Thích đến điên rồi?
Lạc Nham thất thần, sắc mặt dần dần trầm xuống cực kỳ lạnh lẽo, anh đã từng nghe nói qua chuyện “cô gái kia” quấn lấy Tần Hữu Bân không buông, đi học hay ở nhà đều bám theo làm cho người Tần gia rất đau đầu. Lúc ấy nghe xong anh chỉ cười cười, cảm thấy tình cảm niên thiếu thật thuần túy, không sợ những lời đồn đãi, không nản lòng không lùi bước cũng không sợ bị tổn thương. Nhưng anh không ngờ “cô gái” một không nản lòng không thoái chí kia lại là Giản Nhất.
Tần Hữu Bân vẫn còn nói: “Bây giờ em cũng thích…”
“Đề nào?” Lạc Nham đột nhiên ngắt lời.
Tần Hữu Bân ngẩn ra, hiển nhiên không dự đoán được Lạc Nham lại chuyển chủ đề, bất ngờ nhìn anh.
“Không phải muốn nhờ anh thảo luận sao? Đề nào?” Anh nhìn vào bài thi trên bàn, giống như chỉ hứng thú với bài thi kia.
Tần Hữu Bân phản ứng chậm nửa nhịp lấy đề thi trên bàn ra, trong lòng lại có chút bồn chồn.
“Ngồi đi.” Ngữ điệu của anh vẫn như thường, duỗi tay mở đèn bàn, đột nhiên có ánh sáng rọi lên tờ giấy trắng, rất chói mắt.
Tần Hữu Bân hoàn hồn gật đầu, ngồi vào bàn học.
Lạc Nham kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh: “Câu nào?”
“Câu này.”
Anh cúi người đến gần hơn xem lại câu hỏi, sau đó hỏi: “Đây phải không? Vận tốc chuyển động?”
“Ừm.”
“Em đã vẽ sơ đồ lực chưa?”
“Vẽ rồi.”
“Đâu, lấy ra xem.”
Tần Hữu Bân lấy bản nháp ra đưa cho cho Lạc Nham.
Lạc Nham nhìn lướt qua tờ giấy nháp rồi nói: “Hai lực này sai hướng…”
Trong đêm ba mươi, trên không trung sẽ ngẫu nhiên có pháo hoa lóe sáng, phố lớn ngõ nhỏ đèn sáng như ban ngày. Từng nhà từng nhà không phải vây quanh trước TV trò chuyện cười đùa thì cũng chơi mạt chược hoặc chơi bài Poker, Tần gia cũng không ngoại lệ, ba Tần và Tần phu nhân cũng đang ngồi xem Xuân Vãn.
Lúc này Lạc Nham chậm rãi đi từ trên lầu hai xuống.
“Lạc Nham à.” Tần phu nhân cười lớn gọi: “Xuống rồi sao.”
“Dì nhỏ.” Lạc Nham mỉm cười đáp lại.”
“Giải xong đề rồi?”
“Dạ.”
“Tốt rồi, lại đây lại đây, chúng ta cùng xem TV.” Bà đứng lên kép Lạc Nham lại.
“Dì nhỏ, không xem được, con phải về đây.”
“Sao về sớm vậy.”
Ba Tần và Tần phu nhân đều đứng lên giữ lại, nhưng trước đó anh đã nói chỉ đến ăn cơm tất niên mà thôi, cho nên hai người có nhiệt tình giữ lại cũng chỉ có thể xem như một loại lễ tiết. Anh chúc hai người bọn họ trừ tịch vui vẻ, sau đó lên xe chạy ra khỏi Tần gia.
Tần Hữu Bân đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn chiếc xe màu đen của Lạc Nham nhập vào trong màn đêm, cậu ta thả lỏng ngồi lên ghế, ánh mắt đờ đẫn, sau đó như người mới vừa tỉnh mộng lấy hai tay chà xát mặt, cúi đầu mờ mịt nhìn những dòng chữ của Lạc Nham trên giấy, trong lòng lại loạn cào cào.
Giờ phút này ánh đèn xe của Lạc Nham như phá tan đêm tối, nhanh chóng chạy đến phố đại học liền dừng lại.
Lạc Nham mặt trầm như nước ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn về phía trung tâm phố đại học, đường phố thưa thớt vài ánh đèn của các hộ gia đình, cũng là nơi Like.Giản đang ẩn mình trong bóng đêm, anh cứ như vậy nhìn thẳng vào đó một lúc lâu, sau đó phu ra hai chữ: “Điên rồi.”
Điên rồi.
Điên rồi.
Điên thật rồi…
Chiếc xe màu đen lại khởi động lần nữa, phá tan bóng đêm, chạy thẳng đến bệnh viện nhân dân số thành phố Nam Châu.
Trong phòng , mẹ Giản nhìn TV trước mặt Cố Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, còn nhảy nữa hả, con không mệt sao?”
“Không mệt ạ.” Cố Tiểu Đồng vừa nhìn TV vừa lắc người.
“Tiểu Đồng.”
Cố Tiểu Đồng vẫn đắm chìm vào nhảy nhót, miệng thì hát “la la la…”, trông rất vui vẻ.
Hết một bài hát, cuối cùng cũng không nhảy nữa, cô bé xoay người chạy đến chỗ mẹ Giản: “Ma ma.”
Mẹ Giản cho cô bé một bao lì xì: “Cho con này, tiền mừng tuổi.”
Giản Nhất cũng đưa cô bé một cái: “Tiền mừng tuổi.”
“Cảm ơn ma ma, cảm ơn chị ạ.” Cố Tiểu Đồng nhận hết, cất vào chiếc túi nhỏ hình dâu tây mà cô bé vẫn đeo hằng ngày, đợi quay về phố đại học sẽ cùng các bạn mua bong bóng chơi, lại hỏi: “Chị có không ạ?” Chị có tiền mừng tuổi không nhỉ?
“Có.” Mẹ Giản đáp.
Giản Nhất gật đầu, có lẽ do quan hệ mẹ con của cô và mẹ Giản khá lạnh nhạt, việc gia đình phá sản mới kéo gần quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn, cho nên mẹ Giản từ một người không biết thể hiện tình cảm với Giản Nhất lại cho cô một bao lì xì một vạn thật dày, vừa vụng về lại đáng yêu. Bà còn sợ Giản nhất chê ít, trời mới biết bà phải tốn bao lâu mới để dành được một vạn này. Đương nhiên Giản nhất sẽ không lấy hết một vạn đó, cô chỉ cầm một tệ lấy hên, còn một vạn giữ lại làm sinh hoạt phí.
“Hay quá.” Cố Tiểu Đồng la lên.
Mẹ Giản sờ đầu dưa hấu nhỏ mà nói: “Tóc Tiểu Đồng lại dài ra rồi, ăn Tết xong chúng ta phải cắt tóc thôi.”
“Không cắt đâu.”
“Sao vậy?”
“Con muốn đẹp như chị.” Tóc chị rất dài, có thể buộc thành búi tròn tròn.
“Chị rất đẹp sao?” Giản Nhất thò mặt qua hỏi Cố Tiểu Đồng.
“Đẹp ạ.”
“Cảm ơn nha.” Cô hôn một cái lên mặt nhỏ, Cố Tiểu Đồng cũng thơm lại.
Mẹ Giản ở một bên quan sát, sau đó bà quay đầu nhìn ba Cố đang nằm trên giường bệnh, trong lòng yên lặng thì thầm: “Trường Dũng, anh nhìn đi, bây giờ quan hệ của Giản Nhất với Tiểu Đồng rất tốt, không còn khiến chúng ta nhọc lòng nữa, anh mở mắt ra nhìn đi.”
Ba Cố vẫn bình yên nằm đó, tựa hồ mọi thứ chung quanh không liên quan gì đến ông.
Ba mẹ con cứ như vậy ở bên cạnh ba Cố trải qua lễ trừ tịch, cho đến khi tiếng chuông giao thừa vang lên.
Cố Tiểu Đồng đã ngủ trong vòng tay Giản Nhất.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Mẹ Giản đắp lại chăn cho ba Cố rồi nói.
“Dạ.” Giản Nhất giao lại Cố Tiểu Đồng cho mẹ Giản, quấn một chiếc khăn dày lên người cô bé: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, đến bệnh viện thú cưng giờ đón tiểu bạch cẩu về, đương lúc chuẩn bị chạy xe đạp điện về nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cách đó không xa.
Giản Nhất và mẹ Giản nghe thấy thì quay đầu lại, trông thấy lạc Nham bước xuống từ chiếc xe màu đen.
“Lạc Nham.” Giản Nhất bất ngờ mà kêu lên.
Anh cũng đang nhìn cô: “Giản Nhất.”
“Sao anh lại ở đây?”
Anh đi đến chỗ hai người: “Chúc mừng năm mới dì, chúc mừng năm mới Giản Nhất.” Sau đó nhìn lại nói với Cố Tiểu Đồng trong ngực mẹ Giản: “Chúc mừng năm mới nhé, Tiểu Đồng.”
“Ca ca, chúc mừng năm mới.” Cố Tiểu Đồng ngọt ngào nói xuyên qua tấm khăn dày.
Giản Nhất rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cố Tiểu Đồng đang ghé vào ngực mẹ Giản, đôi mắt đen láy của cô bé đang nhìn Lạc Nham: “Em không ngủ à?”
“Em mới vừa tỉnh.”
Giản Nhất xốc chiếc khăn lên hôn vào khuôn mặt nhỏ: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Trông thấy cảnh tượng này Lạc Nham liền cười nhẹ.
Mẹ Giản cũng nói chúc mừng năm mới với anh, sau đó lại hỏi: “Lạc Nham, sao cháu lại ở đây?”
Lạc Nham suy nghĩ một lúc mới nói: “Đúng lúc đi ngang qua ạ.”
“Trùng hợp quá.” Giản Nhất cảm thán.
“Trời lạnh như vậy, tôi đưa mọi người về.” Lạc Nham đề nghị.
“Không cần đâu, cũng không xa lắm, đạp xe là được.”
Giản Nhất từ chối, khiến anh nhớ tới lời Tần Hữu Bân nói, ánh mắt hơi tối đi: “Trời lạnh lắm, đừng để Tiểu Đồng bị lạnh.”
Giản Nhất quay lại nhìn Tiểu Đồng, lại thấy cô bé cũng đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trắng nõn, nếu bị lạnh thì phải làm sao, Giản Nhất gật đầu nói: “Vậy cảm ơn anh nhé.”
Lạc Nham nhét xe đạp điện vào cốp xe, dùng dây cố định lại, sau đó mới trở về xe.
Ba người Giản Nhất ngồi phía sau, tiểu bạch cẩu run rẩy nằm trên ghế phụ.
“Lạc Nham, anh có phát hiện ra cầu cầu lớn lên một chút không?” Giản Nhất hỏi.
Lạc Nham đạm mạc ừm một tiếng.
Giản Nhất cũng không muốn quấy rầy anh lái xe, bởi vậy trên đường về cô không nói thêm câu nào.
Rất nhanh đã đến cửa Cố gia, Lạc Nham lấy xe đạp điện xuống đẩy vào sân. Giản nhất và mẹ Giản đưa Cố Tiểu Đồng vào phòng ngủ nghỉ ngơi, bởi vì cô bé lại ngủ trên xe rồi.
Đợi lúc Giản Nhất đi ra, Lạc Nham đang đứng bên cạnh xe ngoài sân, mặc một chiếc áo khoác tối màu, cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh trong bóng tối, ngược lại càng làm tăng khí chất lạnh lùng tuấn tú. Chỉ là Giản Nhất không hiểu tại sao trên người anh lại toát ra sự mất mát, mâu thuẫn và cô đơn.
“Lạc Nham, anh có chuyện gì vậy?” Cô đi đến trước cổng hỏi.
Lạc Nham ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
“Có chuyện gì vậy?” Giản Nhất hỏi lại: “Buổi chiều ăn cơm ở nhà dì anh không ăn được nhiều sao?”
Anh vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy, Giản Nhất mặc một chiếc áo khóac dài màu xám với một chiếc khăn quàng cổ màu vàng sáng. Chiếc mũ áo khoác mềm mại càng khiến gương mặt cô thanh tú và nhỏ nhắn hơn, đôi mắt long lanh có chút vui tươi và điềm tĩnh, đẹp hơn trên ảnh chụp rất nhiều.
“Ăn không no à?”
Lạc Nham nhìn thẳng vào cô, đột nhiên bật cười: “Ăn no rồi.”
“Anh muốn uống cà phê sữa không?”
“Không uống nữa.”
“Bây giờ về luôn hả?”
“Ừm.”
“Vậy đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Giản Nhất nghe được đáp án liền xoay người đi vào trong sân, đi hai bước nhưng không nghe thấy tiếng đóng cửa xe, cô quay đầu nhìn Lạc Nham hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Anh hỏi cô: “Giản Nhất, em nghĩ hạnh phúc là gì?”
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hạnh phúc là được ở bên người mình yêu.” Như việc cô được ở bên cạnh mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng cô đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Lạc Nham gật đầu, hồi lâu vẫn không ngẩng đầu, sau đó anh nói: “Em nói đúng, năm mới rồi, cố gắng học tập để thi đại học thật tốt, tôi đi đây.”
“Ừm, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Giản Nhất khóa cổng, vẫy tay với anh rồi ôm cánh tay chạy vào nhà.
Lạc Nham đứng ngoài sân Cố gia, xuyên qua hàng rào sắt nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi anh không còn nhìn thấy gì nữa.