Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Một ngàn binh lính giáp nhẹ lao rất nhanh trên đường, tốc độ hành quân của họ rất nhanh, chẳng khác nào cơn gió. Đây là đội quân có tốc độ nhanh nhất Bắc Ly, Lạc Thành quân. Tất cả binh sĩ đều dùng giáp nhẹ ra trận, giỏi về đột kích bất ngờ. Chuyện hành quân xa xôi tiêu diệt một người như vậy cũng như tập kích trong binh gia, không ai am hiểu hơn họ.
Thế nhưng bọn họ lại đột nhiên dừng lại.
Phó tướng Trần Hổ đứng cuối cùng áp trận ghìm cương hỏi: “Sao vậy?”
Bên cạnh hắn, mưu sĩ tới từ Thiên Khải Xích Vương phủ gắng gượng chạy cho bằng đội ngũ, bấy giờ đã thở hồng hộc nói không thành lời.
Có binh sĩ đi đầu thúc ngựa chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Trần Hổ không vui hỏi.
“Báo cáo tướng quân, phía trước có người cản đường.” Binh sĩ xuống ngựa quỳ trên mặt đất.
“Ai dám cản chúng ta? Đối phương có bao nhiêu người, là quân đội nơi nào?” Trần Hổ nghi hoặc nói.
Binh sĩ lắc đầu: “Không phải quân đội.”
“Vậy là gì?”
“Một người một thương.”
Trước thiên quân vạn mã có một thanh trường thương màu bạc hoa lệ đang cắm dưới đất, một cô gái ngồi sau trường thương, thần sắc bình tĩnh.
Trước mặt cô đã chất đống thi thể ngựa, đếm không xuể. Vài binh sĩ người đầy máu đang nhìn chằm chằm vào cô.“Đường này không đi được.” Cô gái chậm rãi nói.
Trần Hổ đứng cuối đội ngũ cả giận nói: “Một người một thương mà cản được các ngươi à? Còn là một ả đàn bà?”
“Các binh sĩ tiên phong đã tới đánh đuổi, nhưng...” Binh sĩ do dự nói.
Trần Hổ quất roi ngựa một cái, lạnh lùng nói: “Nói.”
Binh sĩ cúi đầu: “Nhưng đều bị đánh ngã ngựa, bị trọng thương. Cô gái kia nói nếu cô ta không hạ thủ lưu tình, không phải chỉ trọng thương thôi.”
“E rằng không phải một cô ả bình thường.” Mưu sĩ thở dài: “Năm xưa Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên cũng một mình ép lui mười ngàn đại quân của Nam Quyết. Xem ra hôm nay có người muốn noi theo tiền nhân.”
“Rác rưởi!’ Trần Hổ tức giận quát một tiếng, đột nhiên vung roi ngựa phi thẳng về phía trước, không bao lâu sau đã chạy tới đằng trước đội ngũ. Hắn nhìn cô gái đang ngồi cùng thanh trường thương ở phía trước; “Ngươi là ai? Vì sao lại cản Lạc Thành quân chúng ta?”
“Tư Không Thiên Lạc.” Cô gái đứng dậy.
Trần Hổ kinh ngạc, nhìn cách ăn mặc của cô gái: “Ngươi là người trong giang hồ?”
“Không, ta là người của Thiên Khải thành.” Cô gái rút thanh trường thương đang cắm dưới đất ra, vạch nhẹ một vạch: “Thiên Khải thành Tứ Thủ Hộ, Chu Tước, phương vị phía nam.”
Trần Hổ nhíu mày, đương nhiên hắn từng nghe tới những truyền thuyết trong Thiên Khải thành này. Nghe nói vị thiếu niên cầm thương kia đã mở một đường máu cho hoàng đế bệ hạ, sau đó những người khác trong Tứ Thủ Hộ đều ở lại Thiên Khải, chỉ có thiếu niên đó rời khỏi Thiên Khải thành. Nếu đúng là thiếu niên đó, vậy noi theo Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên là điều chắc chắn. Chỉ có điều hắn là nam tử, chuyện này thiên hạ đều biết. Bởi vì hắn cưa được cô gái xinh đẹp nhất Thiên Khải thành. Huống chi nếu tính theo tuổi cũng không đúng. Trần Hổ suy nghĩ một chút: “Ngươi là đời sau của vị tiền bối đó?”
Tư Không Thiên Lạc nhướn mày không đáp.
Trần Hổ thầm coi như cô đồng ý, hắn nói: “Nếu ngươi là đời sau của vị tiền bối đó, như vậy nể tình năm xưa của vị đó với hoàng đế bệ hạ, mời cô nương tránh ra. Ta không truy cứu chuyện vừa rồi.”
Tư Không Thiên Lạc cười một tiếng, giơ thương chỉ cái vạch dưới đất: “Ngươi biết cái vạch này nghĩa là gì không?”
Trần Hổ kinh ngạc, nhìn cái vạch kia đầy nghi ngờ.
“Kẻ qua vạch này, giết.” Tư Không Thiên Lạc lạnh nhạt nói.
Trần Hổ cười lạnh một tiếng, rút trường đao bên hông ra thúc mạnh vào bụng ngựa, phóng thẳng về phía Tư Không Thiên Lạc. Hắn giơ trường đao chém về phía cổ của cô: “Vậy ngươi mau chết đi.”
Tư Không Thiên Lạc lại chỉ thản nhiên nhìn lưỡi đao đang chém xuống, khẽ cúi đầu một cái là tránh được, vung tay phải lên, trường thương phóng ra như giao long đánh về phía Trần Hổ.
“Keng” một tiếng, trường thương đâm vào mũ sắt của Trần Hổ.
Trần Hổ thúc ngựa chạy qua bên cạnh Tư Không Thiên Lạc.
Thần sắc Tư Không Thiên Lạc vẫn hờ hững như trước.
Nhưng sắc mặt Trần Hổ lại chẳng dễ nhìn.
Hắn quay đầu ngựa lại, nhìn bóng lưng Tư Không Thiên Lạc, cái mũ sắt đột nhiên tách thành hai nửa rơi xuống dưới đất. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác sợ hãi, nỗi sợ đó nhanh chóng hóa thành phẫn nộ. Hắn giơ trường đao quát lớn: “Ép chết nó!”
Cuối cùng cũng nhận được hiệu lệnh của chủ soái, quân sĩ Lạc Thành quân lập tức cao giọng hô theo, ai nấy thúc tuấn mã dưới chân, phóng về phía Tư Không Thiên Lạc.
“Không ai sống sót được sau đợt xung phong của Lạc Thành quân.” Trần Hổ cưỡi ngựa tránh sang một bên, hắn muốn thấy trận đánh này. Cho dù cô gái này tự cao đến đâu cũng sẽ nghĩ cách né tránh.
Thế nhưng Tư Không Thiên Lạc cứ đứng như vậy, chỉ nắm trường thương chặt hơn.
Thật ra trong lòng cô đang sợ, cho dù khi một mình một thương đối diện với Trần Hổ cô cũng sợ. Tuy võ công của cô rất cao nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ lang bạt giang hồ một mình, cũng chưa từng một mình đối diện với chiến trận đáng sợ như vậy.
Nhưng sợ sệt có ích lợi gì? Sợ sệt đâu mang tới thắng lợi.
Tư Không Thiên Lạc vung trường thương nhảy lên.
“Ta dùng một thương nhập Tiêu Dao, giúp ngươi về lại Thiên Khải, nhận lại long vị!”
Một thương xuất ra, gió lớn xoay chuyển.
Một ngàn quân sĩ giáp nhẹ lao tới như nước thủy triều, cứ thế bị cưỡng ép xé ra một khoảng trống!
Trần Hổ kinh ngạc chứng kiến mọi chuyện, khoảnh khắc đó chẳng khác nào thiếu niên ở Thái An điện năm xưa xuất hiện ngay trước mặt mình!
Tư Không Thiên Lạc cảm thấy thân thể thoải mái không nói nên lời, mỗi khi cô vung một thương đều cực kỳ sảng khoái!
Tiêu Dao Thiên Cảnh. Trong số các đệ tử thế hệ này của Tuyết Nguyệt thành, cô lại là người đầu tiên thật sự bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, trước cả Đường Liên, Lôi Vô Kiệt hay Lạc Minh Hiên!
Cô nhảy vào giữa đám người, trường thương qua lại như du long, từng con tuấn mã ngã xuống trước mặt cô, lại từng binh sĩ ngã từ trên ngựa xuống.
“Một trăm.” Tư Không Thiên Lạc giơ cao trường thương.
“Một trăm hai mươi.” Tư Không Thiên Lạc lau vết máu trên trán, khẽ thở một hơi.
Cuối cùng Trần Hổ không thể bình tĩnh được nữa, rút đao giết vào. Đội quân của hắn vốn chuyên tập kích, khi đối chiến thường sẽ đánh tan trận doanh của đối phương sau đó từ từ vây giết. Thế nhưng thân pháp của Tư Không Thiên Lạc quá nhanh, người bị đánh loạn trận hình lại là bọn hắn! Từng con ngựa ngã xuống, từng binh sĩ bỏ mạng. Có lẽ cô gái trẻ tuổi này thật sự làm được như Nhan Chiến Thiên năm xưa, một người một ngựa nghênh chiến cả thiên quân vạn mã.
Năm xưa Nhan Chiến Thiên giết hai ngàn người trong một vạn đại quân, giết tới mức lòng quân tan tác, hoảng hốt bỏ chạy. Còn quân mình có một ngàn người, liệu Tư Không Thiên Lạc giết tới mấy trăm người thì không chịu nổi đây?
“Ngươi!” Trần Hổ kéo một binh sĩ toàn thân đầy máu bên cạnh lại: “Ngươi về Lạc thành báo tin! Phái thêm một ngàn người tới! Đi đi!”