Levy ngồi trên chiếc ghế dựa bằng gỗ, trong lòng ôm một cốc trà ấm, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên cô, mơn trớn trên làn da đã có chút hồng hào sau bao ngày được William chăm sóc.
Cô rời tay ra khỏi cốc, vuốt ve mép cửa sổ, cảm nhận những vết gồ lên li li trên đó. Bóng tối vẫn chưa quen thuộc với cô, sự yên tĩnh khiến cô không tự chủ được cảm nhận âm thanh và mùi hương thiên nhiên ở bên ngoài cửa sổ, dùng những kí ức về cảnh sắc cũ để tô nên một bức tranh.
Nhưng...
Cô lại nhận ra...
Dù có cô tô thế nào, bức tranh ấy vẫn chỉ là một thứ gì đó thật tĩnh lặng, cũng...thật giả dối...
Levy hạ tay xuống, để lại trên đùi, cầm cốc trà lên ngậm một ít đắng chát ở trong đó.
Cũng không hiểu sao, gần đây cô lại rất thích thứ thức uống này.
Khác hẳn trước kia, yêu thích những thứ ngọt ngào đến tê răng.
Ha...
Cô nuốt xuống một ngụm nữa, khóe môi chậm rãi câu lên một nụ cười nhạt.
Có lẽ trong tâm có sự thay đổi đi?
Lạch cạch...
Levy nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ dưới lầu, đè những thanh gỗ khiến nó vang lên tiếng động nhỏ.
Anh William sao?
Đi đến Hẻm Xéo rồi trở về nhanh vậy?
Cô có chút nghi hoặc, đứng dậy từ chiếc ghế gỗ, tấm vải giữ ấm trên đùi cô rơi xuống dưới đất, hai bàn tay mò mẫm muốn đặt cốc trà lên kệ tủ:
"Là anh sao? William?"
Có tiếng bước chân tiến lại gần Levy, nhưng không có ai trả lời cả.
"Anh sao vậy, William?"
Ngay khi Levy chuẩn bị đặt thành công chiếc cốc lên kệ, một bàn tay lạnh lẽo bỗng chạm vào má cô, mang theo nhẹ nhàng và nâng niu.
Keng...
Chiếc cốc trượt khỏi tay Levy, rơi xuống đất, nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, nước trà hắt lên mu bàn chân cô, nóng rát.
Cô lùi nhanh về phía sau, chạm vào đồ lạ, ngã ngồi xuống phía sau, tay chống xuống bên cạnh người, giọng run run.
"Ngươi...ngươi không phải William!"
Voldemort lặng lẽ thu lại bàn tay đang còn khựng lại ở trên không trung của mình, nhìn thấy Levy như vậy, trái tim trong lồng ngực khẽ nhói lên.
"Levy...là tôi"
Hắn quỳ xuống trước mặt cô, giọng ngập ngừng, muốn giúp cô đứng dậy.
"Vol...Voldy?"
Levy đang thầm cầm chặt lấy lấy chiếc kéo giấu trong áo, bỗng cứng tay lại, giọng run rẩy.
"Phải, là tôi"
"Cút!!!!!!!!!"
Không để ai kịp phản ứng.
Cây kéo sắc nhọn bằng tốc độ nhanh kinh người bị Levy lôi ra từ trong vạt áo và găm tới Voldemort.
Hắn bị bất ngờ, theo bản năng tránh ra, nhưng đầu nhọn của nó dưới tay của Levy vẫn găm thẳng vào phần vai hắn.
Âm thanh vật sắc sụt vào máu thịt vang lên nháy mắt vang lên trong không gian, tất cả chững lại, duy chỉ có chất lỏng tanh nồng ấm nóng chậm rãi chảy ra, phủ lên bàn tay cầm kéo đang run rẩy của Levy.
Mắt Voldemort đỏ hoe, gân xanh ở cần cổ nổi lên, mỉm cười trong đau đớn, đặt bàn tay lạnh giá lên bàn tay nhỏ của cô, gia tăng sức mạnh khi đâm vào:
"Nếu điều này làm em hết hận tôi, thì Levy, em tiếp tục đi, tôi sẽ không phản kháng"
Levy nghe thấy hắn nói vậy, nước mắt không nhịn được thấm ướt băng vải màu trắng, xen lẫn còn có một ít máu màu hồng, từ tư thế nửa quỳ, xô hắn ngã ra, rút kéo ném đi, mặc cho máu đã bắn sang cả người cô, sụp xuống, tuyệt vọng gào lên.
"Anh thôi đi!"
"Không phải anh chỉ hận không thể giết tôi hay sao!? Tôi bẩn mà!? Tôi chỉ xứng để lợi dụng mà!? Tình cảm của tôi...đứng trước anh không là cái gì cả mà..."
"Vì sao anh lại còn tìm tới tôi, lừa tôi yêu anh lần nữa sao? Tôi còn chưa đủ thảm hay sao? Anh mau cút đi cho tôi!"
"Levy à...tôi..."
"Cút!!!!"
Voldemort ngồi dậy, nước mắt chảy ra, muốn chạm vào cô lần nữa, nhưng lại lần nữa bị cô xô đi.
Yêu của mi đây sao?
Thật nực cười!
Thả ta ra tên yếu đuối, ta muốn giết hết tất cả những kẻ như cô ta!!
"Im!!"
Hắn gằn lên với giọng nói trong đầu.
"Ha!? Anh chửi tôi? Tôi cmn không chửi chết anh tôi không là Levy này, đồ khốn nạn! Đồ độc ác không có trái tim! Đồ độc ác chỉ biết làm tổn thương người khác này!..."
Levy đang thời điểm kích động nhất, tự dưng nghe thấy hắn gằn lên, triệt để vừa đau vừa tức đến bùng nổ, bật người dậy từ dưới đất, cầm lấy tất cả những gì cô có thể cầm lấy trong phòng, ném toàn bộ vào hắn, vừa ném vừa chửi.
Càng chửi càng ức, nước mắt cứ thế tuôn ra, ướt hết một mảng băng gạc, kèm theo đó là cảm giác đau xót ngày càng lớn.
Cô từ khi vực lại tinh thần, thật ra đã rất cmn muốn đè hắn ra đập cho bầm dập rồi!
"Anh là đồ củ cải thối! Củ cải thối không có ai ưa nổi! Tại sao tôi lại mắt mù đi yêu anh cơ chứ? Đến tận bây giờ bị anh chơi mù hai mắt thật rồi, chừa rồi, mà anh còn xuất hiện để làm gì cơ chứ? Tính lừa tôi lần nữa sao? Sao anh không giết tôi luôn đi!!"
Voldemort không tránh những vật cô ném tới, để mặc cho chúng va phải người mình, cố gắng tiến lại chỗ cô, cuối cùng sau khi tránh một chiếc hộp gỗ to nặng, hắn cũng thành công ôm được cô, mặc cho cô dãy lên rất kịch liệt.
"Anh mau giết tôi đi!!!"
"Voldemort! Tên bại hoại này! Giết tôi! Anh không nghe sao?"
Levy gỡ hai tay hắn ra, đưa chúng lên vị trí cổ, cưỡng chế để chúng vòng qua cần cổ mình, ngỡ hắn chỉ cần khẽ bóp mạnh một cái, cô sẽ chấm dứt đi sinh mạng.
"Voldem...Ưm!?"
Mắt Voldemort bùng lửa giận, lập tức cúi xuống, dùng hai tay nâng cằm cô lên, đè lên bờ môi nhỏ hôn mạnh xuống.
Levy chỉ hơi bất ngờ lúc đầu, sau đó liền đảo khách thành chủ, hai bàn tay túm lấy tóc trên đầu hắn, điên cuồng hướng môi hắn cắn xuống một phát, máu vị gỉ sắt trào ra nhưng cô vẫn không ngừng, ngỡ như muốn từ trên người hắn cắn rớt một miếng thịt vậy.
Voldemort khẽ rên lên một tiếng, nhưng khóe môi lại mỉm cười, đôi mắt màu đỏ lưu chuyển ánh sáng ma mị.
Cô gái, em chịu tha thứ cho tôi rồi chứ?
----
Gỗ: tự cảm thấy cái chương này kì qué