Liên quan đến chuyện sau khi bị ốm muốn ăn cay
Chúc Tâm Khê bị cảm, chỉ có thể ăn chút đồ nhẹ, nhưng ốm thì thường ăn không ra vị gì, thức ăn lại còn thanh đạm, cô chẳng có chút khẩu vị ăn uống, bữa tối ăn qua loa mấy miếng rồi thôi.
Nửa đêm đói tỉnh.
Chúc Tâm Khê không nghĩ tới lời dặn của bác sĩ, cô muốn ăn thịt nướng, là loại thêm hạt tê thêm ớt, cực kỳ muốn ăn!
Cô ngủ cũng không ngủ được, nằm trên giường nuốt nước miếng.
Cuối cùng, Chúc Tâm Khê móc điện thoại, mở app No rồi sao.
Chẳng ngờ hơn nửa đêm vẫn còn quán kinh doanh, Chúc Tâm Khê hoả tốc chọn một quán thịt nướng cách nhà không xa, gọi một phần thịt nướng hơn một trăm tệ.
Chú ý: Đừng ấn chuông cửa, đừng gọi điện thoại, đặt ở cửa rồi nhắn tin là được, cảm ơn bạn.
Sau đó đặt điện thoại về chế độ im lặng, vừa nôn nóng đợi waimai, vừa cẩn thận sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh.
Trong lúc Chúc Tâm Khê ảo tưởng không biết bao nhiêu lần về mùi vị của món thịt nướng, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn của anh zai shipper.
Rất tốt, anh shipper đáng tin.
Cô đánh giá sao, còn tặng một cái hồng bao.
Chúc Tâm Khê như kẻ trộm xuống giường, dép lê cũng không dám đi, đi chân đất không tạo ra âm thanh, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi xuống lầu liếc mắt lại xác nhận một lần, người đàn ông trên giường vẫn dáng vẻ chìm trong giấc ngủ sâu.
Chúc Tâm Khê yên tâm đi xuống.
Mở tủ lạnh, lấy một chai coca bị cô giấu sau đống rau quả, vui vẻ vô biên.
Chúc Tâm Khê sung sướng ăn thịt nướng, uống một ngụm coca, ăn một miếng thịt nướng, thoả mãn ợ một cái.
Thịt nướng nửa đêm ngon đến bất ngờ.
Ngay lúc Chúc Tâm Khê đang ăn uống vui vẻ, sau lưng cô đột nhiên vang lên âm thanh của một người đàn ông: “Lại lén ăn cái gì?”
Chúc Tâm Khê kéo cao cảnh giác, cầm mấy xiên thịt nướng còn dư lại, nhét, toàn, bộ, vào, mồm.
Miệng tràn đầy, dầu đỏ trên xiên thịt giống như là mở hai bên khoé miệng của cô, dính ở hai bên mép.
Chúc Tâm Khê như không có việc gì quay đầu lại, bình tĩnh đối diện với Dư Dữ, trong miệng còn nhai thịt nướng.
Dư Dữ không biết làm sao, day day mi tâm: “Em biết mình đang ốm mà.”
Chúc Tâm Khê hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống đống thức ăn rác rưởi.
Miếng to quá, suýt chút nghẹn chết.
Chúc Tâm Khê vội vàng uống ngụm coca cho nhuận khí, Dư Dữ cũng đi qua vỗ lưng cho cô, giúp cô nuốt xuống.
Xong xuôi, Chúc Tâm Khê giả vờ đáng thương: “Đói ngủ không nổi.”
Mắt rưng rưng nhìn anh.
Mấy năm nay cô học được chiêu này, Dư Dữ không chống cự nổi!
Nhưng mà lần này Dư Dữ ý chí sắt đá, bất vi sở động: “Không ăn cơm hẳn hoi, đáng đời.”
Sau đó giọng điệu mềm lại: “Đói cũng không nên ăn cái này.”
“Cái khác không có mùi vị.”
“Chậc.”
Chúc Tâm Khê hỏi anh: “Anh tỉnh lúc nào vậy?”
“Lúc em ra khỏi phòng anh tỉnh rồi, còn tưởng em đi uống nước, kết quả nửa ngày không quay lại, bèn xuống xem xem.” Anh trả lời.
Chúc Tâm Khê không nói gì, chỉ trách bản thân không đủ cẩn thận.
Dư Dữ cũng không dông dài, quay người lên lầu.
Chúc Tâm Khê một hơi uống hết coca, dọn dẹp xong bàn trà, chuẩn bị đi dánh răng, về ổ tiếp tục ngủ.
Qua một lúc.
Dư Dữ lại đến, xách theo dép của Chúc Tâm Khê, đi vào cho cô: “Sưởi sàn không mở, nền đất lạnh.”
—HẾT—