Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

chương 75: tử thần thực tử bị ruồng bỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Harry!!! Trò làm sao vậy?"

"Vol...Voldemort...hắn đã trở lại!"

...

"Tình trạng của cô bé rất nghiêm trọng, bị bùa chú ảnh hưởng, chỉ e là đôi mắt sẽ không thể nhìn thấy lại được nữa..."

...

"Nếu thực sự Voldemort đã trở lại như những gì ông nói Dumbledore, đứa bé này phải vào Azkaban ngay và lập tức!"

"Fudge, nó còn quá nhỏ, sẽ không chịu được những hình thức kia ở Azkaban, nghe tôi, hãy đem nó đi giáo dưỡng lại"

...

"Chúng tôi là người của Azkaban, được lệnh của bộ trưởng chuyển phạm nhân này đi, đây là công văn quyết định"

"Không! Cậu ấy vô tội, Levy cậu ấy vô tội, đừng mang cậu ấy đi!!"

"Đưa Hermione về Gryffindor đi Miverna"

...

"Vì sao? Mi tại sao lại thích hắn?"

...

"Ài...xin lỗi trò...Levy..."

...

Trong mơ hồ, Levy cảm thấy hình như bản thân đã tỉnh lại vô số lần và cũng đã ngất đi vô số lần. Mỗi lần đều có người nói chuyện bên tai cô, nhưng không cách nào khiến cô có thể nhìn thấy và nhận ra họ nữa.

Hoặc có thể nói, cả cơ thể lẫn tâm hồn của Levy tự động bài xích tất cả, không muốn nhận thức thêm cái gì cả.

Cô đang trốn trong chính mình...

Không muốn nghe, không muốn thấy, không muốn sinh ra một tia tình cảm, không muốn đau,...

Không...

Và không...

Mọi lời nói kia, truyền đến cô rồi lại trôi đi như nước đổ vào một chiếc giỏ thưa, không lưu một chút vương vấn...

Tí tách...

Levy lại lần nữa tỉnh dậy, dối diện với màu đen không chút khác biệt và cảm giác đau nhức ở miệng vết thương trên hai mắt.

Tí tách...

Có tiếng nước nhỏ giọt...

Mưa rồi sao?

Cảm nhận cái lạnh băng cứng ngắc của sàn nhà, mùi ẩm mốc và tiếng côn trùng nhỏ di chuyển.

Levy nghĩ lại.

Chắc không phải mưa đâu, mà là tiếng rỉ nước của đường dẫn hư nào đó của Azkaban.

Phải, cô đang ở Azkaban cơ mà.

Nghe bảo ở đây tối om, tĩnh mịch, không phân biệt ngày đêm, trên không luôn là những giám ngục canh me hút đi hồn phách, điều kiện sống cũng thực kém. Người ở trong tù cũng thường rất khổ sở và muốn phát điên lên với vòng tuần hoàn: rút hồn, ngất đi và làm bạn với bóng tối.

Giờ Levy đều đã trải qua, chỉ có điều không thể nhìn thấy bóng tối của Azkaban mà chỉ có thể tự nhìn mảnh tối om của chính mình.

Điều làm Levy thấy ghét đó là khi một mình bản thân đối diện với bóng tối, những kí ức khi còn có ánh sáng sẽ chạm rãi ùa về, bao vây lấy, khiến cô vui vẻ với nó, rồi sau đó mới là cơn đau đớn đến từ tâm can.

Bao lần vẫn vậy, cô tỉnh lại và chìm vào nó, sau đó vì không chịu nổi, cưỡng chế kêu gọi đám giám ngục hung ác tới, để chúng rút hồn tới mức ngất đi.

Nhưng hình như...

Càng ngày càng không có tác dụng thì phải...

Lần đầu ngất đi là một tuần, đến lần này cũng chỉ có nửa tiếng,...

Làm ơn, để cô chết đi..

Chết đi...

Sẽ không phải đau đến thế này nữa. Sẽ không phải nhớ đến quãng thời gian đó nữa.

Và...không còn yêu hắn nữa...

Yêu sao?

Thật buồn cười là từ đầu đến cuối đều chính cô tự ảo tưởng...

Levy trong bóng tối, mò thấy một vật sắc bén, trở cơ thể suy yếu, áp tấm lưng gầy yếu với sàn đá lạnh lẽo, gương mặt xanh xao với đôi mắt nhắm nghiền nở ra một nụ cười thê lương, một đường hạ xuống, máu nháy mắt bắn ra, vẩy lên mặt sàn, trông thật giống như những đóa huyết hoa, xinh đẹp đến yêu diễm.

William đang chậm rãi men theo con đường bí mật của Azkaban để đến căn ngục mà anh muốn tới thì đột nhiên ngước lên, kinh ngạc cùng sợ hãi nhìn đám giám ngục như nổi điên lên, lũ lượt đồng loạt hướng tới một nơi.

Mà nơi đó...

Mắt anh bỗng chốc trừng lớn lên...

Levy!

"Expecto Patronum!!!!"

William gào lên, đám giám ngục tán loạn, đáy mắt khô khốc như muốn nứt ra, dường như đã bị cảm xúc xơ xác lúc này làm cho chững lại dòng ấm nóng yếu đuối.

Anh nhìn người con gái anh yêu đang chỉ còn lại một hơi thở ở trong căn ngục, ngỡ một giây sau sẽ vĩnh viễn biến mất, trái tim trong lồng ngực thắt chặt lại, như vừa bị hàng trăm thứ bàn tay ma quỷ nào đó rạch qua từng vết thương sâu hoắm.

Run rẩy mở từng lớp khóa cửa, dẫu rất nhanh với ai khác nhưng đối với anh lúc này mà nói đó là quá chậm.

Cô bé của anh cần anh...

Levy của anh, sao em lại ngốc như thế chứ?

Anh William của em đến cứu em rồi mà...

Em sẽ rất nhanh không phải chịu khổ như thế nữa, em nhất định phải nghe anh, cố lên...

William quỳ xuống bên cạnh cơ thể của Levy, dịu dàng ôm vào lòng, cũng cẩn thận nâng cô lên, cầm máu nơi cổ tay đang ồ ồ chảy ra, nước mắt rốt cuộc rớt xuống một giọt rồi lại một giọt, thương xót vớt sợi tóc phủ trên gương mặt nhợt nhạt gầy yếu của cô, run rẩy cùng thành kính cúi xuống hôn lên khóe môi nứt đến chảy máu của cô.

Levy của anh, từ giờ trở đi, hãy cho anh được bảo vệ em, anh nhất định sẽ không để em bị bất cứ ai tổn thương tới nữa...

Levy của anh, anh yêu em, luôn là như vậy, làm ơn, đừng rời khỏi anh...

Trong ngục tối, bóng lưng của chàng trai ôm trong lòng một cô gái cả người đẫm máu đang dần dần đi tới vùng có ánh sáng, ánh sáng như người mẹ ấm áp từ từ ôm lấy họ từ trong màu đen ẩn chứa vô hạn đau khổ và bảo rằng:

Không sao đâu, vết thương rồi cũng sẽ có ngày lành lại, bóng tối cũng có ngày ánh sáng tới xua tan, mọi chuyện...rồi sẽ ổn thôi...

----

Gỗ: Hê hê :))) cp vẫn vậy : Tom + Voldy x Levy

Truyện Chữ Hay