"Xin lỗi, người cô ấy sẽ nhảy cùng tối nay, sẽ là tôi!"
Một câu nói hạ ra, cả Levy và Victor Krum đều kinh ngạc quay sang nhìn người vừa mới xuất hiện cạnh họ.
"Anh là...?"
Victor Krum âm thầm đánh giá người thanh niên đeo trên mặt chiếc mặt nạ vũ hội kiểu nam màu tím, khóe mắt trao đổi với Levy, giọng kéo dài kiểu không chắc chắn.
Đây là ai?
Levy thấy ánh mắt của Victor, không trả lời ngay, đôi mắt màu xanh cũng đang bận phân tích người trước mắt là ai.
Mái tóc màu đen, chiếc cằm bóng loáng, dáng người cao lớn này...sao lại có chút quen thuộc vậy?
"Tôi là bạn trai của cô ấy, giờ anh đã có thể rời đi tìm bạn nhảy của anh rồi đó, dù hơi muộn một chút, nhưng bạn gái của tôi thì chắc chắn sẽ chỉ nhảy với tôi thôi, đúng không? Levy~"
Người kia đối diện với Victor Krum, cười nhẹ, giọng nói đầy tính chiếm hữu, sau đó lơ đãng liếc qua Levy một cái.
Đùng...
Levy ngay khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt và giọng nói kia, liền đã biết là ai.
Đôi mắt màu sắc ấy, chỉ Voldy nhà cô mới có thôi!
Và giọng nói mê người khiến trái tim cô run lên ấy, cũng chỉ có Voldy mà thôi!
Thật bất ngờ làm sao và cũng...nguy hiểm làm sao.
Levy nhận ra hắn, liếc nhanh qua cụ Dumbledore và các giáo sư không có một chút bất thường phía xa, tuy có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thái độ hắn vẫn rất thản nhiên, cô liền lựa chọn tin vô điều kiện, liền ổn định lại tâm trạng rất nhanh, mỉm cười bước một bước nhỏ tới, ôm lấy một bên cánh tay to lớn ổn trọng ấy, hướng tới Victor Krum vẫn còn kinh ngạc, khẳng định.
"Anh ấy đúng là bạn trai của em anh Victor ạ, cảm ơn anh đã có tâm mời em nhảy cùng, nhưng em nghĩ anh ấy đã tới rồi thì em vẫn nên đi cùng anh ấy thì hợp lí hơn đó ạ"
Nhất thời đám đông cảm thấy một trận người so với người còn xứng đôi hơn trước.
Levy và người tự xưng là bạn trai cô ấy đứng cùng với nhau, lúc này đặc biệt tản mạn ra loại không khí gọi là sự hòa hợp cả về trang phục lẫn hành động.
Levy hiện tại diện váy tím thanh nhã, gương mặt xinh xắn. Rất tương xứng với Voldy lúc này một thân âu phục và mặt nạ cùng màu hở ra một đoạn cằm hơi ngăm góc cạnh. Tạo cảm giác như hai người sinh ra đã dành cho nhau và để đứng cạnh với nhau như vậy.
William đứng xa xa, đồng điệu với những người ở đây đều thấy họ rất xứng đôi. Trên gương mặt ấm áp thường ngày từ từ xuất hiện nụ cười khổ, không muốn nhìn thêm, quay lưng, để lại một bóng hình cô độc, lẫn vào dòng người, khuất sau dãy hành lang tối.
Hermione đang đứng trong đám người, nhìn thấy cảnh bên này, trái tim quặn thắt như thể vừa bị găm một đao, hai bàn tay nhỏ bấu viền lễ phục đến trắng bệch, đôi mắt màu nâu mở to, thoáng long lanh, rất nhanh sau đó nổi lên một mạt hơi nước, một giọt nước mắt trong veo nhưng mặn chát trào ra, theo má cô bé chảy xuôi xuống dưới cằm, yên lặng rớt xuống.
Pansy đang đứng ở gần đó, nhìn thấy cô gái mà bản thân đã âm thầm để ý từ năm nhất bỗng dưng chảy nước mắt, liền khó hiểu nhìn theo hướng mắt của cô bé, thấy bóng dáng của hai người ở gần trung tâm sàn nhảy, suy nghĩ gì đó, nhìn lại Hermione lần nữa, đầu lông mày hơi nhíu lại, môi hơi mím, đặt ly rượu cao cổ xuống bàn, vén mái tóc ngắn màu đen ra sau tai, bước từng bước chân mạnh mẽ nhưng không thiếu quyến rũ lại gần Hermione, cường thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, mặc cho cô bé dãy dụa, từ từ kéo ra khỏi buổi vũ hội.
"Cậu muốn gì đây Pansy Parkinson!?"
Hermione đứng ở trên hành lang với Pansy, trong làn nước mắt chưa ngừng chảy, hét lên.
"Tại sao em khóc? Vì cô ta sao? Levy?"
Pansy tiến lên một bước, váy màu đỏ rượu lay động.
Vì thân hình cô khá cao, nên đã cúi đầu xuống, dịu dàng xoa đi nước mắt trên đôi mắt nâu xinh đẹp kia, giọng nói không hiểu sao nhiễm một chút ý lạnh cùng đau lòng.
Hermione nức nở đau lòng, dùng tay đẩy mạnh Pansy ra, khiến cô phải lùi ra sau mấy bước, trước ánh mắt tổn thương của cô ấy quật cường xoa đi nước mắt.
"Không phải chuyện của cậu!"
Sau đó xoay người, làn váy màu hồng bay lên, ý định trở lại bữa tiệc với hi vọng kéo Levy lập tức rời khỏi lòng người đó.
Nhưng khi cô bé vừa mới xoay người, người bên kia đã chạy lại, từ đằng sau ôm ghì lấy, hơi thở ấm nóng pha một chút run rẩy bay vào tai Hermione.
"Tại sao lại là cô ta? Tôi...không thể làm em rung động dù chỉ là một xíu hay sao?"
Hermione nghe vậy, thoáng khựng lại, đôi mắt xinh đẹp hơi hỗn loạn, yếu ớt muốn dãy ra khỏi cái ôm nóng đến dọa người này.
"Em thật sự không thích tôi sao?"
Giọng Pansy ngày càng xuống thấp, ẩn ẩn có chút âm u.
"Tớ...ưm ~"
Ánh trăng chiếu xuống, soi xuống mờ mờ ảo ảo cảnh tượng một cô gái mặc váy màu đỏ ép cô gái mặc lễ phục màu hồng vào tường, cường thế hôn xuống...
Ở trung tâm sàn nhảy lúc này...
Levy hạnh phúc cầm lấy tay của Voldy, ánh mắt giao triền với độ đông tử màu đỏ của hắn trong ánh đèn mờ ảo, cả hai đối diện nhau, chậm rãi cảm theo tiếng nhạc di chuyển, ăn ý phối hợp từng chút.
Cả thế giới đều mờ đi chỉ rõ mỗi người trước mắt là cảm giác của bọn họ lúc này, hạnh phúc lưu chuyển giữa họ là không ai có thể phá vỡ nổi.
"Tại sao anh lại mạo hiểm đi tới đây vậy? Nhỡ ai đó nhận ra anh thì sao?"
Trong điệu nhảy ngày càng một dồn dập, Levy thực hiện một động tác xoay người, giọng nói trôi theo tiếng nhạc tiến tới Voldy đang nhịp nhàng đặt tay lên eo cô.
Voldy mỉm cười khe khẽ, xoay cô một vòng nữa, nghiêng người cô xuống để lên vị trí đùi, mặt áp xuống cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói như yêu tinh phiêu bồng:
"Tôi không đến thì em đã bị tên kia cướp mất rồi, làm sao đây, em mà bị người cướp mất, thì tôi cũng không ngại...tới giết cả hai đâu...Levy của tôi ạ~~"
Hơi thở của hắn vương vấn trong làn tóc của cô, cô nghe tiếng nhạc, nương theo cánh tay hắn chuyển sang tư thế đứng thẳng, đầu hơi ghé vào bên má hắn, nở một nụ cười yêu diễm, khẽ thổi hơi, đùa giỡn:
"Ra vậy sao ~ Levy của anh đây lại cảm thấy được chết dưới tay anh cũng là một loại hạnh phúc đấy ha ha~"
"Là em nói đấy nhé, nếu tương lai có một ngày em dám rời khỏi tôi và đi theo kẻ khác, tôi sẽ tự tay kết liễu tính mạng em đấy ~"
Voldy theo tiết tấu cắn nhẹ lên môi cô một cái, giọng nói âm u nhưng không thiếu mê hoặc.
Và kẻ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo ấy chính là Levy - cô gái xinh đẹp bé nhỏ.
"Cung kính không bằng tuân mệnh a ~"
Cô vòng lấy ôm cổ anh, si mê hôn lên mí mắt hắn thông qua chỗ hở của chiếc mặt nạ, bản nhạc cũng theo đó đã đến hồi kết thúc, những người điên đảo theo điệu nhạc kích thích trên sàn cũng thoáng dừng lại, thở dốc mỉm cười nhìn nhau, dắt tay nhau vào chỗ nghỉ, cả căn phòng đều là những cặp đôi mới tinh ngập tràn hạnh phúc.
Thời gian có thể sinh ra mọi thứ, cũng có thể diệt đi tất cả, chỉ hi vọng tình cảm sinh ra lúc này...có thể tồn tại trước những thử thách của nó...
----
Gỗ: chương nè ~~, rất tiếc vẫn chưa có đánh ghen hơ hơ