Editor: nhà Kẹo Bơ
Giáo sư đại học A
Giản Lan vừa ngắt điện thoại, quay đầu liền đối diện với con ngươi thâm thúy lãnh đạm của Đàm Tiêu.
“Tề đạo bảo tôi gọi cô đến quay lại cảnh vừa rồi, tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, không phải cố ý nghe lén” Đàm Tiêu thấp giọng giải thích.
“Vừa rồi không phải đã quay sao? Tại sao đột nhiên lại muốn quay lại?” Giản Lan vừa đi vừa hỏi.
“Bối cảnh có một lỗi nhỏ nên muốn quay lại.”
“Được”
Cô vừa nói xong, Đàm Tiêu bỗng bước nhanh hơn, ngăn trước mặt cô.
Thân hình anh cao lớn, bao phủ cả người cô giữa cái bóng anh.
“Vừa rồi cô gọi điện cho bạn trai à?” Đàm Tiêu hỏi.
“Không phải, tôi không có bạn trai.” Giản Lan nghi hoặc nhìn anh.
Thấy cô không phải dáng vẻ làm bộ, Đàm Tiêu không biết vì sao trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra.
“Không phải thì tốt, chúng ta hiện tại đang lăng xê cho nhau, nếu cô có bạn trai, cậu ta thấy được sẽ nổi giận” Đàm Tiêu lấy bừa một cái cớ lí giải cho việc anh hỏi về vấn đề này.
“Đây đều là công việc, kể cả tôi có bạn trai, anh ấy cũng sẽ không tức giận” Giản Lan thuận miệng nói.
Lại không phải thật sự là một cp, nói trắng ra đều là để hot.
Cô là minh tinh, nhiệm vụ chính là làm các fan vui vẻ, thể hiện thứ mà họ muốn xem.
Trở lại hiện trường quay phim, Giản Lan diễn lại đoạn kia, một lần liền qua.
Buổi tối khi cô vừa quay xong, đang chuẩn bị về nhà thì tiện tay gửi tin nhắn cho Phó Vọng.
“Tôi về nhà đây.”
“Chị có muốn thăm trường học một lát không? Tôi còn chưa về nhà”
“Được nha” Giản Lan vui vẻ đáp ứng.
Việc quay phim kết thúc sớm, cô cũng rất muốn xem xung quanh trường.
Giản Lan đeo khẩu trang, vừa rời khỏi đoàn phim liền thấy Phó Vọng ở cách đó không xa.
“Đi thôi”
Hai người cùng nhau tản bộ trong trường.
Đèn đường tối, Giản Lan lại đeo khẩu trang, nên cũng không có nhiều người chú ý đến hai người.
“Hôm nay sao cậu còn chưa về nhà?” Giản Lan nhìn anh hỏi.
“Vẫn luôn làm thí nghiệm nên quên nhìn thời gian”
“Vậy cậu ăn cơm tối chưa?”
“Chưa”
Anh thường xuyên như vậy, nếu bận liền không để ý đến việc ăn cơm.
Lúc trước cố ý đi học nấu ăn cũng là vì anh muốn nấu cơm cho Giản Lan mà thôi.
“Đã giờ rồi, không thể không ăn cơm được, cậu muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được”
Giản Lan suy nghĩ trong chốc lát “Có muốn xem phố ăn vặt ngoài trường học không?”
Cô còn hoài niệm lúc đi học cùng bạn bè đi ăn vặt ở bên ngoài.
“Được”
Thời điểm này là lúc phố ăn vặt ngoài trường náo nhiệt nhất.
Người đến ăn đều là những gương mặt trẻ tuổi đầy phấn chấn, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc hai người một, cũng có vài người tới mua bữa ăn khuya.
Mì lạnh nướng, mực nướng, hoành thánh, cánh gà bọc cơm, đậu hũ thối, đồ xiên…
Đồ nhiều như vậy, lại thêm không khí náo nhiệt khắp các quầy hàng, Giản Lan cảm thấy khó lựa chọn.
“Tôi muốn ăn đồ xiên” Giản Lan đã lâu cũng chưa ăn vặt, lại ngửi thấy mùi thức ăn, khó tránh có chút thèm ăn.
Phó Vọng nhìn những quầy hàng đó, cuối cùng vẫn quyết định không mua.
“Mua nguyên liệu về nấu đi”
“Tại sao?”
“Chị sẽ bị đau bụng”
Nghe anh nhắc như vậy, Giản Lan mới nhớ ra hiện tại cô bị đau dạ dày, không thể tùy tiện ăn.
“Cậu nấu được ư?”
“Tôi có thể học, đi thôi”
Nói xong, còn chưa đợi Giản Lan phản ứng lại, Phó Vọng liền kéo cô rời khỏi phố ăn vặt.
Hai người đến siêu thị gần đó mua được không ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó Phó Vọng lái xe đưa cô về chung cư.
Vừa rồi trên đường đi siêu thị, Phó Vọng đã tra phương pháp làm oden, ngay khi về nhà, anh bắt đầu nấu súp với tảo bẹ.
Thấy động tác thuần thục của anh, Giản Lan kinh ngạc hỏi “Cậu thật sự là lần đầu tiên nấu sao?”
“Ừ””
Trong mắt anh, làm thí nghiệm và nấu cơm cũng không khác gì nhau, chỉ cần không chế tốt lượng biến đổi của đồ sở hữu, đồ vật làm ra nhất định không sai.
Múi hương thanh đạm rất nhanh đã tỏa ra.
Phó Vọng đem nồi nấu đặt trên bàn cơm.
“Nếm thử xem, tôi không cho ớt cay”
Nhìn món canh trong, Giản Lan còn hoài nghi hương vị của nó.
Mà sau khi cô nếm thử một miếng củ cải, lập tức bị vị ngọt thanh chinh phục.
“Ăn rất ngon”
Thanh đạm hơn so với bên ngoài nhiều, còn có nhiều nguyên liệu nấu ăn, mà không phải là hương vị của các chất phụ gia.
Giản Lan ăn một lúc, thấy anh vẫn không động đũa, liền thúc giục nói “Sao cậu không ăn? Đừng chỉ nhìn tôi ăn chứ”
“Được”
Tuy rằng món ăn Phó Vọng nấu không chứa nhiều calo nhưng Giản Lan cũng không ăn quá nhiều.
Thời gian còn lại, đến lượt cô nhìn Phó Vọng ăn.
Sau đó Giản Lan liền phát hiện, khí Phó Vọng ăn đều không thể hiện biểu tình thỏa mãn, anh chỉ bình tĩnh ăn cơm, giống như để lấy năng lượng, nhìn không ra vui buồn.
“Tay nghề của cậu như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu thích đồ ăn”
“Cũng có thích” Phó Vọng sợ cô hoài nghi nên mới nói như vậy.
Trên thực tế, đồ ăn hoàn toàn không đem lại niềm vui cho anh, gần đây anh thậm chí nghiên cứu các loại thuốc để con người không cần ăn mà vẫn có năng lượng, như vậy anh không cần lãng phí thời gian ăn cơm.
Lúc trước cố ý học vì anh muốn tự mình chiếu cố Lan Lan, không muốn có người thứ ba tới quầy rầy.
Chỉ là cuối cùng Lan Lan bài xích anh như vậy, cũng chưa từng ăn thử đồ ăn anh làm dù chỉ một lần.
Giản Lan lại không rối rắm chuyện này, chỉ nghĩ có lẽ Phó Vọng không có thói quen biểu hiện ra bên ngoài, rốt cuộc thói quen ăn cơm của mỗi người cũng không giống nhau.
Ngày đó ăn khuya xong, Giản Lan liền về nhà ngủ.
Vốn tưởng rằng chỉ là một lần ăn cơm bình thường, không nghĩ tới cư nhiên lại lên hot search.
Hư hư thực thực chuyện Giản Lan bao dưỡng tiểu thịt tươi
Khi Giản Lan nhận được điện thoại của Tiền Phái Phái, cô vừa ngủ không bao lâu, cả người đều ngây ngốc.
Nhìn thời gian, hiện tại mới qua buổi tối một chút.
Cô còn chưa kịp mở Weibo liền nhận được rất nhiều tin nhắn Wechat.
Phương Túc Dương: Lan Lan, cô yêu rồi?
Đàm Tiêu: Không phải là nói không có bạn trai sao? Ảnh chụp là cô à?
Giản Lan không có thời gian trả lời bọn họ, chuyện đầu tiên làm là mở Weibo.
Quả nhiên, chuyện này đứng đầu hot search, đang nổ tung rồi.
Nhấn vào Weibo có nhiều bình luận nhất sẽ thấy đập vào mắt chính là bức ảnh, rõ ràng là chụp lén ở gần phố ăn vặt.
Cô gái đeo khẩu trang, buộc tóc đuôi ngựa nhìn qua có chút giống Giản Lan, chỉ là chất lượng ảnh quá thấp, khó có thể phân biệt.
Mà thiếu niên thân hình cao gầy bên cảnh, cho dù là ảnh chụp mờ cũng không che được ngũ quan xuất sắc cùng làn da trắng nõn, đặc biết xuất chúng ở giữa những người qua đường.
Nhìn qua hẳn là học sinh của đại học A, mà Giản Lan đã tốt nghiệp hai- ba năm.
Đối lập như vậy thật dễ dàng làm người ta liên tưởng đây là tiểu thịt tươi Giản Lan bao dưỡng.
[Không nói cái khác, em trai này tôi đổ rồi! Ảnh chụp mờ như vậy cũng không ảnh hướng đến khí chất, người thật sẽ đẹp đến thế nào]
[Giản Lan thật sự bao dưỡng tiểu thịt tươi? Không thể, lúc này truyền ra việc này là tự hủy hoại tiền đồ của bản thân sao?]
[Giản Lan mau ra đây giải thích! Nói cho tôi đây không phải sự thật a a a a, tôi không thể tiếp thu!]
[Vốn dĩ muốn ngủ, nhìn thấy ảnh này liền trực tiếp khóc, Lan Bảo ra đây cho tôi!]
[Tôi là sinh viên đại học A, ảnh chụp này tại sao lại giống giáo sư của tôi? Thân hình và bộ quần áo cũng giống]
[Tầng trên là nằm mơ sao? Giáo sư dạy cậu nếu soái như vậy, mỗi ngày tôi đều đến nghe giảng bài]
Giản Lan cũng không để tâm đến bình luận này, bởi vì tuổi của Phó Vọng nhìn thế nào cũng không giống giáo sư.
Tiền Phái Phái ở bên kia gợi ý cô tìm bạn để giải thích chuyện đêm qua một chút, trước tiên để chuyện này lắng lại.
Người Giản Lan nghĩ đến đầu tiên là Đàm Tiêu.
Bởi vì hiện tại cô đang có tin đồn với Đàm Tiêu, hơn nữa hai người ở cùng đoàn phim, nói ở cạnh nhau cũng sẽ không có người hoài nghi.
Vì thế Giản Lan nhanh chóng mở khung thoại với Đàm Tiêu: “Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường, anh có thể giúp tôi không?”
“Cô nói đi” Bên kia dường như trả lời trong giây lát, xem ra vẫn luôn đợi tin của cô.
“Giúp tôi làm sáng tỏ một chút, nói hai chúng ta hôm qua ở cạnh nhau nghiên cứu kịch bản”
“Được”
Đàm Tiêu không chút do dự đồng ý, nháy mắt đăng Weibo đã sớm biên tập xong.
@Đàm Tiêu V: Ngày hôm qua tôi và Giản Lan đang ở trong phòng đối diễn, tin đồn trên mạng là không đúng sự thật.
Phía dưới là ảnh chụp kịch bản, ở góc bên phải có ghi rõ thời gian, quả thật là giờ tối.
Đề tài này vừa lên hot search, anh liếc mắt một cái liền nhận ra người con gái trong ảnh chụp là Giản Lan.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, ngay lúc này, đối tượng thích hợp để Giản Lan xin giúp đỡ là anh, vì vậy anh vẫn luôn đợi cô mở lời.
Sở dĩ không trực tiếp làm sáng tỏ là sợ Giản Lan có người khác an bài, lúc đó sẽ lộ tẩy.
Giản Lan lập tức chia sẻ Weibo.
@Giản Lan V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng trước mắt tôi không có ý định yêu đương, chỉ muốn đóng phim thật tốt, yêu các bạn.
Hình ảnh là cảnh quay tối hôm qua, nam nữ chính vì tìm manh mối giải ma pháp, buổi tối lẻn vào phòng thí nghiệm, tìm tư liệu bí ấn về những loại thuốc đó.
Trong ảnh chụp, Giản Lan đóng vai nữ chính và Đàm Tiêu đóng vai nam chính đang thâm tình nhìn nhau, cực kì ái muội.
Hai bọn họ đồng thời làm sáng tỏ, hướng gió lập tức thay đổi.
[Đàm ca và Lan Bảo đồng thời làm sáng tỏ, tôi có phải đoán được bọn họ có quan hệ lén lút?]
[Hiện tại hai người không phải sẽ ở bên nhau chứ, tôi thật sự cắn lưỡi a a a ]
[Người ở lầu trên bị bệnh cắn thuốc à? Sao không nghĩ là bạn bè nên đăng Weibo, tại sao cứ phải là ở bên nhau mới có thể cùng đăng bài phản bác?]
[Mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần Lan Bảo không bao nuôi tiểu thịt tươi là được]
[Tôi hiện tại có thể yên tâm đi ngủ, ngủ ngon fans Lan Bảo, ngủ ngon Lan Bảo]
[Cho nên người trong ảnh không phải là Giản Lan, đó là ai vậy?]
[Ai là ai là ai, trên thế giới cũng nhiều người lớn lên giống nhau, hơn nữa người kia vẫn luôn đeo khẩu trang, ai biết dưới lớp khẩu trang kia trông như thế nào]
Cũng may là Giản Lan lén chạy ra đoàn phim, hơn nữa toàn bộ quãng đường đều đeo khẩu trang cho nên không bị người khác nhận ra.
Chuyện này cuối cùng hữu kinh vô hiểm trôi qua.
Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
Sau khi giải quyết xong, Giản Lan an tâm đi ngủ, nên cô cũng không biết sau đó có hot search về Phó Vọng.
Giá trị nhan sắc trái ngược của giáo sư đại học A
@Viết văn x mạc V: Người trong bức ảnh này là giáo sư của tôi, hôm nay tôi nói một trăm lần cũng không có ai tin, phía dưới là ảnh chụp phóng to. Đây là ảnh chụp của giáo sư, tuổi qua một kì thi thiếu niên đỗ vào đại học A, tuổi tốt nghiệp, sau đó xuất ngoại năm học thạc sĩ, vừa trở về năm nay. Năm nay thầy tuổi, là giáo sư trẻ nhất đại học A.
Bên dưới là ảnh chụp lí lịch của Phó Vọng, trên ảnh thần sắc cao lãnh, đôi mắt sắc lạnh, ngũ quan so với ảnh chụp trên hot search vừa rồi không có gì khác biệt.
Bên dưới bức ảnh có các bài báo của các tạp chí anh từng xuất hiện và các bằng sáng chế anh từng nhận được, một chuỗi dài danh sách, lí lịch còn đẹp hơn cả các giáo sư có thâm niên cao.
Nhiều thành tựu như vậy, không có gì lạ khi còn trẻ mà anh đã được bổ nhiệm làm giáo sư đại học A.
[A a a giáo sư khiến chúng ta nỗ lực hiếu học, tôi đột nhiên tràn ngập ý chí chiến đấu, hiện tại liền xem các đề thi, giáo sư đẹp trai chờ tôi!]
[Tôi đau, tại sao trường chúng ta không có giáo sư lợi hại như vậy]
[Nếu tôi có thể đến buổi học của anh ấy, nhất định mỗi ngày đều đến đầu tiên, đến chết cũng không đến muộn]
[Nghe nói giáo sư này không phải là giáo viên, đa số thời gian đều làm nghiên cứu khoa học, cũng chỉ có anh ấy mới có loại đãi ngộ đặc biệt này]
[Emmm Nếu là giáo sư nghiên cứu khoa học sao có thể bị bao dưỡng, hẳn là chỉ cùng bạn bè hoặc bạn gái đi dạo phố]
[+, mọi người không có khả năng nhìn trúng người giới giải trí, cư dân mạng cũng đừng nhọc lòng]
Đề tài này vừa mới nổi lên, rất nhanh đã bị người khác gỡ xuống.
Tiếp theo một tin về giới giải trí khác bị đưa ra, không còn ai nhớ rõ chuyện này.
Sáng hôm sau khi Giản Lan tỉnh dậy, chuyện này ở trên mạng đã tan biến như bọt nước. Vì vậy cô tự nhiên không phát hiện thân phận thật sự của Phó Vọng.
Ngày hôm qua sau khi phát sinh sự việc, Giản Lan cảm thấy vẫn cần nói với Phó Vọng.
Vừa mới tỉnh ngủ, Giản Lan liền gõ cửa phòng đối diện.
Phó Vọng trông vẫn còn buồn ngủ ra mở cửa.
Đây vẫn là lần đầu Giản Lan thấy bộ dáng anh lúc mặc áo ngủ.
Anh đang mặc một bộ đồ ngủ màu đen tinh khiết làm bằng lụa với đường viền cổ hơi mở, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Mái tóc ngắn màu đen có chút hỗn độn, con ngươi hẹp dài hơi híp lại, còn lộ ra vài phần mông lung buồn ngủ.
“Cậu mặc bộ này đẹp lắm” Đôi mắt Giản Lan hơi cong, chưa đầy ý cười.
Bên tai Phó Vọng ửng đỏ, đầu óc hơi thanh tỉnh một ít.
“Chị có chuyện gì sao?” Vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm so với ngày thường mềm mại hơn, nghe cực kì đáng yêu.
“Ngày hôm qua hai chúng ta lên hot search, cho nên tôi tới nói với cậu một tiếng, sắp tới có khả năng không gặp cậu ở trường học được” Giản Lan nói.
Ý tứ là không cho Phó Vọng lại đưa cơm trưa cho cô.
Hiện tại không biết có bao nhiêu paparazzi ngồi cạnh ở gần đoàn phim, dù cô chỉ tiếp xúc với Phó Vọng một chút cũng có khả năng bị chụp.
Phó Vọng nhíu mày, có chút không cao hứng “Nhưng chị sẽ bị đau dạ dày”
“Không sao, mấy ngày liền đóng máy rồi” Giản Lan xoa tóc anh.
“Ừ” Phó Vọng đành đồng ý.
“Vậy cậu ngủ tiếp đi, tôi đi đóng phim” Nói xong, Giản Lan xoay người định đi.
“Chị” Phó Vọng giữ góc áo cô, khẽ nói.
Giản Lan quay đầu lại “Sao vậy?”
“Ôm một cái” Phó Vọng vươn tay, giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
Thấy biểu tình còn chút mơ hồ của anh, Giản Lan cho rằng anh còn chưa tỉnh ngủ, cho nên mới dính người như vậy.
Cô thở dài, đi qua đó ôm anh một chút, sau đó vỗ nhẹ vào lưng rồi tách ra.
“Được rồi, mau trở về ngủ đi, nhớ khóa cửa kĩ, tôi đi đây”
“Được”
Giản Lan nhìn Phó Vọng đóng cửa lại, mới yên tâm xoay người rời đi.
Mà Phó Vọng sau khi trở lại phòng, đôi mắt thanh tỉnh, trông không có phần nào giống buồn ngủ.
Ngày đóng máy, Giản Lan nhận được điện thoại của Giản Kỳ Tường, nói muốn cô đến ăn sinh nhật của ông Giản.
Giản Lan là hậu bối, không thể không về, nên mang theo lễ vật trở về.
Kết quả từ đầu đến cuối cô đều như một người ngoài.
Giản Kỳ Tường và Giản Vân, còn có mẹ của Giản Vân là Tào Y Tâm, bọn họ mới là người một nhà.
Những thân thích khác cũng mặt sưng mày xỉa với cô.
Giản Lan không để bụng chuyện này, đưa lễ vật rồi nói vài câu chúc mừng xong thì định rời đi.
“Giản Lan, con có còn bộ dáng của một hậu bối không? Mừng thọ ông, đến bữa cơm cũng chưa ăn con liền muốn đi? Con không thể học em gái sao? Một chút đều không hiếu thuận” Giản Kỳ Tường trầm mặt nói.
“Ba bớt giận đi ạ, chị cũng không phải cố ý” Giản Vân ở bên cạnh nói.
Nhìn như trấn an, thực ra là đổ thêm dầu vào lửa.
“Ông bảo tôi hiếu thuận ai chứ? Một phòng này đều là trường bối của Giản Vân chứ không phải của tôi.” Đôi môi đỏ hơi cong lên nói lời trào phúng.
“Con nói gì vậy?” Giản Kỳ Tường bị mất mặt trước mọi người, thanh âm lập tức nghiêm nghị hơn.
Giản Lan chỉ các trường bối trong phòng “Tôi vừa tiến vào, có ai cho tôi sắc mặt tốt? Mọi người có bộ dáng của trường bối sao? Một khi đã vậy, dựa vào cái gì bảo tôi tôn kính?”
Nói xong, cô lấy di động mở đoạn ghi âm vừa rồi.
“Ôi, đây không phải là đại minh tinh Giản Lan sao? Thật là vừa nổi tiếng liền có giá, nhìn thấy trưởng bối cũng không chào”
“Gần đây thấy cô rất nổi, kiếm được bao nhiêu tiền, sao không đem về nhà?”
“Mừng thọ ông, cô liền đưa cái này? Cái này có thể có trị giá bao nhiêu tiền, chưa đến một trăm vạn đi? Cô còn không có tâm bằng Giản Vân”
Trước kia Giản Kỳ Tường làm giàu, căn bản chính là phượng hoàng không rõ danh tính, cũng chưa hẳn là một phượng hoàng thực thụ, nhiều lắm cũng chỉ là một con chim sẻ.
Cho nên nhóm người thân thích này chiếm tiện nghi, giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi thịt, khắc nghiệt lại tham lam, há mồm hay ngậm mồm đều là tiền tiền tiền.
Sau khi phát xong đoạn ghi âm, Giản Lan lạnh lùng nói “Giản tổng, về sau nếu không có việc gì cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn biết quan hệ một nhà bọn ông tốt thế nào, cũng không muốn vì cái này mà ảnh hướng việc ăn uống của tôi”
Nói xong, cô lấy túi rồi đi, không chút lưu luyến.
“Mày!” Cô vừa đi khỏi, Giản Kỳ Tường tức giận đến mức che ngực kịch liệt mà thở, nhìn qua giống như tái phát bệnh suyễn.
“Ba bớt giận đi ạ” Giản Vân ở bên cạnh thuận khí cho ông.
Trong lòng cô ta có chút tiếc nuối, vốn dĩ muốn tranh thủ cơ hội này dạy dỗ Giản Lan không hiếu thuận một trận.
Kết quả ai mà nghĩ được, Giản Lan tham gia tiệc mừng thọ trong nhà cũng ghi âm lại.
Cứ như vậy, cô ta không có các nào lợi dụng việc này để bôi đen, nếu không Giản Lan lấy ra đoạn ghi âm này liền có thể chứng minh tất cả.
Chỉ có thể chờ lần quay chương trình sau tìm cơ hội dẫm lên Giản Lan.
Sau khi Giản Kỳ Tường hơi bình phục tâm tình, chỉ tay vào Tào Y Tâm, nổi giận nói “Gọi điện cho Vệ Tĩnh Điềm, bảo cô ta dạy con gái cho tốt”
“Được, ông đừng nóng giận, tôi gọi ngay đây”
Trong lòng Tào Y Tâm khinh thường cười lạnh, sau khi kết nối điện thoại thành công liền thêm mắm thêm muối kể lại sự việc.
Vệ Tĩnh Điềm xuất thân tốt có ích lợi gì, còn không phải là đầu óc ngu xuẩn, vì một nam nhân liền để cha mẹ mình đang sống sờ sờ tức chết, con gái cũng không quan tâm.
“Nha đầu Giản Lan này dám nói chuyện như vậy? Được, tôi gọi điện giáo huấn nó. Đúng rồi, Kỳ Tường không sao chứ?”
Thanh âm Tào Y Tâm lãnh đạm, mang theo sự khinh thường không chút che dấu “Ông ấy bị người con gái tốt làm tức giận, hiện tại cũng chưa nguôi ngoai đâu”
“Giản Lan đồ hỗn trướng này, thật là bướng bỉnh” Vệ Tĩnh Điềm ngắt điện thoại liền lập tức gọi Giản Lan.
Chỉ là bà ta gọi nửa tiếng mới nối máy được.
Vừa nhấn nút nghe, phía bên kia điện thoại liền truyền đến lời chất vấn “Giản Lan, có phải con điên rồi không? Vừa rồi Giản gia gọi điện thoại cho mẹ, nói con lại gây sự ở bên kia, con nhanh về xin lỗi đi, có nghe thấy không?”
Giản Lan không muốn nghe lời vô nghĩa, liền đem điện thoại để lên bàn, để Vệ Tĩnh Điềm trút giận với không khí.
Hiện tại cô đã tới công ti, đang thương lượng với Tiền Phái Phái về việc quay kỳ tiếp theo chương trình
“Không cần quan tâm, chị cứ nói tiếp đi”
Tiền Phái Phái do dự chỉ di động, nhỏ giọng nói “Lan Lan, em thật sự mặc kệ?”
“Em không phải thần” Cô không có năng lực để quản chuyện này, ngược lại sẽ tự kéo mình xuống vũng bùn.
Còn không bằng để chính mình thanh tĩnh.
Cô vẫn còn khỏe, tương lai có thể chu cấp tiền cho Vệ Tĩnh Điềm, để bà ở trong viện dưỡng lão.
Tiền Phái Phái thở dài ‘Đôi khi chị cảm thấy kì lạ, mẹ em có xuất thân tốt, tại sao lại điên cuồng đến vậy”
“Ai biết được, chắc đây là tình yêu đi”
“Ai, mặc kệ, chúng ta nói tiếp việc quay chương trình, địa điểm quay kì này là kí túc xá nữ sinh của trường cao đẳng, phong cách cũng không khác với lần trước lắm, vẫn là nơi truyền thống về ma quỷ”
“Còn có manh mối nào nữa không?”
“Có một lời lưu truyền nói việc kí túc xá ma quỷ có quan hệ với chuyện trong quá khứ, cụ thể là chuyện gì thì tổ tiết mục không tiết lộ”
“Làm thế nào để khách mời nam vào kí túc xá nữ?”
Tiền Phái Phái nhíu mày, lắc đầu “Cái này không nghe được tin tức gì, nhưng khi tổ tiết mục quay phim, tòa nhà trống không, có lẽ khách mời nam đi vào cũng không sao”
“Lần này yêu cầu mang thứ gì?”
“Tổ tiết mục bên kia nói rằng mỗi người mang một chiếc bút”
“Bút? Loại nào cũng được?”
“Ừ, chưa có yêu cầu gì”
“Em đã biết”
Tác giả có lời muốn nói:
Kết chương bắt đầu chương trình kinh dị thứ hai, người nhát gan xin đừng đọc lúc tối _(:з” ∠)_
Mười nghìn ngày cũng không phải quá khó, tôi khỏe mạnh tôi có thể kiên trì đến mấy nghìn ngày.