Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Sau khi thuyền Kim Thác cập bờ, hai xà thủ mặc áo choàng đen dẫn những người bắt rắn được chiêu mộ ở cảng xuống thuyền. Trên người bọn họ mặc áo da hộ thân bó sát người, bên ngoài mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ sắt, phòng hộ cực kỳ nghiêm mật.
“Kim Tuyến xà độc đến vậy à?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
Đường Liên gật đầu: “Nếu bị Kim Tuyến xà cắn một cái, như vậy thời gian ngươi có thể sống được còn khoảng một chén trà. Kim Tuyến xà mà chúng ta thấy trên bờ là loại được thuần phục để nuôi dưỡng, đã bị rút đi phân nửa độc tố. Nhưng nếu bị cắn một cái, người bình thường vẫn sẽ ngất xỉu.”
Lôi Vô Kiệt thở dài: “Độc đến vậy sao lại để những người này mạo hiểm. Chỉ chế một thang thuốc thôi mà, để một người đi là được... Ách, chắc là được...”
“Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Bọn họ đã nhận vàng, hơn nữa cũng đã biết nguy hiểm trong chuyện này.” Tiêu Sắt thấy Lôi Vô Kiệt không nói được tiếp, bèn chen miệng vào.
“Lôi huynh đang nói ta làm giàu bất nhân à?” Mộc Xuân Phong cười nói: “Vì ý của bản thân mà không tiếc mạng những người này.”
Sống chung một thời gian, Lôi Vô Kiệt cũng hiểu tính cách Mộc Xuân Phong, biết hắn không phải vậy như vậy. Nhưng nghĩ cẩn thận thì chuyện lại thực sự như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Nhưng ngươi nhìn chỗ vàng ta cho bọn họ đi, bọn họ đánh cá vài chục năm cũng không thể kiếm được. Dựa vào chỗ vàng đó, một số ngư dân có thể có một chiếc thuyền đánh cá riêng của mình. Một số ngư dân chưa lập gia đình có thể chi trả tiền ăn hỏi đắt giá. Bọn họ biết nguy hiểm trong chuyện này nhưng vẫn tranh nhau nhận chuyện khó khăn đó, ngươi có biết là vì sao không?” Mộc Xuân Phong lạnh lùng nói.
“Vì sao?” Lôi Vô Kiệt rất phối hợp.
“Bởi vì mọi chuyện đều có giá của nó.” Thời khắc này Mộc Xuân Phong lại đột nhiên giống như công tử của Thanh Châu Mộc gia. “Mộc gia ta tôn thờ quy tắc này, cho nên ta đích thân tới. Không ai có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối trong biển cả, đây là cái giá mà chúng ta trả.”Tiêu Sắt đột nhiên nói: “Thật ra ta cảm thấy ngươi rất thích hợp thừa kế Mộc gia.”
“Kế thừa Mộc gia hay không không quan trọng, quan trọng là giúp đại ca ta tìm mùa xuân về.” Mộc Xuân Phong đột nhiên quay lại, cõng túi thuốc lên: “Hơn nữa có ta ở đây, không ai chết được đâu.”
Đám người Tiêu Sắt lập tức đi theo. Những người bắt rắn đã tản mát ra trên đảo, nhưng cảnh tượng trên đảo hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Lôi Vô Kiệt. Nhìn lại thì đây là một hòn đảo rất bình thường, hoa cỏ cây cối um tùm, chim chóc hót vang, khác với hòn đảo toàn Kim Tuyến xà trong tưởng tượng của hắn. Mộc Xuân Phong cứ như nhìn thấu nghi vấn trong lòng hắn: “Cho dù đảo Kim Xà là hòn đảo có nhiều Kim Tuyến xà nhất nhưng không đến mức khắp đảo chỗ nào cũng có rắn đâu. Muốn tìm vẫn phải phí chút thời gian.”
Hai canh giờ trôi qua, mọi người vòng vo cả nửa ngày vẫn không thấy con Kim Tuyến xà nào, bèn tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi uống nước. Một xà thủ mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn: “Công tử.”
Mộc Xuân Phong uống một ngụm nước, hỏi: “Mấy con?”
“Ba mươi con.” Xà thủ trả lời.
“Không ai bị thương chứ?” Mộc Xuân Phong lại hỏi.
“Bộ đồ bắt rắn mà công tử thiết kế rất kín kẽ, tới giờ vẫn chưa ai bị thương. Nếu bị thương sẽ thả tín hiệu mời công tử qua.” Xà thủ cung kính đáp, không phải hắn đang nịnh bợ mà là bộ đồ bắt rắn kia thật sự hữu dụng.
Mộc Xuân Phong cười nói: “Đi thôi.”
Tiêu Sắt thấy xà thủ kia đi khỏi bèn hỏi: “Lần này định bắt bao nhiêu Kim Tuyến xà?”
“Nếu là để làm thuốc thì chỉ cần vài con Kim Tuyến xà là đủ. Nhưng muốn kiếm lại khoản chi tiêu của chuyến đi này, vậy ít nhất phải hai trăm con mới đủ.” Mộc Xuân Phong thản nhiên trả lời.
Đường Liên lại cả kinh: “Hai trăm con Kim Tuyến xà? Nếu lấy hết độc của hai trăm con Kim Tuyến xà, có thể độc chết cả một tòa thành.”
“Ta không hứng thú với chuyện hạ độc, nhưng mật rắn và độc rắn của Kim Tuyến xà đều là đồ tốt, còn phải nhét không ít tiền cho quan phủ để được vào biển sâu. Mộc gia không làm chuyện lỗ vốn, cho nên lần này chiêu mộ nhiều người bắt rắn như vậy chủ yếu là vì việc này.” Mộc Xuân Phong nói.
Tiêu Sắt lắc đầu: “Tốc độ hiện giờ quá chậm. Chúng ta không chờ được.”
Mộc Xuân Phong nhìn Tiêu Sắt một cái, đương nhiên hiểu hắn đang nói gì. “Đúng vậy, với y thuật của ta đúng là sắp không chờ được rồi. Ta có thể cho các ngươi mượn thuyền, ngươi cứ đi thẳng về phía đông đi, ước định vẫn như trước.”
“Không.” Tiêu Sắt lắc đầu: “Vừa nãy ngươi đã nói rồi, mọi chuyện đều có giá của nó.”
Mộc Xuân Phong cười một tiếng, lại uống một ngụm nước, không tỏ ý kiến.
“Đại sư huynh, trả phí thuyền đi.” Tiêu Sắt cũng uống một ngụm nước.
Đường Liên gật đầu, lấy từ trong lòng ra một bọc bột rồi vung lên, bột phấn vẽ một vòng tròn quanh mọi người. Thứ bột này khá hăng, Tư Không Thiên Lạc vừa ho vừa trách móc: “Đại sư huynh, huynh ném cái gì vậy, hăng chết mất thôi!”
Lôi Vô Kiệt quen với thuốc nổ lập tức nhận ra: “Lưu huỳnh à?”
Đường Liên lại lấy từ trong lòng ra một nén nhang, cúi người cắm nén nhang xuống đất, sau đó tay vê nhẹ, nén nhang lập tức cháy lên. Một mùi thơm thoang thoảng xen lẫn một mùi hôi kỳ quái, khiến mọi người ngồi đây không nhịn được nhíu mày.
“Đây là cái gì?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
Đường Liên đứng dậy: “Đây là hủ hương, mọi độc vật trên thế gian đều không kháng cự được mùi vị của nó.” Hắn nói như đinh đóng cột nhưng lại rất có sức thuyết phục, vì nói tới chuyện dùng độc, ngoại trừ Lão Tự Hào Ôn gia, chỉ có Đường môn là nhất.
Chốc lát sau, xung quanh vang lên tiếng xì xì. Mọi người vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy trong bụi cỏ là hàng loạt rắn vàng kim, trên nhánh cây cũng đầy những rắn. Tất cả xoay người, lè lưỡi, nhìn chằm chằm vào mọi người nhưng có vẻ sợ vòng lưu huỳnh nên không dám bò lên phía trước.
“Ngươi còn bao nhiêu ám khí Đường môn?” Tiêu Sắt hỏi.
Đường Liên nhún vai: “Chưa đếm thử, nhưng cũng không ít.”
“Dùng hết trước khi về Bắc Ly đi, coi như một kết thúc.” Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý.
Đường Liên gật đầu, thân hình hơi động, đã đi qua cái vòng. Bóng người của hắn nhanh chóng xuyên qua, cánh tay lấp loáng ánh bạc, từng con Kim Tuyến xà nhảy lên đều rơi xuống nhanh chóng.
Lôi Vô Kiệt xách kiếm định tiến tới nhưng lại bị Tiêu Sắt ngăn cản: “Ngươi rút kiếm, Kim Tuyến xà sẽ bị ngươi chém đứt. Người ta muốn lấy mật rắn, không phải hầm thịt rắn để ăn.”
Lôi Vô Kiệt nhướn mày: “Hay là tối nay ăn canh rắn đi?”
Tư Không Thiên Lạc lập tức lộ vẻ buồn nôn.
Khi nén hương đốt được một nửa, Đường Liên trở lại trước mặt mọi người, cúi người bóp tắt nén hương rồi lạnh lùng nói: “Đủ rồi. Bảo người tới nhặt đi.”
Tiêu Sắt gật đầu một cái, cùng đám người Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc điềm nhiêm theo sau Đường Liên đi về thuyền. Nhìn bóng lưng bọn họ, Mộc Xuân Phong đột nhiên nghĩ tới, ngoài đường ở Thanh Châu, đám lái buôn thô tục luôn mắng những quý tộc giàu có câu này.
“Lũ ngạo mạn chết tiệt.”
Hiện mình đang tổ chức một buổi thiện nguyện trung thu dành cho các bé ở chùa Bửu Tích - Vũng Tàu, do bản thân không có gì nhiều ngoài truyện, nên mình xin nghĩ ra cách "chơi xấu" này vậy, cứ mỗi 10.000vnd nhận được từ việc donate đọc truyện thì mình sẽ up thêm 1 chương truyện lên. Mọi người được đọc truyện nhanh, mình cũng có thêm kinh phí mua sữa cho các bé.