Phái đoàn của Durmstrang và Beauxbatons tiến vào Hogwarts cùng ổn định chỗ nghỉ ngơi xong xuôi thì trời đã ngả sang màu vàng cam, và chỉ một ít phút sau, loạt ngôi sao lấp lánh đã xuất hiện trên cao cao. Bữa tiệc chào mừng hai phái đoàn xa xôi này đến đây cũng theo đó mà bắt đầu.
Mở đầu là cụ Dumbledore phát biểu đôi lời tỏ ý vinh hạnh khi hai phái đoàn và bộ pháp thuật đã tin tưởng Hogwarts cũng như đã quyết định tổ chức cuộc thi lớn như Tam Pháp Thuật ở ngôi trường này.
Bộ trưởng bộ pháp thuật Cornelius Fudge và bộ trưởng bộ thể thao pháp thuật Bagman vì có công chuyện, đến nơi thì đã có chút muộn, nên sau đó cũng có bài phát biểu biểu đạt ý xin lỗi và niềm hân hoan của bản thân khi được làm hai vị giám khảo danh dự để cùng với ba vị hiệu trưởng tài giỏi, trí tuệ chấm điểm và bình bầu ra quán quân cuối cùng của hội thi Tam Pháp Thuật này.
Hai đoàn học sinh của Beauxbatons và Durmstrang lần lượt được sắp xếp ngồi ở hai dãy bàn thứ nhất của nhà Revanclaw và dãy thứ tư của nhà Slytherin, không khí giữa các học sinh với nhau tuy có chút lạ lẫm nhưng cũng được tính là khá vui vẻ và hòa hợp.
Vị trí ngồi của Levy thường ngày là trái Draco, phải Jessica cũng bị thay đổi thành ngồi xen kẽ với một người cùng nhà và một học sinh của Durmstrang.
Và người học sinh Durmstrang ngồi cùng với Levy không ai khác đó là tầm thủ nổi tiếng từng góp mặt ở trận tranh cúp thế giới thời điểm gần cuối mùa hè - Victor Krum.
"Chào em, anh tên là Victor họ Krum, em có thể gọi anh là Victor hoặc danh xưng khác nếu em cảm thấy đó là thoải mái nhất. Anh rất vui vì được ngồi cạnh em, em có thể cho anh biết được tên của em được không? Đó hẳn là một cái tên cực kỳ xinh đẹp nhỉ?"
Victor Krum ngồi trên dãy bàn Slytherin, không để ý những ánh mắt đánh giá xung quanh, chuyên tâm nghiêng đầu trò chuyện với Levy ngồi bên cạnh, đôi mắt màu nâu sáng ngời như vừa tìm được trân bảo của cuộc đời mình, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng không nhịn được mà tim run lên.
Tuy nhiên thì Levy lại không nằm trong diện "bất cứ ai" đó, cả một cuộc trò chuyện, cô vẫn giữ thái độ không gần không xa và nở nụ cười công thức vừa phải như lúc dùng để đón tiếp các vị khách đến nhà vậy.
"Em tên là Levy, họ là Mc.Gonnagall, học sinh năm tư của Hogwarts, rất hân hạnh làm quen với anh và cảm ơn anh vì lời khen mĩ miều với cái tên của em nhé"
Nhưng nụ cười ấy đối với Victor Krum - người mà bị cảm giác say nắng làm cho choáng váng - lại đặc biệt xinh xắn, đặc biệt khiến người khác muốn ngắm nhìn và không hề để ý tới thái độ không mấy mặn mà của cô.
"Cái tên của em thực sự xinh đẹp như em vậy, em không cần phải cảm ơn đâu, vì em xứng đáng với lời ca tụng như thế và thậm chí là hơn nữa"
Để chiêu đãi các vị khách đến từ rất xa này, gia tinh của nhà bếp đã được giáo sư Mc.Gonnagall dặn dò đặc biệt cẩn thận, dành ra cả hai buổi trời liên tiếp để có thể làm ra những món ngon miệng nhất.
Và trong các món đó, có cả thịt bò nướng bảy phần chín và ba phần tái, cùng lớp nước sốt cà chua hạt tiêu hoàn hảo rưới lên đó.
Khiến Levy - người đã phải chịu cái bụng đói suốt cả mấy bài phát biểu của các vị hiểu trưởng và các vị bộ trưởng - nhìn đến ngơ ngẩn. Hoàn toàn không nghe lọt tai câu nói đầy ý thả thính của vị Victor Krum vô cùng nổi tiếng ở bên cạnh, mà chỉ mong mấy vị lớn tuổi trên kia nói cho nhanh nhanh và họ có thể kết thúc cuộc nói chuyện này để đi vào giai đoạn đánh chén...khụ...ăn tối một cách từ từ chậm rãi quý tộc ngay lập tức.
Cuối cùng như chiều ý của Levy, các vị cấp cao trên kia đã phát biểu a phát biểu xong, cả đại sảnh đã có thể nhập tiệc tối.
Levy mừng không thôi, cảm giác cái dạ dày nãy giờ kháng nghị trong bụng như vừa vui sướng nhảy nhót lên một điệu.
Cô cầm lấy dao nĩa, tiến công tới đĩa thịt ngon lành cành đào ấy, cảm thấy từng xen ti mét thịt một đều đang kêu gọi con người như cô đây tới ăn chúng nó.
Tuy động tác của cô rất nhanh, nhưng lại không vi phạm một chút cung cách nghiêm khắc nào của một bữa ăn cả, vẫn tuân thủ các bước, nhẹ nhàng mà nhanh chóng cầm lấy đĩa di chuyển tới trước mặt mình, rồi trải khăn ăn xuống hai đùi, chuẩn bị hạ xuống đường dao thứ nhất.
Nhưng một cánh tay đã chậm rãi cản cô lại, ngước lên, không ai khác đó là anh Victor Krum.
Levy nhìn anh ta khó hiểu, có chút khó chịu dâng lên, nhưng lại nhanh chóng bị anh ta vuốt xuôi do anh ta chỉ có ý muốn giúp cô cắt thịt để cô ăn ngon hơn mà thôi.
Nói thật thì Levy cung cách bàn ăn thì được đấy, nhưng lại có cái tật là lười cắt thức ăn trên đĩa và nếu cắt thì cắt rất xấu, cực kì xấu.
Nên bây giờ, thấy có người tự nguyện muốn làm quý ông tới cắt cho mình, cô liền đặc biệt vui vẻ mà đồng ý.
Victor Krum nhìn thấy cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, gật đầu đồng ý với đề nghị của mình thì đặc biệt vui vẻ, từ tốn mà chính xác hạ dao, đưa ra một đĩa thịt cắt với tỉ lệ hoàn hảo không thể chê vào đâu được, sau đó đẩy lại trước mặt Levy, trở lại vừa nhấm nháp thức ăn của mình vừa len lén ngắm cô như một chú hamster cúi đầu ăn đến vui vui vẻ vẻ.
Người ta nói, khi tình yêu đến thì khi nhìn thấy người mình yêu dù có làm ra hành động gì cũng thấy đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt dễ thương.
Victor Krum cảm thấy câu nói ấy rất giống tình trạng của mình lúc này. Mặc dù trước đó anh đã từng là người đi qua ngàn bụi hoa mà không có chút lưu luyến.
Anh cảm thấy anh có tình cảm rất đặc biệt với cô bé Levy mới được anh nhận thức không lâu của Hogwarts này...
Và nếu thật sự cho anh thời gian, Victor Krum nghĩ, có lẽ anh sẽ tiến thêm một bước mà yêu cô gái này mất.
Tối hôm đó đối với một vài người mà nói là trôi qua thật sự rất nhanh, còn đối với một vài người lại rất lâu và rất mệt mỏi.
Cụ thể Levy thấy khá mệt. Khi tiệc tàn cô liền rời đi không chút lưu luyến, trở về thẳng kí túc xá Slytherin để ôm ôm bảo bối Voldy nhà mình đi ngủ.
Levy cảm thấy như cô càng ngày càng nghiện cảm giác mỗi sáng thức dậy đều nhận ra bản thân vẫn được người yêu ôm trong lòng như thế...
Phải nói sao nhỉ?
Đó là cảm giác đặc biệt ấm áp...
----
Gỗ:
Anh Victor Krum đang dũng cảm tiến tới tương lai bị nam của chúng ta đánh ghen cho bầm dập :)))))