Thiếu nữ được nuôi dưỡng bởi Thần chết ôm chặt thanh kiếm đen tuyền

chương 1.3: dưới ngọn cờ sư tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: SCKurumi

~~~

III

Lâu đài Leticia, Văn phòng Thống chế Cornelius.

「Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu.」

「Không, ngài quá hào phóng rồi.」

Lần đầu bước vào văn phòng của Cornelius, Claudia nhẹ thở dài. Trang trí của căn phòng rất hợp với cái danh Thống chế, tất cả mọi thứ đều là loại cao cấp nhất. Ngoài những nhu yếu phẩm hàng ngày, áo giáp và vũ khí được trưng bày ngay ngắn trên kệ.

Nổi bật nhất trong số đó là thanh kiếm treo trên bức tường bên trái. Có một tia sáng trắng xanh băng giá trên thanh kiếm ngắn hơn bình thường. Chuôi kiếm bằng vàng được khắc biểu tượng của Vương quốc Lemuria - một con rắn hai đầu

(Vậy ra đây là thanh kiếm huyền thoại có một không hai, Lemuria à. Tuyệt thật đấy.)

Giọng nói của Cornelius đánh thức Claudia khỏi cơn mê.

「Một lúc nữa, cô có thể chiêm ngưỡng bao nhiêu tùy ý. Còn giờ hãy ngồi xuống nào.」

Claudia quay lại thấy Cornelius và Olivia đã ngồi xuống. Nhận ra mình đang hành động bất lịch sự, mặt cô đỏ bừng.

「X-Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi!」

Claudia vội vàng cúi đầu xin lỗi và ngồi xuống bên cạnh Olivia. Sau khi điều chỉnh tư thế ngồi và nhìn về phía Olivia, cô thấy Olivia đã đặt tay lên đống đồ ăn nhẹ. Claudia nóng mặt khi thấy điều đó.

「Thiếu tá! Sao ngài lại ăn vặt tuỳ tiện như vậy!?」

「Hả? Nhưng tôi đã được phép, ngài Cornelius đã đồng ý mà.」

Olivia không dừng tay nhưng vẫn nói chuyện với Claudia. Cô trông vô cùng hạnh phúc trong lúc nhai những món ăn nhẹ.

「Thưa ngài Thống chế, cho tôi xin lỗi một lần nữa!」

Claudia cúi gần như đập đầu vào bàn. Cho dù đã được phép, Olivia cũng không nên ăn tuỳ tiện như vậy. Đây là văn phòng của Thống chế, không phải là nơi để thư giãn. Nếu Otto biết được điều này, anh ấy sẽ không để mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Mồ hôi đã ngừng chảy lại bắt đầu lăn dài trên lưng cô.

「Trung úy Claudia, ngẩng đầu lên.」

「Vâng thưa ngài!」

Sau khi rụt rè ngẩng đầu lên, thứ mà Claudia nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười của Cornelius. Thống chế dường như không tức giận, đó là một sự nhẹ nhõm cho Claudia. Nhìn kỹ hơn, đôi mắt của Cornelius rất dịu dàng, như thể ông đang nhìn đứa cháu đáng yêu của mình.

「Thiếu tá Olivia, đồ ăn nhẹ có ngon không?」

「Vâng, ngon lắm luôn!」

「Xin hãy sử dụng kính ngữ!」

Dù căng thẳng đến mức đau dạ dày, nhưng Claudia vẫn làm tròn nhiệm vụ khuyên nhủ Olivia trong việc ăn nói.

「——Ahem, nó rất ngon ạ.」

Olivia không để ý đến những lo lắng trong lòng người đồng hành cùng mình và bắt đầu lắc lư đôi chân với một nụ cười hạnh phúc—— Claudia thực sự muốn chạy trốn khỏi căn phòng này.

「Ngon đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy, vợ tôi khá nổi tiếng trong việc làm đồ ngọt đấy. Khi tôi kể về Thiếu tá Olivia, bà ấy đã dậy sớm để làm rất nhiều đồ ăn nhẹ. Có lẽ bà ấy sẽ rất vui khi biết rằng cô thích chúng. Trung úy Claudia, đừng chần chừ, cứ nếm thử đi.」

Cornelius mỉm cười và đưa cho cô một chiếc khay bạc. Claudia nuốt nước bọt khi nhìn thấy khay đầy bánh ngọt.

(Vậy ra nó được làm bởi con người tuyệt vời đó…)

Sabrina Wym Curling, vợ của Cornelius, là một con người đã đứng đầu giới thượng lưu trong một thời gian dài, là một người uy nghiêm và cao thượng. Một người phụ nữ tuyệt vời với biệt danh 『Nữ hoàng』.

Có một giai thoại khá nổi tiếng về bà ấy.

Âm lịch năm 960, nhân lúc Cornelius rời lãnh thổ của mình, Galbera đã nổi loạn. Sabrina khoác lên mình bộ giáp oai vệ và tấn công kẻ phản loạn cùng với đơn vị đồn trú nhỏ dưới màn đêm bao phủ. Galbera chỉ bất cẩn một chút và bà ấy đã đánh tan tác quân đội của hắn. Sabrina đứng lên chiến đấu ở tiền tuyến và đã tự tay giết chết Galbera.

Khi biết tin, Cornelius vội vã quay lại và thấy Sabrina đẫm máu nói với một nụ cười——

『Tên cặn bã cố làm loạn trong lãnh thổ của chúng ta đã bị trừng phạt.』

Do đó, Sabrina vẫn có ảnh hưởng rất lớn trong giới quý tộc mặc dù đã rút khỏi xã hội thượng lưu. Ngay cả Lambert cũng sẽ cư xử đúng mực trước sự hiện diện của bà ấy.

Nếu mẹ cô Elisabeth biết rằng Claudia không nếm thử món bánh ngọt do người đó đích thân làm, bà ấy có thể sẽ ngất ngay tại chỗ mất.

(Không trách được, hãy coi đây là nghĩa vụ quân sự của mình vậy.)

Claudia tự thuyết phục mình với điều đó và rụt rè lấy một miếng. Cô cho vào miệng, vị ngọt dịu nhẹ từ từ lan ra.

(Chà, nó rất ngon, nhưng……)

Tuy nhiên, Claudia chỉ nuốt nó thật nhanh mà không có tâm trí để thưởng thức hương vị. Để thoát khỏi cái tình huống như bị thẩm vấn này, cô ấy ngồi thẳng lưng và bắt đầu nói.

「Thưa ngài Thống chế, về lệnh triệu tập gặp mặt ngày hôm nay……」

「Hmm?—— À, đúng rồi. Ta dường như quên mất việc chính, tuổi tác quả nhiên đang ảnh hưởng đến cái thân già này rồi. 」

Cornelius vừa nói vừa rút ra một mảnh giấy được gấp gọn gàng đưa cho Olivia. Olivia lướt qua nó và nhanh chóng mất hứng thú, chuyển nó cho Claudia.

Sau khi gật đầu với hai người họ, Claudia kiểm tra nội dung của tờ giấy. Nó thông báo một Quân đoàn Tám hoàn toàn mới sẽ được thành lập vàOlivia được bổ nhiệm làm chỉ huy đầu tiên của nó, đồng thời cô ấy cũng được thăng đến cấp Thiếu tướng.

(Chuyện này……vượt ngoài mong đợi của mình, không ngờ họ lại đi xa đến mức này……)

Nếu Claudia nhớ không nhầm, trước giờ chưa từng có một Thiếu tướng nào dưới 20 tuổi. Trường hợp được bổ nhiệm để thành chỉ huy của một đội quân thì lại càng không.

Ngay cả thành viên Hoàng gia, Trung tướng Sara của Quân đoàn Sáu, cũng được phong hàm Thiếu tướng lúc 20 tuổi. Điều đó có nghĩa đây lại là một thành tựu nữa trong lịch sử anh hùng của Olivia.

Trước khi Claudia hào hứng kịp phát biểu, Cornelius đã nói:

「Chi tiết sẽ được thông báo sau, và đó là nội dung chính của cuộc họp hôm nay. Có ai phản đối gì không? 」

Khi được hỏi, có một tia sáng trong đôi mắt đen của Olivia khi cô ấy nghĩ về điều gì đó.

「Thiếu tướng có cấp bậc cao hơn Thượng tá, phải không?」

「Hửm? Ta không hiểu câu hỏi của cô lắm, nhưng đúng.」

Olivia cười khúc khích và bảo Cornelius cô ấy hiểu. Claudia hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác rằng Olivia không quan tâm đến việc được thăng chức. Đó cũng chính là lý do Claudia thầm thở dài khi nhận ra lý do Olivia chấp nhận điều này dễ dàng như vậy.

「À hèm. Vậy, kể từ bây giờ, Olivia Valedstorm được thăng cấp Thiếu tướng và được bổ nhiệm làm chỉ huy đầu tiên của Quân đoàn Tám.」

「Vâng thưa ngài! Thiếu tướng Olivia xin nhận chức vụ chỉ huy Quân đoàn Tám!」

Olivia nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ và cúi chào một cách trang trọng. Lỗi duy nhất mắc phải có lẽ chỉ là những mảnh vụn bánh rơi ra từ đồng phục của cô. Cornelius gật đầu hài lòng và hướng ánh mắt về phía Claudia.

「Còn cô, Trung tá Claudia, hãy tiếp tục hỗ trợ Thiếu tướng Olivia với tư cách là phụ tá của cô ấy.」

「Vâng thưa ngài!… Ơ, xin thứ lỗi, Ngài Thống chế.」

「Sao?」

「Tôi… Trung tá sao?」

Cứ ngỡ như mình nghe nhầm, Claudia không kiềm chế được bản thân hỏi ngược lại Cornelius. Bỏ trường hợp ngoại lệ là Olivia sang một bên, cô ấy hiểu rằng việc thăng bậc nhanh để nâng cao tinh thần trong những tình huống khó khăn. Mặc dù vậy, một lần thăng đến những ba bậc vẫn rất là hiếm. Theo những gì Claudia nhớ, chưa có ai trong khoá học viện của cô đạt được—— Nói chính xác hơn, Liz vẫn chưa đạt được điều đó.

Cornelius nhìn Claudia đang làm khuôn mặt rắc rối với một nụ cười gượng gạo.

「Không hài lòng với cấp bậc Trung tá sao?」

「K-Không thưa ngài! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức với tư cách là phụ tá của Thiếu tướng Olivia!」

Không đời nào cô không vui, bố mẹ cô sẽ vui mừng khôn xiết nếu biết được điều đó. Claudia thẳng lưng và chào với sự tôn trọng tối đa.

「Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mong đợi những thành tựu của cô bên cạnh Thiếu tướng Olivia.」

「Vâng thưa ngài!」

Sau khi trò chuyện vu vơ thêm một lúc nữa, cả hai rời phòng. Cornelius ngồi xuống bàn làm việc, mở ngăn kéo ở trên cùng bên phải và lấy ra một lá thư tinh tế với mùi nước hoa thoang thoảng.

(Vậy thì, giờ nên làm gì với cái này đây……)

Bức thư đến từ một quốc gia nhỏ ở phía tây lục địa Dubedirica.

Bức thư của Thánh Quốc Mekia.

Truyện Chữ Hay