Lưu Môn Đình: “......!Ngủ cùng nhau?”
Tiểu Đào nheo mắt, “Anh đừng có mà nghỉ linh tinh, tôi chỉ là thấy ghế sô pha quá nhỏ, anh lai cao lớn như thế, nhỡ may nằm hỏng nó làm sao bây giờ?”
“À, thì ra là em lo lắng cho chiếc ghế sô pha.” Lưu Môn Đình kéo dài giọng nói, “Haizz, anh còn tưởng em lo lắng cho anh cơ.”
“Rốt cuộc anh có định ngủ hay không?” Tiểu Đào có chút khó thở, xen lẫn một chút thẹn thùng, “Không ngủ thì thôi.”
Lưu Môn Đình nhanh chóng đi tới, “Ngủ, ngủ.” Cơ hội ngàn năm có một, ai không ngủ thì là đồ ngốc.
Cho dù chỉ được ôm vợ cái gì cũng không làm, cũng là một đêm tốt đẹp.
Sau đó Lưu Môn Đình bị vả mặt, ôm vợ cái gì cũng không làm, quá gian nan.
Đêm đó anh phải vọt vào nhà tắm, tắm nước lạnh hai lần.
Lưu Môn Đình hẹn hò cả đêm với cái vòi nước lạnh, Tiểu Đào thì ngược lại ngủ đến an ổn, một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, trợ lý mang cơm hộp đi vào, trong nháy mắt lúc vừa đẩy cửa ra nhìn thấy hai người cùng nhau rúc trên giường, anh ta duỗi tay che mắt, ngón tay vô cùng thiếu đạo đức mà chậm rãi hé ra một đạo khe hở.
Đôi mắt cay quá.
Đôi mắt quá cay.
Trợ lý lén lút như ninja, lặng lẽ thả bữa sáng xuống bàn, rồi lại lặng lẽ đi ra.
Tiểu Đào ngửi được mùi thơm của bữa sáng nên thức dậy, trong bụng đã đánh trống không thành kế, âm thanh lộc cộc liên miên không dứt, cô có muốn ngủ nữa cũng không ngủ được.
Hơn nữa bên cạnh còn có người ôm cô, cô vừa sợ tiếng động trong bụng mình sẽ đánh thức anh dậy mất, lại vừa bị hơi thở của anh vây quanh khiến bên tai phát ngứa.
Muốn động lại không dám động, đành phải vẫn duy trì tư thế nghiêng người.
Nghiêng người thời gian dài, tay cô đã hơi tê, Tiểu Đào mím môi, quay đầu nhìn về phía sau, không quay lại thì không biết, vừa quay đã thấy gương mặt mỉm cười của Lưu Môn Đình.
“Em tỉnh rồi?”
Gương mặt của Tiểu Đào thoắt một cái hồng rực, hạ giọng, “Ừm.”
Nếu hai người đều đã tỉnh rồi, làm gì còn cớ để dựa gần nhau như vậy nữa, cô từ từ ngồi dậy, rời khỏi lồ ng ngực của Lưu Môn Đình.
Mỹ nhân mới nằm trong ngực được mười lăm phút, anh có chút tiếc nuối, thời gian quá ngắn.
Lưu Môn Đình tức khắc cảm thấy lòng mình, trống, không, a.
Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của Tiểu Đào, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã vơi bớt không ít.
Anh cũng ngồi dậy, bàn tay tự nhiên vươn ra, sờ lên trán Tiểu Đào: “Ừm, không còn sốt nữa rồi.”
Tiểu Đào cảm giác được hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền tới, gương mặt còn hồng hơn vừa rồi.
Lưu Môn Đình nghiêng đầu nhìn cô, trêu ghẹo: “Sao mặt em lại như hồng vậy?”
Tiểu Đào cho anh một ánh mắt ý là biết rõ còn cố hỏi, “Anh, anh đi xuống đi.”
“Haizz, dùng xong rồi liền ném, câu này chính là để nói em đấy à?” Lưu Môn Đình cảm khái nói: “Đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm.”
Lén lút nhìn cô một cái, còn giả bộ đáng thương lên án cô.
Tiểu Đào tỉnh táo lại, chân lặng lẽ chuyển động về hướng anh, chuẩn bị cống hiến chút sức lực.
Kết quả lại không giống như cô mong muốn, lúc đầu kế hoạch của cô là trực tiếp đạp Lưu Môn Đình xuống giường, nhưng mà không ngờ người đàn ông kia phản ứng nhanh nhẹn như vậy, chân cô bị anh nắm lấy.
Lưu Môn Đình nắm chặt chân Tiểu Đào, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, đáy mắt có những tia sáng lập lõe không rõ, anh hơi há mồm muốn nói gì đó.
“Thực xin lỗi, quấy rầy một chút.” Hộ sĩ đi vào, “Bệnh nhân giường 305, cô cần phải đo nhiệt độ cơ thể.”
Hộ sĩ cũng không ngờ sáng sớm đã được ăn một tô cơm chó, trông thấy hai người trên giường liếc mắt đưa tình nhìn nhau.
Thình lình bị quấy rầy, Tiểu Đào trọng tâm không vững, thân thể hơi nghiêng đi một chút, may mắn chân được Lưu Môn Đình túm chặt, mới không ngã khỏi giường.
Lưu Môn Đình nhận lấy nhiệt kế, hộ sĩ đi ra ngoài.
Tiểu Đào đỏ mặt, kẹp nhiệt kế dưới nách.
Gương mặt của cô sắp có thể rán trứng luôn được rồi, đỏ rực giống như quả táo.
Cô đã không đỏ mặt trong rất nhiều năm rồi, dường như tất cả bọn chúng tích lại dùng hết vào mấy ngày hôm nay vậy.
Đặc biệt là mỗi lần đỏ mặt đều bị Lưu Môn Đình bắt gặp, bọn họ đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lưu Môn Đình nhân lúc cô đang đo nhiệt độ cơ thể, ngoan ngoãn xuống giường.
Ôm cũng đã ôm rồi, cầm chân cũng cầm rồi, giờ còn không ngoan ngoãn đi xuống, chẳng lẽ chờ bị đá sao?
Anh mới không phải là đồ ngốc.
Năm phút sau, Tiểu Đào lấy nhiệt kế ra, nhiệt độ cơ thể là: độ, trong phạm vi bình thường.
Lúc này Lưu Môn Đình mới vừa lòng gật gật đầu, “Chúng ta ăn sáng ở đây hay em muốn về nhà ăn?”
Tiểu Đào nhìn một bàn đầy ắp các món ăn sáng, nhẹ giọng nói: “Ăn luôn ở đây đi.” Mua cũng đã mua rồi, không nên lãng phí.
Lưu Môn Đình nhìn biểu cảm của cô, giơ tay xoa xao đầu cô, “Chúng ta trở về nhà ăn.”
Khóe miệng Tiểu Đào khẽ nhếch, “ Ừm, được.”
Rửa mặt chải đầu xong, Tiểu Đào thay quần áo của mình, trợ lý đi làm thủ tục xuất viện, cô cùng Lưu Môn Đình đi trước.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, vừa lúc nghe được cuộc trò chuyện của hai hộ sĩ trẻ.
“Oa oa oa, bệnh nhân ở phòng bệnh 305 có bạn trai đẹp trai quá.”
“Hơn nữa á, cô không nhìn thấy ánh mắt của anh ta lúc nhìn bạn gái đâu, quả thực là tình yêu ngọt chết người mà.”
“Hâm mộ sao? Hâm mộ thì cô cũng mau chóng tìm một người yêu đương đi.”
“Haizz, tôi hâm mộ chứ, nhưng mà số tôi không được may mắn như thế.”
“......”
Tiểu Đào nghe hết cuộc nói chuyện của các cô, nghiêng mắt nhìn vị “Bạn trai” bên cạnh, anh đẹp trai sao?
Hình như có chút như vậy.
Cô ưỡn ngực, tức khắc cảm thấy rất có mặt mũi.
Trên gương mặt viết rõ mấy chữ: “Hâm mộ đi, hâm mộ đi, các người cứ hâm mộ tiếp đi”, nhìn ra tâm trạng cô đang rât vui vẻ nhảy nhót.
Ra khỏi bệnh viện, Lưu Môn Đình giúp Tiểu Đào chỉnh lại khóa áo khoác, “Thời tiết lạnh, em nhớ phải mặc nhiều một chút.”
“Còn có, không được uống mấy loại đồ uống lạnh, không tốt cho dạ dày.”
“Lúc ăn cơm cũng vậy, không được ăn cơm nguội, hay mấy món nguội, phải đun nóng lên rồi hẵn ăn.”
Tiểu Đào nghe Lưu Môn Đình lải nhải dặn dò còn phiền phức hơn mẹ cô, vậy mà lại không cảm thấy anh quá dong dài, ngược lại còn sinh ra một loại cảm giác “Ấm áp vì được người khác quan tâm chăm sóc”.
Cô nghĩ, có lẽ cô thật sự bị bệnh.
Bệnh đến hy vọng có người quản cô, lo lắng cho cô.
Tiểu Đào ngước mắt nhìn Lưu Môn Đình, “Chân của anh thế nào rồi?” Tuy nằm trên giường bệnh thì thoải mái hơn sô pha, nhưng chân anh từng bị thương nghiêm trọng, cô vẫn có chút lo lắng.
“Không có việc gì, rất tốt.” Hình như Lưu Môn Đình không muốn nói nhiều về đôi chân của mình, anh chuyển đề tài, “Lát nữa muốn đi ăn món gì?”
Tiểu Đào: “Muốn ăn hoành thánh.”
Lưu Môn Đình: “Được, đi ăn hoành thánh.”
Trong lúc hai người họ đang ăn sáng, di động của Tiểu Đào lại vang lên, cô mỉm cười nhận điện thoại, bên trong vang lên một giọng nam.
Lưu Môn Đình bất động thanh sắc lắng nghe, anh nhận ra giọng nói này, là giọng của ông chủ cửa hàng bán thức ăn nhanh đó, Tay hơi ngưng lại giữa không trung, sau đó tiếp tục cúi đầu múc một cái hoành thánh nhét vào trong miệng.
Hương vị của cái này sao lại khác với cái đầu tiên vừa ăn thế nhỉ?
Lần này vị hơi chua xót.
Anh ăn liên tiếp ba cái, chỉ cắm cúi ăn mà không biết nó có mùi vị gì.
Tiểu Đào mãi vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, anh càng ra sức phát ra tiếng động khi ăn hoành thánh, khí áp cả người cũng xuống thấp hết mức, lạnh băng u tối.
Năm phút sau, anh ngẩng đầu cố ý nói, “Hoành thánh sắp lạnh rồi.” Ý tứ là muốn nhắc nhở người nào đó, cuộc nấu cháo điện thoại của hai người nên kết thúc.
Tiểu Đào nhún nhún vai.
Quả nhiên người ở đầu bên kia điện thoại vẫn còn có chuyện muốn nói.
Mười phút sau, sắc mặt Lưu Môn Đình đã biến thành một màu xanh lá, coi hoành thánh trong chén thành mặt của người nào đó, ra sức chọc chọc.
Bên cạnh có người đi qua khuyên nhủ, “Nhóc con, hoành thánh không phải ăn như vậy, ăn như vậy thì không cảm nhận được vị ngon đâu.”
Lưu Môn Đình không để ý đến người đó, lúc này đừng nói đến vị của hoành thánh, đến vị của không khí anh cũng thấy không tốt.
Xem ai cũng không vừa mắt.
Muốn nổi giận.
Muốn trút giận.
Nhưng cố tình anh lại không có lập trường để nổi giận.
Càng không có lập trường trút giận.
Lưu Môn Đình vừa ăn vừa sốt ruột.
Lương dấm hôm nay ăn có vẻ nhiều.
Mười lăm phút sau, người nào đó cuối cùng cũng cúp điện thoại “Ăn đi, sao anh không ăn?”
Lưu Môn Đình liếc xéo cô, “Ăn no rồi.”
Kỳ thật là tức đến no rồi.
Haizz, anh quá khó khăn.
Tiểu Đào nghẹn cười, “À, vậy tôi ăn đây,”
Lưu Môn Đình đoạt lấy cái thìa trong tay cô, “Chờ một chút.” Anh giơ tay gọi người phục vụ: “Cho tôi một bát khác.”
Tiểu Đào: “......”
Lưu Môn Đình: “Hoành thánh trong bát em lạnh rồi, ăn vào sẽ không thoải mái.”
Tiểu Đào: “......”
Cũng khá tri kỷ đấy.
Bọn họ cũng chẳng phải chờ lâu, người phục vụ rất nhanh đã bưng lên một chén hoành thánh nóng hổi khác, Tiểu Đào cúi đầu bắt đầu ăn.
Lưu Môn Đình ôm ngực, chăm chú nhìn cô, đang nghĩ làm cách nào để cô buông xuống những khúc mắc trong lòng, thì thấy khóe miệng cô bị dính chút nhân bánh.
Anh cầm lấy khăn giấy, cúi người, lau đi giúp cô.
Động tác của anh làm tự nhiên, giống như đã từng làm như vậy rất nhiều lần.
À, anh đúng thật là làm từng làm như vậy rất nhiều lần, nhưng mà —— tất cả chỉ là ở trong mộng.
Tiểu Đào bị hành động đột nhiên của anh làm cho ngơ ngẩn, khóe miệng cô cảm giác độ ấm trên ngón tay của người đàn ông, rất ấm áp.
Lưu Môn Đình: “Ăn nhanh lên.”
Tiểu Đào: “......!À.”
Mỡi ăn được cùng nhau một bữa sáng mà người nào đó đã ăn một bụng dấm, người nào đó lại mặt đỏ tai hồng, sắc mặt thẹn thùng.
Loại cảm giác tình thú giữa các cặp tình nhân được bày ra vô cùng rõ nét trên người bọn họ.
Sau khi ăn xong Tiểu Đào trở về nhà.
Lưu Môn Đình đi công ty.
“......!Tâm Tâm, cậu nói xem anh ấy có ý gì? Lúc đầu gặp mặt thì sống chết nói không quen mình.
Lúc này lại đối tốt với mình như vậy......, mình cũng không biết anh ấy muốn làm cái gì nữa? Lưu Môn Đinh chốc lát thì làm ra vẻ lạnh lùng, chốc lát lại thành bộ dạng ấm áp xuân về hoa nở, làm mình chẳng biết nên hiểu thế nào......” Tiểu Đào ngồi trên tấm thảm, dựa vào ghế sô pha oán giận với Đường Uyển Tâm.
“......!Cậu đừng nói tốt hộ anh ấy, cậu phải giúp mình phân tích xem, rốt cuộc anh ấy muốn làm cái gì?”
“......!Cái gì? Không có khả năng, mình không cảm thấy anh ấy có ý định theo đuổi mình lại một lần nữa.
Lại nói, cho dù anh ấy có thực sự theo đuổi mình thì mình phải đồng ý sao? Mình cũng là cô gái có cốt khí, có được không?”
“......!Mình, mình không thích anh ấy, không được sao? Cái gì? Cậu không tin? Tâm Tâm, chúng ta là bạn tốt, tình chị em thân thiết, sao cậu lại có thể không tin mình......!Nói thật sao? Mình, mình chỉ là cảm thấy dù sao bên kia người ta cũng là tổng giám đốc gì đó, chúng ta ở bên nhau không thích hợp......!Mình tự ti? Không có khả năng, sao mình phải tự ti chứ? Cậu đừng có luôn nói tốt cho anh ấy nữa, vô dụng thôi......”
Tiểu Đào gọi điện thoại hàn huyên với Đường Uyển Tâm hơn một tiếng, đến lúc di động nhắc nhở sắp hết pin, cô mới cúp điện thoại.
Ném điện thoại sang một bên, cô ôm gối dựa, lâm vào trầm tư.
Tâm Tâm nói Lưu Môn Đình vẫn rất yêu cô.
Có sao?
Tại sao cô lại không cảm giác được?
Tiểu Đào bắt đầu quanh quẩn với một vấn đề: Tình cảm của Lưu Môn Đình là áy náy với cô hay là thực lòng yêu cô? Câu hỏi này giống như câu hỏi: vợ và mẹ cùng đồng thời rơi xuống nước, rốt cuộc nên cứu ai trước? Chúng đều có một điểm giống nhau —— nan giải.
Cô càng nghĩ càng rối rắm, người cũng không được tĩnh tâm.
------oOo------.