Tần hữu Bân vô cùng kích động, đến nỗi mấy lần nhập mật khẩu đều nhập sai, màn hình bị khóa một lúc sau mới khởi động lại. Chờ cậu ta xem được tin nhắn của Giản Nhất, cũng chỉ có một câu rất đơn giản: “Hết bệnh chưa?”
Trong lòng cậu ta vui sướng, lập tức gõ chữ “hết”, lúc bấm gửi thì lại do dự, sau đó xóa đi nhập lại từ “còn chưa”, tiếp tục do dự, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng gõ ‘hết’ rồi gửi đi.
Lúc Giản Nhất nhận được tin nhắn, vừa vặn tiếng chuông vào học vang lên.
“Học đi.” Đinh cùng bàn nhắc nhở Giản Nhất.
Cô vẫn nhìn di động.
“Chủ nhiệm lớp đã ra quy định, nghịch điện thoại trong giờ học sẽ bị tịch thu!” Đình cùng bàn còn sốt ruột hơn cô.
“Biết rồi.” Giản Nhất đang nghĩ có nên khuyên Tần Hữu Bân một chút không, nhưng lại sợ xuôi gió xuôi nước làm cậu ta lý giải kiểu khác, cho nên không mặn không nhạt gửi lại một câu: “Sắp thi đại học rồi.” Sau đó cất điện thoại vào túi áo, thầm nghĩ Tần Hữu Bân là học sinh xuất sắc, hẳn sẽ để ý đến việc thi đại học.
Một lúc sau, cô giáo Đường Tâm Ninh dẫm lên tiếng chuông bước vào lớp.
Trong phòng bệnh, Tần Hữu Bân ngơ ngẩn nhìn tin nhắn của Giản Nhất trong điện thoại.
“Sau đó thì sao?” Cậu ta hỏi Giản Nhất.
Giản Nhất không trả lời lại.
Đợi một lúc lâu, cô vẫn không nhắn lại, cậu ta thất vọng nằm bẹp trên giường bệnh, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt dán vào chiếc gối, lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ. Nỗi lòng của thiếu niên nhạy cảm bắt đầu rong chơi với những suy nghĩ tươi đẹp, bi thảm, tinh thần lúc thì sa sút đau thương, lúc lại tràn đầy sức sống xán lạn, nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thân thể đã tốt hơn hẳn.
Tần phu nhẫn cũng đã đến nhưng Tần Hữu Bân lại phớt lờ bà, chính bà cũng không muốn nói chuyện.
Buổi chiều Lạc Nham đến đón cậu ta xuất viện.
Lạc Nham nhìn cậu ta hỏi: “Khỏe chưa?”
Tần Hữu Bân biểu tình lạnh nhạt: “Ừm.”
“Tại sao lại chán nản?”
Cậu ta không nói lời nào.
Anh cũng không cưỡng ép, mà chỉ nói: “Đi thôi.”
Cậu ta gật đầu lặng lẽ đi theo Lạc Nham, cái gì cũng không nói, cũng không muốn nói ra.
Ngày hôm sau Tần hữu Bân đã đi học lại, khi ngang qua cửa sổ nơi Giản Nhất vẫn thường ngồi đã không còn thấy cô ở đó nữa. Cô giáo Đường Tâm Ninh phát hiện ra nếu không đổi chỗ ngồi trong thời gian dài, sẽ ảnh hưởng xấu đến thị lực của học sinh, cho nên lớp / tiến hành việc đổi chỗ ngồi, vì vậy Giản Nhất không còn ngồi chỗ bên cạnh cửa sổ. Tần Hữu Bân khó tránh khỏi có chút mất mát, cúi đầu đi vào lớp /.
Đúng lúc Giản Nhất cũng nhìn thấy hình bóng Tần Hữu Bân, cô thầm thở phào một hơi, chỉ cần đi học là tốt rồi, còn những việc khác không liên quan đến cô. Trong lòng cô đang vô cùng chờ mong kỳ nghỉ đông sắp tới, bởi vì đã cuối cấp chuyện học hành luôn xếp hàng đầu nên kỳ nghỉ của học sinh lớp rất ít ỏi. Nhìn những học đệ học muội lớp lớp sách cặp hoan hô về nhà, khuôn mặt mỗi người toàn là hâm mộ ghen tỵ, cuối cùng ngày sau khi thi xong, cũng chính là ngày bọn họ được nghỉ đông.
Trước kỳ nghỉ, giáo viên bộ môn đều giao một đống bài tập về nhà, dùng một câu ‘vui chơi không quên việc học’ làm lời khuyên cuối học kỳ.
Dọn dẹp xong, Đinh cùng bàn ôm xấp đề thi than thở: “Nhiều đề thi như vậy, thà không nghỉ còn hơn, ngày mai thi đại học luôn đi, chết sớm đầu thai sớm.”
Giản Nhất vặn lại: “Vậy ngày mai cậu có thi đậu đại học không?”
Đinh cùng bàn á khẩu không trả lời được.
Giản Nhất cười cười, cũng ôm một xấp đề thi đi về Like.Giản, sự bận rộn của Like.Giản đã lên đến đỉnh điểm cách đây không lâu, hai ngày gần đây có chút giãn ra vì học sinh sôi nổi nghỉ đông, nhưng cũng tính là rất tốt rồi. Dù sao lúc cô và mẹ Giản tính toán lợi nhuận cũng phải kinh ngạc, hoàn toàn vượt xa dự đoán trước đó của hai người.
Bọn họ cứ như vậy dẫn theo Cố Tiểu Đồng đến cửa tiệm, bận rộn làm việc cho đến ngày mới vơi một chút, cửa tiệm hai tầng bên kia treo biển ‘tạm dừng buôn bán’ cho mọi người nghỉ Tết. Qua ngày , hai người vẫn còn ở Like.Giản, nhưng con đường trung tâm phố đại học đã đi vào trạng thái vắng vẻ, cho nên cửa tiệm cũng khá nhàn nhã.
Mẹ Giản ngồi trong tiệm sắp xếp lại tiền lẻ.
Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng cùng tiểu bạch cẩu ngồi trước cửa hàng phơi nắng. Cô cầm cuốn sách ngữ văn trên tay nhẩm lại bài thơ cổ, đối chiếu một lần lại tiếp tục đọc nhẩm. Cố tiểu Đồng ngoan ngoãn yên lặng ngồi bên cạnh gặm bánh ngọt, khóe miệng dính vài vụn bánh và mứt trái cây, để tiểu bạch cẩu nằm bên cạnh chân mình.
“Chị ơi.” Cô bé gọi nhỏ.
Giản Nhất quay đầu lại, duỗi tay lau khóe miệng cho cô bé.
“Em muốn ăn thêm một cái nữa.”
“Không được.”
Đôi mắt đen láy kia lại lăm lăm nhìn Giản Nhất, sự dễ thương kia sắp làm cô mềm lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chúng ta uống nước nhé?”
“Dạ.”
“Chị đi rót cho em.” Giản Nhất hôn lên mặt nhỏ một cái, với vừa đứng lên đã nhìn thấy Lạc Nham ở cách đó không xa đang tới gần, anh mặc một chiếc áo khoác tối màu rất anh tuấn, đẹp mắt đến nỗi Giản Nhất nhìn anh không khỏi nở nụ cười.
Lạc Nham cũng mỉm cười với cô, Giản Nhất vẫn còn mặc đồ làm việc, không đội mũ đầu bếp, chỉ đơn giản buộc tóc đuôi ngựa nhưng lại mang vài phần sức sống thanh xuân, anh đi đến trước mặt cô nói: “Thật khó để nhìn thấy em nhàn rỗi thế này.”
“Sắp Tết rồi mà.” Giản Nhất mỉm cười.
Lạc Nham nở nụ cưởi, sau đó cúi đầu chào Cố Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, chào em.”
“Cầu cầu ca ca.” Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói.
Lạc Nham: “….Gọi là ca ca.”
“Cầu cầu ca ca, chào anh ạ.”
“…….”
Giản Nhất bật cười: “Anh muốn uống cà phê sữa không?”
“Được, cảm ơn em.”
“Anh chờ một chút.”
(哥哥 tiếng Trung phát âm là Gēgē, dịch sang tiếng Việt là anh trai, nhưng mà mình thấy hơi ngang nên từ chương này mình sẽ để Tiểu Đồng gọi Lạc Nham là ca ca như nguyên bản nha.)
Lạc Nham gật đầu, xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Tiểu Đồng, cô bé lại nhìn chằm chằm vào anh.
Lạc Nham: “Sao vậy em?”
“Chỗ đó là của chị gái em.”
“À, thực xin lỗi.” Anh lập tức đứng lên, dịch sang ngồi vào chiếc ghế khác.
Giản Nhất từ trong tiệm đi ra, một tay cầm bình sữa cho Cố Tiểu Đồng, một tay bưng ly cà phê cho Lạc Nham, cô ngồi vào giữa hai người.
Cố Tiểu Đồng cúi đầu uống nước sôi để nguội trong bình sữa.
Giản Nhất quay đầu nói chuyện với Lạc Nham một lúc, anh gần đây ngoài việc bận rộn ở công ty, còn phải lo chuyện của Tần Hữu Bân. Giản Nhất đi thẳng vào việc chia hoa hồng cuối năm với Lạc Nham.
“Kiếm được không ít?” Anh hỏi.
“Với tôi mà nói là rất nhiều.” Giản Nhất mỉm cười, trong ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt trắng nõn có thể nhìn rõ được sợi lông tơ, trông rất đáng yêu. Đột nhiên những mệt mỏi của anh trong mấy ngày gần đây, vì chi tiết nhỏ này mà chậm rãi tan biến: “Chuẩn bị cho tôi bao nhiêu?”
“Ấn theo hợp đồng thôi.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Tôi đi lấy cho anh xem.” Giản Nhất đứng dậy, lại quay đầu hỏi anh: “Ở đây có tiện không? Nếu không thì chúng ta đến tiệm hai tầng đằng kia cũng được.”
“Không sao, chỗ này rất tốt.” Anh mỉm cười: “Xem ở đây là được rồi.”
“Ok.”
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, rắc lên khung cửa Like.Giản làm bốn phía thêm vài phần thanh nhàn.
Giản Nhất và Lạc Nham sóng vai ngồi trước cửa tiệm, lật xem các văn kiện trên đùi, thi thoảng lại nghiêng đầu nói với nhau hai câu.
Cố Tiểu Đồng nhấp cẳng chân ngồi một bên uống nước trong bình sữa nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn theo Giản nhất. Tiểu bạch cẩu lười biếng nằm rạp trên nền đất ghé vào chân cô bé.
“Em làm rất tốt.” Lạc Nham vừa lật xem văn kiện vừa nói.
“Cảm ơn anh đã khen.” Giản Nhất mỉm cười nhìn anh, nụ cười dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt, đáy mắt của anh không tự chủ được mà lộ ra sự dịu dàng, một loại dịu dàng mà người ta có thể cảm nhận được, có lẽ còn có chút nào đó sủng nịnh. Nội tâm Giản Nhất bàng hoàng, cô chợt nhớ đến nụ hôn mơ hồ trên mặt đêm Bình An kia, làm tim cô đập loạn xạ.
Lạc Nham như ý thức được mình đã quá lộ liễu, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu đọc văn kiện cầm bút ký tên.
Giản Nhất cũng khôi phục lại thái độ bình thường.
“Ngày mai mọi người còn mở cửa không?” Anh khép lại văn kiện, ho nhẹ một cái rồi hỏi.
“Không mở nữa.”
“Chuẩn bị ở nhà làm lễ trừ tịch?”
“Năm nay không ăn lễ trừ tịch ở nhà, mà ở bệnh viện.”
“Trải qua ở bệnh viện?”
Cô gật đầu.
Anh dường như rất hứng thú, nhướng mày nhìn cô.
Giản Nhất cũng không có gì phải giấu giếm: “Ba tôi năm trước gặp chuyện, vẫn luôn hôn mê nằm trong bệnh viện, tôi và mẹ đã thương lượng với nhau, cơm tất niên năm nay sẽ ăn trong bệnh viện cùng với ba.”
Lạc Nham nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng: “Tôi có thể giúp gì cho em không?”
Cô cười nhẹ: “Lúc trước anh chịu đầu tư đã là một đại ân rồi.”
Anh gật đầu không nói gì thêm, trong lòng lại đối với cô có chút thương tiếc.
“Tiểu Đồng.” Mẹ Giản từ trong tiệm gọi ra.
“Ma ma, con ở đây.” Cố Tiểu Đồng đứng dậy làm cho tiểu bạch cẩu nằm bên cạnh cũng giật bắn mình, cô bé ôm bình sữa chạy vào trong tiệm, tiểu bạch cẩu đuổi theo ở phía sau.
Giản Nhất nhìn cô bé xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vào tiệm mà bật cười, quay đầu nói với Lạc Nham: “Tiểu Đồng là em cùng mẹ khác cha của tôi, người ở bệnh viện là cha dượng, bởi vì trước kia tôi không hiểu chuyện làm liên lụy đến ông ấy.”
Anh nhìn cô không chớp mắt.
Giản Nhất lại cười với anh: “Đều tại tôi cả.”
Lạc Nham: “Biết sai mà sửa rất tốt”
Cô gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, anh ăn Tết ở đâu? “Ba mẹ anh có về không?” Cô đã biết Cầu cầu chính là bảo bối của mẹ anh.
“Chắc không về. Đêm tôi sẽ sang nhà dì nhỏ.”
“Có tiện không?”
“Vẫn còn tốt, nghe theo mệnh lệnh của người lớn, đến ăn bữa cơm thôi.”
Giản Nhất mỉm cười, hai người ngồi dưới ánh mặt trời, anh một câu cô một câu rất hài hòa. Khung cảnh này được Tần Hữu Bân đứng cách đó không xa nhìn thấy, cậu ta cứ đứng đó quan sát hồi lâu, sau đó không nói gì mà xoay người rời đi.