Quán Cái Vạc Lủng...
"Ông chủ, bán cho cháu một cốc bia hơi với"
Levy ngồi bên cạnh quầy bán rượu của quán, hướng vào bên trong nói với ông chủ họ Abbott.
"Có ngay, có ngay"
Ông chủ Tom Abbott rất nhanh đã thuần thục pha chế ra một cốc bia hơi có vị ngon lành mà không ở nơi nào có được, đặt tới trước mặt cô, miệng cười niềm nở.
"Chúc cô bé uống bia của ta vui vẻ nhé"
"Vâng, chúc chú mua may bán đắt"
Levy dơ cốc bia lên cao, cười tươi tắn với ông chủ, sau đó hạ xuống, nhấp một ngụm vừa phải.
Hà...
Vị cay nồng của độ cồn vừa đủ mới ngon làm sao...
Levy thở ra một hơi thỏa mãn, sau đó giữa sự tấp nập của quán, lui vào một góc có vẻ hơi vắng, lôi ra bình độc dược mua vài hôm trước ở Knockturn và có chút ngán ngẩm vì sắp phải tra tấn đầu lưỡi bản thân bằng cái vị còn tởm hơn mùi tất thối của nó.
Nghĩ mà rùng hết cả mình.
Levy quyết định thà một lần cho xong chứ không muốn dai dẳng, nhăn mặt nốc hết bình thuốc. Sau đó cô nhịn lại cơn buồn nôn đang quằn quại nơi cuống họng, tới cầm cốc bia hơi ghé vào miệng, vừa tu ừng ực vừa sục sạo bên trong để đánh bay đi cái thứ mùi ghê tởm ấy.
Có thể xác nhận một điêu là dù có ở kiếp nào thì Levy vẫn đặc biệt, cực kỳ, vô cùng ghét uống thuốc, dù đó có là thuốc viên như ở thế giới hiện đại thế kỷ hay thứ thuốc chỉ có một dạng nước như thế này.
Đặt xuống cốc bia và tiền trả, Levy vẫn cảm thấy gai ốc nổi đầy mà le lưỡi ra, mặt nhăn lại như đỉnh của một chiếc bánh bao trắng, duỗi cơ thể cho thoải mái rồi rời khỏi quán, theo hướng thế giới Muggle mà đi.
Hừm...
Số , đường Privet Drive...
Levy đứng trước một căn nhà dân với màu sơn trắng làm chủ đạo, xem xét bảng địa chỉ được cắm ở ngoài cổng để chắc chắn rằng bản thân đã đến đúng chỗ.
Sau khi xác định là hoàn toàn đúng. Cô khẽ mở cánh cổng thấp, đi tới cửa nhà vẫn luôn đóng lại của gia đình Dursley.
Cốc...cốc...cốc...
Ba tiếng, vừa phải, không nhiều không ít, đủ để thể hiện cô là một người lịch sự và đến với ý định tốt lành.
Cạch...
Cánh cửa rất nhanh được người ở bên trong mở ra, một bóng người to béo nhưng cao hơn Levy cả một cái đầu xuất hiện, mặt hơi ngu ngốc:
"Cậu là...tìm ai vậy?"
Là Durley Dursley!
Levy bình tĩnh lui lại một bước nhỏ để không quá gần với cậu ta, mỉm lên một nụ cười lễ độ.
"Chào cậu Durley, tôi có việc phải tìm Harry để nói chuyện, cậu có thể nói cho cậu ấy một tiếng giùm tôi được không? Tôi tên Levy"
Rầm!
Cánh cửa bị cậu ta đóng lại một cách thô lỗ khi Levy chỉ vừa dứt lời.
Trước khi chui tọt vào trong nhà, Durley còn không quên gườm Levy một cái, rồi sau đó đứng sau cửa vọng ra.
"Ở đây không có Harry gì hết, đồ quái dị nhà mày biến đi, nhà Dursley chúng tao không chào đón mày"
"Chuyện gì vậy Durley bé nhỏ?"
"Lại một con phù thủy đến tìm thằng nhãi Harry, mẹ ạ"
Levy lắng nghe tiếng nói chuyện bên trong, hạ xuống khóe môi đang đọng lại nụ cười mỉm cứng đờ. Bàn tay mảnh khảnh khẽ vén sợi tóc có chút rối loạn trước mặt sang bên vành tai, chớp chớp mắt, gõ cửa lần nữa.
Cộc...cộc...cộc...
Nếu ai tinh ý, sẽ phát hiện thái độ gõ cửa lần này của Levy đã có phần ác liệt hơn.
"Cút đi!"
Vẫn là giọng của Durley từ bên trong.
Levy cuối cùng hạ tay xuống, khẽ nhếch miệng.
Cút sao!?
Từ trước đến giờ chưa có ai dám nói câu này với cô đâu a ~
Không mở cửa đúng không?
Cô khẽ xoay xoay cổ tay, vận dụng loại pháp thuật mà bản thân đã lâu không đụng đến - pháp thuật của người cá - một loại duy nhất trông có vẻ chỉ để làm màu kia.
Quả cầu xanh dương chứa đầy năng lượng rất nhanh xuất hiện trong lòng bàn tay của Levy, thân thiết cọ cọ dịch chuyển.
Levy khẽ cười, hai hàng lông mi hơi chớp động.
Quả cầu nháy mắt liền biến thành một chiếc rừu năng lượng có lưỡi đặc biệt sắc bén.
Ú òa ~
Nhà có khách mà không mở cửa mời vào là bất lịch sự lắm nha ~
Rầm!
Cánh cửa gỗ dày hơn xen ti chẳng khác gì miếng ván mỏng trước phát chém nhanh gọn kinh người của Levy, một phát bị cô gái nhỏ nhắn có nụ cười nhàn nhạt bên ngoài tạc cho nát bét, lưỡi rìu còn thừa cơ sụt vào bên trong, suýt nữa thì chẻ đôi cái mũi của thằng Durley bởi nó vẫn đứng ở đó từ đầu.
"Á! Durley con ơi, con có sao không??"
Petunia chứng kiến tất thảy, hét lên chói tai, chạy lại ôm lấy cơ thể mập mạp đang cứng ngắc của con mình, hai mắt như mang độc nhìn Levy.
"Mày là đứa nào?"
"Tôi nói rồi, tôi là Levy, bạn của Harry và muốn gặp cậu ấy nói chuyện"
Levy nhìn chiếc rừu đang tan thành bột sáng màu xanh lấp lánh trên tay, gương mặt có chút tái móc lên một nụ cười mỉm, trả lời với giọng điệu ôn hòa như suối.
"Levy?"
Khi Levy và người phụ nữ tên Petunia âm thầm giằng co ánh mắt, trên lầu bỗng có tiếng bước chân đi xuống và giọng nói quen thuộc của Harry vang lên.
"Chào cậu, Harry, lâu rồi không gặp nhỉ?"
Levy ngưng ánh mắt với Petunia, quay sang đối diện với Harry, mặc kệ dáng vẻ không thể tin cùng có chút đề phòng của cậu, vẫn như hai người bạn lâu rồi không được gặp nhau, chào hỏi.
"Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện!"
Harry nhìn Levy, sau đó hơi liếc hai mẹ con nhà Dursley ở gần cánh cửa gỗ bị nát, thoáng hạ mắt, bước ra ngoài, vượt qua thân ảnh cô, thả lại một câu nói.
Levy nghe vậy, liền cũng nghe theo.
Trước khi đi còn đối với bộ dạng vẫn chưa hết khiếp đảm của Durley, nháy mắt một cái, nụ cười ở khóe môi tuy ngọt ngào nhưng lại chẳng khác gì ác ma đối với cậu ta, khiến cậu ta bỗng chốc gào loạn lên như điên.
Sùy...
Không thú vị...
Cô hơi bĩu môi, dứt khoát xoay người, đuổi theo bóng dáng của Harry, rất nhanh đã bắt kịp và cả hai giữ khoảng cách đi tới một khu vui chơi cỡ nhỏ khá vắng.
Harry dẫn đầu ngồi xuống một cái xích đu, lúc cậu ngồi xuống, tiếng sắt vang lên kèn kẹt.
Levy cũng không cần cậu nói nhiều, chọn một cái xích đu cách cậu không xa ngồi xuống theo.
Cả hai người, dưới cái nắng vàng cam của buổi chiều, dõi mắt nhìn mặt sông màu xanh lá cách đó không xa.
"Một năm này, cậu ổn không, Levy?"
Harry nhìn ánh nắng lay động trên mặt sông, không quay đầu đối diện với cô, nhấp môi hỏi ra một câu.
Levy nghiêng đầu ngó cậu, thấy trên cằm của cậu bé ngày nào đã xuất hiện một ít râu lún phún, khẽ cảm khái, cũng quay đầu nhìn thứ ánh sáng xinh đẹp trên sông kia, để mặc gió chiều luồn qua tóc, miệng nhạt nhẽo trần thuật:
"Cũng không có gì, vào ngục, ra ngục, rồi mắt may mắn được chữa khỏi thôi"
Harry lắng nghe giọng cô, cảm nhận là nó đã khác đi nhiều lắm nhưng hình như vẫn có nắng trong đó.
Cậu im lặng để mặc cho xích đu chuyển động một lúc, sau đó hạ quyết tâm nhìn vào Levy.
"Cậu hiện tại đã là người của hắn sao?"
"Hửm!?"
Levy nhìn vào mắt cậu, sau đó liền hiểu.
"À, cái đó sao, nửa là nửa không"
"Ý cậu là sao?"
Harry rời xích đu, đứng trước mặt Levy, cản đi nguồn sáng ít ỏi từ hoàng hôn chiếu đến cô, khiến trên người cô là từng mảng nắng đậm nhạt khác nhau. Cậu đứng ngược sáng nên Levy không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu. Tuy nhiên thì cô cũng không muốn truy tới cùng là trên mặt cậu ấy biểu lộ gì, vẫn là chất giọng khá ôn hòa và nhàn nhạt:
"Chính là như vậy thôi"
Nhất thời, Levy và Harry đối diện mắt với nhau.
Ánh nắng như hiểu chuyện mà dịu đi, Levy liền nhìn thấy sự tức giận trong hai con ngươi màu xanh lá của cậu.
"Tại sao cậu lại trở thành như thế này vậy Levy?"
---
Gỗ: chương khuya nè ~~