Thiêu Lai Đích Tức Phụ

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mều

Beta: Tuyết

Lâu Ngọc từ phòng bếp đi ra, đã thấy Chu Tài mặt đỏ bừng đứng bên cạnh bàn.

“Mời sư phụ và sư bá ra ăn cơm!” Lâu Ngọc nói với Chu Tài.

“Ta... Ta đã đi gọi rồi, Họ... Bọn họ ở... ở...!” Mặt Chu Tài càng đỏ hơn, nói chuyện lắp ba lắp bắp, ánh mắt đảo xung quanh, căn bản không dám dừng lại quá lâu trên người Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc nhìn bộ dạng này của Chu Tài, vừa nghĩ liền biết hắn nhất định không cẩn thận vào trong phòng, nhìn thấy sư phụ và sư bá đang thân mật! Lại nghĩ đến Chu Tài cũng mang tâm tư như vậy với y, ngay cả y cũng bắt đầu không được tự nhiên.

Thượng Quan Nhàn đi ra ăn cơm, nhìn thấy hai người Chu Tài và Lâu Ngọc mang thần sắc quái dị, trong bụng liền vui mừng: Chỉ cần Ngọc nhi bị Chu Tài ăn sạch sẽ, không biết vị thuốc kia có hữu hiệu hay không? Ha ha...

“Trước kia muốn Ngọc nhi nấu cơm cho ta ăn, nó lúc nào cũng bốn lần thì ba lần không tình nguyện, giờ gả cho người ta liền ngày ngày làm cơm cho tướng công ăn... ” Thượng Quan Nhàn làm nũng với Vương Hổ bên cạnh, oán tránh đồ đệ mình bất hiếu.

“Đệ đói rồi mà, mau ăn cơm! Ăn no mới có sức nói Ngọc nhi!” Vương Hổ kéo Thượng Quan Nhàn ngồi xuộng, nhẹ giọng nói.

“Ừ! Vẫn là sư huynh tốt nhất!” Thượng Quan Nhàn quay mặt Vương Hổ lại, hôn một cái trên mặt hắn.

“Ấu... ” Tiểu Bạch ở bên cạnh chạy quanh, nhìn về phía Thượng Quan Nhàn bất mãn kêu: Lúc nãy ngài còn nói ta tốt nhất!

Vương Hổ gắp cho Tiểu Bạch một cục xương lớn thả vào bát của nó, Tiểu Bạch lập tức thức thời ngậm xương bắt đầu gặm, không còn kêu nữa

“Hai người các ngươi đứng làm cái gì? Ăn đi!” Thượng Quan Nhàn cầm đùi gà chiên giòn da vàng ánh cắn một miếng, nhìn hai người Lâu Ngọc đang lo lắng cùng với Chu Tài mặt đỏ đến tận mang tai.

Lâu Ngọc ngồi xuống ăn cơm, Chu Tài vào phòng bếp cầm một vò rượu và bốn cái bát lớn đi ra ngoài.

“Hôm nay con và vợ đã bái đường trước mộ phần cha mẹ, bữa cơm hôm nay có sư phụ và sư bá ở đây, coi như là uống chén rượu mừng của con và vợ!” Chu Tài đặt bát xuống trước mặt mỗi người, vừa nói vừa vén nắp vò rượu, một mùi vị rượu thơm nồng đậm đà bay ra ngoài.

“Rượu ngon!” Vương Hổ vỗ bàn, cao hưng kêu lên, “Là rượu ngũ cốc trên hai mươi năm!”

“Rượu này cha con ủ lúc con mới ra đời, cho tới hôm nay vừa tròn hai mươi mốt năm! Sư bá đã thích, trong hầm còn bốn vò, đều cho sư bá!” Chu Tài mặc dù là một gã giết heo quê mùa, nhưng không thích uống rượu, thấy Vương Hổ thích liền hào phóng nói.

“Cho ta một vò là tốt rồi, còn dư lại đợi đám huynh đệ của Ngọc nhi đến có thể cho bọn họ.” Vương Hổ cười nói.

Vương Hổ cả đoạn đường đuổi theo Thượng Quan Nhàn trốn nhà ra ngoài, biết được cả giang hồ người người tung lưới dường như đang tìm kiếm tung tích của Lâu Ngọc và Chu Tài, phỏng chừng không quá hai tháng, sẽ có người tìm đến vùng trấn nhỏ vắng vẻ này. Hắn và Thượng Quan Nhàn có thể tìm người nhanh như vậy, tất cả đều là vì Thượng Quan Nhàn đặt một loại cổ truy tung vạn dặm lên người Tiểu Bạch.

“Được!” Chu Tài đáp lời, rượu rót vào mỗi chén cũng đầy rồi.

“Vợ!” Chu Tài rót rượu xong, thấy thần sắc Lâu Ngọc không tốt, quan tâm đưa tay sờ trán Lâu Ngọc, lo lắng Lâu Ngọc ban sáng lên núi bị trúng gió.

“Ta rất khỏe!” Lâu Ngọc bắt được cánh tay Chu Tai đang áp vào y.

“Chu Tài, hôm nay là sinh nhật ngươi sao?” Thượng Quan Nhàn đột nhiên hưng phấn reo lên, thấy Chu Tài gật đầu, liền vỗ tay nói, “Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Ngọc nhi nha! Hôm nay cũng là ngày các ngươi thành thân, thật là tam hỉ doanh môn nha! Ngọc nhi tuổi, so với ngươi lớn hơn tuổi, thật đúng là nam đại tam bão kim chuyên!”

Ý là lấy vợ hơn ba tuổi như mang vàng về nhà.

Chu Tài nghe được Thượng Quan Nhàn nói, mở to mắt nhìn Lâu Ngọc từ trên xuống dưới nhiều lần: Hắn vẫn cho rằng vợ nhỏ tuổi hơn hắn!

Chu Tài nắm chặt tay, hai mắt nhìn Lâu Ngọc, trong lòng buồn rầu nghĩ: Qua mười mấy năm vợ vẫn cứ dạng này, giống sư phụ không già đi, đến lúc đó vợ có chê ta già rồi, không quan tâm đến ta nữa hay không...

Nghĩ đến đây, Chu Tài kéo Lâu Ngọc đứng dậy, nắm hai vai Lâu Ngọc, nhìn vào mắt y, thật lòng nói: “Vợ, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời!”

Lâu Ngọc được Chu Tài tỏ tình như vậy, lại làm trò trước mặt sư phụ cùng sư bá mình, bắt đầu xấu hổ, cúi đầu mắng Chu Tài một câu: “Ngươi nói lời vớ vẩn gì đó?”

“Vợ, ta là thật lòng! Không phải nói vớ vẩn! Ngươi phải tin tưởng ta! Thật đó! Ta không gạt ngươi! Mẹ nói phải luôn nghe lời vợ! Ta vẫn nhớ!” Chu Tài thấy Lâu Ngọc không tin, vội vàng thanh minh.

“Ngọc nhi đang xấu hổ đó mà!” Thượng Quan Nhàn đứng lên, cười ha ha nhìn Lâu Ngọc: đồ đệ này của y từ nhỏ đã mặt lạnh tâm lạnh, thật hiếm khi mới lộ ra vẻ mặt này, từ lúc gặp được Chu Tài này, ngắn ngủi nửa ngày đã... Nhưng đây không phải thiên ý bổ khuyết cho nhau sao?

“Hôm nay là ngày đại hỉ, tới, uống rượu!” Thượng Quan Nhàn bưng bát rượu lên, “Vi sư chúc Ngọc nhi cùng Chu Tài bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

Vương Hổ nhìn Thượng Quan Nhàn nhà mình, bất đắc dĩ: Nhàn nhi vui vẻ đến hồ đồ rồi, hai đại nam nhân sao có thể sớm sinh quý tử chứ?

Song, Vương Hổ với bản tính cưng chiều Thượng Quan Nhàn đến tận xương tủy tất nhiên sẽ không nói Nhàn nhi nhà mình sai, cầm bát rượu lên, chúc mừng nói: “Sống cho tốt!”

Lâu Ngọc nghĩ chỉ cần mình uống chén rượu này trước mặt sư phụ và sư bá, lại không ngờ thạt sự được sư môn thừa nhân hôn sự của y và Chu Tài, đến lúc đó cho dù như thế nào cũng không thể rời bỏ Chu Tài, cho dù chạy trốn cũng bị sư môn đóng gói mang về cho Chu Tài!

Chu Tài thấy vợ chậm chạp không cạn ly, cho rằng thân thể Lâu Ngọc không tốt không thể uống rượu, liền nói với Thượng Quan Nhàn và Vương Hổ: “Vợ con thân thể không tốt, rượu này con uống thay vợ!”

“Đây là rượu mừng của hai ngươi, trước khi động phòng phải uống rượu giao bôi, sao có thể uống thay được?” Thượng Quan Nhàn mắng Chu Tài, “Thân thể Ngọc nhi tốt lắm, một vò rượu cũng được nữa là, ta là sư phụ nó có thể hại nó sao?”

“Vợ?” Chu Tài không xác định nhìn Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc nhìn trong ánh mắt Chu Tài tràn đầy ý quan tâm cùng yêu thương, nhớ tới từng câu nói từng hành động lúc hai người ở chung của Chu Tài đối với mình, nhớ tới bản thân đối với Chu Tài lại không tự chủ được mà mềm lòng, nhớ tới...

Lâu Ngọc trước sáu ánh mắt chăm chú nhìn, cánh tay từ từ nâng chén rượu trên bàn lên.

Lâu Ngọc cùng Chu Tài cạn chén, uống hết chén rượu của bản thân. Chu Tài vừa kích động và vui mừng, còn Lâu Ngọc thì lại là mờ mịt!

“Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, uống rượu!” Thượng Quan Nhàn thấy Chu Tài và Lâu Ngọc đã uống rượu, liền vui vẻ uống chén rượu của mình!

Vương Hổ hào khí nâng cốc uống cạn, uống xong lại cười đùa nhìn Thượng Quan Nhàn ngồi trên ghế đang chui vào g ngực hắn, “Nhàn nhi, đệ say rồi?”

“Không có say, ta đây là vui... vui vẻ! Ta chờ... đợi ngày này thật... thật lâu! Ta thật vui nha... Sư huynh, chúng ta sinh cục cưng có được không? Được... không... hả?” Thượng Quan Nhàn uống rượu liền say, đứng dậy ngồi lên đùi Vương Hổ, hai tai ôm lấy cổ hắn, chôn mặt trong g ngực rộng rãi của Vương Hổ cọ xát!

“Được, Nhàn nhi muốn sao cũng được! Chi cần Nhàn nhi vui vẻ!” Vương Hổ nhẹ nhàng xoa tóc Thượng Quan Nhàn, ở bên tai y ôn nhu nói.

Thượng Quan Nhàn bên này say rượu làm nũng, Lâu Ngọc bên kia uống rượu xong như mất hết sức lực xụi lơ trong ngực Chu Tài.

“Vợ, vợ!” Chu Tài ôm lấy Lâu Ngọc như chú mèo nhỏ đang gục trong ngực làm hắn có chút nôn nóng: Sớm biết vợ không thể uống rượu, nói gì thì nói hắn cũng không để cho vợ uống! Uống rượu say ngày hôm sau sẽ bị đau đầu!

“Con dìu Ngọc nhi vào phòng nghỉ ngơi trước đi! Hai thầy trò bọn họ đều không thể uống rượu, ngủ một đêm ngày mai dậy sẽ không sao!” Vương Hổ nói với Chu Tài.

Chu Tài đáp một tiếng, ôm lấy Lâu Ngọc vào phòng nghỉ ngơi.

Truyện Chữ Hay