Thiếu Niên Ca Hành

chương 39: một kiếm của kiếm tiên lưu truyền cả ngàn đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lôi Vô Kiệt ngơ ngác nhìn tiền bối của mình cưỡi hạc bay về phía tây, không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ: “Đây mới thật là cao thủ chứ.” Nhưng cũng may tuy tính cách vị tiền bối này kỳ quái nhưng cũng tính là mình qua được tầng thứ mười lăm, có thể lên thẳng tầng mười sáu. Hắn thở phào một cái, tiếp tục đi lên, nhưng tầng mười sáu lại trống không.

Không có ai, không có một ai.

Lần này Lôi Vô Kiệt không chọn chờ đợi mà nhảy một cái, phá tan nóc nhà, bước lên đỉnh Đăng Thiên các, cao giọng quát: “Môn hạ đệ tử của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới hỏi kiếm Tuyết Nguyệt thành!”

“Cầu kiến Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y!”

Hỏi kiếm Tuyết Nguyệt thành? Cầu kiến Lý Hàn Y?

“Điên rồi.” Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng nói một câu.

Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y, một trong năm vị Kiếm Tiên trên thế gian này, từ khi xuất kiếm tới nay chưa một lần bại, đánh với thành chủ của Thiên Hạ Vô Song thành ba trận toàn thắng. Cho dù hắn là đệ tử Lôi môn, cho dù hắn được chân truyền của Lôi Oanh, nhưng mà...

Hắn có tư cách gì để hỏi kiếm chỗ Kiếm Tiên?

Đường Liên và Tiêu Sắt biết nội tình, sắc mặt không ngạc nhiên, chỉ có điều trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi khó tả.

Bản thân ba chữ Lý Hàn Y đã mang theo một cảm giác đáng sợ. Trong ba vị thành chủ của Tuyết Nguyệt thành, Tư Không Trường Phong được tôn làm Thương Tiên độc nhất vô nhị trong thiên hạ nhưng hành xử tiêu sái tự nhiên, là người duy nhất trong ba vị thành chủ thân cận với các đệ tử, cũng là thành chủ duy nhất thật sự quản lý Tuyết Nguyệt thành. Còn đại thành chủ Bách Lý Đông Quân lại như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cho dù là Đường Liên cũng chưa từng gặp hắn được mấy lần, mỗi lần truyền thụ chỉ là vài câu nói ít ỏi, đôi khi chỉ đơn giản là một phong thư đưa tới. Trong giới đệ tử có lời đồn, thật ra đại thành chủ quanh năm tự do bên ngoài, vốn không ở trong Tuyết Nguyệt thành. Còn nhị thành chủ Lý Hàn Y vẫn luôn cư ngụ trong Thương Sơn, bế quan luyện kiếm, cũng chưa từng xuất hiện trong Tuyết Nguyệt thành. Mọi thứ về hắn đều là câu đố.

“Lý Hàn Y là người ra sao?” Tiêu Sắt hỏi Đường Liên.

Đường Liên lắc đầu: “Không biết.”

“Trông thế nào?” Tiêu Sắt lại hỏi.

Đường Liên vẫn lắc đầu: “Không biết.”

“Ngươi chưa từng thấy hắn à?” Tiêu Sắt không hiểu bèn hỏi.

“Từng gặp nhị sư tôn bảy lần, trong đó có sáu lần nghe tiếng chứ không thấy người, chỉ có một lần nhị sư tôn hiện thân nhưng dùng khăn xám che mặt.” Đường Liên lắc đầu; “Hơn nữa nhị sư tôn chưa bao giờ nói chuyện với ta, cho nên ta cũng không biết nhiều về ôngấy.”

Tiêu Sắt lại quay sang phía Tư Không Trường Phong: “Chắc chắn Thương Tiên tiền bối biết chứ.”

Tư Không Trường Phong lắc dầu thả nhiên đáp: “Tính khí rất tệ! Hơn nữa tiểu tử này phá hỏng đỉnh các, cho dù Hàn Y không ra tay giáo huấn hắn, ta cũng sẽ ra tay!”

Còn Lôi Vô Kiệt hô hào một lúc lâu sau vẫn không ai đáp lại không khỏi xấu hổ, đằng hắng một cái, lại cao giọng hô: “Môn hạ đệ tử của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới hỏi kiếm Tuyết Nguyệt thành!”

“Cầu kiến Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y!”

Vẫn không ai đáp lời, trên đỉnh các gió rất lớn, lúc này Lôi Vô Kiệt cảm thấy hơi lạnh, nhớ lại lúc vừa rồi Lôi Vân Hạc gọi gió dẫn lôi trên đỉnh các, phong thái tựa tiên nhân, thầm nghĩ sao cùng là người với nhau mà chênh lệch lớn như vậy.

“Môn hạ đệ tử...” Lôi Vô Kiệt lại kêu lên.

“Kêu gào cái nỗi gì? Ồn ào chết đi được.” Lôi Vô Kiệt cảm thấy mắt hoa lên, một người mặc áo trắng đeo khăn che mặt màu xám đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Người nọ nổi giận quát: “Hỏi kiếm Tuyết Nguyệt thành? Dựa vào cái gì, chỉ bằng cái thanh Sát Trư kiếm của ngươi à?”

“Là Sát Phố kiếm...” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng nói.

“Cút!” Trường kiếm trong tay người nọ vung lên, nửa cái đỉnh các bị kiếm này hất tung.

“Lý Hàn Y, tên khốn kiếp!” Tư Không Trường Phong tiếc đỉnh các kia, tức tối mắng.

Lôi Vô Kiệt bị chiêu kiếm này đánh rơi, ngã thẳng từ tầng mười sáu xuống.

Có lên tầng mười sáu thì đã sao, cũng như Thương Tiên năm đó, chỉ một thương đã gõ rơi lão ăn mày, lúc này Lý Hàn Y cũng chỉ một kiếm đánh ngã Lôi Vô Kiệt.

Nhưng khi Lôi Vô Kiệt ngã tới tầng mười ba, hắn lại dùng kiếm cắm vào Đăng Thiên các, rơi xuống ba tầng nữa mới ngừng. Hắn vận chân khí toàn thân, ảo ảnh Già Lâu La sau lưng lại hiện lên, vận thẳng tới Già Lâu La của của Hỏa Chước thuật! Mũi chân hắn điểm nhẹ, nhảy lên trên, lại bước lên đỉnh Đăng Thiên các.

“Hỏa Chước thuật, Già Lâu La cảnh?” Lý Hàn Y cầm trường kiếm nhíu mày: “Cái trò xiếc này mà cũng đòi lấy ra? Đúng là mất mặt!” Trường kiếm của hắn lại vung lên, toàn bộ đỉnh các đều bị thổi bay. Lôi Vô Kiệt không đứng vững lại ngã xuống.

Tư Không Trường Phong đứng bên dưới đau đớn khôn nguôi, không nỡ xem tiếp.

Khác với hắn là, các trưởng lão trong Tuyết Nguyệt thành lại chen nhau lao tới, tung người lao về phía Đăng Thiên các.

Lạc Minh Hiên đuổi theo Lạc Hà Tiên Tử đang chạy như điên, thở hổn hển hỏi: “Sư phụ, sao mọi người chạy vội như vậy?”

Doãn Lạc Hà nhìn bóng người áo trắng đứng trên đỉnh các, trầm giọng nói: “Xem chiêu kiếm của Kiếm Tiên!”

Lần này Lôi Vô Kiệt ngã thẳng xuống đất, người giữ các tầng một Tạ Yên Thụ đang ngẩng đầu quan sát trận chiến chỉ thấy mắt hoa lên, bóng người áo đỏ kia đã ngã ngay trước mặt mình. Tạ Yên Thụ đi tới vỗ vỗ lên vai hắn, hỏi: “Chết chưa?”

Thân thể Lôi Vô Kiệt run nhẹ.

“Còn chưa chết à?” Tạ Yên Thụ lại gõ hắn một cái.”

“Dậy!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên đứng lên

“Xác... Xác chết vùng dậy?” Tạ Yên Thụ sợ tới mức lùi liền ba bước.

Lúc này quần áo trên người Lôi Vô Kiệt đã rách, toàn thân dính đầy bụi đất, rút thanh Sát Phố kiếm trong tay ra, nhún người nhảy lên. Lại thấy cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hô.

“Môn hạ của Triệu Ngọc Chân núi Thanh Thành, Lý Phàm Tùng. Tới bái kiến Tuyết Nguyệt thành, hỏi kiếm Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y!”

Thanh kiếm gỗ đào trên lưng thư đồng cuối cùng cũng phóng ra, thư sinh Lý Phàm Tùng nhảy lên, nắm lấy thanh kiếm gỗ đào này, bay thẳng lên Đăng Thiên các.

“Không tệ, có phong thái của Triệu Ngọc Chân!” Tư Không Trường Phong tán thưởng.

Lôi Vô Kiệt quay người lại vẻ mặt ấm ức: “Người leo lên các là ta, ngươi muốn hỏi kiếm chỗ Kiếm Tiên thì tự leo từ tầng một lên đi.”

Chiêu kiếm của Lý Phàm Tùng như cầu vồng xuyên qua mặt trời, ánh sáng trắng rực rỡ, phong thái tựa tiên nhân, chiêu kiếm kia bay thẳng tới đỉnh các còn giữ được một tấc kia, chiêu kiếm ngừng lại trước ngực Kiếm Tiên Lý Hàn Y!

“Vô Lương kiếm?” Lý Hàn Y nhướn mày. (Kiếm bất lương)

“Là Vô Lượng kiếm!” Lý Phàm Tùng gầm lên.

“Lượng cái rắm!” Trường kiếm của Lý Hàn Y vẽ thành một vòng tròn, từ trên không chém xuống. Mạnh mẽ hùng hồn, lại là đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao hoàn toàn không hề cao minh.

“Nhãi ranh hôi sữa, đánh với ngươi cần gì dùng chiêu kiếm?” Lý Hàn Y ngạo nghễ nói.

Lý Phàm Tùng chỉ cảm thấy có lực lượng nặng tựa ngàn quân bổ xuống đầu. Thế gian có lời đồn, kiếm chiêu của Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y nhẹ nhàng nhanh chóng, phóng khoáng tới cực điểm. “Phóng khoáng cái rắm!” Lý Phàm Tùng tức tới mức chửi một tiếng, kiếm thế bị ngăn cản, rốt cuộc cũng bị một kiếm bổ xuống, rơi thẳng xuống mười sáu tầng, ngã bên cạnh Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt ngơ ngác nhìn cao đồ núi Thanh Thành chỉ oai phong được một chốc này, do dự một chút rồi hỏi: “Huynh đài, có sao...”

Lý Phàm Tùng đứng dậy, phủi bụi đất trên người rồi thản nhiên nói: “Không đánh nổi.”

Lôi Vô Kiệt vội vàng gật đầu tán thành: “Không đánh nổi.”

Lý Phàm Tùng suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Không thì cùng lên đi?”

Giờ phút này Lôi Vô Kiệt không còn chút kiêu ngạo nào, vội vàng gật đầu: “Được thôi!”

“Môn hạ đệ tử của Lôi Oanh Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt tới hỏi kiếm Tuyết Nguyệt thành!”

“Đệ tử dưới trướng Triệu Ngọc Chân núi Thanh Thành, Lý Phàm Tùng cũng tới hỏi kiếm Tuyết Nguyệt thành!”

Một thanh kiếm hoa văn lửa đỏ, một thanh kiếm gỗ đào, lần thứ hai phóng lên.

Lý Hàn Y nhìn hai người hầu như không chút do dự liên thủ với nhau, cười lạnh một tiếng, đột nhiên cắm thanh kiếm trong tay vào trong các, nhảy lên, tay áo múa một vòng, hai luồng kiếm khí tan tác trong ống tay áo.

Lý Phàm Tùng đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, lại rơi xuống.

Ảo ảnh Già Lâu La sau lưng Lôi Vô Kiệt lại tan vỡ, cũng rơi thẳng xuống.

Doãn Lạc Hà đứng xa xa quan sát trận chiến tán thưởng: “Kiếm pháp hay lắm.”

Lạc Minh Hiên không hiểu bèn hỏi: “Rõ ràng nhị thành chủ đã buông kiếm ra rồi mà, thế này cũng coi là kiếm chiêu à?”

Doãn Lạc Hà liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Trẻ nhỏ không dạy được.”

Lạc Minh Hiên gãi gãi đầu: “Cho nên mới bị người ta đánh ngã chứ.”

Đường Liên lại hét lên một tiếng: “Không tốt!” Vừa rồi Lý Phàm Tùng và Lôi Vô Kiệt có chân khí hộ thể nên mới có thể ngã từ tầng mười sáu xuống mà chỉ bị thương ngoài da. Nhưng lúc này chân khí của hai người đều đã bị kiếm khí của Lý Hàn Y phá bỏ, lần này mà ngã xuống chắc chắn sẽ chết.

Lúc này thư đồng Phi Hiên lại bước lên trước, bàn tay vung nhẹ lên, hô lớn một tiếng: “Ngừng!”

Thế rơi của hai người đột nhiên giảm đi.

Bàn tay Phi Hiên đẩy nhẹ lên trên, lại hô một tiếng: “lên!”

Hai người lại bay lên trên.

“Được. Đại Long Tượng khí của núi Thanh Thành! Hóa ra cao thủ đang ở đây.” Tư Không Trường Phong tán thưởng.

Phi Hiên lại chẳng dễ chịu gì, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra.

“Ngươi còn xuất kiếm được không?” Lý Phàm Tùng nhìn Lôi Vô Kiệt sắc mặt tái nhợt.

Lôi Vô Kiệt xiết chặt Sát Phố kiếm trong tay: “Còn đánh được một kiếm.”

Lý Phàm Tùng gật đầu: “Vừa hay, ta cũng còn một chiêu kiếm.”

“Vô Kiệt còn một kiếm, kính mong Kiếm Tiên chỉ giáo!” Lôi Vô Kiệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn.

“Phàm Tùng cũng có một kiếm, kính mong Kiếm Tiên chỉ giáo!” Lý Phàm Tùng cũng cao giọng hô theo.

“Kiếm tên là Liệt Hỏa Oanh Lôi!”

“Kiếm tên là Vô Lượng Thiên Cương!”

Bọn ăn cắp truyện là rác rưởi, đám đọc của bọn ăn cắp cũng là rác rưởi.

Một ánh sáng đỏ, một ánh sáng tím, dầm dần giao thoa giữa không trung, kiếm khí bừng bừng bay lên, xua tan mây trên trời, Lý Hàn Y khẽ cau mày, áo trắng phất phơ trong gió, Đăng Thiên các lung lay như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

“Thế này mới xứng hỏi kiếm của Kiếm Tiên chứ.” Tư Không Trường Phong cười nói.

Lý Hàn Y thở dài: “Tên đúng là khó nghe, hai tên sư phụ của các ngươi đều có khiếu đặt tên. Kiếm lên!”

Thanh kiếm bị hắn cắm trong các bay về tay hắn, thân kiếm lóe lên một luồng sáng trắng.

Kiếm tên Thiết Mã Băng Hà, đứng hạng ba trong thiên hạ thập đại danh kiếm!

Lý Hàn Y vung trường kiếm: “Ta cũng có một kiếm, kiếm tên là Nguyệt Tịch Hoa Thần!”

Khác với mấy chiêu kiếm vừa rồi của Lý Hàn Y, chiêu kiếm này rất đẹp, rất mềm mại, rất chậm chạp, như làn khói bếp từ từ dâng lên, trong làn khói là hơi ấm nhẹ nhàng, như hoa tươi sớm mai, vầng trăng buổi tối, ôn nhu tới cực điểm, khiến người ta chỉ muốn say chết trong đó.

Chiêu kiếm cực kỳ đẹp đẽ cũng cực kỳ nguy hiểm, hoa sơn trà trong toàn bộ Tuyết Nguyệt thành đều bay lên, ngàn vạn cánh hoa quay quanh trường kiếm của Lý Hàn Y, đẹp tới mức không thể tả nổi.

“Một kiếm của Kiếm Tiên.” Tư Không Trường Phong khen.

“Lưu truyền cả ngàn đời.” Doãn Lạc Hà nhắm hai mắt lại, ngửi hương hoa trải khắp thành.

Truyện Chữ Hay