Thiếu nữ được nuôi dưỡng bởi Thần chết ôm chặt thanh kiếm đen tuyền

chương 01: hỗn loạn ở pháo đài astra

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Dawn Of Life

Tôi đã trở lại, và kỳ thi cũng đã kết thúc. Vì tôi dịch bằng điện thoại, màn hình bé xíu nên... Mong các bác gạch đá.

Ai đó giúp tôi tên quân hàm của Thánh quốc Mekia với, với trình độ hạn hẹp của tôi thì...

*************

I

Vương quốc Farnesse, Thủ đô Hoàng gia Fizz

Sự sống đang bừng nở trên màn tuyết của Thủ đô Hoàng gia Fizz nhờ buổi lễ hội đầu tiên được tổ chức sau nhiều năm dai dẳng. Và ở trung tâm quảng trường nơi bức tượng đài của vị Hoàng đế thành lập Vương quốc Farnesse - Julius Zu Farnesse đứng uy nghiêm, một vũ công đang nhảy múa theo nhịp điệu của sáo và trống. Làn da thoáng lộ qua bộ trang phục mỏng của cô khiến những quý ông bên dưới khán đài phấn khích.

Đây là điệu nhảy truyền thống đã tồn tại lâu đời của Vương quốc, Vũ điệu của Sư tử.

“Mại dô! Mại dô! Đừng chỉ chăm chú vào điệu nhảy thôi, hãy xem gian hàng của ta nữa! Món Sư tử cuộn nổi tiếng của Thủ đô Hoàng gia đây! Mua năm tặng hai nào!"[note35287]

Một ông bác đầu đội băng đô, tay giơ cao những xiên trứng ốp lết lớn tiếng quảng cáo gian hàng.

"Vòng tay Thất Sư tử đây, hàng giới hạn, lấy ngay kẻo hết!"

Một phụ nữ giơ cao tay phải, giới thiệu các trang sức mình đang mặc. Quảng trường chứa đầy sập bán hàng, và tiếng mời gọi khách của những người chủ.

Quảng trường Thánh Germu trở nên sống động như vậy là nhờ vào chuỗi chiến thắng của Quân đoàn Bảy ở phía bắc và nam. Những thành tích vĩ đại ấy của Quân đoàn Bảy đã được các thi sĩ hết mình ca ngợi trong những bài ca nổi tiếng.

Tuy vậy, mối nguy của Đế quốc vẫn còn vẩn vơ trên đầu họ, và trận chiến còn đang rất bất lợi cho Quân đoàn Hai ở Chiến trường Trung tâm. Mọi người đều tạm bỏ qua sự thật cay đắng và thả mình chìm vào buổi tiệc chiến thắng ngắn ngủi–

"... Ta cần phải nhanh lên, Thiếu úy Katherina."

"Vâng thưa ngài!"

Phụ tá Quân đoàn Một, Chuẩn tướng Neinhart len lỏi qua đám đông, trong khi trợ lí của anh, Thiếu úy Katherina Reiners vội vã theo sau.

Họ đụng phải lễ hội này trên đường về thành phố.

"Họ thực sự tổ chức buổi lễ rồi. Quy mô phải cỡ Hội Vua Sư tử mất."

Hội Vua Sư tử từng được tổ chức hằng năm ở Thủ đô Hoàng gia Fizz trước chiến tranh. Tuy nhiên buổi lễ hội đã bị hủy do tình hình chiến sự chuyển biến xấu.

Katherina có vẻ bị hấp dẫn bởi sự kiện ở quảng trường, và thỉnh thoảng lại hướng mắt về đó. Đám đông dần sôi động hơn, nhiều người bắt đầu tham gia nhảy.

"– Muốn nhảy cùng không?"

Katherina sốc nặng khi nghe vậy, và mặt cô hơi đỏ lên. Cô vuốt mái tóc dài chấm vai của mình lẩm bẩm "Mình nên làm gì bây giờ~" Neinhart thấy vậy thắc mắc, và nói:

"Tôi còn có ý gì khác hả? Cô muốn nhảy cùng với cô gái đằng đó phải không? Cô ấy là một vũ công nổi tiếng ở thủ đô, nên tôi hiểu mà. Đừng lo, chúng ta vẫn còn thời gian."

Katherina phồng má trước cả khi Neinhart kịp dứt câu.

"A~ Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Lỗi của tôi vì mong chờ điều gì đó. Tôi đúng là ngu ngốc mà. Tôi không muốn nhảy, hãy mau đến thành thôi."

"Cô chắc không vậy? Nếu còn lo về vấn đề công–"

"Tôi không cần!"

Katherina hét lớn rồi chạy đi, bỏ lại Neinhart phía sau. Những cô gái nghe được bắt đầu xì xào.

Và vì lí do nào đó, họ nhìn Katherina với ánh mắt đầy thương cảm.

"Cô ấy muốn đi mua sắm hay sao?"

Neinhart lầm bầm rồi đuổi theo, nhưng Katherina đã chạy được một đoạn xa.

*************

Thành Leticia, Văn phòng của Neinhart.

(Haiz. Ngài ấy ngố quá…)

Ngay khi về tới văn phòng, Katherina giận dữ mở toang cửa sổ. Rồi khi nhìn tấm gương trên bàn, cô cười mỉm.

(Hừm~ Mình trông cũng ổn mà. Hay do kiểu tóc của mình?)

Katherina buộc tóc lên và tưởng tượng. Ngay lúc ấy, một cảm giác lạnh lẽo chạy qua gáy cô.

Katherina rùng mình, đóng cánh cửa sổ vừa mới mở lại.

"Phù… Thế là đủ khí trời rồi."

Katherina bịa ra lí do cho thấy mình không phớt lờ việc làm và đến gần lò sưởi. Cô vội lấy một bộ đánh lửa từ trong hộp và thắp lò lên.

Sau khi đã làm ấm mình một lúc, cô nghe thấy tiếng mở cửa đằng sau mình.

"... Ngài chậm quá."

"Không, chỉ là cô nhanh quá thôi."

Neinhart trả lời mà không nghĩ ngợi gì, và nhanh chóng cởi áo khoác ra vắt lên đi văng. Rồi anh ngồi cạnh bàn và bắt đầu xem mớ tài liệu của mình.

Anh đã quên luôn việc ở chỗ quảng trường.

(Ngài ấy chắc còn chẳng biết tại sao mình bực.)

Katherina thầm thở dài, đưa cái áo khoác của Neinhart tới đúng chỗ, và ngồi vào bàn của mình. Cô bắt đầu sắp xếp tài liệu như Neinhart.

Sự yên lặng bao trùm lấy văn phòng–

"Hửm?"

Giọng ngạc nhiên của Katherina làm Neinhart chú ý.

"Sao vậy?"

Katherina không trả lời, mà đưa cho anh bản văn kiện. Neinhart tò mò xem qua.

"Một yêu cầu gặp mặt? – Vậy là Trung úy Claudia và Thiếu tá Olivia đang ở trong Thủ đô…"

"Chắc vậy. Tại sao họ muốn gặp ngài nhỉ?"

Katherina không thấy lạ với cái tên Claudia Jung.

Một người là cử nhân khoá 275 của Học viện Quân sự Hoàng gia, em họ của Neinhart, và thuộc dòng dõi nhà Jung vốn đã sinh ra rất nhiều hiệp sĩ. Claudia không chỉ là một hiệp sĩ mà còn được đồn là một mỹ nữ nữa.

Người kia là chiến binh tinh nhuệ mà Quân Đế quốc kinh sợ như Thần chết, Olivia Valedstorm. Katherina ngạc nhiên là hai người nổi tiếng vì nhiều lí do như vậy lại muốn được có cuộc gặp mặt với Neinhart.

"Ai biết được. Vậy thì–"

"Lịch của ngài hôm nay đã đầy ắp tới mức tôi không nhét được cái quần què gì vào hết."

"... Quần?"

"Tôi nói nhầm. Tôi không thể nhét được con kiến nào vào."

Katherina tươi cười nói xen vào.

"... Cô không thể sắp lại lịch hay gì à?"

"Không thể."

"Biến điều đó thành có thể là việc của trợ–"

"Không thể."

Katherina từ chối không thương tiếc. Cô đang trả đũa cho những gì đã xảy ra ở quảng trường Thánh Germu. Kể từ sau khi Neinhart được thăng chức lên Chuẩn tướng nhờ vào công trạng ở trận chiến Iris, anh càng bận hơn nữa.

Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi lịch của anh đầy kín cả.

"Họ đã tới tận đây để gặp tôi, vậy nên hẳn phải là điều rất quan trọng. Hi vọng cô có thể giúp tôi sắp xếp, Thiếu úy Katherina."

Katherina biết rõ rằng Neinhart rất cố chấp khi anh giở giọng này ra. Cô học được điều này sau khi làm trợ lí quá lâu rồi.

"Haiz… Tôi hiểu rồi. Tôi có thể hoãn buổi điều tra vùng phía nam Vương quốc từ 2 giờ chiều sang tới ngày mai. Tôi sẽ dàn xếp buổi gặp mặt vào giờ đó, thế có được không?"

"Được rồi. Xin lỗi, đã phiền cô, Thiếu úy Katherina."

"Không sao, tôi sẽ sắp xếp buổi gặp mặt."

Neinhart xác nhận, rồi lại bắt đầu sắp giấy tờ. Katherina lấy quyển sổ tay để sửa lịch trình và lén nhìn anh.

(Thật sự, ngài ấy lúc nào cũng chỉ nhìn mình dịu dàng vào những thời điểm thế này. Gian xảo.)

Dù phàn nàn như vậy, Katherina vẫn cảm thấy ấm lòng khi rời xoay tay nắm cửa.

– Ba giờ sau.

"Thưa ngài, đã gần tới giờ–"

Katherina chưa nói xong thì có tiếng gõ cửa nhẹ. Neinhart cho phép, và Olivia với cái thùng to trên tay xuất hiện. Cô gái Thần chết - khắc tinh của Đế quốc có một khuôn mặt

xinh đẹp tuyệt trần, tới mức Katherina chết lặng. Neinhart cũng đã có biểu cảm y hệt khi anh lần đầu gặp Olivia, và cảm thấy đồng cảm với vị trợ lí của mình.

Claudia ở đằng sau Olivia vẫn có khuôn mặt nghiêm túc như thường. Olivia vui vẻ chào anh, rồi đặt cái thùng lên trên bàn.

"... Đây là…?"

Neinhart đổi ánh nhìn giữa cái thùng với Olivia trong khi hỏi.

"Báo cáo– đây là món quà cho Chuẩn tướng Neinhart!"

Olivia sau đó cười tươi tắn. Neinhart cau mày. Với tình trạng bất ổn của Vương quốc hiện giờ, có kha khá người đã hối lộ anh dưới vỏ bọc là quà. Từ thương gia tới quý tộc, họ tới với đủ các loại.

Sau khi anh thăng chức lên Chuẩn tướng, tần suất còn tăng cao hơn nữa, làm Neinhart khó chịu vô cùng.

Nhưng Neinhart biết chắc Olivia không có tham vọng như vậy. Theo những gì anh nhớ, Olivia chỉ quan tâm tới đồ ăn.

Theo đó, Neinhart rất muốn biết món quà trong đây là gì.

"Ta có thể mở chứ?"

"Tất nhiên!"

Olivia có vẻ háo hức muốn anh mở quà, nên Reinhart bỏ lớp bọc đi. Và…

"Cá…?"

Anh thấy rất nhiều con cá xám lóng lánh bên trong. Nhìn kĩ hơn thì, chúng là một loại cá sông gọi là Sarau. Nhìn cặp mắt trong vắt của chúng, có vẻ chúng mới được bắt gần đây.

Món quà bất ngờ khiến Reinhart ngạc nhiên.

"Tôi đã chăm chỉ bắt hết chúng."

Olivia ưỡn ngực tự hào. Một bầu không khí gượng gạo bao lấy văn phòng. Katherina yên lặng ho nhẹ, và Neinhart thoát khỏi sự sững sờ, nói:

"Thiếu tá Olivia, cô là bậc thầy câu cá hả?"[note35288]

Neinhart lập tức thấy hối hận. Anh không muốn biết câu trả lời tí nào. Neinhart húp một ngụm trà để bình tĩnh lại.

"Tôi câu cá cũng thường thôi. Kĩ năng của tôi là tự học được."

"R-Ra vậy."

"Chuẩn tướng Neinhart, ngài thích ăn cá, đúng không?"

"Ừm… Ta cũng không ghét."

Nếu phải chọn ăn cá hay thịt, anh sẽ thích cá hơn. Mùa đông đúng là mùa của cá Sarau mà Olivia mang đến. Thịt của chúng có vị ngon nhất vào thời gian này, và chỉ cần nướng thôi cũng đủ thành món ngon tuyệt vời.

Tuy nhiên–

(Mình không nhớ bảo cho Olivia chuyện thích cá…)

Anh không hề nói gì khi họ gặp nhau lần đầu ở văn phòng chỉ huy của Pháo đài Gallia, và anh cũng không đụng tới chủ đề như thế khi anh tới thăm cô để cảm ơn vì đã báo thù cho Thiếu tướng Florenz.

Họ cũng gặp nhau vài lần ở thành Kasper, nhưng anh không nhớ điều gì liên quan tới chuyện như vậy.

(Liệu có phải là… Claudia?)

Dù bây giờ đã xa cách hơn, nhưng vì tuổi tác gần nhau, hai người cũng khá thân hồi còn trẻ. Hình ảnh Claudia cầm thanh kiếm gỗ chạy theo anh vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Nên Claudia biết món ăn anh thích cũng không lạ gì.

Vào lúc này, Neinhart nhìn sang bên trái, và thấy Claudia đang xấu hổ với hai vai run nhẹ.

"Trung úy Claudia."

"–Vâng?"

Claudia ngẩng đầu lên trả lời với khuôn mặt nghiêm túc như thường lệ.

"Em nói cho Thiếu tá Olivia biết chuyện này hả?"

"... Anh đang hiểu nhầm rồi. Em không biết anh thích món gì, anh Neinhart ạ. Đấy chính là món quà chân thành từ Thiếu tá Olivia, mong anh sẽ thích."

Claudia lại hai vai run rẩy cúi đầu. Không muốn kéo chuyện này thêm nữa, anh quyết định gác tạm vấn đề quà bánh sang một bên.

"Ngoài ra thì, sao lại đột nhiên đến thăm thế?"

"Thiếu tá Olivia mới là người tìm anh, em chỉ đi cùng cô ấy thôi. Cô ấy cần anh giúp vài chuyện, anh Neinhart ạ."

"Anh giúp?"

Anh nhìn Olivia, và cô chợt rướn người tới trước với cặp mắt mở to. Chuyển động đột ngột này làm Katherina suýt ngã ngửa.

"Tôi muốn được tới thư viện! Có được không?"

"–Hả? Thư viện?"

Câu nói của Olivia làm Neinhart bối rối, và Ketherina ghé tai thì thầm: "Có lẽ ngài ấy muốn ngài cấp quyền?" Neinhart biết chuyện đó, cái anh không rõ là tại sao Olivia lại muốn đến thư viện.

Sau khi anh hỏi chi tiết hơn, Claudia bắt đầu giải thích hộ Olivia do cô không chịu vào chuyện chính–

"– Ra thế... Ta hiểu rồi. Ta sẽ không hỏi lí do tại sao cô lại quan tâm tới họ của mình như vậy. Ta sẽ liên lạc với Thư viện Hoàng gia ngay đây."

Neinhart đưa ánh nhìn tới Katherina, Katherina hiểu ý và rời khỏi phòng.

"Ý ngài là tôi có thể đến thư viện rồi sao?– À, không, tôi có quyền sử dụng vật tư trong thư viện rồi sao?"

Hiếm khi thấy Olivia lo lắng như vậy.

"Ừ tất nhiên rồi."

"Thật hả?"

"Thật. Như ta đã nói vừa nãy, Thiếu tá Olivia đã giúp ta báo thù cho bạn ta là Thiếu tướng Florenz. Ta đã luôn mong muốn được trả ơn cô, và đây chính là cơ hội tuyệt vời. Thêm cả chiến tích của cô nữa, thì đây chỉ là chuyện vặt thôi."

Thường thì muốn vào trong thư viện cần rất nhiều việc giấy tờ, nhưng nhờ chiến thắng của Quân đoàn Bảy nên mới có thể bỏ qua những công đoạn ấy. Hơn nữa, Olivia còn là chìa khoá dẫn tới chiến thắng.

Neinhart sẽ không chần chừ dùng quyền của mình vào chuyện này.

"Cảm ơn! –À, không, xin cảm ơn rất nhiều!! Cảm ơn cả Claudia nữa!"

Olivia cười rạng rỡ ôm lấy tay Claudia. Claudia cười gượng và lẩm bẩm: "Xem ra mình không phải khoá đầu anh Neinhart rồi."

II

Thánh quốc Mekia, Thánh đô Elsphere, Lâu đài La Shaim

Thánh đô Elsphere được bọc bởi những bức tường đôi.

Có một toà tháp chính và tám toà tháp canh bao xung quanh, từ đó có thể nhìn ra những mái nhà màu lục bích với những bức tường trắng tinh khôi cùng các cung đường sạch sẽ. Đây chính là Lâu đài La Shaim.

Không chỉ sở hữu cảnh quan đẹp, La Shaim còn là một pháo đài bất khả xâm phạm được dựng lên bằng Augit,[note35289] loại đá cứng và bền nhất thế giới, mà không màng đến giá cả. Đây là nhờ vào nguồn khoáng vật hiếm dồi dào của vùng Mekia.

Ở trong một góc của toà thành bất khả xâm phạm ấy là một sân vườn chứa đầy những hoa với bức tượng của Thánh nữ Citresia đứng giữa. Bức tượng ấy được tạo nên bởi loại quặng hiếm gọi là 'Thạch anh Xanh'.

(Đang thắc mắc sao mình không tìm thấy ngài ấy, hoá ra là ở đây…)

Ngay lúc bước vào khu vườn, Lara Mira Crystal tìm thấy đối tượng đang ở cạnh chiếc bàn tròn tinh xảo. Ngồi giữa đàn bướm phấp phới đôi cánh trên những chùm hoa, người ấy đang duyên dáng thưởng thức từng ngụm trà.

Lara thở dài bước đến cái bàn.

“Ngài Thánh Thiên thần.”

“Hửm? Vậy là em tìm thấy ta rồi.”

Người cai trị Thánh quốc Mekia, Sofitia hel Mekia nhún vai như một đứa trẻ bị bắt quả tang trong khi đang nghịch ngợm.

“Sao ngài nói như thể thấy chán nản vì bị tôi tìm ra vậy? Và ngài cũng không có bất kì hộ vệ nào đi theo nữa. Nếu như có chuyện xảy ra thì sao? Xin hãy cẩn trọng với chức trách của mình hơn đi ạ?”

Lara nói vậy, lườm về phía đoàn hầu ở gần. Họ không thể giấu đi sự rúng động trong lòng, và cúi thấp đầu. Vài người còn đang run rẩy sợ hãi.

Bởi vì, Lara có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào.

“Đừng có khắt khe với họ quá, là ta đòi như vậy.”

“Nhưng–"

"Đủ rồi. Thời tiết hôm nay rất là đẹp, sao chúng ta không thưởng thức chút trà nhỉ?"

Sofitia đề nghị với tách trà trong tay và cười nhẹ. Một cơn gió thoáng thổi qua mái tóc bóng mượt màu tím nhạt của cô.

"Cảm ơn lời mời của ngài, tôi xin vui lòng nhận lấy vậy."

Ngồi cùng với Thánh Thiên thần được coi là điều lỗ mãng, nhưng Sofitia lại rất ghét những quy tắc như vậy. Lara không từ chối, và ngồi vào chiếc ghế mà một người hầu đã chuẩn bị cho. Một người khác rụt rè rót trà cho cô. Mùi hương tươi mát phảng phất theo hơi nước vào khứu giác của Lara.

Trong khi đó, Sofitia ra lệnh cho một tùy tùng chuẩn bị một phần thức ăn nhẹ.

"–Sao em lại đến đây? Có vẻ em đang trong tâm trạng không tốt."

Sofitia đối mặt với Lara và hỏi bằng giọng điệu vui vẻ.

"Xin hãy tha lỗi cho những cử chỉ thô lỗ của tôi, nhưng liệu tôi có thể hỏi tại sao ngài lại cử Amelia làm nhiệm vụ này? Ngài Berlietta có thể đang vắng mặt, nhưng ngài ấy vẫn sẽ chiến đấu với Hồng Kị sĩ. Theo ý kiến của tôi, cô ấy không phải là người phù hợp."

Amelia mới được thăng lên Chiliarch gần đây. Cô ấy có năng lực, nhưng thiếu đi kinh nghiệm thực tiễn. Nếu có chuyện bất ngờ xảy đến, cô sẽ không thể ứng biến. Vậy nên Lara thấy mình là ứng viên tốt nhất cho nhiệm vụ này.

"– Ta hiểu ý em… Nhưng liệu em có đang đánh giá thấp năng lực các hậu bối của mình?"

"Đánh giá thấp? Thế sao ạ?"

"Phải. Em đang đánh giá họ dựa vào chính năng lực bản thân mình phải chứ?"

Sofitia nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nghiêm nghị nhìn Lara. Lara hơi chùn bước, nhưng vẫn ngẫm từng lời của Sofitia. Lara không đủ tự tin phản bác lại những câu từ chắc nịch ấy ngay. Sofitia nói đúng, Lara luôn so sánh cấp dưới với chính mình, để rồi thấy thất vọng về sự kém cỏi của họ.

"Đúng như ngài nói, thưa Thánh Thiên thần."

Lara thừa nhận, và Sofitia mỉm cười đáp lại.

"Amelia không được mạnh mẽ như em. Em ấy còn trẻ, và vẫn còn non nớt trên nhiều khía cạnh. Tuy vậy, ta không lo lắng gì cả. Nếu không thì ta đã không nâng em ấy lên Chiliarch."

Theo thứ tự tăng dần, chức vụ quân đội của Thánh quốc Mekia lần lượt là《Sentinel》, 《Decanus》, 《Senior Decanus》, 《Centurion》, 《Senior Centurion》, 《Chiliarch》, 《Senior Chiliarch》và《Holy Legate》. Thông thường, khi một thường dân tốt nghiệp từ Học viện Quân sự duy nhất của Thánh quốc Mekia, Thánh Endumion, họ sẽ được nhận quân hàm Decanus, còn quý tộc sẽ được Centurion.

Tuy nhiên chuyện lại khác đi khi họ lên được Chiliarch. Ngoài năng lực siêu phàm, một yêu cầu bắt buộc khác nữa là khả năng sử dụng phép thuật. Nghĩa là,《Chiliarchs》, 《Senior Chiliarchs》và《Holy Legate》đều là phù thủy.

Nhưng những cá nhân có năng khiếu phép thuật bẩm sinh rất hiếm. Và đa phần đều chết trẻ do sức mạnh phép thuật vượt quá kiểm soát. Giáo hoàng của Nhà thờ Thánh Illuminas, Krishna Halbert, còn than phiền về vấn đề sụt giảm ứng viên trong thập kỉ qua.

Do tất cả những lí do trên, Phù thủy chính là quân át chủ bài của Thánh quốc Mekia.

"... Tôi hiểu rồi. Tôi, với chức phận là một Holy Legate, sẽ không phản đối bất kì quyết định nào của ngài Thánh Thiên thần."

Lara rời ghế và quỳ trước Sofitia.

"Ta hiểu mối lo của em, nhưng nhiệm vụ lần này là để làm suy yếu Hồng Kị sĩ, chứ không phải chiếm đóng. Thế nên, Amelia rất hợp với việc này. Hơn nữa–"

Sofitia ngừng nói, và sự yên lặng bao trùm lấy cả sân.

Lara chầm chậm ngẩng đầu, và thấy Sofitia đang nở một nụ cười lạnh lẽo. Họng khan đi, cô nuốt nước bọt trước khi hỏi với sự căng thẳng:

"Hơn nữa?"

"Fufu. Hơn nữa, nụ cười của em ấy đúng là đẹp nhất trên chiến trường."

Quân Đế quốc, Cổng chính Pháo đài Astra.

Nửa đêm vừa mới bắt đầu, hai người lính đang đứng gác phần cổng chính của Pháo đài Astra.

Một người lính gác, Derek thu người lại với đôi chân lạnh run tới mức không chịu nổi nữa, phàn nàn:

"Này, sắp chuyển ca chưa vậy? Nếu bọn nó mà không tới thì tao chết cóng mất."

Anh lính tầm tuổi trung niên ở cạnh, Kyle, kẹp cây giáo giữa nách, liếc mắt nhìn Derek rồi trả lời:

"Nhìn thời tiết thế này, chúng nó chắc đang trốn ở chỗ sưởi rồi."

"Chậc! Chắc vậy rồi."

Derek tặc lưỡi, nhìn vào phía trong cổng. Rồi lại cay cú tặc lưỡi lần nữa. Họ được giao việc gác đêm nhờ vào kĩ năng thượng thừa trong đoàn Hồng Kị sĩ, thế mà–

"Hửm? –Ê, có động tĩnh, và đang hướng tới phía này."

Derek giọng căng thẳng nhanh chóng nhìn quanh. Ngoài kĩ thuật, năng lực nghe cực tốt của anh cũng là một lí do khiến anh được chọn làm gác đêm.

Kyle giương giáo lên và thận trọng nhìn phía trước. Lát sau, một ai đó với chiếc áo choàng trắng xuất hiện trước mặt cùng những bước chân thầm lặng.

"–Phụ nữ? Ồ~ Đó là phụ nữ."

–Derek nghe nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Đừng có mất cảnh giác chỉ vì đó là phụ nữ."

Pháo đài Astra được dựng lên để chống lại các cuộc tấn công của Vương quốc Farnesse, và xung quanh rất trống vắng. Nghĩa là, ai đó không phải đồng đội xuất hiện ở đây rất là không bình thường.

Kyle nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện và dò xung quanh, nhưng không cảm thấy bất kì ai cả.

"Cô kia! Đang làm gì ở đây vậy?"

Người phụ nữ không đáp lại Derek, và chỉ chầm chậm tiến tới gần như bóng ma.

"Này, đứng lại!"

Kyle hét lên. Họ đã được lệnh không cho bất kì ai tiến tới gần cổng từ Đại tá Gaier, ngay cả trẻ con cũng không được phép.

"Cảnh cáo cuối cùng. Nếu cô còn bước thêm nữa–"

Derek nhanh chóng rút kiếm tiến tới trước. Từ khuôn mặt anh, đó rõ là một câu răn đe. Nhưng, người đó không chịu dừng lại.

"... Có gan đấy."

Tia sát ý hiện lên trong mắt Derek, và anh giương cây kiếm chuẩn bị tấn công. Thế mà, chỉ cách tầm lưỡi kiếm vài bước, người phụ nữ chợt ngã xuống.

"... Cô ta ngã rồi?"

"Có vẻ…"

Cả hai nhìn nhau rồi cùng bước tới trước. Trong khi Kyle kiểm tra cô ta, Derek khom mình hỏi:

"Cô ta chết rồi à?"

"Không, vẫn còn thở. Chỉ bất tỉnh thôi."

"Chậc! Vậy là nãy giờ không nghe thấy bọn mình nói gì."

Derek bực mình tra kiếm vào bao rồi dùng chân hất bay một cục đá. Âm thanh lăn lộn vọng qua màn đêm.

"Kệ chuyện đấy đi, nhìn áo choàng của cô ta này."

Mới liếc qua, đây chỉ là chiếc áo bình thường, nhưng khi nhìn kĩ hơn, chiếc áo choàng ấy không chỉ có chất lượng tuyệt vời, nó còn có những đường thêu đặc trưng từ cổ tới vai.

"Biểu tượng cánh bạc… Cô ta là tín đồ của Nhà thờ Thánh Illuminas?"

Derek căng thẳng, và Kyle cũng vậy.

"Rất có thể. Và cô ta cũng thuộc hàng cao quý nữa."

"Tao cũng nghĩ vậy. Vậy ta nên làm gì giờ?"

"Mày hỏi thì tao cũng chịu thôi…"

Nếu cô ta chỉ là tín đồ thông thường, bỏ mặc cô ta ngoài kia sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chuyện là, cô ta thuộc tầng lớp cao. Tầm ảnh hưởng của Nhà thờ Thánh Illiminas lại rất rộng rãi. Cô ta sẽ chết cóng nếu bị bỏ mặc, Nhà thờ mà phát hiện ra sẽ rất phiền toái.

Trong khi Kyle còn đang phân vân nên báo cáo cho cấp trên hay không, người phụ nữ rên rỉ rồi lật mình nằm úp xuống. Cặp đùi trắng của cô bị lộ ra khiến Derek nuốt nước bọt trước cảnh khiêu gợi ấy.

"Này… Đừng nghĩ bậy. Cô ta ngoài tầm với của mày rồi."

Nhìn kĩ hơn thì, người phụ nữ trông vô cùng xinh đẹp, Derek còn được biết tới là một tên dâm dục nữa, nên Kyle phải cảnh báo trước.

"M-Mày không cần phải nói."

Dù nói vậy, ánh nhìn của Kyle tới phần bị lộ cũng vô cùng biến thái. Cô gái có vẻ sắp tỉnh dậy, và cô lắc lắc đầu, cố gượng đứng dậy. Chiếc áo choàng rơi xuống và mái tóc xanh nhạt theo đó xoã ra.

"Này! Cô có sao không?"

Thấy cô gái sắp sửa ngã, Kyle nhanh chóng đỡ lấy cô. Sau khi chớp chớp mắt vài lần, cô thở dài an tâm. Hiểu chuyện đang xảy ra, cô rụt rè nói:

"X-Xin lỗi đã phiền hai anh."

"Không, không sao… Nhưng cô đang làm gì ở đây thế?"

Kyle hỏi. Có vẻ như cô bị cướp tấn công trên chuyến đi hành hương. Từng người một trong đoàn bị giết, và cô chạy trốn được tới đây sau khi cố gắng trong tuyệt vọng.

Cô gái bắt đầu run rẩy lần nữa khi đang kể lại câu chuyện, có lẽ là do nỗi sợ hãi đang lan tràn trong tim.

"Thật tồi tệ."

"Phải… Ngoài ra thì, còn ai chạy trốn được tới đây nữa không ạ?"

Kyle lắc đầu đáp lại trước ánh nhìn thật lòng của cô gái. Anh không thể nói thẳng sự thật ra, nhưng đi hành hương giữa buổi đêm đúng là chuyện điên rồ. Họ sẽ làm bữa mồi ngon cho đám cướp.

Anh bị sốc bởi chuyện đó nên không thể đồng cảm với cô được.

"Không còn ai."

Kyle lạnh lẽo trả lời. Không muốn chấp nhận sự thật, cô hỏi lại lần nữa:

"Tôi là người duy nhất sao?"

"Phải. Tiếc thay, cô là người duy nhất tới được đây."

"Ra vậy…"

Nghe xong, cô gái trông thẫn thờ ra và ấn mặt vào ngực Kyle. Khi Kyle thoáng bắt được mùi hương của cô, anh phải nén lại bản năng của mình.

(Đúng là tra tấn mà…)

Kyle cố làm mình bình tĩnh lại, trong khi Derek phàn nàn: "Biết thế tao đã cho em ấy mượn bờ vai."

"Không phải lo, tụi cướp sẽ không đuổi đến đây. Nếu chúng dám đụng vào Hồng Kị sĩ chúng ta, chúng sẽ phải trả giá đắt."

Kyle cười nham hiểm.

"Vậy ra các anh là Hồng Kị sĩ… Tôi chỉ chạy trong sợ hãi, xem ra đây là may mắn rồi."

Cô gái nhìn Kyle bằng ánh mắt cháy bỏng, và hai tai của Kyle hoá đỏ.

"P-Phải đó. Tôi không thể để cô vào, nhưng anh có ít nước để bình tĩnh lại đây."

Kyle đưa cho cô túi nước trên hông. Cô gái cảm ơn anh rồi uống.

"–Sao rồi? Cô thấy tốt hơn chưa?"

"Vâng, cảm ơn anh nhiều."

Cô cười đáp lại.

"Tốt… Phải rồi, chúng ta vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Tôi là Kyle. Còn thằng trông rợn rợn này là Derek."

"Phần tên thì ổn đấy, nhưng rợn rợn là sao hả!?"

Derek càu nhàu bất đồng. Cô gái sau đó rời khỏi ngực Kyle, chậm đứng dậy rồi lịch sự cúi đầu:

"Được cứu bởi hai quý ngài đây, tôi xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi tên là Amelia. Nên nói thế nào nhỉ… Xin hãy cho phép tôi được trả ơn."

"Không không, bọn tôi không–"

"Xin hãy nhìn vào đây."

Amelia ngắt lời Kyle, và giơ tay ra, như thể đang cầm một quả bóng nước trong lòng bàn tay.

Sự chú ý của họ hướng vào tay, và một ngọn lửa xanh chợt bùng lên trên tay Amelia.

"C–Chuyện gì thế!?"

"C-Cô là phù thủy sao!?"

Cả hai đều bị sốc, và Amelia dùng giọng dịu dàng an ủi:

"Không sao, xin hãy bình tĩnh lại."

"Làm sao bình tĩnh lại được!"

"Cứ nhìn ngọn lửa đi… Phải… quan sát… thật kĩ."

Giọng thôi miên của Amelia nhanh chóng chiếm lấy cơ thể họ. Tâm trí Kyle lu mờ đi, còn Derek nhỏ rãi với khuôn mặt trống rỗng.

"Ngọn lửa này rất đẹp đúng không?"

"Ồ… Phải…"

"Ngọn lửa… tuyệt đẹp…"

Tiếng rú của quái thú vọng lên giữa đêm tối.

Và nụ cười của Amelia như vầng trăng khuyết treo trên đỉnh của bầu trời đêm–

III

Pháo đài Astra, văn phòng của Đại tá Gaier.

"Thưa Đại tá, ngài nên nghỉ một chút. Tôi không có ý gì, nhưng ngài đang làm việc quá sức rồi."

Gaier để chiếc ly trống không lên đĩa, và thấy phụ tá Vim lo lắng nhìn mình. Gaier liếc qua đồng hồ, và nhận ra đã đêm muộn rồi. Gaier đặt bút xuống, thở một hơi dài.

"Không được. Dù chỉ tạm thời, nhưng ta vẫn là Chỉ huy Tạm thời. Ta không muốn bị ngài ấy hét vào mặt vì bỏ bê mọi chuyện đâu."

Gaier nói kèm giọng cười tự ti. Vim lắc đầu không đồng ý:

"Tôi xin lỗi vì nói thế này, nhưng ngài Rosenmarie sẽ không bao giờ nói thế. Đại tá, nếu ngài gục vì mệt mỏi, tôi sẽ không biết nói gì với ngài Rosenmarie đâu. Xin hãy biết chú ý đến bản thân hơn ạ."

Vim cúi đầu sâu. Hai người có quan điểm trái chiều nhau. Gaier thấy biết ơn người cấp dưới của mình, và chậm đứng dậy.

"... Ta hiểu rồi. Ta sẽ đi nghỉ một lúc."

"Xin đừng chỉ để một lúc, xin hãy nghỉ đầy đủ ạ."

Vim đẩy cánh cửa, và đứng chào, rõ ràng là muốn đuổi Gaier ra ngoài. Gaier thầm cười gượng rồi đi về phòng mình.

"– Ồn ào thế."

Tiếng chân rầm rập ở ngoài hành lang làm Gaier phải tỉnh dậy dù mới ngủ được một lát. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy trời đã gần sáng. Quân lính sẽ không tự dưng ồn ào vào giờ này.

"Chuyện gì vậy?"

Gaier nhảy khỏi giường và nhanh chóng bận quân phục. Ngay sau đó, một lính canh hốt hoảng chạy xộc vào.

"Sao vậy hả?"

"C-Có đột kích!"

Gaier nhăn mày.

Anh đoán Quân đoàn Bảy sẽ theo đà chiến thắng mà tấn công Hồng Kị sĩ, nên đã ra lệnh canh gác cổng. Ấy thế mà họ vẫn bất cẩn và để bị tấn công bất ngờ, điều này làm anh vô cùng tức giận.

"Địch là Quân đoàn Bảy hả?"

Gaier nén cơn giận, bình tĩnh hỏi. Nhưng người lính kích động trả lời một câu ngoài dự đoán:

"Không phải Quân đoàn Bảy! Kẻ địch đến từ quốc gia khác!"

"Quốc gia khác…!?"

Mặt Gaier nhăn lại khi nghe tin này.

Trận chiến tranh thống nhất lục địa đã kéo dài bốn năm liền. Và bây giờ, không có quốc gia nào dám chống đối Đế quốc, việc Đế quốc cai trị toàn lục địa chỉ còn là vấn đề thời gian. Vậy mà, người lính lại bảo Pháo đài Astra bị tấn công bởi quân của một thế lực chưa biết. Ngay khoảnh khắc đó, cái tên Liên bang Sutherland kiểm soát vùng phía nam vụt qua tâm trí Gaier, nhưng do có quan hệ liên minh bí mật, khả năng là rất nhỏ.

(Dù sao thì, chuyện này xảy ra hẳn là liên quan đến việc Hồng Kị sĩ bị đánh bại…)

Khi ý nghĩ đó hiện lên, Gaier cảm thấy vai mình nặng trĩu xuống.

"Tình hình thế nào rồi?"

"V-Vâng… Thì…"

Cặp mắt anh lính đang rúng động, nghĩa là quân họ đang gặp vấn đề lớn.

"Trận chiến đang diễn biến xấu hả?"

Dù rằng đây là một cuộc đột kích, nhưng những kẻ tấn công lại không rõ tới từ nơi nào. Bọn chúng khác với Quân đoàn Bảy với Thần chết. Gaier không nghĩ Hồng Kị sĩ đoàn lại gặp khó khăn đến mức này, nên thái độ của lính gác làm anh khó chịu.

"Vâng thưa ngài. Kẻ địch đã vào được cổng, và đang giao chiến rất kịch liệt…"

"Cái gì…!? Không thể nào! Sao chúng có thể vào trong được!?"

Cổng Pháo đài Astra được làm từ Augit, loại đá cứng nhất thế giới. Ngay cả xe công thành cũng mất rất nhiều thời gian.

"Thông tin chúng tôi nhận được rất hỗn loạn, và chúng tôi chưa thể xác nhận, nhưng…"

Lời báo cáo lắp bắp của người lính làm Gaier không tin vào thính giác của mình nữa. Chính lính gác cổng đã giết toàn bộ người trong phòng gác, phá hủy thanh chắn cổng rồi mở cửa cho quân địch. Nếu là vậy, thì chúng vào được thành chỉ là chuyện thường.

"Ý cậu là đoàn Hồng Kị sĩ kiêu hãnh thông đồng với kẻ địch sao?"

Người lính gật đầu với mồ hôi lạnh trên chán.

"Dựa theo tình hình, chắc chắn có kẻ phản bội."

–Phản bội trong quân đội.

Câu trả lời không thể tin được khiến Gaier bị sốc, và anh vẫn còn chưa nói xong:

"Và những kẻ phản bội… sở hữu sức mạnh phi phàm và tốc độ vượt trội."

"Phi phàm?"

"Đ-Đúng, thưa ngài. Những cá nhân tinh nhuệ đều bị tàn sát chỉ trong khoảnh khắc khi cố chặn chúng… Phải rồi, chúng như mấy con thú điên vậy."

Báo cáo càng ngày càng trở nên vô lý, Gaier càng khó hiểu hơn.

"Đại tá Gaier, xin hãy ra lệnh."

Người lính trông như đang nhờ vào hi vọng cuối cùng. Gaier vỗ vai làm anh lính bình tĩnh, rồi nói:

"Ta sẽ tự kiểm tra tình hình trước."

Gaier đeo cây kiếm cạnh giường lên và nhanh chóng rời phòng.

Sau khi cổng được mở, Thánh Dực đoàn lập tức tràn vào. Quân của Hồng Kị sĩ vẫn còn đang trong hỗn loạn do đám phản bội và cuộc đột kích.

Amelia, người gây ra cuộc hỗn độn này, giết mười người lính địch rồi liếm lưỡi dao vấy máu.

"Hmmp. Tụi Hồng Kị sĩ chẳng khác gì mấy con khỉ cả. Bọn ngươi nên biết vị trí mà cút về rừng đi."

Trong khi Amelia đang quan sát trận chiến kịch liệt giữa hai bên, một Sentinel vội vã hạy đến chỗ cô. Huy hiệu trên cổ áo của anh có dấu của Decanus.

"Thưa Chiliarch Amelia, cuộc đột kích đã thành công, quân ta đang có lợi thế áp đảo."

"– Không cần nói cho ta chuyện đã biết rồi. Ngươi muốn báo cáo điều gì?"

"Thưa ngài Chiliarch, chúng tôi đã tìm thấy mục tiêu thứ hai, kho chứa lương thực."

Amelia phẩy mái tóc dài và nói:

"Vậy thì đốt đi. Nếu thất bại– ngươi biết chuyện gì xảy ra rồi đúng không?"

"Vâng thưa ngài!"

Người lính Decanus làm tư thế chào nghiêm bằng hai ngón tay rồi nhanh chóng rời đi. Amelia nhìn theo, rồi chậm giơ tay trái lên. Vòng Ma thuật xanh đậm phía sau bàn tay trái cô đang sáng lung linh.

"Mấy con rối dễ thương của ta chắc sắp tới hạn rồi."

Amelia liếc nhìn mấy người lính đang gầm rú, và bước vào sâu trong thành một mình.

Sau khi rời phòng, Gaier chạy dọc theo cầu thang xoắn lên tháp canh để có thể bao quát chiến trận. Cuối cùng anh cũng thấy được trận chiến trước mặt giữa lúc bình minh.

"Ra đó là kẻ địch…"

"Vâng thưa ngài."

"Ta chưa thấy bộ giáp nào như vậy trước kia. Rốt cuộc chúng thuộc quốc gia nào…"

Kẻ địch không rõ từ tổ chức nào mặc giáp xanh lá nhạt và đeo thắt lưng tím. Chúng chắc chắn phải quân Đế quốc.

"Kẻ đang phát cuồng đằng trung tâm là kẻ phản bội mà tôi vừa nhắc đến."

Gaier lấy ống nhòm mà người lính đưa cho rồi nhìn vào vị trí anh chỉ. Anh có thể thấy một tên đang vung vẩy cây giáo xung quanh và gào thét cái gì đó.

"Vậy ra đó là…"

"Vâng. Nếu hắn chưa chết, thì hẳn vẫn còn một tên nữa ở gần."

Gaier nhìn sang cạnh, và thấy tên khác đang leo lên người đối thủ, hắn đang cắn xé cổ địch bằng răng của mình. Rõ ràng hắn đã mất trí.

"Ra thế, thực sự giống mấy con quái thú– Hửm?"

Gaier cảm thấy bất an, nhìn xuống dưới bên phải. Anh thấy một phụ nữ trông rất thoải mái giữa đám hỗn loạn của trận chiến. Cô có mái tóc màu biển nhạt dài, và đang đi tới đây.

Cô mặc một bộ giáp trắng với chiếc áo choàng tím. Có vẻ đó là chỉ huy, nhưng điều lạ là tay trái của cô ta. Vì một lí do nào đó, tay trái cô đang phát ra anh sáng màu xanh.

Gaier đặt ống nhòm xuống rồi dụi mắt. Rồi ông lại nhìn qua ống nhòm lần nữa, vẫn vậy.

(Ánh sáng xanh đó là gì…? Không lẽ là!?)

Gaier chợt nhớ lại điều Rosenmarie bảo mình gần đây.

『Theo Felixus, Phù thuỷ có vòng ma thuật ở sau bàn tay trái. Khi họ dùng Ma thuật, tay họ sẽ phát sáng.』

『Nghĩa là nếu ai đó có tay phát sáng, thì họ là một Phù thủy?』

『Đúng vậy – nhưng ta cũng chẳng thấy gì thú vị, và cũng không ngẫm nghĩ làm gì nhiều.』

Và bây giờ, anh thấy được những điều giống hệt với mô tả của Rosenmarie. Để giấu đi nỗi sợ, Gaier nuốt nước bọt và ra lệnh:

"Thông báo cho tất cả đơn vị. Chúng ta bị tấn công bất ngờ, nhưng quân số kẻ địch không nhiều. Chúng ta có lợi thế địa hình, và vì là đoàn Hồng Kị sĩ thiện chiến, ta phải tiêu diệt kẻ địch!"

"Vâng thưa ngài!"

"Hãy chắc rằng cậu đem được lệnh đi."

"Hở!? Khoan đã! Đại tá Gaier, ngài đang đi đâu vậy!"

Bỏ lơ tiếng gào từ phía sau, Gaier chạy xuống–

Sau khi dễ dàng thâm nhập vào pháo đài, Amelia đá đổ từng cái cửa một. Những Hồng Kị sĩ đột kích cô từ sau cánh cửa đều bị giết.

"Tháp này có vẻ cũng là nhà lính. Vậy là phải đi vào sâu nữa à?"

Amelia vẩy thanh kiếm nhuốm máu, và tiếp tục bước dọc theo hành lang chứa đầy xác người. Sau khi đi ra khỏi, Amelia dừng lại khi thấy lối vào một cái tháp nữa.

"Bọn này cứ chạy như chuột nhắt vậy…"

Một đội lính đứng chắn Amelia. Dựa theo thế đứng, có vẻ họ mạnh hơn hẳn những kẻ đã bị Amelia tiêu diệt.

"Được mẻ to rồi. Tóc trắng mắt đen, là Đại tá Gaier Neurat, phải không?"

Amelia chỉ vào người đàn ông đang nhìn về phía này và hỏi.

"–!! Sao ngươi biết!?"

Gaier trợn mắt ngạc nhiên. Những người lính mang sát ý của đoàn Hồng Kị sĩ tuốt kiếm, và Amelia tiếp tục bình tĩnh nói:

"Không chỉ tên. Xem nào… Như là, ngài có một cô vợ xinh đẹp với hai đứa con gái xinh đôi ở Thủ đô Đế quốc Orsted. Ta cũng biết cái đó nữa."

"S-Sao ngươi biết được…!?"

Gaier mặt cắt không một giọt máu. Amelia muốn biết ông sẽ phản ứng như thế nào nếu cô đưa thông tin của vợ ông ra.

"Bởi vì Cú Đêm biết tất cả."

"Cú…? Rốt cuộc ngươi tới từ đâu?"

"Chúng ta tới từ Thánh quốc Mekia. Rất vui được gặp."

Amelia nói thật.

"Thánh quốc Mekia?... Đất nước ở phía tây, là trụ sở chính của Nhà thờ Thánh Illuminas?"

"Phải đó. Đất nước được bảo hộ bởi Đại Nữ thần Citresia."

"– Ta không hiểu, sao ngươi lại trả lời thành thật như vậy?"

Gaier nghi ngờ nhìn Amelia. Amelia lại nghiêng đầu, không hiểu sao ông lại thắc mắc vì ông là người hỏi cô trước.

"Ta không hiểu ý ngài. Trả lời thành thật thì sao?"

"Ngươi nghĩ Đế quốc sẽ để Thánh quốc yên sau khi biết chuyện sao? Đế quốc sẽ đè bẹp các người trong nháy mắt."

"Ồ, ra là vậy. Không sao hết, Thánh quốc Mekia không yếu tới mức để bị doạ bởi Đế quốc. Và nếu ngài biết chúng tôi tới từ đâu thì sao? Ngài nghĩ mình sẽ còn sống để kể lại hả?"

"... Kẻ địch là một Phù thủy, hãy cẩn trọng."

Ngay khi Gaier nói vậy, các Hồng Kị sĩ lao đến Amelia. Có tổng cộng sáu người bao gồm Gaier. Amelia liếm môi, và giương tay trái tới hướng của đoàn Gaier. Cô tập trung ma lực trong cơ thể, và vòng Ma thuật sáng lên màu xanh–

"Đ-Đại tá Gaier!? C-Cơ thể tôi!?"

"Chuyện gì thế này! Tôi không thể di chuyển!"

"Con khốn! Ngươi đã làm gì!?"

Amelia nhìn thương hại những người lính bất động vẫn đang cố rủa cô.

"Hỏi gì mà chán thế. Ta muốn hỏi các ngươi, bọn người không nghe thấy cảnh báo của Đại tá Gaier hả? Ngài ấy đã bảo kẻ địch là Phù thủy kìa."

"–"

"Không phải Phù thủy sẽ dùng Ma thuật à?"

Amelia bước tới những người lính bị khoá bởi "Trói buộc", và đâm vào tim từng người một. Khuôn mặt kinh sợ hiện lên trên mặt họ trước khi chết sau khi hét lên một tiếng tuyệt vọng.

"– Được rồi, còn mỗi mình ngài thôi, Đại tá Gaier à… Thật ngạc nhiên làm sao, ngài không hoàn toàn bất động?"

"Hừ! K-Không phải muốn làm gì thì làm đâu!!"

"Có vẻ ngài có năng khiếu Ma thuật đấy."

Gaier vẫn cố chống cự và vung kiếm. Amelia thấy đồng cảm, ghé vào tai Gaier cảm ơn:

"Ta sẽ tránh yếu điểm. Ngài có lẽ còn sống tiếp được năm phút nữa. Hãy coi đó là lời cảm ơn vì ngài đã tự xuất hiện, để ta đỡ phải tìm."

Thế rồi, Amelia nhẹ nhàng dùng tay trái ôm lấy eo Gaier, rồi đâm vào ngực ông. Cô tận hưởng cảm giác đâm vào da thịt trong lúc ngắm cây kiếm xuyên qua lưng Gaier.

Đồng tử Gaier giãn ra với cơn rùng mình.

"... …"

"Không như người khác, ông không hét lên. Quả đúng là phụ tá của Quý cô Berlietta."

"Thưa ngài… Tôi xin lỗi…"

"Vậy thì, mong Nữ thần Citresia ở bên ông, Đại tá Gaier."

IV

Phía đông Đế quốc, cao nguyên Liana

Felixus được lệnh chỉ huy đoàn Hồng Kị sĩ đang trên đường đến Pháo đài Astra cùng 50 hộ vệ.

"Hừm, thi thoảng cắm trại bên ngoài cũng tuyệt đấy."

Felixus duỗi lưng dưới ánh nắng buổi sáng, và nghe thấy ai đó cười phía sau. Anh quay lại và nhận ra đấy là phụ tá của mình, Thiếu úy Theresa.

"Ta nói gì lạ lắm à?"

"Không, tôi chỉ nghĩ ngài trông năng động hơn hẳn so với lúc ở trong văn phòng."

Theresa nói trong khi đứa cho anh một ly trà Housen. Felixus cảm ơn rồi nhấp một ngụm.

Sau khi làm ấm mình, Felixus thở một hơi sảng khoái.

"Ngài thấy vị thế nào?"

Theresa nhìn Felixus rồi hỏi.

"Ngon hơn trà Housen ta thường uống nhiều."

Felixus trả lời, nhìn vào ly trà Housen đang nổi lên từng làn khói mờ.

"Tuyệt vời. Tôi có thêm một ít mật ong vào để tạo vị ngọt."

Theresa cười tươi và nhẹ hất mái tóc. Felixus cảm thấy khác lạ và nhanh chóng nhận ra điều kì lạ.

"Cơ mà, sao nay cô lại thả tóc xuống vậy?"

Felixus lúc nào cũng chỉ thấy Theresa buộc tóc lên. Giờ nghĩ lại, đây cũng là lần đầu anh thấy cô thả tóc xuống. Felixus ngạc nhiên nhận ra một chút thay đổi ở kiểu tóc cũng ảnh hưởng rất lớn tới ấn tượng của anh với cô.

"Fufu, hiếm khi thấy ngài nói vậy. Không biết hôm nay có mưa không? Hay là tuyết nhỉ?"

Theresa giả bộ nhìn lên trời.

"Những gì ta vừa nói thực sự lạ đến vậy cơ à?"

"Ai biết?"

Theresa cười quyến rũ. Felixus muốn hỏi thêm, nhưng cô lại rời đi bằng lí do làm bữa ssáng

– Tám giờ sáng, mặt trời đã gần lên.

Đoàn của Felixus cưỡi ngựa nhanh, và sắp tới được Pháo đài Astra. Câu nói bông đùa của Theresa không đúng, do bầu trời hôm nay trong vắt không mưa không tuyết. Ngay cả cơn gió lạnh thổi vào mặt cũng dần nhẹ đi.

"Thưa ngài, chúng ta đã gần tới nơi."

Theresa đang di chuyển cạnh Felixus báo cáo. Và đúng lúc Felixus định đáp lời, anh ngửi thấy mùi cháy.

"Mùi này là…"

"Sao vậy ạ?"

"Tạm dừng."

Theresa nghe vậy gật đầu, và giơ ngang tay ra lệnh:

"Tất cả, tạm dừng!"

Chiếu theo lệnh, tât cả thuần thục dừng ngựa. Felixus ra lệnh cho đoàn cảnh giác xung quanh, rồi dùng ống viễn vọng nhìn tới trước.

"Có vấn đề gì ạ?"

Chỉ huy đoàn hộ tống, Đại úy Matthew tiến tới gần với tay để trên chuôi kiếm.

"... Pháo đài Astra đang có vấn đề."

Lượng thông tin anh thu được từ ống nhòm rất ít, song chắc chắn có khói ở hướng của Pháo đài Astra. Theresa ở cạnh Felixus vội lấy ống nhòm ở eo.

"...! Có khói từ pháo đài– Liệu có phải là Quân đoàn Bảy!?"

Câu từ của Theresa làm binh đoàn rúng động. Cái tên Thần chết Olivia được nhắc tới nhiều lần.

Thần chết Olivia cũng rất nổi tiếng trong hàng ngũ Thanh Kị sĩ đoàn.

"Không, vẫn còn quá sớm. Rất ít khả năng điều đó xảy ra."

Felixus bác bỏ giả thuyết của Theresa.

"– Ra vậy, chúng vẫn cần thời gian để chỉnh lại vùng vừa chiếm được. Ngài nói đúng. Quân đoàn Bảy sẽ không làm gì trong thời gian này."

Matthew khoanh tay, và nhìn xuống đất, chìm sâu trong suy nghĩ.

"Vậy điều gì đã tạo ra đám khói đó?"

Felixus không thể thực sự trả lời câu hỏi của Theresa.

"Ta không rõ, mong rằng đấy chỉ là cảnh báo giả… Nhưng ta có cảm giác không lành."

"Dù thế nào thì, linh cảm của ngài thường rất đúng."

Matthew gãi đầu nói.

"Không chần chừ nữa, hãy nhanh tới đó."

Felixus hạ lệnh di chuyển, rồi thúc ngựa tới trước. Chiến mã 'Phượng hoàng lửa' của anh phi tới trước.

–Trưa.

"Thưa ngài…"

Theresa nhăn mày kiểm tra xung quanh.

"Ta biết."

Sau khi đi qua vài đoạn đường ngoằn nghèo, đoàn đã tới được con dốc trước Pháo đài Astra. Họ ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu.

Mùi này rất quen thuộc với Felixus– mùi của chiến trường.

Theresa lập tức ra hiệu cho những người đằng sau, và họ tạo đội hình tam giác xung quanh Felixus. Đoàn Kị sĩ trở thành một mũi thương với khả năng xuyên thủng kinh hồn.

Cổng bị phá hủy của pháo đài lờ mờ hiện ra trước mặt, và Felixus thấy rất nhiều quân lính mang giáp xanh lá. Kẻ địch cũng phát hiện ra Felixus, và nhanh chóng hành động.

"Thưa ngài! Chúng không giống như là Vương quốc Farnesse!"

"Chẳng sao, chúng ta sẽ tấn công trực diện. Thiếu úy Theresa, bám sát ta."

"Vâng thưa ngài!"

Felixus ra lệnh cho quân bắn tên ngăn kẻ địch tập hợp lại. Những mũi tên có độ chính xác tuyệt vời xuyên thủng quân địch. Felixus còn khủng khiếp hơn, bắn ba tên một lúc. Sau khi vượt qua được cổng, anh thấy một Hồng Kị sĩ đang bị đè xuống và sắp bị đâm.

Chỉ trong nháy mắt, Felixus rút cây đoản đao từ yên ngựa và ném tới địch.

"Hở…?"

Kẻ địch đung đưa nhẹ rồi chầm chậm ngã xuống trong ngạc nhiên.

"Khốn nạn!"

"Ta sẽ giết ngươi!"

Felixus nhảy khỏi Phượng hoàng lửa, và hai tên lập tức vồ tới anh.

– Một nhắm vào đầu.

– Kẻ kia nhắm vào bụng từ bên.

Felixus nhanh chóng né đòn, và dùng ánh nhìn để dẫn đòn tấn công của chúng, làm chúng tấn công lẫn nhau.

Và vậy là–

"A–?"

"Á–?"

Hai tên bối rối nhìn nhau với ngực đã bị xuyên thủng. Những quân lính xung quanh không thể tin vào điều trước mắt.

"Chuyện gì thế!? Sao quân ta lại tấn công lẫn nhau!?"

"Giáp xanh… Liệu có phải là Thanh Kị sĩ!?"

"Đoàn binh tinh nhuệ nhất Đế quốc, Thanh Kị sĩ sao!?"

Kẻ địch hét lên trong lúc Felixus hướng tay tới chỗ Hồng Kị sĩ đang ngơ ngác nằm trên đất, hỏi:

"Cậu có ổn không?"

Người lính gật đầu bắt lấy bàn tay của Felixus.

"N-Ngài Felixus… Là ngài Felixus!!"

Người lính xúc động thốt lên tên của Felixus. Nghe thấy vậy, tất cả sự chú ý đều dồn về phía Felixus.

"Là ngài Felixus!"

"Ôi! Viện quân của Felixus đang ở đây rồi!"

"""Ồ–!!"""

Những Hồng Kị sĩ hô lên. Felixus hỏi một người lính đang nhìn anh ngưỡng mộ tình hình trận chiến.

"–Ra thế, có kẻ phản bội. Bảo sao cổng lại bị phá dễ như vậy… Ta hiểu tình hình rồi. Vậy Đại tá Gaier đâu rồi?

"Đại tá Gaier…"

"Đại tá Gaier ở đây."

Giọng phụ nữ lạnh nhạt ngắt lời anh lính. Felixus nhìn theo, và một người phụ nữ trong bộ giáp trắng xuất hiện từ bóng tối.

"Đại tá Gaier… …"

Felixus nắm chặt chuôi kiếm. Trong tay trái của người phụ nữ– là cái đầu của Gaier.

"–"

Theresa quay mặt đi.

"Đây có phải thứ người ta vẫn gọi là 'cuộc hội ngộ cảm động' không?"

Cô ta ném đầu Gaier đi. Cái đầu lăn tới chân Felixus cùng với một đám bụi.

Felixus trừng mắt nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện, và đặt tay lên vai phải của Theresa.

"Xin lỗi, ta xin rút lại lời nói. Hãy tránh xa ta một lúc."

"Vâng thưa ngài…"

Theresa trả lời, nhưng không di chuyển. Thấy vậy, Felixus mỉm cười nói:

"Không phải lo– Đại úy Matthew, xin hãy bảo vệ cô ấy."

"Vâng! Xin hãy để cho tôi!"

Matthew vỗ ngực nhận lệnh. Để Theresa nhìn lo lắng phía sau, Felixus bước tới. Cô ta cũng tới với khuôn mặt vô cảm. Và khi hai người đã gần sát tầm kiếm, cả hai đứng lại.

Sau khi tới gần hơn, cặp mắt băng giá của người phụ nữ làm Felixus có ấn tượng sâu sắc.

"Cô là chỉ huy, đúng chứ?"

"Phải. Ta có thể hỏi anh một câu?"

Người phụ nữ giơ một ngón tay lên.

"Nếu như ta có thể trả lời."

"Ta nghe thấy người ta gọi anh là Felixus, có phải anh là một trong Tam tướng Đế quốc, Đại tướng Felixus von Sieger?"

"... Đó đúng là ta."

"Cảm ơn đã trả lời."

"Ta có thể biết tên cô được chứ?"

"–Amelia Stolast."

Amelia rút kiếm, và một nụ cười hiểm ác đã thay cho khuôn mặt vô cảm vừa nãy.

V

"Đây có phải là 'không làm mà vẫn có ăn'?"

Với tiếng nổ, Amelia vụt tới trước bằng chân phải. Ngay lúc ấy, một lưỡi kiếm sáng loé vụt tới bên phải cổ Felixus.

(Nhanh. Và vừa có ánh sáng lạ nữa. Cô ta hẳn đã thi triển Ma thuật lên kiếm để mình khó xác định khoảng cách.)

Felixus lướt về sau, tránh được đòn tấn công chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Điều này làm Amelia ngạc nhiên, cô kinh ngạc nói:

"Anh né được cả bí kĩ 'lưỡi băng' ở khoảng cách như vậy, thật ngạc nhiên. Hơn nữa, đây cũng gần như là toàn bộ sức mạnh của ta rồi. Quả đúng là Tam tướng của Đế quốc."

Dù nói mình đã dùng toàn bộ sức mạnh , nhưng Amelia trong rất bình tĩnh. Hoặc là, cô đang tận hưởng tình thế này. Felixus biết phản ứng này nghĩa là địch vẫn còn một quân bài tẩy nữa, nên chúng mới tự tin đến thế này.

"Vậy thì, mình nên làm gì giờ?"

Amelia vung kiếm, như để kiểm tra chuyển động của cơ thể, trước khi cầm ngang thanh kiếm lên. Cô lập tức cúi thấp người xuống hết mức rồi tung ra một cơn bão những cú đâm.

(Cô ta vẫn còn nhanh hơn nữa…)

Felixus không lui, mà thay vào đó lại xông tới. Amelia ngạc nhiên. Felixus nghiêng mình né mũi kiếm nhắm vào tim, rồi vung tay trái vào đúng lúc hai người vụt qua nhau. Cú đấm vung trực diện vào sườn Amelia.

"Hự!!"

Mặt Amelia vặn đi do cơn đau và loạng choạng lùi lại.

"Fufu, ngay cả liên hoàn 'lưỡi băng' cũng vô dụng… Và anh còn đấm vào đúng chỗ đó của một người nữ nữa chứ. Anh nhìn có vẻ giống một quý ông lịch thiệp, nhưng lại không nhẹ nhàng trong lúc chiến đấu tí nào. Quả như dự đoán, một trận chiến phải như thế này."

Felixus nhíu mày lúc anh thấy nụ cười của Amelia.

"Cô thích chiến đấu vậy sao?"

"Không phải ai cũng làm thoả mãn ta được, anh biết đấy? Đó phải là một người đủ mạnh– dù đang chơi hay đang chiến đấu."

Amelia chầm chậm mở rộng tay trái, môi cô nở một nụ cười ghê rợn. Thấy vậy, Felixus rút từ eo một cây dao găm và ném đi. Con dao xé toạc không khí xuyên vào bàn tay trái của Amelia làm cô hét lên.

"Ugh… Ta bất cẩn rồi. Anh biết ta là Phù thủy à?"

Dáng điệu vui vẻ của Amelia đã mất tăm trong khi chán cô chảy mồ hôi lạnh lúc rút con dao khỏi tay.

"Phải. Cũng có một Phù thủy đặc biệt ở Đế quốc nữa."

Tất cả Phù thủy đều có vòng Ma thuật ở đằng sau bàn tay trái. Theo như vị Phù thủy kì lạ ở Đế quốc đó, nơi tất cả ma lực trong cơ thể tụ tập tới được gọi là 'Nôi ma lực', và nơi đó chính là sau tay trái. Vì thế khi một cá nhân sử dụng ma thuật, nó sẽ xuất hiện ở tay trái.

Ngoài ra, thời gian chuẩn bị Ma thuật cũng tương xứng với uy lực. Có những hiểu biét này, không khó để ngăn một Phù thủy sử dụng phép.

"Vậy ra Đế quốc cũng có Phù thủy… Lần đầu ta nghe thấy đấy."

"Vị Phù thủy đó đã chán ghét thế giới và lui về ở ẩn. Nên cô không biết cũng bình thường."

Bởi vì yêu cầu của người đó, chỉ có vài cá nhân biết người đó sống ở đâu. Và dù ai đó có biết, một người bình thường cũng không thể tới được. Felixus cảm thấy chỉ có mình là người duy nhất tới được đó.

"Ta không quan tâm tới Phù thủy của Đế quốc. Không lạ gì khi ngươi đoán được đòn tấn công của ta nhanh như vậy. Nếu không ngươi đã bị đánh bại lâu rồi."

"Thế sao? Ma thuật thực sự không toàn năng như cô vẫn nói đâu."

"Ma thuật không toàn năng? –Ngươi đúng là có gan dám nói thế trước một Phù thủy sở hữu sức mạnh của Thần đấy."

Amelia cười nhăn nhó trong lúc băng lại tay trái. Cái băng nhanh chóng nhuộm đỏ trong màu máu.

"Cô nói Ma thuật là sức mạnh của Thần…"

"Sao? Ngươi không nghĩ vậy hả?"

Amelia nhẹ cau mày.

"Ma thuật là một sức mạnh vượt sức tưởng tượng của con người. Nhưng nó không nên bị lạm dụng. Bởi vì dùng Ma thuật vẫn có rủi ro."

"... Ngươi có vẻ rất hiểu chuyện này."

Amelia lần đầu tiên thể hiện vẻ cảnh giác. Felixus rút chốt khỏi vỏ, rồi rút thanh kiếm được ban tặng bởi Hoàng đế Ramza, 'Sát thần'.

"Chơi đùa vậy đủ rồi. Giờ đến lượt ta."

Trong lúc Amelia đứng sẵn sàng với tay trái vấy máu, Felixus chỉ với một bước đã đến trước được mặt cô. Amelia hơi sốc nhưng vẫn kịp né sang một bên. Felixus lập tức đuổi theo với một đòn chém chéo lên.

Amelia vội đỡ lấy kiếm, nhưng do thế đứng không vững, cô ngã xuống cùng với một chùm khói.

"Hà, hà!... Chuyện gì vậy? Chuyển động vừa rồi? –Ngươi cũng là Phù thủy ư?"

Amelia loạng choạng đứng dậy, lau qua vết máu trên môi. Amelia đã sai, và Felixus chỉ bình tĩnh đáp lại:

"Ta không thể dùng Ma thuật. Đấy chỉ là thuật chiến đấu vũ trang."

"Ngươi đang bảo tốc độ không tưởng đó là thuật chiến đấu vũ trang hả?"

Ánh nhìn của Amelia chứa đầy nghi ngờ, nhưng Felixus tiếp tục:

"Phải. Nhưng không phải bất kì ai cũng có thể thực hiện được."

"–Quên chuyện đấy đi, là ta đã tính toán sai sức mạnh của ngươi. Ta không thể thắng được nếu cứ tiếp tục thế này. Thật đáng buồn làm sao."

Amelia thở gấp gáp tra kiếm lại vào bao. Thái độ chắc kèo của cô ta làm Felixus thấy khó chịu.

"Vậy thì đầu hàng đi. Có rất nhiều chuyện ta muốn hỏi."

Đầu tiên là chuyện phản bội. Vì Amelia là Phù thủy, Felixus đoán cô ta dùng Ma thuật để gây ra chuyện này.

"Ngươi muốn ta đầu hàng? Đùa đấy à?"

Amelia chớp chớp cặp mi dài nghiêng đầu. Trông cô ta như mấy con nhóc chưa lớn.

"Phải."

"Fufu, thật thú vị làm sao. Những Tam tướng khác cũng hài hước như ngươi à?"

"... Cô không định đầu hàng?"

"Ngươi còn cần phải hỏi sao? Nhìn tình hình chiến trận đi."

Amelia dang hai tay ra, ra hiệu cho Felixus nhìn xung quanh.

Nhờ Felixus đến mà các Hồng Kị sĩ như được tiếp thêm sức mạnh, nhưng họ vẫn đang thua thế. Rosenmarie đang vắng mặt, nhưng vẫn không thể tin được rằng đoàn Hồng Kị sĩ tinh nhuệ lại đang bị áp đảo bởi một đội quân không ai biết tới.

Con số thiệt hại sẽ còn tăng thêm nữa.

– Nhưng đấy chính là lí do…

"Đó là lí do ta phải bắt được cô."

"Ra thế, một đội quân mất đi lãnh đạo cũng như rắn mất đầu. Đấy đúng là ý hay, nhưng xui thay, ta đã đạt được mục đích rồi. Ta thậm chí còn lấy được thông tin từ ngươi, kẻ ít khi xuất hiện trên chiến tuyến. Xin hãy cho phép ta được rời đi."

"Sao cô lại nghĩ ta sẽ để cô đi?"

Felixus lại vào thế, và Amelia lại giơ tay trái lên lần thứ ba.

"Vô dụng thôi–"

"Ahaha! Ngươi mất cảnh giác rồi."

Amelia cười to, chuyển bàn tay từ Felixus hướng sang Theresa vẫn đang chiến đấu cạnh Matthew.

"Ối không–!?"

Theresa khựng lại như bị trói, rồi chợt đá bay Matthew. Cú đá có sức mạnh mà Theresa không thể nào sở hữu, và Matthew kêu lên đau đớn khi bị đá vào bức tường gần đó.

Rồi, Theresa chầm chậm ấn cây kiếm vào cổ họng. Cô cố gắng chống cự, nhưng rõ ràng không chịu được lâu nữa.

"Thiếu úy Theresa!"

"Có vẻ ngươi không có thời gian bắt ta rồi. Thấy chưa? Không nhanh lên thì cô ta sẽ tự sát đó."

Amelia hưng phấn nói. Nếu Felixus chọn bắt Amelia, Theresa chắc chắn sẽ chết. Và thực sự là, anh không có lựa chọn.

"Khốn nạn!"

"Phải đó, phải đó. Đấy mới là khuôn mặt mà ta muốn thấy– Hi vọng ta sẽ gặp lại nhau trên chiến trường vào một ngày không xa."

Amelia vẫy tay chào Felixus ở phía sau, và lệnh cho quân rút lui.

Felixis dùng thuật Tốc hành chạy tới bên Theresa trong nháy mắt.

"T-Thưa…"

"Ta sẽ cứu cô."

Felixus cố giật con dao khỏi Theresa. Nhưng tay cô lại nắm chặt, như thể cán dao đã dính vào tay. Sợ mình sẽ làm gãy tay cô, Felixus không dám dùng thêm sức.

"Tôi xin lỗi… vì đã ... làm vướng chân… ngài."

Theresa có biểu cảm vô cùng đau buồn. Felixus nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt mái tóc màu hạt dẻ và nói:

"Xin lỗi, nhưng ta sẽ phải đánh ngất cô. Cô mắng ta sau cũng được."

"Fufu… ngay cả những lúc thế này… Tôi… Tôi sẽ ổn thôi…"

Theresa cố hết sức mỉm cười, rồi chầm chậm nhắm mắt. Felixus lập tức đánh vào cổ Theresa, và bế cô đi.

"– Amelia Stolast. Ta sẽ trả mối thù này."

Truyện Chữ Hay