Dường như có một giọng nói nhỏ trong cổ họng của ba Cố, mí mắt run rẩy cuối cùng cũng từ từ nâng lên, vào lúc này, trái tim của Giản Nhất và mẹ Giản như muốn nhảy ra ngoài.
“Trường Dũng.” Mẹ Giản mơ hồ gọi nhỏ.
Đôi mắt ba Cố vẫn cố định một chỗ.
“Trường Dũng.” Mẹ Giản kêu lên lần nữa.
Ba Cố tựa như đã nghe thấy gì đó, ánh mắt ông máy móc chuyển sang phía mẹ Giản. Đột nhiên toàn thân mẹ Giản run rẩy, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp: “Trường, Trường Dũng.”
Ánh mắt cố định trên người mẹ Giản.
“Trường Dũng, Trường Dũng, anh tỉnh thật rồi.” Mẹ Giản vui đến phát khóc.
Ba Cố vẫn nhìn bà, phải mất một lúc đôi mắt vô thần của ông mới tập trung được.
Cố Tiểu Đồng nhìn chằm chằm vào ba mình, như chưa thể tin được ông có thể tỉnh lại, dù sao ba Cố cũng đã ngủ lâu như vậy.
“Thật sự đã tỉnh…” Dáng vẻ mẹ Giản cũng như chưa phục hồi sau niềm vui.
Giản Nhất nhất thời cũng không thể bĩnh tĩnh được trước niềm vui này, cô hoàn toàn quên mất việc khóc, bỏ lại một câu “Con đi gọi bác sĩ!” chạy ra khỏi phòng bệnh, từng bước hoảng loạn lao vào phòng bác sĩ chủ trị, reo lên: “Bác dĩ, ba cháu tỉnh rồi!”
Các bác sĩ trong phòng đồng loạt nhìn cô.
Giản Nhất nôn nóng: “Bác sĩ, ba cháu tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi?”
Bởi vì ba người Cố gia vẫn thường xuyên vào bệnh viện, cho nên những bác sĩ ở đây đều nhận ra cô, vội vàng hỏi: “Là Cố Trường Dũng phòng tỉnh lại?”
Giản Nhất gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”
Tuy nét mặt bác sĩ chủ trị vẫn như cũ, nhưng những bác sĩ khác lại thay Giản Nhất mà cao hứng.
“Đi thôi, tôi xem một chút.” Bác sĩ chủ trị đứng lên.
Giản Nhất lập tức gật đầu, cùng bác sĩ quay lại phòng bệnh, trong phòng, mẹ Giản đang ghé vào giường nhỏ giọng khóc sụt sịt, ba Cố vẫn yên lặng nhìn bà.
Giản Nhất tiến lên dẫn bà cùng Cố Tiểu Đồng ra khỏi phòng, để nhóm bác sĩ bắt đầu làm kiểm tra toàn diện.
Ba người ngồi chờ ở hàng ghế ngoài hành lang, toàn thân mẹ Giản vẫn còn run rẩy.
Giản Nhất ôm lấy Cố tiểu Đồng, nắm chặt tay bà gọi nhỏ: “Mẹ, mẹ.”
Phải gọi vài tiếng, mẹ Giản mới phục hồi tinh thần: “Giản Nhất, Trường Dũng tỉnh rồi đúng không? Có đúng không?”
Giản Nhất gật đầu: “Đúng, đúng, mẹ, ba tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi, không phải đang nằm mơ chứ?” Trời mới biết, bao đêm bà luôn nằm mơ ba Cố tỉnh lại.
“Không phải đâu mẹ, đây không phải mơ.” Cô gắt gao nắm lấy tay bà, dùng độ ấm của mình nói cho bà biết, đây không phải mơ, Cố Trường Dũng thực sự đã tỉnh lại.
Lần này mẹ Giản thật sự bật khóc, Giản Nhất chỉ đành cố gắng trấn an bà.
Cố Tiểu Đồng nhìn mẹ Giản, lại ngẩng đầu nói với Giản Nhất: “Chị, ba ba nhìn em đấy.”
“Ừ, ba ba nhìn thấy em.”
Cô bé không nói chuyện nữa, chỉ tập trung quan sát mẹ Giản.
Bà đã chờ đợi thời khắc này từ lâu, đến khi thừa nhận điều này là sự thật bà mới vừa vui vừa buồn, đồng thời cũng thấp thỏm lo sợ, ba Cố bị thương ở phần đầu, chỉ sợ có di chứng về sau, cho nên dù ngồi trên ghế vẫn nôn nóng không thôi.
Giản Nhất không ngừng trấn an, ba Cố đã tỉnh là, dù thế nào cũng tốt hơn hôn mê.
Cuối cùng, mẹ Giản cũng bình tĩnh lại.
Cố Tiểu Đồng ngoan ngoãn ngồi trên đùi Giản Nhất, ngả đầu vào ngực cô.
Mẹ con ba người cứ như vậy ngồi ở dãy ghế chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rốt cuộc cửa phòng bệnh cũng được đẩy ra, bác sĩ vừa bước ra, mẹ Giản đã vọt tới trước mặt, vội vàng túm lấy cánh tay bác sĩ hỏi dồn: “Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy thế nào? Thế nào rồi?”
“Mẹ, đừng vội, để bác sĩ nói.” Giản Nhất tiến lên ngăn bà giảm kích động.
Mẹ Giản lúc này mới ý thức được, vội buông ra: “Bác sĩ, thực xin lỗi, tôi quá nóng vội.”
Bác sĩ mỉm cười nói tình hình của ba Cố cho hai người nghe. Hôn mê gần một năm mới tỉnh lại, phần đầu bị thương trước kia đã hồi phục rất tốt, không phát hiện ra các di chứng khác, nhưng điều này cũng chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm, cần phải tiếp tục ở lại để theo dõi, tình huống cụ thể cần phải xem kỹ mới có thể tổng kết.
Mặt khác, vì thời gian hôn mê quá lâu, các chức năng cơ thể đã không còn linh hoạt, cho nên lúc nói chuyện hay hành động có thể rất khó khăn. Nói chính xác là bị hôn mê sâu và thời gian dài, bộ não cần thời gian đề phục hồi, vì vậy việc không nhận ra những người xung quanh trong thời gian ngắn là điều bình thường. Hầu hết các bệnh nhân đều như vậy, có lẽ chỉ trong một ngày là được, nhưng để hồi phục hoàn toàn phải mất một tháng mới đủ.
Nghe xong, Giản Nhất và mẹ Giản vui sướng không thôi, ngàn ân vạn tạ bác sĩ.
Bác sĩ chủ trị cười hai tiếng: “Đây là một phần công việc.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Nhóm bác sĩ đều đã rời đi, hai người mới bước vào phòng bệnh, trong nắng chiều ba Cố lặng lẽ mở mắt quan sát mẹ Giản, sau đó là Cố Tiểu Đồng. Cô bé đã thoát khỏi vòng tay Giản Nhất chạy đến giường, cất giọng ngọng nghịu: “Ba ba.”
Đôi mắt ông nhìn kỹ Cố Tiểu Đồng, dần dần có hồn.
“Ba ba.” Cố Tiểu Đồng dường như theo bản năng của năm trước, lấy khuôn mặt nhỏ của mình cọ cọ vào mặt ông, trìu mến gọi: “Ba ba.”
Yến hầu của ba Cố phát ra âm thanh rất nhỏ, cố gắng nói gọi một tiếng “con gái”, cũng không thể nói nên câu, nhưng đáy mắt hướng về Cố Tiểu Đồng chỉ một lát sau, nước mắt đã chảy ra.
Mẹ Giản thấy vậy cũng lén lau nước mắt.
Đứng một bên, chứng kiến khung cảnh này nội tâm Giản Nhất không khỏi chua xót, lại vừa hâm mộ, một lúc sau Cố Trưởng cũng liếc mắt thấy được cô khiến cô giật mình, sau đó hướng về ông cười ngại ngần.
Đúng lúc này có một y tá đi vào đề nghị người nhà không nên để người bệnh biến hóa cảm xúc quá nhiều, từ từ từng chuyện mới tốt. Giản Nhất nhanh chóng bước tới, ôm Cố tiểu Đồng ra.
Mẹ Giản dịu dàng nói với ba Cố vài câu, đều là lời nói tốt, ba cố nhìn về phía Giản Nhất đang ôm Cố Tiểu Đồng trong tay.
Mẹ Giản thấy vậy liền nói: “Bây giờ Giản Nhất ngoan lắm, tình cảm của hai chị em cũng rất tốt.”
Ba cố chớp mắt hai cái.
Mẹ Giản nói thêm mấy câu, dưới tác dụng của thuốc, chỉ một lát sau ba Cố đã nhắm mắt ngủ. bà vén lại chăn cho ông đàng hoàng, cả người bởi vì chuyện ông tỉnh lại mà có tinh thần hơn, nói với Giản Nhất: “Con dẫn Tiểu Đồng đi ăn cơm đi.” Lúc ba Cố tỉnh lại, cả nhà đều hưng phấn chưa kịp ăn cơm xong.
“Gọi đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện là được, mọi người cùng ăn.” Giản Nhất đề nghị.
“Cũng được.”
Ăn cơm xong, vì ba Cố mới tỉnh lại ngày đầu tiên nên mẹ Giản không yên tâm, muốn ở lại trông chừng, để Giản Nhất đưa Cố tiểu Đồng về nhà nghỉ ngơi, Giản Nhất vui vẻ đồng ý, nhưng bà lại không yên tâm lắm, lải nhải dặn hò một hơi.
Giản Nhất bế Cố Tiểu Đồng lên, cười trêu: “Con biết rồi mà, buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa thật kỹ, trời tối không nên ra ngoài, không được chơi với Tiểu Đồng quá khuya, ngủ phải đắp chăn, có đúng không.”
“Còn gì nữa.”
“Phải gọi điện cho mẹ.”
Thế nhưng bà vẫn chưa yên tâm lặp lại một lần nữa, đến khi Giản Nhất phải nhiều lần đảm bảo mới đồng ý tiễn hai người về.
“Tiểu Đồng, phải nghe lời chị biết không.”
Cố Tiểu Đồng gật mạnh đầu: “Dạ.”
“Đi đi.”
“Mẹ, đừng để quá mệt mỏi.”
“Ừ.”
Chào tạm biệt mẹ Giản, Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng đứng đợi tháng máy, lại đụng phải y tá quen thuộc, nhắc nhở cô nhanh chóng nộp viện phí không sẽ quá hạn. Giản Nhất mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng, tháng này còn phải trả lãi ngân hàng.
Mặc dù Like.Giản kiếm được tiền, nhưng nợ nần trên người cô mỗi tháng vẫn rất nặng, chỉ cần chi tiêu quá tay một chút, một tháng chỉ có đầu không có đuôi. Cũng may ba Cố đã tỉnh, đây được coi là một điểm thắng lợi. Thang máy vừa tới, Giản nhất ôm Cố Tiểu Đồng đi vào, nhìn cô bé mà nói: “Qua ba tháng nữa, em phải đi nhà trẻ rồi.” Một học kỳ trong nhà trẻ ở Nam Châu còn đắt hơn tiền học phí một học kỳ Đại học.
Cố Tiểu Đồng nhanh nhảu: “Về nhà em sẽ tập viết.”
“Ngoan quá.” Giản Nhất cười vui vẻ, xong lại nghĩ, dù đắt nhưng tiêu cho em gái cũng rất đáng, cùng lắm thì cô vất vả thêm một chút, bắt đầu từ ngày mai phải nghĩ cách để mở rộng Like.Giản lớn hơn. Nghĩ như vậy, trong nháy mắt cô cảm thấy tất cả những khó khăn kia chẳng là gì.
Ôm Cố Tiểu Đồng chuẩn bị đến bệnh viện thú cưng đón cẩu cẩu về, đột nhiên nhớ tới cẩu cẩu đã được giao cho Lạc Nham, cũng chỉ một ngày, theo bản năng cô liếc qua ven đường tìm xe của anh, vốn không hy vọng lắm, chẳng ngờ thật sự tìm thấy.
Đặt Cố Tiểu Đồng xuống, nắm lấy tay cố bé đến gần, cửa sổ xe đã hạ xuống, Lạc nham đang nghiêm chỉnh ngồi bên ghế lái, tay cầm chiếc máy tính bảng, những ngón tay mảnh khảnh của anh dường như đang vẽ cái gì đó. Vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt tập trung, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, lại có một khí chất cao quý cấm dục, người lạ chớ tới gần. Giản Nhất ngẩn người, thì ra anh còn có một mặt khác thế này.
“Cẩu cẩu.” Không biết từ khi nào, Cố Tiểu Đồng đã ghé vào cửa sổ xe nhìn thấy tiểu bạch cẩu, reo lên: “Cẩu cẩu.”
Tiểu bạch cẩu giật mình một cái, từ trên ghế phụ ngồi bật dậy, cũng ghé vào cửa xe hướng về phía Cố Tiểu Đồng kêu lên: “Uông! Gâu gâu gâu!”
Cố Tiểu Đồng thích thú: “Cẩu cẩu.”
Lúc này, Lạc Nham mới phát hiện ra Giản Nhất, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: “Ra rồi sao?”
Giản Nhất ngẩn người hỏi anh: “Anh vẫn luôn chờ ở đây?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Xa đạp điện đâu?”
“Ở bên kia.”
“Để lên xe đi, tôi đưa các em về.” Anh mở cửa bước xuống, tiểu bạch cẩu nhân cơ hội này cũng nhảy ra, hưng phấn chạy đến trước mặt Cố Tiểu Đồng.
Cô nhóc cúi xuống bế nó lên: “Oa, em tắm rồi, về nhà chị sẽ buộc tóc cho nha.”
Tiểu bạch cẩu thè lưỡi liếm lên mặt cô bé, Cố Tiểu Đồng bị ngứa cười khúc khích.
Bên này Lạc Nham đã đẩy xe điện đến, giống như lần trước cho vào cốp xe, dùng dây cố định lại, cốp xe vì vậy mà không đóng lại được, nhưng anh cũng chẳng bận tâm, ngẩng đầu gọi Giản Nhất: “Đi thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì đâu.”
Giản Nhất đi đến ôm Cố Tiểu Đồng ngồi vào xe.
Đang giờ cao điểm khá kẹt xe phải dừng lại chờ, Lạc Nham hơi xấu hổ, thông qua kính chiếu hậu nói với Giản Nhất: “Còn không nhanh bằng em chạy xe điện.”
Giản Nhất mỉm cười: “Không sao.”
Anh nhướng mày lên, khóe miệng mỉm cười: “Hôm nay tâm trạng không tệ?”
“Vâng, ba tôi tỉnh rồi.”
“Cố tiên sinh?”
“Đúng vậy.”
“Tốt quá.”
“Ừm, mẹ tôi ở lại bệnh viện chăm sóc.”
“Chúc mừng.” Lạc Nham hơi cong mắt, bắt gặp ánh mắt của Giản Nhất qua gương chiếu hậu, liền nói: “Chúc mừng em.”
“Cảm ơn.” Cô hỏi ngược lại: “Tần Hữu Bân sao rồi?”
Anh nhớ tới Tần Bữu Bân đã khóc trên xe lửa, tươi cười nhạt bớt: “Qua lần này trưởng thành không ít.”
“Vậy thì tốt.”
Lúc này rốt cuộc đoàn xe cũng di chuyển, Lạc Nham điều khiển xe chạy như ốc sên, khi đến cổng nhà Cố gia, nửa bầu trời đã bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, Cố Tiểu Đồng vừa xuống xe đã la lên: “Chị, em đói.”
Giản Nhất xoa đầu dưa hấu của cô bé, thử hỏi Lạc Nham đang gỡ xe điện xuống: “Lạc Nham, anh có muốn vào nhà ngồi một lát không?”
Cô chỉ theo lẽ khách sáo mà hỏi như vậy, chẳng ngờ anh lại đồng ý: “Cũng được.”
Giản Nhất lập tức xấu hổ.
Lạc Nham: “Tôi cũng đói bụng.”
Giản Nhất càng xấu hổ hơn.
Anh chân thành nhìn cô: “Tôi đã ở ngoài bệnh viện đợi em cả ngày.” Dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Giản Nhất thật sự không thể từ chối: “Anh muốn ăn gì?”
“Tùy ý.”
“Vậy vào thôi.”
Vào nhà, cô mời anh ngồi ở phòng khách, mang nước và bánh ngọt ra để Cố Tiểu Đồng ngồi chung với anh, liếc cô bé một cái, Cố Tiểu Đồng đã vùi đầu ăn bánh, căn bản không quan tâm đến anh.
Lạc Nham đứng lên, đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Giản Nhất đã búi tóc lên, đeo tạp dề rửa rau, dáng người mảnh khảnh dưới ánh hoàng hôn an tĩnh như bức tranh sơn dầu, anh chậm rãi lại gần.
Giản Nhất nghe thấy tiếng động, khẽ nghiêng đầu cười hỏi: “Sao không ngồi đi?”
“Tôi tới giúp em.” Thanh âm anh vẫn như thường.
“Anh làm được không?”
“Được.”
“Vậy giúp tôi cắt khoai tây sợi, không, cắt lát đi, để Tiểu Đồng dễ ăn hơn.
“Được.” Anh vén tay áo lên, làm lộ ra cánh tay rắn chắc, rửa tay xong liền cầm dao, thuần thục cắt thái.
“Đúng là biết làm thật.” Giản Nhất cười nhẹ lấy trứng gà.
Lạc Nham vừa cắt khoai tây vừa gọi cô: “Giản Nhất.”
Cô mềm mại đáp lại một tiếng.
“Có chuyện muốn nói với em.” Giọng của anh rất ôn hòa.
“Nói đi, chuyện gì vậy?” Cô tự nhiên hỏi lại.
“Anh thích em.”
“Cạch.” Trứng gà trong tay Giản Nhất rơi xuống đất.