Trans: SCKurumi
"I'm back" mình muốn nói thế lắm, nhưng trường không cho thi online nên delay cuối kì đến chết. Đây là tổng hợp những gì vụn vặt dịch lúc rảnh thôi. Toàn những phần không quan trọng lắm. But anyway, enjoy.
~~~
I
Quân đội Đế quốc, Căn cứ chính của Chiến dịch Xâm lược Vương quốc Farnesse, Pháo đài Kiel.
Sau khi biết tin về thất bại của Hồng kị sĩ đoàn trong Lâu đài Listerine, Felixus được Thống chế Graden triệu tập đến Pháo đài Kiel.
“Xin lỗi vì bắt cậu phải tới tận đây.”
“Không có gì đâu, ngài quá tốt rồi.”
Sau câu chào hỏi, Felixus ngồi trên ghế sofa, và một nữ hầu rót trà cho anh với những động tác uyển chuyển. Đây là đặc sản của Đế quốc, và là loại trà mà Felixus yêu thích. Nó là một mặt hàng xa xỉ bán chạy nhất trên thị trường quốc tế và đóng góp rất nhiều vào hoạt động kinh doanh xuất khẩu của Đế quốc.
Felixus cảm ơn người phục vụ, và cầm cốc lên. Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong giây lát. Sau đó má của người phục vụ đỏ bừng lên, và sau khi cúi đầu, cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng. Phản ứng của cô ấy khiến Felixus bối rối, và Graden hỏi anh với vẻ mặt không nói nên lời:
"Felixus, cậu bao nhiêu tuổi?"
"21 ... Tại sao ngài lại hỏi?"
"Cậu đã 21 tuổi rồi… đã đến lúc cậu phải có một gia đình. Con gái của quý tộc rất quý mến cậu, nhưng cậu đã từ chối lời cầu hôn của họ. Cũng không có thông tin về bất kỳ vụ bê bối tình cảm nào liên quan đến cậu. Cậu đã có ai trong tâm trí chưa?"
Graden tò mò xoa cằm khi nhìn chằm chằm vào mặt Felixus.
"—Ha? Tự dưng ngài đang nói gì vậy?"
Felixus bối rối trước chủ đề đột ngột, và Graden lắc đầu thở dài:
"Đừng bận tâm, hãy bỏ ngoài tai điều đó như lời nói của một kẻ già ngu ngốc này đi. Thay vào đó, hãy nói về Rosenmary. Tôi nghe nói cô ấy bị thương nặng, vậy thế nào rồi?"
"Các bác sĩ nói rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ cần một thời gian khá dài để hồi phục."
Rosenmary bị gãy xương cả hai cánh tay và nội quan của cô cũng bị tổn thương nặng nề. Nếu vết thương của cô ấy nghiêm trọng hơn, cô ấy có thể không qua khỏi.
"Tôi hiểu rồi…"
Graden thở phào nhẹ nhõm, và dựa lưng vào ghế sofa một cách nặng nề. Dù không nói rõ, nhưng có lẽ ông thực sự lo lắng về tình trạng của Rosenmary.
"Nhưng cùng với đó, chiến dịch chiếm lấy phía bắc của Vương quốc sẽ bị trì hoãn khá nhiều."
Quân đội của Rosenmary rút lui trên một phạm vi rộng, hiện đang tập trung gần biên giới phía bắc, xung quanh Pháo đài Astra. Hiện giờ, phụ tá Gaier của Rosenmary là người chỉ huy hành động thay cô.
"Không có ích gì đâu, vì không có đơn vị nào có thể thay thế các Hồng kị sĩ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy… Nhưng báo cáo ấy có chính xác không? Nó giống như một câu chuyện thần thoại nửa chừng."
Graden vừa nói vừa nhìn vào đống tài liệu trên bàn. Trên đó là báo cáo trận chiến Carnac do Gaier đệ trình. Nó nêu chi tiết lý do dẫn đến thất bại của Hồng kị sĩ đoàn, và thông tin liên quan đến Thần chết Olivia.
"Đại tá Gaier là một người xuất chúng. Từ suy nghĩ tôi, báo cáo hoàn toàn đúng sự thật. "
"Anh ta là phụ tá của Rosenmary, vì vậy anh ta chắc chắn là một người có năng lực… nhưng Thần chết Olivia có thực sự mạnh đến vậy không? Từ các báo cáo, cô ấy chỉ là một cô gái ở tuổi vị thành niên."
Theo như báo cáo, họ đã bị Olivia và đơn vị của cô ấy chơi như một trò chơi từ đầu đến cuối. Đặc biệt là phần về Olivia, không có người phàm nào có thể sánh được với cô ấy, và tên của cô ấy đã in sâu vào trái tim của những người lính Đế quốc như một nỗi sợ hãi.
Nhưng nhìn điều này từ một góc độ khác, Olivia có khí chất của những anh hùng và vị vua trong quá khứ— thậm chí có thể mạnh hơn họ. Đó là lẽ tự nhiên khi Graden có suy nghĩ những thông tin này quá hoang đường.
Tuy nhiên, Felixus không nghi ngờ câu chuyện ấy. Lý do là anh đã bắt gặp cô ấy trong buổi lễ ký kết trao đổi tù nhân. Kể từ lúc đó, anh luôn lo sợ rằng mọi chuyện có thể diễn ra theo hướng này.
(Trọng thương Rosenmary, người có lượng Odic cao như vậy, chứng tỏ Olivia có một sức mạnh vô cùng. Chiến lược kìm chân 30.000 binh lính và đánh bại Rosenmary cũng thật tuyệt vời. Đó cũng là khả năng của cô ấy? Hay là người khác… Dù mọi chuyện có như nào, Olivia đã trở thành một mối đe dọa đối với Quân đội Đế quốc.)
Hình ảnh của cô gái đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí Felixus, và anh ta nói với Graden:
"Thống chế Graden, kết quả của trận chiến đã nói lên tình hình mà chúng ta đang phải đối mặt. Hãy lập chiến lược với nền tảng là mối nguy ấy."
Sau khi Felixus nói vậy, Graden gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc:
"Giờ nghĩ lại, cuộc tấn công của Vương quốc Swaran vào Pháo đài Peshita đã thất bại vì sự can thiệp của Thần chết. Cậu nói đúng, Felixus, thật ngu ngốc khi bỏ qua sự thật hiển nhiên trước mắt. Nhân tiện, Tể tướng Dalmes nói gì về điều này?"
"Ông ấy muốn giữ nguyên hiện trạng ở phía bắc vào lúc này. Ông ấy sẽ để lại kế hoạch cho tương lai cho ngài, Thống chế Graden… Đại ý là như vậy."
"Thật thú vị, ngắn gọn là, Tể tướng sẽ quan sát mà không can thiệp? Sẽ thật tuyệt nếu ông ấy tiếp tục như vậy."
Graden nói với một nụ cười mỉa mai. Dalmes là người đàn ông quyền lực thứ hai trong Đế chế, nhưng vẫn chỉ là một quan chức. Trước đây ông ta chưa dẫn một binh sĩ nào chứ chưa nói đến một đội quân. Là thủ lĩnh của Ba vị tướng và là con chó hàng đầu của quân đội, Graden không đánh giá cao Tể tướng khi liên quan tới các vấn đề về chiến tranh— hoặc ít nhất, đó là những gì Felixus nghĩ.
"Tuy nhiên, Thanh kị sĩ đoàn lại nhận được lệnh giữ nguyên vị trí. Dù sao thì, Thanh kị sĩ đoàn cũng không thể di chuyển nếu không có sự cho phép của Hoàng đế."
Felixus kết luận, và Graden nói với một nụ cười gượng gạo:
"Đó là điều hiển nhiên, vì Thanh kị sĩ đoàn đang phải bảo vệ thủ đô."
"Xin thứ lỗi."
"Đó không phải là lỗi của cậu, Felixus… Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc trách nhiệm sẽ đặt lên vai tôi càng lớn."
Graden vuốt cằm, và với lấy tách trà đã nguội. Felixus cũng cầm cốc của mình lên và nhấp một ngụm. Sự im lặng tiếp tục một lúc trước khi Graden lên tiếng:
"Felixus, hãy để ý tới Hồng kị đoàn trước khi Rosenmary hồi phục. Tôi không nghĩ rằng Quân đoàn Bảy sẽ xâm lược Đế quốc, nhưng chúng ta phải sẵn sàng trong mọi tình huống."
"Tôi có thể làm được điều ấy… Nhưng ngài có chắc về điều đó không? Ngay cả khi chúng ta không thể di chuyển Thanh kị sĩ đoàn, chúng ta không nên điều động một đơn vị khác sao?"
"Không, không cần đâu. Đã đến lúc chúng ta phải nghiêm túc nhìn nhận vấn đề. Quân đội Đế quốc vẫn có lợi thế, nhưng chúng ta không thể để kẻ đich tự mãn lúc này. Sự thất bại của Hồng kị sĩ đoàn có lẽ đã lan tới ra tất cả các quốc gia."
"Và các nước chư hầu của chúng ta có thể âm mưu điều gì đó— Đó có phải là điều ngài đang ám chỉ không, Thống chế?"
Felixus đưa ra những suy đoán của mình, và khuôn mặt của Graden nhăn lại một chút khi anh ta nói:
"Cậu nói đúng. Bỏ qua Vương quốc Swaran, quân đội của Công quốc Stonia vẫn còn nguyên vẹn. Thái dương kị sĩ đoàn sẽ phải thể hiện sức mạnh của mình."
Sau đó Graden uống cạn tách trà.
~~
Quân đội Hoàng gia - Lâu đài Windsam
Dù phải hứng chịu tổn thất không nhỏ, nhưng quân đoàn Bảy đã đánh bại Hồng kị sĩ đoàn. Để lại việc dọn dẹp tàn dư cho 8000 người bao gồm cả Trung đoàn kỵ binh độc lập, Paul trở về lâu đài Windsam trong tiếng reo hò chiến thắng vang dội.
—Ba ngày trôi qua.
Một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy quỳ gối trước Paul.
“Vậy, ông có gì để biện hộ cho bản thân?”
Giọng nói lạnh lùng của Paul vang lên trong Sảnh Thính phòng im lặng. Vai người đàn ông giật thót khi nghe thấy điều đó, và ông ta ngẩng đầu lên. Ông là chủ nhân của lãnh thổ Salz, và là lãnh chúa của lâu đài Windsam— Bá tước Konrad Windsam.
“Xin bớt giận, thưa ngài Paul, tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là một địa chủ, và phải phục tùng Đế quốc để bảo vệ các công dân.”
"Vì vậy, ông đang muốn nói, đầu hàng không phải là ý định của ông?”
“Đúng như lời ngài nói. Chúng tôi đã giao nộp thành trì của mình cho Đế quốc để giữ an toàn cho người dân. Nếu được lựa chọn, tôi sẽ không bao giờ nhường lâu đài của tổ tiên mình cho kẻ thù.”
Konrad sử dụng món quà của mình để thể hiện nỗi đau và cuộc đấu tranh để bảo vệ người dân khỏi sự bạo ngược của Đế chế - mà không nhận ra rằng ánh mắt của những người lính đứng gác ở bên tường đầy sự khinh bỉ và ghê tởm.
Sau khi bá tước kể xong câu chuyện của mình, Paul dùng ánh mắt ra hiệu cho Otto. Otto gật đầu, và đưa các tài liệu trên bàn cho Konrad.
"Đây là...?"
Konrad bối rối trước những tờ giấy được đưa cho ông ta.
“Cái này là do đại diện của người dân đưa cho tôi. Hãy đọc kỹ chúng, Bá tước.”
Konrad để lộ ra phản ứng kinh ngạc - ông ta lật tung tài liệu, rồi bắt đầu đọc nhanh chóng. Một lúc sau, sắc mặt ông tái mét.
“Thưa ngài Paul—”
Paul phất tay áo để ngăn Konrad đang muốn bào chữa.
“Ông xong chưa? Hãy xem, những người mà ông tuyên bố sẽ bảo vệ dường như có mối hận thù sâu sắc đối với ông. Nếu đôi mắt của tôi không sai, thì báo cáo nói rằng nhiều sinh mạng vô tội đã mất theo lệnh của ông. Chẳng phải lời khai của ông hơi khác so với lời khai của người dân sao?”
“Không phải! Dân chúng không biết gì về sự thật! Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài hành động theo lệnh của Đế quốc trước sự đe dọa—”
"Vì vậy, ông đang nói rằng ông đã bị ép phải liên tục tàn sát những người dân mà ông nên bảo vệ?"
Paul lạnh lùng hỏi. Vào lúc này, tiếng cọt kẹt của áo giáp phát ra từ người lính gác ở bên bức tường. Konrad sợ hãi rên rỉ, và lắp bắp với giọng run rẩy:
“Đ-Đây, không phải là ý định của tôi… Tôi-Tôi không còn lựa chọn nào khác…”
Trái ngược với cách nói chuyện trôi chảy lúc trước, giọng của Konrad bắt đầu méo mó dần. Đây là một dấu hiệu cho thấy cảm giác tội lỗi. Paul thở dài và từ từ giơ tay lên, những người lính lao vào và khống chế Konrad bằng giáo.
“Ngài Paul!? Điều này là sao!?”
“Diễn như vậy là đủ rồi, tôi không thừa thời gian hay sự thương xót cho ông. Chọn, treo cổ hay chặt đầu?”
"Hãy xem xét lại! Nhận định của ngài không quá vội vàng sao!? Như tôi đã nói, tôi không phục tùng Đế quốc vì bản thân tôi! Công tước Paul, ngài đang nói rằng tôi nên chống lại Đế chế đến cùng và chết mà không để lại gì!?”
Konrad nói trong tuyệt vọng.
“Đúng vậy, ông nên trở thành lá chắn của công dân và chết vì họ, đây là điều cơ bản của một địa chủ. Vẫy đuôi với Đế chế để bảo vệ bản thân, và làm hại những công dân vô tội. Lời nói thật lãng phí đối với những kẻ cặn bã như ông— Đưa ông ta đi.”
“Ngài đang đùa tôi sao!? Một quý tộc như tôi phải chết vì mấy tên dân hèn? Tôi là hậu duệ của anh hùng Tristan Windsam!”
“Đúng vậy, người anh hùng Tristan Windsam chắc hẳn đang đau khổ trong nấm mồ của mình bởi con cháu của ngài ấy đã sa ngã như nào.”
"Vậy thì sao!? Tôi không phải người duy nhất! Các địa chủ khác đều phục tùng sức mạnh của Đế quốc! Tại sao tôi là người duy nhất có tội!?”
Konrad kêu gào trong tuyệt vọng, gặng hỏi tại sao ông là người duy nhất chịu tội. Otto bình tĩnh trả lời thay cho Paul với giọng đều đều:
“Đừng lo lắng, Bá tước. Chúng tôi đã phát lệnh bắt giữ tất cả những tên địa chủ trở mặt, họ sẽ cùng ngài xuống địa ngục sớm thôi.”
Konrad cố gắng chống cự, nhưng vô ích. Sau khi bị quân lính đánh đập dã man, ông ta bị lôi ra ngoài như một tấm giẻ rách. Paul nhìn ông ta đi và lẩm bẩm một mình:
“Đáng trách làm sao, quý tộc được cho là hình mẫu cho người dân… vậy mà có rất nhiều kẻ ngu ngốc nghĩ quý tộc là bạo chúa.”
“Quý tộc không thể tồn tại nếu không có nhân dân. Konrad có lẽ không hiểu một thứ đơn giản như vậy.”
“Không có tội lỗi nào lớn hơn là mang lại sự xấu hổ cho tên của người anh hùng Tristan Windsam.”
Paul nói trong đau khổ, và thở dài.
~~
Hai ngày sau thông báo chính thức về án tử hình của Konrad Windsam—
Quảng trường mở trong lâu đài Windsam chật kín người đến để chứng kiến cuộc hành quyết công khai của Konrad. Paul không quan tâm đến cảnh tượng như vậy và điều này chỉ được thực hiện để đáp lại mong muốn mạnh mẽ của mọi người và để họ trút giận.
Họ chửi rủa Konrad trên đường bị đưa đến nơi hành quyết
Konrad vẫn đang đấu tranh cho mạng sống của mình. Dù đầu chảy máu vì bị dân chúng ném đá vào người, anh cầu xin Paul:
“Công tước Paul! Xin hãy tỏ lòng thương xót! Hãy tha mạng cho tôi—”
Konrad cầu xin cho mạng sống của mình như một kẻ điên, với ánh mắt ngây dại. Otto phớt lờ những điều đó và thông báo cho Paul:
“Thưa ngài, việc chuẩn bị đã hoàn tất.”
“Tốt, tiến hành hành quyết!”
Theo lệnh của Paul, một người lính vạm vỡ là đao phủ bước lên đài hành hình, nơi có tiếng kêu cót két dưới sức nặng của anh ta. Sau đó anh ta đứng ở vị trí được chỉ định và rút kiếm của mình. Lưỡi kiếm sắc bén lấp lánh dưới nắng.
Khoảnh khắc tiếp theo, đám đông kích động trở nên im lặng, và chỉ có giọng nói của Konrad mê sảng vang lên trong quảng trường. Đám đông lo lắng nhìn thanh kiếm được nâng lên từ từ bởi người lính với hơi thở dồn dập. Ngập ngừng một chút, anh ta vung mạnh xuống. Đầu của Konrad rơi vào một cái thùng với tiếng động mạnh. Quảng trường sau đó tràn những tiếng hò reo.
“Otto, lo phần còn lại.”
“Vâng thưa ngài!”
Paul liếc nhìn khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự kinh hoàng của Konrad, và rời khỏi sân hành quyết với những bước đi nhanh chóng. Những tiếng ồn của người dân vẫn liên tục vang vọng trong một thời gian dài.
Ⅱ
Sau khi quét sạch tàn dư của quân địch, Trung đoàn kỵ binh độc lập tiến về lâu đài Windsam. Khuôn mặt của những người lính đầy vẻ phấn khích sau chiến thắng của họ trước Hồng kị sĩ đoán, luôn miệng trò chuyện về cách tiêu chỗ tiền thưởng.
Chỉ có một người mang trên mình khuôn mặt ảm đạm.
“Haizzz…”
(Đã bao nhiêu lần rồi…)
Bên phải Claudia, Olivia với đôi mắt trống rỗng vuốt ve lưng con ngựa đen của mình một cách yếu ớt. Con ngựa có lẽ đang lo lắng cho cô chủ của nó, và đã kêu vài lần để làm cô vui lên.
“Cảm ơn, nhưng ngươi không phải lo lắng đâu. Sao Chổi quả là một đứa trẻ ngoan. Đây, ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Nói xong, Olivia lấy trong túi ra một chiếc bánh quy.
(Ngài ấy đặt tên cho con ngựa của mình từ lúc nào vậy!? Và ngài muốn cho nó ăn một cái bánh quy !?)
Claudia nhìn Olivia đang ngửi chiếc bánh quy với vẻ mặt hạnh phúc, và quyết định làm rõ mọi chuyện vì lợi ích sau này.
“Thiếu tá, xin lỗi vì chuyện này… Nhưng con ngựa này— Sao Chổi có lẽ không ăn bánh quy.”
“Không đúng.”
Olivia phản đối.
“… Nếu ngài thực sự muốn cho nó ăn, thì dùng khoai tây.”
“Nhưng bánh quy ngon hơn nhiều so với khoai tây.”
Olivia phàn nàn về vị của khoai tây, và đặt chiếc bánh quy gần miệng của Sao Chổi. Ashton đang cưỡi ngựa bên cạnh họ nhìn Olivia với vẻ mặt kỳ lạ, có lẽ cũng nghĩ giống Claudia.
- Con ngựa ăn bánh quy không chút do dự.
(Chuyện gì xảy ra với con ngựa đen này vậy!?)
Sao Chổi vui vẻ ăn chiếc bánh quy khiến Claudia tròn mắt ngạc nhiên. Cô không am hiểu nhiều về ngựa, nói chung thì ngựa thường sẽ ngửi qua thức ăn trước khi quyết định ăn. Nhưng Sao Chổi không hề do dự khi nó ăn bánh quy.
Olivia và con ngựa đen nhìn nhau bằng đôi mắt đen của họ… Cảnh tượng khiến người chứng kiến cảm thấy rùng rợn.
“Từ từ ... tôi vừa bị phân tâm.”
Bỏ qua vần đề của Sao Chổi, Claudia đi vào chủ đề chính, hỏi Olivia, người đang loay hoay dây cương của mình:
“Thiếu tá, đã đến lúc ngài nói cho tôi biết lý do tại sao ngài lại cảm thấy chán nản. Ngài có thấy khó khăn nếu nói với tôi không?”
“Không hẳn,”
Olivia lắc đầu.
“Vậy hãy nói cho tôi biết. Cấp dưới có trách nhiệm hỗ trợ ngài, Thiếu tá.”
“Được rồi… Claudia thấy đấy, cuối cùng thì Rosenmary đã trốn thoát, đúng không? Mặc dù tôi đã khoe khoang rằng tôi sẽ xé xác cô ấy thành từng mảnh…”
Olivia chậm rãi nói sau một hồi lâu ngừng lại.
“Đúng rồi.”
Claudia nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Khi Claudia lao đến bên Olivia, cô ấy đang cầm thanh kiếm đen nhuộm máu bằng một tay và buồn bã nhìn lên bầu trời.
Họ đã quét sạch tàn dư của kẻ thù, nhưng không tìm thấy Rosenmary.
“Vì vậy, tôi đã làm hỏng mọi thứ.”
Olivia lắc đầu ngao ngán rồi ôm đầu bối rối. Nói điều này có thể là thô lỗ, nhưng Olivia không có lý.
“Làm hỏng mọi thứ là sao? Chỉ huy Rosenmary có thể đã chạy thoát, nhưng Thiếu tá, ngài đã làm cô ấy bị thương nặng, phải không?”
“Nhưng tôi không giết được cô ấy.”
Olivia trông có vẻ chán nản, đây là lần đầu tiên Claudia thấy cô trông có vẻ bực bội như vậy. Cô bối rối không hiểu tại sao Olivia lại quá chú tâm vào sự thật rằng cô không giết Rosenmary. Ashton có vẻ bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của họ, và thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía họ.
“Dù vậy, chúng ta vẫn giành được thắng lợi, quét sạch tàn dư địch, thu hồi đất đai. Không có lý do gì để ngài phải buồn, Thiếu tá ... ”
“Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ngài Chuẩn tướng Mặt Cá không cho tôi vào thư viện Hoàng gia vì tôi không giết được Rosenmary?”
Claudia chết lặng trong giây lát sau khi nghe Olivia nói, nhưng nhanh chóng hiểu ra lý do khiến cô thất vọng.
Olivia
rằng không giết được Rosenmary đồng nghĩa với việc cô sẽ không được phép vào thư viện Hoàng gia. Hiểu được lý do cho sự u sầu của Olivia, Claudia nén cười và an ủi cô:
“Đừng lo lắng, Thiếu tá. Với vô số kỳ tích của ngài, chắc chắn anh ấy— ”
“Anh ấy?”
“E hèm! Dù sao, tôi chắc chắn rằng Chuẩn tướng Mặt cá sẽ rất vui lòng cho phép ngài sau khi biết được công trạng chiến tranh của Thiếu tá.”
"Có thật không…? Kể cả tôi không giết được Rosenmary?”
Olivia nhìn Claudia với đôi mắt đen đầy mong đợi. Đây là lần đầu tiên cô ấy tỏ ra nhu mì như một cô gái thường dân.
"Thật chứ. Nếu Chuẩn tướng Mặt cá dám từ chối - ”
Nụ cười thoải mái của Neinhart thoáng qua trong tâm trí Claudia.
"Nếu ngài ấy từ chối?”
Olivia lo lắng nuốt nước bọt.
“Vậy thì tôi sẽ khiến anh ấy đồng ý, ngay cả khi tôi phải dùng đến vũ lực.”
Claudia tự tin vỗ ngực, bảo Olivia để lại mọi việc cho cô. Nếu Neinhart dám từ chối, Claudia sẽ khiến anh đồng ý ngay cả khi phải khoá đầu anh. Cô ấy không quan tâm đến việc cỏn con như vậy trong vấn đề này.
“Có thật không!? Thật sự sao!?”
Olivia, đang cưỡi trên Sao Chổi, nghiêng người về phía Claudia, gần cụng trán cô. Cô dường như không thể kìm chế được niềm hạnh phúc của mình.
“Ngài gần quá! Tất nhiên, một hiệp sĩ không bao giờ rút lại lời nói. Nhân tiện, điều này sẽ phụ thuộc vào tình hình, nhưng chúng ta có thể có một kỳ nghỉ phép. Tại sao chúng ta không cùng quay trở lại thủ đô?”
"Đúng! Tôi tin Claudia! Yay! Điều này thật tuyệt, Sao Chổi!”
Olivia ôm cổ Sao Chổi với vẻ mặt hạnh phúc. Sao Chổi vẫy đuôi và vui vẻ đáp lại. Claudia, người đang nhìn cảnh này với một nụ cười, để ý tới Ashton, dường như cậu ta có điều gì đó muốn nói.
“Cậu muốn nói gì à, Ashton?"
“Thì… Tôi có thể đi cùng không? Đừng lo, tôi biết rằng thường dân không thể vào Thư viện Hoàng gia.”
“Đương nhiên là có…”
Claudia nói và ra hiệu cho Olivia bằng ánh mắt.
“Hmm? Tất nhiên là ổn. Khi còn ở thị trấn Canary, Ashton đã hứa sẽ chiêu đãi tôi món bánh ngon ở thủ đô, từ cửa hàng mà chỉ những người sành ăn mới biết.”
Olivia nhấn mạnh về việc cô nhớ rõ, và nở một nụ cười ngây thơ với Ashton.
“—Đ-Đó là sự thật. Haha. Tôi sẽ chiêu đãi ngài những món bánh chỉ những người sành ăn thực sự mới biết.”
Ashton gượng cười, và mắt anh bắt đầu dao động. Dường như anh ta đang che giấu điều gì đó.
Claudia cũng biết về điều đó. Bánh ngọt là một thứ xa xỉ đối với dân thường, nhưng Ashton đã là một viên chức, chắc chắn cậu có đủ khả năng để đãi Olivia một ít bánh ngọt. Vì vậy, thật khó hiểu tại sao khuôn mặt của cậu đột ngột trở biến sắc như vậy.
(Cậu ấy đang cư xử kỳ lạ… đang giấu diếm điều gì đó sao?)
Khi Claudia đang bối rối trước hành vi kỳ lạ của Ashton, một cơn gió mạnh thổi qua mang theo một đám bụi. Claudia nhìn những người lính đang ầm ĩ, và vuốt mái tóc bồng bềnh của mình xuống. Cô chuyển tầm mắt sang dãy núi Esteria, và thấy những đỉnh núi được bao phủ bởi một màu trắng mờ ảo.
“Tiết trời đang thay đổi…”
“Đúng vậy, sẽ còn lạnh hơn nữa đây.”
Cách Ashton dựa vào những gì Claudia nói để đánh lạc hướng họ khiến Claudia phải cố nhịn cười.
“Tôi muốn đến thăm thư viện trước khi thời tiết chuyển lạnh—”
Olivia nói với ánh mắt xa xăm.