ phản ứng của Aira và những người khác hoàn toàn là tự nhiên.

Tôi cắn mẩu bánh Aira đã xé cho tôi trước đó.

“Nếu không muốn chết thì hãy ăn. Với một cái bụng rỗng, dù cơ hội có đến thì cũng như không thôi.”

Khi nói điều đó, tôi đã chú ý đến phản ứng của họ, dù là nhỏ nhất. Aira bắt đầu nhặt lấy những chiếc bánh mì nằm lăn lóc, những người khác cũng vậy; tôi có thể thấy rằng có điều gì đó đã thay đổi trong cỗ xe này.

“... cảm ơn.”

Aira khẽ mỉm cười. Đúng là mệt thật đấy... nhưng cảm giác này thực sự cũng không tệ lắm.

Truyện Chữ Hay