Kiếp trước Giản Nhất rất thích ăn đồ ngọt, cô từng đăng ký một lớp dạy làm bánh sau giờ làm một thời gian, hoặc là tự mình ăn hoặc làm quà tặng cho đồng nghiệp, những đồng nghiệp thích đồ ngọt đều khen không dứt miệng.
Nhưng lúc này ba người Giản Lệnh Hoa, Tiểu Chu và Vương Miễn vẫn chưa có lý do để tin tưởng cô.
Mẹ Giản ở phòng bếp làm cơm tối, ánh mắt thường xuyên liếc về phía Giản Nhất. Còn Tiểu Chu và Vương Miễn không có tâm trạng để xem ‘thế giới động vật’, tâm trí đều dồn vào món bánh ngọt.
Cuối cùng hai người cũng không thể ngồi yên, đồng thời đứng dậy đi về phía Giản Nhất, vừa ra đến nơi họ liền sững sờ nhìn cách ăn mặc của Giản Nhất. Cô mặc chiếc váy màu đỏ kết hợp áo sơ mi trắng có thắt nơ hồng, đội mũ tam giác, trông vừa nghịch ngợm mà không mất sự đoan trang chuyên nghiệp, lại cực kỳ đẹp mắt. Đó cũng chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là động tác làm bánh của Giản Nhất vô cùng thành thạo và ưu nhã.
Tiểu Chu ngơ ngác hỏi: “Đây là Giản Nhất à?”
Vương Miễn cũng giật mình: “Đúng vậy, đây mà là Giản Nhất sao?”
Giản Nhất thành thục từ trong lò nướng lấy ra cuộn bột đã được lên men trong một giờ, nhào lại lần nữa rồi đặt sang một bên. Trước mặt cô lần lượt là chày cán bột, khuôn đúc, dao cắt bột, dầu thực vật, cô điềm tĩnh bóc hạt thông và hạt macca sau đó cắt nó hạt thành hạt lựu nho nhỏ.
Vương Miễn xem đến ngơ ngác.
Tiểu Chu ngây ngô cười một tiếng: “Giản Nhất, cô làm giống như thật.”
Giản Nhất ngước mắt liếc hắn một cái: “Không tin tôi?”
Kỳ thật Tiểu Chu không tin.
Vương Miễn cũng không tin.
Hai người Tiểu Chu và Vương Miễn đứng cách Giản Nhất không xa, nhìn Giản Nhất lăn bột, chiên bánh, rắc các loại hạt lên trên bề mặt bánh, tưới sốt sô cô la, động tác phải nói là nước chảy mây trôi. Bọn họ theo dõi từ đầu đến cuối cũng không thấy một chút nhàm chán nào, chờ khi hai người hoàn hồn mới phát hiện bốn chiếc bánh hình tròn đã hoàn thành đang nằm trong đĩa.
“Bánh donut!” Giản Lệnh Hoa bị thu hút bởi mùi hương ngọt ngào mà lại đây.
Người tiếp theo bị hấp dẫn là bạn nhỏ Cố Tiểu Đồng.
Tay nhỏ của Cố Tiểu Đồng túm lấy quần Tiểu Chu, nhón chân muốn nhìn gian bếp của Giản Nhất, nhưng vì quá nhỏ nên cái gì cũng không nhìn thấy, không nhịn được phải nói với lên: “Chị ơi, em thích ăn bánh vòng tròn.”
Giản Lệnh Hoa thuận thế bế cô bé lên: “Giản Nhất, con thế mà dám làm bánh donut, Tiểu Đồng nhà chúng ta chính là người sành ăn nhất, nhiều loại bánh donut cũng không lọt vào mắt của con bé đâu.”
“Vậy mời bạn nhỏ Tiểu Đồng chỉ giáo nhiều hơn.” Giản Nhất
Cố Tiểu Đồng gật đầu: “Được ạ.”
Giản Nhất mỉm cười.
Cố Tiểu Đồng nhìn không chớp mắt vào bốn chiếc bánh rán trên đĩa.
“Ăn được chưa?” Tiểu Chu nôn nóng hỏi.
Giản Nhất gật đầu: “Ăn đi.”
Tiểu Chu và Vương Miễn nhanh chóng đem đĩa bánh cùng bốn ly sữa đến phòng ăn nhỏ.
Giản Nhất hơi hồi hộp nhìn sự kích động của mọi người, sợ rằng những chiếc bánh ngọt này cô làm không tốt nên không dám lên tiếng, chỉ sợ một khi cắn xuống sẽ thất vọng. Vậy thì Like.Giản không thể khai trường được, dù sao mở tiệm bánh ngọt điều quan trọng nhất chính là tay nghề.
Không ngờ cả ba người đều bất động khi vừa cắn một miếng bánh. Kỳ thật đây là loại bánh ngọt bình thường mà hầu hết mọi người có thể làm, nhưng bánh của Giản Nhất lại không tầm thường như vậy, vừa cắn một miếng gần như ngay lập tức đầu lưỡi như thể đang thưởng thức mỹ vị. Độ ẩm của đường và trứng, da bánh giòn rụm, phần nhân bên trong đậm đặc thoang thoảng mùi thơm của bơ sữa, từng lớp từng lớp giao hòa với nhau trên đầu lưỡi tạo nên một hương vị tuyệt mĩ.
Giản Lệnh Hoa ngẩn ra.
Vương Miễn đứng hình.
Còn Tiểu Chu thì mở to hai mắt, chưa kịp nói gì đã vội vàng ngoạm sạch chiếc bánh trên tay.
Rồi sau đó ba người nhìn thẳng vào Giản Nhất.
Giản Nhất hồi hộp dò hỏi: “Thế nào?”
“Quá ngon!” Ba người không hẹn mà đồng thanh nói.
“Chị ơi, em muốn ăn cái nữa.” Không biết bạn nhỏ Cố Tiểu Đồng đã ăn hết bánh donut và uống sạch sữa từ khi nào, chạy đến trước mặt Giản Nhất giơ bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt váy cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói.
Giản Nhất duỗi tay nhặt hạch quả dính trên mép Cố Tiểu Đồng, bỏ vào miệng cho cô bé nhai
Giản Nhất: “Không được ăn nữa.”
“Em muốn ăn thêm.”
“Em không được ăn nhiều đồ ngọt như vậy, ăn cơm tối trước, ngày mai chị sẽ làm bánh khác cho em, được không?”
Cố Tiểu Đồng liếm liếm cái miệng nhỏ, chưa đã thèm: “Vậy được rồi.”
Tiểu Chu, Vương Miễn cũng học theo bạn nhỏ: “Giản Nhất, tôi có thể ăn thêm một cái không?”
“Không thể!” Giản Nhất từ chối quyết đoán.
Hai người thất vọng bứt rứt.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm tối và quay về con phố đại học, Tiểu Chu và Vương Miễn vẫn còn thương nhớ bánh donut Giản Nhất làm. Không nghĩ ra được cô lại có một tay nghề làm bánh thượng thừa như vậy, hai người đối với tương lai của Like. Giản ngập tràn chờ mong, thật muốn nhanh chóng khai trương cửa hàng để kiếm tiền, giúp Giản Nhất trả hết các khoản nợ còn lại.
Đến lúc đó, Like.Giản sẽ là một cảnh tượng náo nhiệt như thế nào nhỉ.
Cùng lúc này, Giản Lệnh Hoa ngửi thấy mùi hương ngọt ngào bên ngoài sảnh phụ, tâm tình của bà vô cùng vui vẻ, thật sự không thể ngờ tay nghề của Giản Nhất lại tốt như vậy, những chiếc bánh bình thường qua tay cô có thể trở thành điều kỳ diệu, khiến người ta cảm nhận được hương vị của hạnh phúc. Đột nhiên bà tràn đầy khao khát vô hạn về việc mở cửa hàng, bà nghĩ những người sau này được nếm thử các món bánh ngọt cũng giống như bà, đặc biệt yêu thích nó.
Mẹ Giản vừa cao hứng, đồng thời cũng có có điểm khổ sở, bà dành quá ít sự quan tâm cho Giản Nhất, đến cả việc Giản Nhất biết làm đồ ngọt bà cũng không hề biết một chút nào. Quay đầu tìm kiếm hình dáng Giản Nhất thì thấy cô đang ở phòng bếp dọn dẹp chén đũa.
Bà chậm rãi đi tới cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Giản Nhất.”
Giản Nhất đáp lại.
“Cái kia, con đã có kết quả thi tháng chưa?” Giản Lệnh Hoa cẩn thận hỏi, sợ rằng nhắc tới học tập Giản Nhất sẽ khó chịu.
Giản Nhất: “Có rồi ạ.”
“Kết quả thế nào?” Giản Lệnh Hoa không nhịn được hỏi lại.
“Cũng được.” Giản Nhất.
“Đứng thứ mấy trong lớp?” Tuy rằng sợ nói đến thành tích Giản Nhất sẽ phát hỏa, nhưng bà thật sự rất muốn biết thêm về cô.
Giản Nhất không giấu diếm: “Đứng nhất ạ.”
Lại là đứng cuối lớp, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng, nhưng bà cũng nhanh chóng điều chỉ thành vẻ tươi cười an ủi Giản Nhất: “Không sao, chúng ta không vội, cứ từ từ mà học, chỉ cần lần này không nộp giấy trắng là được, lần sau nhất định sẽ đứng thứ hai. Con cũng đừng tạo áp lực cho bản thân.”
Giản Nhất ngẩn ra, nghĩ lại mới biết Giản lệnh Hoa hiểu lầm cô đang nói đứng nhất đếm ngược. Giản Nhất cười tháo tạp dề treo lên rồi mới nói: “Mẹ, con không phải là người cuối cùng trong lớp, mà là đứng đầu.”
Gì cơ? Đứng thứ nhất?
Giản Lệnh Hoa choáng váng.
Giản Nhất xoay người đi vào phòng, lấy ra sáu tờ giấy kiểm tra đưa cho bà: “Mẹ nhìn xem.”
Mẹ Giản nhìn sáu tờ giấy thi chi chít chữ, liếc qua điểm số kinh ngạc vô cùng: “Con tự làm bài thi? Không phải…”
“Con không sao chép cũng không trộm đáp án, đây là kết quả của những buổi sáng, giữa trưa, buổi tối chăm chỉ đọc sách đấy.”
Mẹ Giản lắng nghe những lời của Giản Nhất, nhớ lại dánh vẻ vùi đầu đọc sách đến khuya của cô, sau đó nhìn vào chữ viết và điểm số trên tờ giấy kiểm tra, khóe mắt nhanh chóng đỏ lên. Đây là bài thi mà Giản Nhất tự mình làm, con gái của bà đã thay đổi, trở nên thông minh như vậy, bàn tay cầm bài thi của Giản Lệnh Hoa run rẩy.
“Mẹ, đừng khóc nha.” Giản Nhất.
Mẹ Giản vội vàng lau mắt: “Được được được, mẹ không khóc.”
Nhưng rốt cuộc vẫn không khống chế được mà khóc lên: “Giản Nhất, là mẹ trước kia không quan tâm, không chăm sóc con khiến con đi trên đường phản nghịch lâu như vậy, bây giờ phá sản lại làm con liên lụy, mẹ thực sự xin lỗi, đến cả việc con biết làm bánh ngọt cũng không biết…”
“Mẹ, trước kia là con không hiểu chuyện, về sau con sẽ chăm chỉ học tập, mở cửa hàng thật tốt, rồi ba cũng sẽ tỉnh lại. Vừa nãy mẹ đã nếm thử tay nghề của con rồi đó, không tệ đúng không, tự con cũng cảm thấy khá ngon. Về sau khi cửa hàng được khai trương chắc chắn sẽ bán được rấy nhiều. Bây giờ chúng ta cần phải nghĩ đến những điều lạc quan, cuộc sống mỗi ngày sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Mẹ Giản càng nghe trong lòng càng thêm bi thương, ghé vào vai Giản Nhất khóc lớn như trút đi những mệt mỏi bao ngày qua.
Tiếng khóc làm kinh động Cố Tiểu Đồng đang xem TV, cô bé đứng dậy khỏi sô pha mở to hai mắt nhìn mẹ và chị gái.
Giản Nhất cười với Cố Tiểu Đồng, tỏ vẻ không có việc gì.
Cố Tiểu Đồng nhìn thẳng vào Giản Lệnh Hoa đang khóc nức nở.
“Mẹ, đừng khóc nữa, Tiểu Đồng đang nhìn kìa.” Giản Nhất cười ghẹo.
Mẹ Giản quay đầu lại nhìn Tiểu Đồng, đầu dưa hấu mềm mại sáng bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào bà, một bộ dáng ngây thơ mờ mịt có biết bao nhiêu đáng yêu. Khiến mẹ Giản không nhịn được phì cười.
Giản Nhất cũng cười.
Cố Tiểu Đồng thấy mẹ và chị gái đều đang cười, cô bé cũng tự nhiên mà cười theo, cười cười lại thành cười lớn vui vẻ.
Giản Nhất vẫy tay với Cố Tiểu Đồng, chờ cô bé bước lại gần cô liền bế lên: “Con và Tiểu Đồng đi tắm trước, mẹ nghỉ một lúc đi.”
“Ừ.” Mẹ Giản mỉm cười gật đầu.
Vì đêm hôm trước mẹ Giản dùng sức khóc, phát tiết những áp lực những ngày qua, bà hiện tại đối với tương lai có vài phần chờ mong, do vậy vào sáng hôm sau tinh thần trở nên sáng láng, làm một bữa sáng thịnh soạn cho hai cô con gái.
Cô bé Tiểu Đồng vẫn còn nhớ thương bánh ngọt donut chị gái làm, cũng nhờ vậy mà Giản Nhất càng tin tưởng hơn với tay nghề làm bánh của mình.
Ăn xong bữa sáng, Giản Nhất làm hai cái cho Cố Tiểu Đồng, sau đó đẩy xe đạp điện ra giữa sân gọi một tiếng: “Tiểu Đồng.”
“Dạ!” Cố Tiểu Đồng nhanh chân chạy tới, thành thạo đứng trước tay lái xe đạp điện: “Chị ơi, em đứng vững rồi.”
“Giỏi quá.” Giản Nhất quay đầu lại kêu: “Mẹ ơi, có thể đến tiệm rồi.”
“Tới đây, tới đây.” Mẹ Giản từ trong nhà chạy ra, thuận tay khóa cửa phòng khách lại: “Mẹ đã mang theo hết giấy chứng nhận.”
Mẹ con ba người vừa nói vừa cười đi ra cổng, vừa mở cửa, người đàn ông đeo kính râm, vest màu đen bất ngờ xuất hiện.
Giản Lệnh Hoa bị hoa hét một tiếng.
Cố Tiểu Đồng xoay người chui vào ngực Giản Nhất.
Giản Nhất sửng sốt.