Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

chương 68: bóng đèn phát sáng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một lúc sau Lạc Nham mới khởi động xe, tâm tình vui sướng rời khỏi tiểu khu Nghi Gia.

Giản Nhất vào nhà đặt túi xách xuống đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Cố Tiểu Đồng ngồi trên giường, bím tóc nho nhỏ trước trán đã được gỡ xuống để gội đầu, quả đầu dưa hấu mềm mại lại tái xuất, cô bé ngoan ngoãn ôm gấu trúc trong tay dỗ nó “ngủ”.

“Tiểu Đồng.” Cô gọi.

Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu lên.

Giản Nhất xà đến hôn lên mặt bé một cái, cô bé cũng chu cái miệng nhỏ hôn trả cô.

“Bé con, nghe nói em trang điểm?”

Cố Tiểu Đồng ảo não gật đầu bảo dạ.

“Giỏi vậy, trang điểm như thế nào?”

“Dùng son tô môi ạ.”

“Ai dạy em?”

“Chị Phán Phán.”

Hóa ra là Uông Phán Phán, cô nàng kia gần đây mới tìm được bạn trai, mỗi ngày trước khi tan làm đều phải trang điểm, phỏng chừng Tiểu Đồng thấy được rồi học theo.

“Ma ma không cho tô.” Cố bé bày ra dáng vẻ chán nản.

“Còn nhỏ như vậy đã đòi vẽ loạn lên mặt, sao con lại thích cái dáng vẻ khó nhìn đó hả.” Mẹ Giản cười đi vào, chọt một cái vào gương mặt mũm mĩm của Cố Tiểu Đồng, nhắc nhở Giản Nhất: “Giản Nhất, con đừng nằm đó nữa, mau đi tắm ngay.”

“Dạ.” Giản Nhất hôn Cố Tiểu Đồng cái nữa mới đứng dậy đi tắm.

Từ phòng tắm bước ra, Giản Nhất phát hiện phòng ngủ phụ không đóng, mở đèn lên phát hiện trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, tắt đèn Giản Nhất đi vào phòng ngủ chính hỏi: “Mẹ dọn phòng ngủ phụ à?”

Mẹ Giản đáp: “Ừ, hôm nay mới vừa dọn xong.”

“Ba muốn xuất viện ạ?” Giản Nhất vui mừng hỏi, lúc trước cô và mẹ Giản cùng Cố Tiểu Đồng ngủ chung, bởi vì thân thể bà không tốt, cảm xúc không ổn định. Hiện giờ tinh thần bà đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa ba Cố cũng tỉnh lại cô liền muốn mang Cố Tiểu Đồng đến phòng ngủ phụ. Không thể ngủ trên lầu hai vì lo Cố Tiểu Đồng có bóng ba tâm lý sau khi suýt ngã cầu thang.

Mẹ Giản gật đầu: “Ừ, bác sĩ nói ba con khôi phục rất tốt, hết một tuần nữa có thể về nhà tĩnh dưỡng.”

“Vậy thì tốt quá.” Cô chui vào chăn: “Vậy tối mai con với Tiểu Đồng sẽ sang bên kia ngủ.”

“Hai ngày nữa rồi hãy sang.”

“Được ạ.” Giản Nhất ôm chầm Cố Tiểu Đồng: “Bé con, ngủ nhé?”

“Dạ.”

Ôm Cố Tiểu Đồng nằm xuống, hai chị em cùng nhắm mắt lại.

Mẹ Giản vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.

Sáng hôm sau, mẹ Giản mang theo vài bộ quần áo sạch đến bệnh viện chăm sóc ba Cố. Giản Nhất dẫn Cố Tiểu Đồng và tiểu bạch cẩu đến Like.Giản trước.

“Chị ơi, em muốn ăn bánh bao.” Vừa mới đến đầu phố đại học, Cố Tiểu Đồng đã lôi kéo Giản Nhất hướng đến tiệm bán bánh bao.

“Không phải mới vừa ăn sáng xong à?”

“Vẫn muốn ăn ạ.”

Giản Nhất hết cách, đành phải đi xếp hàng cùng cô bé, đúng lúc gặp được Võ Thụy Thụy từ hàng ngũ đi ra, cô ấy cũng nhìn thấy Giản Nhất, khẽ sững sờ một chút rồi hỏi: “Em cũng mua bánh bao à?”

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Võ Thụy Thuy, xem ra tối qua đã khóc rất nhiều, cô làm như không biết đáp lại: “Vâng, Tiểu Đồng muốn ăn.”

Võ Thụy Thụy cúi đầu xuống: “Em muốn ăn nhân gì?”

Cố Tiểu Đồng: “Thịt ạ.”

Võ Thụy Thụy: “…Của chị toàn nhân chay.”

Giản Nhất cười: “Không sao không sao, chị cứ đi trước đi, em với Tiểu Đồng mua xong sẽ qua sau.”

“Được rồi, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Võ Thụy Thụy rời đi không lâu, Lạc Nham liền tới.

Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Chào buổi sáng Tiểu Đồng, đừng nhìn anh như thế.”

Cố Tiểu Đồng cũng chào hỏi lại, sau đó thật sự không nhìn anh nữa, tròng mắt đảo loạn quan sát xung quanh.

Lạc Nham chuyển tầm mắt sang tay Giản Nhất, cô đang nắm tay Tiểu Đồng.

Giản Nhất bị anh nhìn khiến lòng bàn tay nóng lên, phải mở miệng hỏi: “Anh làm gì ở đây?”

“Anh cũng muốn ăn bánh bao.”

Cô liếc anh một cái, không nói gì, Lạc Nham thuận thế dựa vào Giản Nhất càng ngày càng gần, theo đội ngũ tiến về phía trước.

“Ca ca, anh đừng chèn em.” Cố Tiểu Đồng chớp mắt, bĩu môi nói.

Lạc Nham sờ mũi, đi vòng qua hàng bên kia đứng cạnh Giản Nhất.

Cố Tiểu Đồng nâng đầu nhìn anh rồi gắt gao nắm chặt tay phải chị gái. Tay trái Giản Nhất buông thõng bên cạnh, Lạc Nham không ngừng quan sát sau đó vươn tay muốn chạm vào, đột nhiên Vương Miễn đi tới hô lên: “Giản Nhất, Lạc Nham, hai người mua bánh bao à?”

Lạc Nham nhanh chóng rút tay về.

Giản Nhất chào hỏi Vương Miễn, hắn vẫy tay đi vào phố đại học.

Vương Miễn vừa rời đi, Lạc Nham không còn do dự nữa, trực tiếp nắm lấy tay Giản Nhất khiến cô giật mình kinh hãi, khóe miệng anh bất giác cong lên, có chút ngại ngùng nhìn cô.

Giản Nhất đột nhiên cảm thấy mình không phải hai mươi tám, mà thực sự mới mười tám tuổi.

“Bé đẹp!” Uông Phán Phán thình lình từ đâu chạy đến.

Giản Nhất và Lạc Nham sợ hãi lập tức buông tay ra.

Uông Phán Phán ngổi xổm trước mặt Tiểu Đồng: “Bé đẹp, em lại muốn ăn bánh bao thịt sao?” Dáng vẻ của Uông Phán Phán rất đáng yêu, cũng rất thích trêu trọc Cố Tiểu Đồng, cho nên không biết từ bao giờ hai người đã thân nhau, cô ấy đặt luôn biệt hiệu cho Cố Tiểu Đồng là “bé đẹp”.

“Dạ.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.

“Mua cho chị một cái được không?”

“Được ạ.”

Uông Phán Phán cười tít mắt: “Bé đẹp, em thật tốt, moah moah.”

“Moah moah.”

Giản Nhất thấy toàn bộ lực chú ý của Uông Phán đều rơi lên người Cố Tiểu Đồng thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấy Lạc nham cũng nhẹ thở ra. Nếu hỏi hai người vì sao lại sợ người khác trông thấy, đại khái vì Giản Nhất còn nhỏ, đôi bên và bạn bè xung quanh đã quá quen thuộc với nhau, mối quan hệ còn chưa ổn định nên không muốn thông báo cho người khác.

Vì thế sau khi lấy được bánh bao, hai người lại bảo trì khoảng cách như ngày thường không để người khác phát hiện ra.

Chẳng qua Giản Nhất còn được, nhưng Lạc Nham thì khó có thể nhịn.

Giản Nhất mặc đồng phục từ trong bếp đi ra hỗ trợ gói hàng, Lạc Nham xán lại gần hỏi cô: “Tối qua em muốn nói gì?”

“Nói cái gì cơ?” Giản Nhất giả ngốc.

“Không phải em có chuyện đang nói dở với anh à, chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì nhỉ?” Giản Nhất lần nữa đẩy về phía anh.

“Chính là…”

Anh còn chưa kịp nói hết, nhân viên đã đến lấy hàng, đành phải lui xuống.

Giản Nhất nhìn anh bật cười.

Một lúc sau, Lạc Nham chưa chết tâm tiếp tục lại gần hỏi cô, Giản Nhất vẫn như bình thường hết đi vào nhà vệ sinh lại vào nhà bếp, Lạc Nham nhận lấy thất bại.

Chờ đến lúc Giản Nhất có thời gian, ngồi dưới tán ô che nắng thì Cố Tiểu Đồng lại chạy đến đòi: “Chị ơi, bế em, bế em.”

Cô thuận thế ôm Cố Tiểu Đồng vào lòng, thêm một Vương Miễn chạy ra thông báo cho cô biết hắn lại gửi bản thảo thành công.

“Thật sao?” Giản Nhất vui mừng hỏi.

“Thật.” Vương Miễn cũng kích động không ngừng.

“Vương Miễn, cậu càng ngày càng giỏi.” Giản Nhất cười nói.

Vương Miễn: “Còn không phải vì được cô động viên sao?”

“Nếu không do cậu tự nỗ lực thì làm gì được.”

Hai người cậu một câu tôi một câu mà nói, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.

Lạc Nham ngồi một bên cau mày uống cà phê, ly cà phê này tựa hồ rất đắng.

Giản Nhất ngước mắt như có như không liếc anh một chút, anh còn làm bộ như không biết.

Dưới gầm bàn, cô nâng chân đá nhẹ vào chân anh, Lạc Nham lạnh mặt, cô đá thêm cái nữa anh lập tức không giả vờ được nữa, lông mày giãn ra, khóe miệng cũng nhếch lên ý cười, lúc này mới ngước mắt nhìn cô.

Giản Nhất cười với anh, tim anh liền muốn nở hoa.

“Lạc Nham, anh thấy ý tưởng của tôi thế nào?” Vương Miễn đột nhiên hỏi.

Lạc Nham hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Đúng lúc này, Võ Thụy Thụy từ bên ngoài vào, không nói gì đi qua ba người, Vương Miễn vội đứng lên đuổi theo: “Thụy Thụy, tôi lại gửi bản thảo thành công.”

“Chúc mừng.” Võ Thụy Thụy lãnh đạm nói.

“Cảm ơn, Thụy Thụy, cái kia…”

Võ Thụy Thuy sải bước đi đến quầy bận rộn.

Vương Miễn đành phải lên lầu, tiếp tục làm các áp phích quảng cáo, bảng hiệu sự kiện…cho Like.Giản.

Chỉ còn lại Giản Nhất, Lạc Nham và Cố Tiểu Đồng ngồi trước cả hàng.

“Tiểu Đồng, em xem Cầu Cầu đáng cắn quả bóng kìa.” Lạc Nham chỉ vào tiểu bạch cẩu đang tự chơi dưới bóng cây cách đó không xa.

Cố Tiểu Đồng lập tức nhìn sang, quả nhiên thấy tiểu bạch cẩu đang vờn quanh một quả bóng, cô bé chớp mắt trượt khỏi ngực Giản Nhất, chạy lạch bạch đến chỗ cún con: “Cẩu cẩu, cẩu cẩu, em đang làm gì vậy?”

Cố Tiểu Đồng đã rời đi, để lại Giản Nhất và Lạc Nham ngồi đó.

Anh nhìn cô gặng hỏi: “Nói đi, hôm qua em muốn nói gì với anh?”

“Chuyện mà hôm đó anh đã nói trước cổng nhà em.”

“Đó là chuyện gì?” Lạc Nham biết còn cố tình hỏi.

“Đúng vậy, chuyện gì nhỉ?” Khóe miệng ngậm cười nhìn anh.

Không cần nói rõ, tất nhiên là chuyện “anh/em thích em/anh” rồi. Hai người nhìn nhau, dường như có một sợi tơ ngọt ngào kết nối giữa họ, cuối cùng Giản Nhất vẫn không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, duỗi tay che đi: “Đừng nhìn.”

Lạc Nham lật ngược lại muốn nắm lấy tay cô, vừa mới chạm vào đã bị cô rút ra: “Mẹ em đến!”

Ngữ khí của cô rất nghiêm túc, anh tự hỏi bản thân thật sự có quen biết mẹ Giản hay không, bà ấy đáng sợ vậy sao?

“Mẹ.” Giản Nhất chột dạ đứng lên đón mẹ Giản.

Bà mỉm cười đi tới: “Tiểu Đồng đâu?”

Giản Nhất chỉ vào gốc cây bên kia: “Em đang chơi ở đó.”

Mẹ Giản nhìn sang chỗ Cố Tiểu Đồng, sau đó hỏi cô: “Bên này còn bận không con?”

Ngón tay Giản Nhất cuộn lại, cảm thấy lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Không bận ạ, các sư phó đều ở đây.”

“Vậy được, chúng ta tranh thủ đi bệnh viện.”

“Sao vậy mẹ?” Sắc mặt cô khựng lại.

Mẹ Giản cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là sáng nay ba con muốn tìm con nói chuyện, lúc đó đang bận cho nên mẹ không nói với con. Bây giờ cũng rảnh rồi, chúng ta dẫn Tiểu Đồng đến gặp ba con thôi.”

“Được ạ, nhưng ba tìm còn có chuyện gì?” Cô nghi ngờ hỏi.

Truyện Chữ Hay