Sáng,
Những bông tuyết ngoài trời phiêu bồng trong không khí rồi rơi xuống, tản ra luồng khí lạnh giá của mùa đông.
"Em nên mặc thêm áo khoác Levy"
Levy nghe tiếng, thu lại ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ của mình, nét mặt thả lỏng nhìn William đứng ở trước cửa phòng.
"Lạnh một chút thế này không sao đâu anh William, anh...đứng đó bao lâu rồi vậy?"
William giơ chiếc khay có để một bát thuốc màu sắc óng ánh mà anh đang cầm lên đằng trước một xíu:
"Cũng lâu rồi. Anh có gõ cửa, nhưng mà hình như em không nghe thấy thì phải"
"Ồ, xin lỗi anh nha, em...nghĩ hơi nhập tâm một xíu"
Levy khó xử ho khan một cái, lại gần đón lấy khay đựng thuốc từ William, đặt lên bàn trà và sau đó cầm lấy bát thuốc chậm rãi uống.
Cạch...
Levy đặt bát thuốc rỗng xuống, vị đắng chát khó tả của nó khiến cô thoáng chun mũi lại.
"Ăn này"
William tri kỉ đưa cho Levy một chiếc mùi xoa và nhét vào lòng bàn tay cô một ly kem vị soda kẹo nổ.
Levy nhìn William vài giây, sau đó dùng chiếc khăn mùi xoa anh đưa. lau đi vệt thuốc bên khóe miệng và múc một miếng kem ngọt mát cho vào miệng.
Chiếc khăn mùi xoa của William vẫn như ngày ấy, có mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Tuy nhiên thì, về mặt ý nghĩa lại có chút khác biệt.
Cô và anh đã là bạn, là anh trai em gái, không hơn.
"Đỡ đắng không?"
William cười tươi rói, đôi mắt cong thành hai vầng trăng, tự rót cho mình một ly trà hoa nhấm nháp.
"Nó ngon lắm ạ. Nhưng mà, em tưởng tiệm kem ở Hẻm Xéo đóng cửa từ rất lâu rồi?"
Levy gật gù, ngậm thêm một thìa kem nữa, nói ra thắc mắc.
"Là Rowna làm đó, anh nhớ là em rất thích vị này nên đem lên cho em một ít, em ăn nữa thì nhờ cô ấy nhé"
William cười ha ha, ánh mắt dịu dàng xen chút cưng chiều khi nhắc đến tên của Rowna.
"Chắc chắn rồi. Mà anh William, Rowna cô ấy là họ hàng của anh sao?"
Levy hỏi.
Tính ra thì từ lúc cô tới đây, vẫn chưa biết gì nhiều về cô gái tên Rowna Evan này.
Cô luôn cảm thấy cô gái này rất lạ. Bởi có nhiều lúc Levy cảm thấy cô ấy biết được thứ gì đó thì phải. Hơn hết, cô ấy còn hay nhìn Levy bằng ánh mắt phiền chán và cảnh giác nữa.
Thành ra, tuy ở chung một cái dinh thự. Số lần Levy nói chuyện với Rowna còn ít hơn số lần cô nói chuyện với đám gia tinh trong nhà.
William gật đầu thừa nhận, nụ cười chưa bao giờ tắt ở bên môi.
"Phải, cũng coi như là như vậy. Cô ấy là con nuôi của bác bên nội của anh. Bác ấy mới mất, trong gia đình không còn ai ngoài cổ, anh là con trưởng của dòng tộc, nên về tình về lí anh có trách nhiệm nuôi cô ấy cho đến khi cô ấy đủ tuổi, tính ra cô ấy cũng ở đây được gần năm rồi"
Có vẻ thời gian qua anh ấy sống rất tốt, rất vui vẻ. Levy rất mừng cho anh ấy.
Mà niềm vui của anh ấy, Levy mạnh dạn cho rằng là do Rowna đem đến.
Xem kìa, tình cảm viết hết ra ngoài da.
(◡ ω ◡)
"Anh này, gần đây anh có nghe ngóng được gì về bên phía Thần Sáng và Voldemort không?"
Levy hàn huyên với William vài câu, cuối cùng cũng đề cập đến chuyện chính.
Nhắc đến chuyện này, William liền nghiêm túc hẳn. Đầu lông mày anh cau lại, hai đầu ngón tau xoa xoa vào nhau:
"Có. Tình hình của thế giới phù thủy gần đây rất hỗn loạn. Đặc biệt là tin tức về các Muggle và hỗn huyết bị mất tích. Hầu như ngày nào khu vực nhận tin báo đều bị nghẽn bởi những tin tức này. Hành tung của Voldemort gần đây cũng rất khó nắm bắt. Tháng trước bên Thần Sáng và Tử Thần Thực Tử đã đụng độ ở Lều Hét, người bị thương rất nhiều"
Anh uống một ngụm nước, nói tiếp:
"Em biết ông Weasley chứ?"
"Biết, ông ấy là cha của bạn học cũ của em"
Levy rót thêm trà cho William, gật đầu.
"Ông ấy chỉ mới rời viện Thánh Mungo được vài ngày thôi. Dấu hiệu đen có tần suất xuất hiện ngày càng dày đặc. Các phù thủy đều rất lo sợ, ông Weasley bị thương trong lần truy theo dấu hiệu đen ấy,..."
William nhìn thẳng vào Levy, nói sơ qua tình hình rối ren của thế giới pháp thuật hiện tại.
Voldemort từ lâu là đã là bóng ma rất lớn đối với nơi này. Ngay từ việc người dân bình thường không giám gọi ra tên của hắn cũng cho thấy hiệu quả chấn nhiếp của hắn đối với toàn cục.
Nói đơn giản chính là giống như câu "một lần bị rắn cắn, trăm năm sợ sợi dây" vậy.
Tại thời kì đỉnh cao, Voldemort đã khiến thế giới phù thủy chìm trong bóng tối, lưu lại dấu ấn tuyệt vọng rất sâu vào tâm khảm bọn họ.
Nên hiện tại, khi mà Voldemort trở lại sau bao nhiêu năm an bình. Dẫu cho lực lượng của Voldemort rất nhỏ so với toàn bộ giới phù thủy, nhưng họ vẫn không tránh khỏi cảm giác e dè.
Thêm vào đó, sức chiến đấu của giới phù thủy thật sự rất không đồng đều. Đến nay người có thể mạnh mẽ như cụ Dumbledore được đếm trên đầu ngón tay. Các quần thể phù thủy cũng không được liên kết chặt chẽ.
Có thể hiểu tại sao, một mình Voldemort cũng có thể chơi đùa cho thế giới này hết lên lại xuống.
Levy có suy nghĩ hơi tội lỗi. Cô cảm thấy việc Voldy nhà mình bình định thế giới phù thủy chẳng có gì sai cả, thậm chí cô còn ủng hộ điều đó.
Chịu thôi.
Ai bảo anh ấy đẹp trai như thế cơ chứ ~(つˆДˆ)つ。☆
Nhưng mà...
Ngặt nỗi một điều là hắn lại là vai phản diện đã được định sẵn là bị cứu thế chủ Harry Potter giết chết cho đến không thể chết hơn.
Dẫu cho Levy làm gì, tuyến chính của thế giới này vẫn đi theo lối cũ, có khả năng cao là hắn không thể tránh khỏi kết cục đó.
Từ đầu đến cuối Levy làm nhiều việc đến vậy chính là muốn thay đổi nó.
Chẳng lẽ, cô đã không thể thay đổi nhiều thứ như vậy rồi, đến việc này cô cũng không thể hay sao?
Không!
Nó nhất định phải được!
Xem thế cục hiện tại. Người có khả năng trợ giúp Harry giết Voldemort đã bị ràng buộc bởi lời thề bất khả bội với cô, không thể gây hại đến hắn được.
Harry thì không cần nói, mảnh hông của Voldemort đã được rút ra, cậu ấy không thể nào mà qua những "giấc mơ" mà linh cảm ra hành động tiếp theo của hắn được. Hắn hoàn toàn có thời gian để hoàn thiện thế lực của bản thân.
Trong các trường sinh linh giá, duy nhất chỉ còn trên thân của rắn Nagini.
Đối với nó, Levy không vội.
Xoẹt...
Levy ngồi trên giường, từ trong không khí rút ra một thanh gươm to bản màu vàng kim, ánh lên ánh sáng sắc lạnh qua đôi mắt cô.
Thanh gươm Gryffindor...
Trận chiến cuối cùng đang cận kề.
Xin lỗi Voldemort, Nagini phải chết!