Hắc ám rời đi, ánh sáng lại chiếm cứ.
“Đây là ta vượt qua rất nhiều ánh sách cùng bóng tối……….có thể hay không là cái cuối cùng, Dùng máu tươi cùng linh hồn của chôn vùi đi ánh sáng………” Kia là nữ vương nhẹ giọng tự thuật, như là tự thuật trong cô độc cùng tịch mịch.
Nữ vương ngửa cổ lên cười vô cùng yêu mị: “Chôn vùi ánh sáng hay là phát triển bóng tối? Tộc nhân ngu xuẩn a, các ngươi đều quên ta là hắc ám sao?! Còn chờ mong ta cho các ngươi ánh sáng? Ha ha…………….”
Khi tòa thành trống rỗng bị ánh mặt trời chiếu rọi, nguyên bản màu đỏ quỷ quái biến mất không còn thấy, chỉ lưu lại trong không khí mùi thơm của bản thân nó.
…………….
“Nữ vương bệ hạ mời ngài đến hoa viên quảng trường.” Mạn Tư Đan đứng ở ngoài cửa, nhưng lần này Mạn Tư Đan tựa hồ lễ phép không ít, hoàn toàn đã không ương ngạnh như hôm qua.
Nhưng mà Mộc không biết sao, Mộc cảm thấy được, trong mắt Mạn Tư Đan đã muốn tràm ngập lãnh đạm, giống như là một con rối gỗ, so với hắn ngày hôm qua, Mộc cảm thấy hắn hôm này thiếu đi khí người,
“Ân.” An Sắt nói.
An Sắt tao nhã buông ly trà trong tay, đứng dậy, sủa sang lại quần áo, lại hướng Mộc vương tay.
Mộc chỉ chỉ mình, chớp mắt vài cái: “Di? Ta cũng phải đi?”
An Sắt gật đầu, tay kia nhanh chóng bắt được Mộc: “Để em ở đây ta lo lắng.”
“……………………” Mộc gật đầu, tuy rằng không biết An Sắt vì sao lo lắng, nhưng mà nếu là An Sắt nói, Mộc đành phải nghe theo, miễn cưỡng đứng lên, vẫn có điểm đứng không vững, đều do An Sắt, lại cắn mình, như vậy nữa mình sớm muộn gì cũng biến thành thây khô.
“Thỉnh ngài mau chút.” Mạn Tư Đan vẫn không thấy mặt thản nhiên mở miệng.
An Sát không chần chờ, kéo Mộc nhanh chóng đi qua, khi cùng Mạn Tư Đan gặp thoáng qua, An Sắt cong môi khẽ giọng nói: “Xem ra nữ vương đem ngươi dạy dỗ không tồi a~~~ Phải đi, tay sai của nữ vương!”
Bóng dáng Mạn Tư Đan cứng lại, như là tùy thời có thể phát nổ, nhưng liền nhanh chóng kiềm chế lại, dẫn đường.
Mộc không rõ cho nên nhanh bước đến, trong lòng tràn đầy khẩn trương, nữ vương da~~~ người ngay cả An Sắt bọn họ đều tôn kính chính là có bộ dáng gì? Phư nhân ung dung đẹp đẽ quý giá? Hay là đại mỹ nữ giống như thiên sứ ôn nhu thiện lương?
Khi lần đầu tiên Mộc nhìn thấy Nữ vương, Mộc như bị sét đánh.
“Thần a! Cái gì phu nhân? Cái gì đại mỹ nữ? Có hay không người nào nói cho ta biết, vì sao nữ vương làm nam?!!!
Đúng vậy, Mộc thấy được một người gầy yếu, nhưng là một mỹ nam khung xương hoàn mỹ nhưng mang bệnh, thắt lưng dài màu trắng, cổ áo cao làm cho khuôn mặt hắn càng gầy càng tái nhợt, nụ cười yêu nghiệt…………..
.
Khi An Sắt cùng Mộc đi đến hoa viên quản trường, điều đầu tiên chú ý đến không phải là phong cảnh xinh đẹp cũng không biết khi nào thì Duy Khắc cùng Hạ Thụ đều tới, Mộc đầu tiên chú ý đến chính là ‘yêu tinh’ đang đứng trước đài phun nước.”
Con ngươi màu đỏ, giống như con ngươi An Sắt, trong con ngươi đỏ tươi lộ ra ôn nhu giống Hạ Thụ, cùng người sinh ra thật giống nhay, không thể không nói mỹ nam tử nhu nhược như vậy giống nữ nhân, nhưng mà, Mộc thấy được, nam tử kia toàn thân đều lộ ra khí vương giả không thể xâm phạm, này là lý do sao Mộc nhìn ra nữ vương làm nam nhân.
Nữ vương một thân màu trắng, bên cạnh là hai thân ảnh quen thuộc đã lâu không thấy — Hạ Thụ cùng Duy Khắc. Bọn họ mặc quân trang, kiếm để ở thắt lưng, Duy Khắc một thân màu đen nửa quỳ trước mặt nữ vương, mà Hạ Thụ quân trang màu xanh, phối hợp mới màu tóc xanh của mình, có vẻ nhu hòa, dịu ngoan ngửa quỳ túước mặt nữ vương, hắn đang vuốt tóc hai người bọn họ.
Ôn nhu và tốt lành.
Kỳ thật Mộc không biết đây là một loại lễ nghi, Duy Khắc cùng Hạ Thụ nửa quỳ để cho Nữ vương đặt tay trên đầu họ, tỏ vẻ trung thành, nếu có dị tâm, Nữ vương có thể tùy thời vặn đầu họ.
Giống như lễ nghi hôn tay là để kiểm tra trong tay đối phương có giấu ám khí hay không.
“Ai nha! Là Andy Lôi Khắc a, thật sự al đã lâu không thấy! Mau tới đây.” Nữ vương đột nhiên quay sang, cười nói.
Tya nữ vương vẫn đạt trên đầu Hạ Thụ cùng Duy Khắc, không có dời.
An Sắt thấy được, đáy mắt Nữ vương tràn đầy thâm ý, như là tốt ý nói: “Ngươi đã muốn cho bọn họ biến mất, như vậy ta làm cho bọn họ biến mất được không?”
Phải đi qua, nếu đi qua nữ vương nhất định sẽ xuống tay, nữ vương đang thử An Sắt, thứ An Sắt có phải hay không cố ý thống nhất tam đại gia tộc, thử An Sắt có phải hay không đoán được tâm tư nữ vương. An Sắt không còn đường lui, phải đi qua, đánh cuộc một phen.
“Không cần đi qua!” Mộc kéo lấy An Sắt bước ra phía trước.
Mộc nhìn thấy khiếp sợ trên mặt An Sắt, cũng không biết giải thích như thế nào, cho dù là hiện tại nữ vương vô hại, Mộc chính là cảm thấy được Nữ vương không đơn giản như vậy, Mộc ở trong lòng sợ hãi bài xích sự tồn tại của nữ vương.
An Sắt nháy mắt kinh ngạc, nhìn thấy lo lắng trên mặt Mộc, bỗng nhiên cảm thấy được không khí không khẩn trương như vậy, ít nhất, còn có người đáng giá để bảo vệ.
“Không cần lo lắng, không có chuyện. Mộc, tin tưởng ta.”
Tin tưởng, được rồi. Mộc chậm rãi buông tay, lai quay qua nắm chặt tay An Sắt, có cái gì thì cùng nhau đối mặt.