Phải. Dù cho có là nơi đâu.
Nàng đã chạm đến đáy hồ. Nhưng kể cả vậy, Aerith vẫn tiếp tục chìm xuống.
Thể xác nàng sau bao năm rời xa trần thế từ giờ sẽ yên nghỉ dưới làn nước sâu thẳm, được ôm ấp bởi cây rừng như tuyết phủ. Nó như muốn nói rằng nàng giờ đây đã rời bỏ hai mươi năm ngắn ngủi của mình để tiến đến cõi vĩnh hằng. Phàm thể đã bị tách rời linh hồn dần dần trở về với Đại Địa trong làn nước trong lành.
Ý thức của Aerith vẫn tiếp tục chìm xuống tầng tiếp theo.
Không có gì xảy ra khi nàng nhẹ nhàng hít thở trong lớp phù sa trôi nổi quanh mình. Aerith lại tiếp tục chìm xuống xuyên qua lớp trầm tích. Thứ duy nhất nàng có thể nhìn thấy chỉ là bóng tối... Nhưng đó là một thế giới tối tăm ấm áp và dịu êm, nơi nàng không hề cảm thấy cô đơn.
Nhưng rồi nàng nhanh chóng nhận ra rằng thứ mình đang cảm nhận không phải là phù sa hay bùn lầy. Các giác quan của nàng đã được đẩy lên mức cao hơn để có thể cảm nhận được bản chất thực sự của những thứ quanh mình.
Thế giới nàng đang cảm nhận giờ đây không chỉ có mỗi bóng tối.
Nàng đang được bao bọc trong thứ ánh sáng màu lục mờ ảo. Cùng lúc đó, nàng cũng nhận ra những gì mà mình đang thấy. Dòng năng lượng ấy phân tách thành hàng nghìn, không, phải là hàng triệu nhánh đang tuôn chảy và lưu động khắp mọi ngóc ngách của Hành tinh. Luồng ánh sáng kéo nàng chìm xuống đây chỉ là một trong những nhánh tách biệt khỏi phần còn lại. Lượng năng lượng Mako mà Hành tinh đang có vượt xa những gì mà người ta có thể dự đoán và không thể biểu đạt chỉ bằng những con số đơn thuần.
Aerith ngắm nhìn Hành tinh như thể một trái tim đang cất lên nhịp đập sự sống. Nàng nhìn ngắm vẻ rực rỡ của dòng Sinh Mệnh đang lan tỏa ra xung quanh. Và nàng nhận ra cội nguồn của sự sống nơi mà vạn vật quy hồi.
Đó là một nơi tràn đầy năng lượng Mako với vô số linh hồn cùng những tri thức và kinh nghiệm của họ đang hòa quyện vào nhau. Ngay cả những ký ức cũng không thể ràng buộc với riêng bản thân họ. Nhưng Aerith vẫn “toàn vẹn”. Nàng vẫn giữ được bản ngã dù đang ở nơi mà ý niệm của người chết đang tuôn trào và cuộn xoáy, là tính cách hệt như lúc sinh thời. Nàng vẫn giữ được ý thức của Aerith Gainsborough mà bản thân đã từng và giờ đang trôi dạt theo dòng Sinh Mệnh.
Nàng đã không hề biết rằng bản thân sẽ trở thành thế này.
Là tộc nhân Cetra cuối cùng, nàng có nhiệm vụ duy trì sự phồn thịnh của Đại Địa trong suốt cả cuộc đời. Aerith đã giao tiếp với Hành tinh, nói chuyện với phần ý thức của dòng Sinh Mệnh. Và nàng đã biết rằng cái chết không phải là dấu chấm hết của sinh mệnh.
Hầu hết loài người nghĩ rằng cái chết nghĩa là họ sẽ trở thành hư vô. Phải chăng ý thức của họ sẽ bị nhấn chìm vào bóng tối, không bao giờ tỉnh dậy nữa, một miền hư vô không thể thấu hiểu? Họ nghĩ rằng cái chết nghĩa là tuyệt diệt. Đó là lý do tại sao con người lại sợ hãi cái chết đến vậy. Họ sợ rằng sự tồn tại của bản thân sẽ biến mất. Kể cả khi đã biết rằng bản thân là giống loài có tuổi thọ ngắn thì nhiều người vẫn muốn trốn tránh sự thật đó. Dù cho đó là những người lớn tuổi đã từng có một cuộc đời viên mãn.
Aerith hiểu rằng cái chết không có nghĩa là tuyệt diệt. Nàng cũng biết về đích đến cuối cùng của một tộc nhân Cetra sau khi hoàn thành sứ mệnh với Hành tinh. Đó là lý do tại sao Aerith dũng cảm đón nhận cái chết kể cả khi biết rằng ngày nào đó nó sẽ xảy đến với nàng. Nàng đã hoàn thành sứ mệnh không mong muốn ấy mà chẳng hề có chút sợ hãi.
Cuối cùng trái tim nàng cũng tìm được bình yên, dù cho nhân loại, giống loài đã mất đi khả năng giao tiếp với Hành tinh rất lâu về trước lại cho rằng cái chết của nàng thật nghiệt ngã. Là bởi nàng chẳng hề hối tiếc điều chi kể cả mong muốn được sống tiếp hay vì đã từng muốn trốn tránh sứ mệnh của bản thân.
Nhưng dù vậy, Aerith vẫn buồn. Trái tim nàng vô cùng đau đớn.
Tất cả những người đã từng đồng hành cùng nàng; những con người đã trở nên thân thiết ngay từ lần gặp đầu tiên; Elmyra, người mẹ đã nuôi nấng và chăm sóc nàng suốt mười lăm năm trời; những người mà nàng thật sự cũng chẳng biết rõ; những người mà nàng có thể sẽ gặp trong tương lai; và cả những người nàng chưa từng gặp... Giờ đây nàng đã không còn có thể ở cạnh “người sống” được nữa.
Aerith cũng biết rằng buồn đau chính là thứ nàng để lại cho những người còn đó. Họ không hề biết rằng nàng vẫn tiếp tục tồn tại như một linh hồn. Và họ cũng không cần phải biết. Kể cả khi nàng ước rằng họ biết được sự thật này thì nỗi đau đó cũng không thể chữa lành. Càng nghĩ về niềm đau của mọi người lại càng khiến nỗi lòng nàng thêm phần nặng nề.
Nàng còn cảm thấy đau đớn hơn khi nghĩ về Cloud.
Aerith cũng có cảm tình với anh. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ rằng vì điều gì đó nên anh mới có một số nét giống với mối tình đầu của mình. Thế nhưng, ngoại hình, giọng nói và tính cách thì lại có phần khác biệt và Cloud cũng khiến nàng nghĩ về anh như một kẻ bí ẩn... Nhưng chỉ ít lâu sau, điều đó đã không còn quan trọng nữa. Aerith đã yêu anh, còn nhiều hơn cả tình yêu đầu của mình. Cloud là người hùng của nàng và anh lúc nào cũng bị những hiểm nguy đeo bám. Aerith thấy anh là một người đầy tự tin, lạnh lùng và cảm giác rằng Cloud sẽ biến mất ngay khi nàng rời mắt khỏi anh. Nếu có thể, nàng chỉ muốn được ở bên anh mãi mãi. Aerith thực sự mong ước điều đó.
Khi Aerith rời bỏ đồng đội của mình và hướng đến Vong Đô, trái tim của Cloud giống như một quả trứng nứt vỏ. Nhưng đó không phải là một quả trứng sắp nở, mà như thể chỉ có lòng đỏ sẽ trào ra khỏi nó. Tâm trí anh như sắp vụn vỡ. Aerith rất muốn an ủi anh. Nàng chắc chắn sẽ không ngại ngần làm thế nếu bản thân chẳng phải là tộc nhân Cetra cuối cùng.
Thế nhưng...
Gã đàn ông nhợt nhạt mang sắc màu đen và bạc phếch, người từng là một vị anh hùng, nay đã tiếp nhận ý chí của tai họa giáng xuống từ trời cao - Jenova, và đang phát điên. Hắn sẽ sử dụng Ma thạch Đen để triệu hồi phép thuật hủy diệt khủng khiếp nhất, Thiên thạch. Là người kế thừa sứ mệnh bao đời từ tổ tiên Cetra, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngăn chặn nó. Sephiroth sớm muộn cũng sẽ triệu hồi thiên thạch khổng lồ, thứ chắc chắn sẽ khiến Hành tinh phải hứng chịu tổn thương khủng khiếp. Vết thương mà nó gây ra có thể sẽ giết chết cả Hành tinh này. Hiển nhiên, Hành tinh sau đó sẽ phải tập hợp một lượng lớn dòng Sinh Mệnh để tự chữa lành. Đó là ý đồ của Sephiroth để biến tất cả nguồn sức mạnh ấy thành của hắn. Và rồi hắn sẽ hoà làm một với Hành tinh, trở thành một tồn tại sánh ngang với thánh thần. Sau đó, có lẽ hắn sẽ thiêu chết tất cả những con người mà hắn ta ghét. Aerith nhận ra khi ấy tương lai của Hành tinh và vòng quay sinh mệnh của vạn vật chắc chắn sẽ đi đến hồi kết.
Aerith có thể cảm nhận được những lời thì thầm của Hành tinh rằng vẫn có thể làm gì đó để ngăn chặn điều tồi tệ nhất xảy ra. Nàng hiểu rằng đó là điều mà chỉ bản thân nàng, người Cetra cuối cùng mới có thể làm được. Nhưng Aerith chỉ có thể tìm thấy những tri thức sâu thẳm ấy từ Vong Đô. Và hướng đến đó cũng đồng nghĩa rằng nàng sẽ trở thành vật cản lớn nhất trong kế hoạch của Sephiroth.
Nhưng rồi, Aerith lại do dự. Vì nàng sẽ để mặc tất cả loài người chết đi hay nên đánh đổi mạng sống của chính mình để Hành tinh tránh khỏi một kiếp nạn... Nhưng đó chưa bao giờ thực sự là điều khiến Aerith đắn đo và nàng cũng đã sẵn sàng đương đầu với nó rồi. Nàng chỉ do dự khi phải bỏ mặc Cloud trong buồn đau, nàng đã nghĩ về việc từ bỏ sứ mệnh ấy và sẽ không cứu lấy những người đồng đội của mình hay bất kỳ ai trên thế giới này nữa. Nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định. Không còn lựa chọn nào khác nữa. Bởi tất cả cũng là vì Cloud.
Thế rồi, một mình nàng cất bước lên đường, hướng đến điện thờ ở Vong Đô để tìm hiểu những gì cần phải làm. Thật vậy, mấu chốt chính là tộc nhân Cetra cuối cùng.
Ma thạch Trắng được truyền lại bởi người Cetra... Nó như nắm giữ vận mệnh của tộc nhân Cetra cuối cùng, vật có thể triệu hồi Ma thuật Trắng tối thượng - Thánh Linh, thứ cần thiết để chống lại Thiên thạch. Đó là ngọc phép mà Aerith nhận lại từ mẹ của mình, Ifalna. Nàng chưa bao giờ sử dụng và luôn giấu nó trong băng buộc tóc để giữ viên ngọc không bao giờ rời xa mình. Aerith đã có Ma thạch Trắng. Và nàng đã nguyện cầu bằng cả trái tim. Thông qua ngọc phép, nàng đã giao tiếp với Hành tinh để triệu hồi Thánh Linh nhằm phá huỷ Thiên thạch.
Dẫu chỉ một chút do dự thôi, lời cầu nguyện ấy của nàng có lẽ sẽ không bao giờ chạm đến được Hành tinh. Nhưng rồi nàng vẫn làm được. Lời nguyện cầu đã được hồi đáp trước khi Sephiroth nhận ra ý định của Aerith và ra tay sát hại nàng. Nàng đón nhận cái chết đã dự cảm từ lâu khi mũi kiếm xuyên qua cơ thể. Khi ấy, trông nàng thật thanh thản.
Nhưng rồi đã có tiếng khóc cất lên.
Đó không phải là tiếng khóc của nàng. Bởi nếu vậy thì nàng hẳn sẽ cảm thấy máu trào ra từ cổ họng và cơn thịnh nộ điên cuồng bộc phát trong tâm hồn mình - Vì đó là tiếng trái tim Cloud tan vỡ. Đó là tiếng khóc của trái tim không bao giờ có thể chữa lành của anh trước cái chết của Aerith, là nỗi dằn vặt và cả sự căm thù mà Cloud dành cho Sephiroth.
Aerith bất ngờ trước nỗi buồn khôn tả mà anh dành cho mình. Nàng đã hạnh phúc đôi chút khi biết anh nghĩ về mình nhiều đến vậy, nhưng nỗi đau đè nặng trong tim Aerith còn lớn hơn thế gấp vạn lần. Nàng chẳng thể làm gì trước sự đau khổ của Cloud và cả trái tim đang nhức nhối nơi lồng ngực mình..
Cơn đau vẫn tiếp tục mặc dù nàng đã ở trong dòng Sinh Mệnh.
Dù cho thể xác chẳng còn nhưng nàng vẫn cảm nhận được nỗi đau từ hình dáng của chính mình trong tâm trí. Aerith nhìn xuống khi đặt tay lên trái tim đang nhói buốt của mình... Chẳng bao lâu sau, nàng đã nhận ra điều khác lạ.
Xung quanh nàng là sự hiện diện của vô vàn những ý thức. Có rất nhiều những tiếng nói và cả ký ức. Mọi người đang ở quanh nàng, đó là điều mà Aerith chưa bao giờ cảm nhận được khi còn trong nhà thờ ở Midgar. Giống như nàng, linh hồn của những người đã chết nay cũng trở về với Hành tinh và tất cả đều ở đây.
Thế nhưng, nàng lại chẳng thể tìm thấy bất cứ ai quanh đây có hình dạng như mình. Từ những gì Aerith quan sát, chỉ riêng nàng là giữ được hình dáng của chính mình trong quá khứ giữa màn sương Mako trải đầy những ý thức riêng biệt.
“Phải chăng... Vì mình là một người Cetra?”
Những lời ấy phát ra như lời thì thầm từ Aerith. Ở đây, lời nói và suy nghĩ là như nhau. Là một thực thể của ý thức, suy nghĩ và cảm xúc của nàng chỉ được thể hiện dưới dạng sóng từ bản thân phát ra. Tương tự vậy, vô vàn những ký ức trong dòng Sinh Mệnh cũng truyền đến nàng với đủ loại sóng. Thế rồi Aerith nghe thấy những tiếng thì thầm quanh mình rằng nếu không kiên cường giữ vững bản ngã thì nàng sẽ sớm chẳng còn biết ý thức nào thuộc về bản thân nữa.
“Mong là lời mình nói có thể chạm đến được Cloud...”
Nàng khẽ phụng phịu tỏ ra không hài lòng. Nàng không hề bị ảnh hưởng bởi những ý thức tách biệt đang tồn tại nơi biển ký ức và tri thức bên trong năng lượng Mako. Vì có thể giao tiếp với Hành tinh ngay từ khi còn bé, nên ý chí của nàng vốn đã được mài dũa. Aerith đã được nuôi dạy để có thể giữ vững ý thức của bản thân và không để mất đi nhân cách.
Nhưng nàng hiểu việc trở về với Hành tinh còn phụ thuộc vào cách bản thân được tách ra như một thể “toàn vẹn”. Ngay như những giọt mưa rơi xuống sông, chúng sẽ hòa làm một và chẳng thể nhìn thấy được nữa. Cho dù đã quen với những thứ này đi chăng nữa, thì nàng vẫn cảm thấy thật kỳ lạ khi linh hồn mình lại trở nên độc nhất giữa biển ý thức vô tận này.
“Vậy dòng Sinh Mệnh cũng phải là một Cetra, giống như mình. Mẹ mình đã mất và bà ấy cũng là một Cetra... Đã mười lăm năm rồi. Nếu là khi đó, chắc mình cũng sẽ biến mất và hòa làm một với Hành tinh nhỉ.”
Nàng nghiêng đầu, ngẫm nghĩ nhiều hơn về những điều đó.
“Liệu mình có thể nói chuyện với Cloud ở đâu đó không nhỉ? Để mình có thể nói với anh ấy rằng mình vẫn ổn… Nói mình vẫn ổn thì lạ thật nhưng mình có thể sẽ “hiểu rõ” hơn về bản thân khi ở đây.”
Có lẽ khi ở đây nàng sẽ hiểu rõ hơn về tình cảm mình dành cho Cloud. Rồi sau đó họ có thể được coi là người yêu hoặc người một nhà… Trong suốt quãng đời ở Midgar, nàng đã cảm nhận được rất nhiều linh hồn của những người đã cố gắng thổ lộ tình yêu của họ. Những người vẫn ôm lấy thứ cảm xúc đó hoặc nhờ chúng mà họ mới có thể giữ vững ý thức của bản thân như một thể “toàn vẹn”.
“Nhưng vậy có nghĩa là mình sẽ biến mất nếu gặp lại Cloud ư? Chẳng rõ là có phải vậy không nữa hay… Còn điều gì khác mà mình phải làm...?”
Ngay lúc đó, Aerith đột nhiên cảm thấy mình như chợt hiểu ra vấn đề. Nàng nắm chặt một tay rồi đánh vào lòng bàn tay còn lại. Dù chỉ là hình dạng ý thức, nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ một tiếng bộp.
“Đúng là vậy rồi. Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ. Phải có lý do nào đó để mình ở đây và vẫn chưa hợp nhất với dòng Sinh Mệnh chứ. Giống như việc mình là người duy nhất trên thế giới có thể triệu hồi Thánh Linh từ Hành tinh vậy... Nên hẳn là vẫn còn việc gì đó mà mình cần phải làm.”
Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí nàng, Aerith cảm thấy một chút xao động từ Hành tinh. Đó không phải là từ ý thức của một cá nhân mà là toàn bộ Hành tinh như để xác nhận những gì nàng đang nghĩ.
“... Mình hiểu rồi. Nhưng liệu đó là việc gì nhỉ.”
Câu hỏi của nàng rơi vào lặng im. Hành tinh cũng chưa biết câu trả lời là gì.
Aerith nở một nụ cười tươi như những đóa hoa mà nàng từng bán trong khu ổ chuột. Trong ánh sáng màu lục dịu êm, nụ cười từng được bao người yêu mến khẽ nở ra thật ngọt ngào.
“Được rồi. Vẫn còn những người mình không muốn rời xa. Mình vẫn chưa thể an nghỉ được. Cho đến lúc ấy, mình sẽ đi lang thang quanh đây một lúc vậy. Mình sẽ dành thời gian ở đây với Hành tinh... Miền đất hứa của chúng ta…”
Với ước muốn có thể gửi đi những suy nghĩ trong tâm khảm, Aerith hướng về phía bầu trời... Xuyên qua lớp vỏ Hành tinh phía trên mình. Nơi các hạt Mako trôi nổi và nhảy múa xung quanh giống như trời sao đối với nàng.
Nàng hướng về bầu trời giống như lần ngồi cạnh Cloud bên ngọn lửa rừng rực trong hẻm núi Cosmo khi ấy.