Tiếng vó ngựa càng lúc càng vang dội, Lan Nguyệt Hầu cảm thấy toàn bộ mặt đất dưới chân đang rung chuyển. Hắn nhanh chóng đoán ra đội quân đang phi ngựa về phía mình là ai.
Song Đao Diệp Tự doanh.
Lan Nguyệt Hầu đặt tay lên cán đao, thần sắc nghiêm túc. Tuy là giám quốc cao quý nhưng hắn tự biết có một số người hắn không thể khống chế -- đại tướng quân Bắc Ly Diệp Khiếu Ưng. Thế nhưng ngay sau đó hắn thấy bộ áo lục dẫn đầu đội quân đó, mi mắt của Lan Nguyệt Hầu dần giãn ra, tay cầm đao cũng hạ xuống. Đúng như dự đoán, khi tới gần bọn họ, Diệp Tự doanh đột nhiên giảm tốc độ rồi từ từ dừng lại. Lan Nguyệt Hầu suy tư nhìn cô gái áo trắng thúc ngựa đi theo Diệp Nhược Y. Ngày trước khi hắn muốn dẫn Tiêu Sắt đi, cô gái cầm trường thương đã ngăn cản, sắc mặt đầy quật cường.
“Hầu gia.” Diệp Nhược Y chắp tay cung kính nói.
“Diệp tiểu thư đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ, thường nghe thân thể ngươi yếu ớt, muốn đứng lâu cũng phải gắng gượng. Thế nhưng không ngờ khi ngươi thúc ngựa phi nước đại khí thế hoàn toàn không thua kém phụ thân của ngươi.” Lan Nguyệt Hầu mỉm cười.
Diệp Nhược Y cũng mỉm cười lễ phép, cúi đầu nói: “Lan Nguyệt Hầu quá khen. Lần này ta tự tiện rời Thiên Khải, mong hầu giá thứ lỗi.”
“Không sao.” Lan Nguyệt Hầu xua tay: “Ngươi là bằng hữu của Sở Hà từ nhỏ, ta tin tưởng ngươi.”
Diệp Nhược Y mỉm cười yêu kiều: “Cho nên ý của hầu gia là, không tin phụ thân của ta?”
“Diệp Tự doanh được tôn là binh đoàn hổ lang, phụ thân của ngươi còn là người đứng đầu hổ lang, có thể cùng nhau tính toán thiên hạ nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng được.” Lan Nguyệt Hầu thản nhiên đáp.
Diệp Nhược Y lại chẳng truy hỏi, chỉ nói: “Chúng ta tới đây có phải vì cùng một người không?”
“Phụ thân của ngươi và ta từng có ước định, một năm sau xem ai cướp được hắn.” Lan Nguyệt Hầu cười nhạt, ánh mắt sắc bén.
“Giờ này rồi mà hầu gia còn nghĩ tới chuyện cướp người hay sao?” Diệp Nhược Y hỏi.
Lan Nguyệt Hầu không đáp mà hỏi ngược lại: “Các ngươi tới đây dính đầy bụi đất mệt mỏi, nhìn vị cô nương của Tuyết Nguyệt thành này còn giống như đã trải qua một trận đại chiến. Trên đường đi các ngươi gặp phải kẻ địch.”“Chỉ là Lạc Thành quân, không tính là kẻ địch.” Diệp Nhược Y đáp.
“Kiêu ngạo thật.” Lan Nguyệt Hầu gật đầu nói: “Các ngươi đã giúp hắn chặn được ít nhất một phần ba kẻ địch, ta chạy từ Thiên Khải tới lại chẳng làm được việc gì, không có tư cách tranh đoạt gì với ngươi. Nhưng có một điều, ta vừa nghĩ ra, có lẽ ngươi cũng biết sớm thôi.”
“Đúng, ta biết!” Diệp Nhược Y nói.
“Không ai trong chúng ta cướp được hắn, bởi vì hắn sẽ không nghe chúng ta. Có thể chúng ta ủng hộ hắn nhưng chúng ta chỉ có thể đuổi theo phía sau ngựa của hắn.” Lan Nguyệt Hầu kéo cương ngựa phi thẳng theo hướng Tiêu Sắt vừa đi, cao giọng nói: “Đi nào! Chúng ta về Thiên Khải!”
Một ngàn ba trăm Hổ Bí Lang cùng đáp lời, đồng thời quay đầu ngựa phi thẳng về.
Thiên phu trưởng của Diệp Tự doanh thúc ngựa đi tới, hạ giọng hỏi Diệp Nhược Y: “Chúng ta cũng đi à?”
“Đi theo về Thiên Khải thành, sau đó các ngươi về lại Ninh Chỉ!” Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút rồi nói.
“Lan Nguyệt Hầu kia không tin được à?” Tư Không Thiên Lạc đột nhiên mở miệng hỏi.
“Thiên Lạc, không thể dễ dàng tin tưởng người trong Thiên Khải thành, còn người trong hoàng tộc họ Tiêu, không thể tin ai được.” Diệp Nhược Y nhỏ giọng đáp.
Tư Không Thiên Lạc gật đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Đã nhớ.”
“Chúng ta đi thôi!” Diệp Nhược Y chợt vung roi ngựa.
Sau khi bọn họ theo sát Hổ Bí lang đi được tầm trăm dặm, tòa thành Thiên Khải đã hiện ra trước mắt. Chợt thấy xa xa có một đám người chạy lại. Đám người đó chỉ có mười mấy người nhưng ai nấy tư thế phấn chấn oai hùng. Bọn họ cầm đao vác kiếm, hầu như ai cũng mặc áo trắng, thúc ngựa phi như điên trên đường lớn, mang đầy khí tức thiếu niên trên giang hồ. Trong số họ, người phi nhanh nhất cũng là người nổi bật nhất. Bởi vì hắn mặc quần áo màu đỏ đi giữa đám người áo trắng, gió lớn thổi mạnh một cái, nhìn từ xa lại như ngọn lửa rực cháy.
“Lôi Vô Kiệt?” Diệp Nhược Y kinh ngạc.
“Diệp cô nương.” Lôi Vô Kiệt vẫy vẫy ống tay áo rách tả tơi, cười nói: “Định tới Thiên Khải à?”
“Đương nhiên.” Diệp Nhược Y nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, không khỏi thấy buồn cười.
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Thật tình cờ, ta cũng muốn tới Thiên Khải, hay là đi cùng nhau nhé.”
Diệp Nhược Y mỉm cười yêu kiều: “Được.”
“Cô nương, ta..” Lôi Vô Kiệt đang định nói gì đó nhưng lại bị Tư Không Thiên Lạc đá cho một cái ngã từ trên ngựa xuống. Tư Không Thiên Lạc nổi giận mắng: “Ngươi mù à? Không thấy sư tỷ của ngươi đang đứng đây à?”
Tạ Yên Thụ ở bên cạnh cười khổ: “Thiên Lạc sư tỷ, ta khó khăn lắm mới cứu được tên này về, sư tỷ đừng đánh chết hắn đấy.”
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Nhược Y vội vàng hỏi.
Tạ Yên Thụ nhìn Lôi Vô Kiệt khó nhọc trèo lại lưng ngựa, nhanh chóng thuật lại chuyện bọn họ ngăn cản Vô Song thành.
“Tuyết Nguyệt thành quả không hổ là giang hồ đệ nhất thành, xem ra đã sớm chuẩn bị đối với chuyện Tiêu Sắt trở về Thiên Khải. Bố trí người tiếp ứng khắp nơi.” Diệp Nhược Y thở dài, sau đó đột nhiên nghĩ đến. “Đúng rồi, chắc chắn Đường Liên sư huynh cũng ra tay trong chuyện lần này, hắn đang ở đâu?”
“Không biết.” Tạ Yên Thụ lắc đầu nói: “Không có tin về đại sư huynh.”
Tư Không Thiên Lạc lắc đầu: “Lo cho ai chứ không cần lo cho đại sư huynh, có huynh ấy, chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Chúng ta về Thiên Khải chờ huynh ấy là được.”
“Có lý lắm.” Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành đáng tin cậy tới mức nào, thiên hạ đều biết. Đến Thiên Khải chờ huynh ấy là được!”
“Được.” Diệp Nhược Y gật đầu.
Một ngàn ba trăm Hổ Bí Lang, một ngàn Diệp Tự doanh mang song đao, còn có mười mấy đệ tử tài hoa của Tuyết Nguyệt thành, phi nhanh trên đường.
Bọn họ đi theo một bộ áo xanh.
Binh sĩ canh gác trên tường thành Thiên Khải vốn đang ngủ gật nhưng lại bị tiếng vó ngựa như tiếng sấm rền làm cho bật dậy. Hắn đứng lên, nhìn chằm chằm về phía xa, sợ tới mức binh khí trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
“Cái này... cái này... muốn công thành hay sao?”
“Công thành cái gì?” Đô úy canh cửa thành gõ cho hắn một phát. “Bên trái lưng đeo song đao là Diệp Tự doanh của Diệp tướng quân, bên phải mặc giáp nhẹ là Hổ Bí lang mà Lan Nguyệt Hầu dẫn khỏi mấy hôm trước. Người ta chỉ phi nhanh một chút thôi đã khiến ngươi sợ tới mức này rồi.”
“Vậy hắn là ai?” Binh sĩ gác thành nhìn thiếu niên áo xanh chạy trước. “Bọn họ đang đuổi theo hắn à?”
“Hắn là...” Đô úy gác cửa thành nhìn bóng người đó, tuy còn xa không nhìn rõ được nhưng hắn nhanh chóng đoán ra thân phận của đối phương. Hắn nuốt nước miếng một cái, trịnh trọng thốt lên ba chữ. “Vĩnh An Vương.”
Tấm áo xanh kia cuối cùng cũng chạy tới dưới thành. Tiêu Sắt ghìm cương ngựa lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, quan sát hai chữ “Thiên Khải” lớn trên cửa thành.
“Ta đã trở về.” Hắn nhỏ giọng nói.
Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.
“Ta đã trở về!” Hắn đột nhiên rút trường côn bên hông ra, gầm lên trời!
Sau lưng hắn, thiên quân vạn mã phóng tới, cùng rút binh khí, gầm lên theo hắn!