Thiêu Lai Đích Tức Phụ

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mều

Beta: Hà

Sau khi Liễu Thư Sinh và Vệ Chân rời đi không đến mấy ngày, những vị sư bá tỷ đệ khác trong cốc lần lượt xuất quan, Y Tiên cốc đang bình lặng thoáng cái náo nhiệt hẳn lên!

Ngày đầu tiên…

Chu Tài đang ở trên núi luyện công.

“Xì, bộ dáng thật là xấu, con cóc còn dễ nhìn hơn!” Hai bà bà tuổi ngoài sáu mươi, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Chu Tài, chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh Chu Tài, vừa nhìn vừa lắc đầu, lắc đến mức hai cái đầu tóc bạc trông như cái trống bỏi() vậy.

Chu Tài thu lại đao giết heo trên tay, trong lòng tức giận nhưng không dám tùy tiện lỗ mãng, chỉ đành im lặng không để ý đến hai vị bà bà kia, thi triển khinh công chạy xuống dưới chân núi.

“Hử? Bề ngoài đã khó coi thì thôi, ngay cả tính tình cũng chẳng tốt lành gì! Không xứng, không xứng, thật không xứng mà…” Hai vị bà bà vừa lớn tiếng la hét, vừa tự xuất chiêu tấn công Chu Tài. Chiêu thức vô cùng cổ quái, nhìn như không có một quy tắc gì nhưng từng chiêu đều có thể ép thẳng đến các mạch huyệt lớn.

Chu Tài tuy có nội lực trong người, lại luyện tuyệt thế thần công———- Thiên Nhất Thần Công, nhưng chưa bao giờ có kinh nghiệm đối phó với địch. Hơn nữa trong lòng vẫn luôn nhớ hai vị bà bà này là trưởng bối của Lâu Ngọc, cho nên khi ứng phó cũng khoanh tay bó gối, chật vật vô cùng.

Đánh nhau cả một hồi, Chu Tài bị bại đến thảm hại. Mặc dù cả người không có vết thương, nhưng da thịt toàn thân đau đến không chịu được, bỏng rát ——- giống như bị đổ muối ớt lên miệng vết thương máu me tung tóe vậy!

“Tiểu tử, phục rồi hả! Sớm thu thập y phục cút khỏi cốc đi, sau này không được phép tiến vào!” Hai vị bà bà từng người đập vào trán của Chu Tài, chế nhạo một tiếng rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu, chỉ lưu lại tiếng cười quanh quẩn khắp trong rừng.

Chu Tài cột lại mái tóc bị đánh cho rối tung, chỉnh trang y phục, cảm giác không còn gì bất thường, mới chịu đựng đau đớn toàn thân chạy xuống núi.

...

“Chu Tài!” Chu Tài đang muốn chuồn êm trở về phòng, tìm chút dược hoàn Lâu Ngọc luyện ra để ăn, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi vân đạm phong khinh của Lâu Ngọc.

“Vợ, ngươi về rồi!” Chu Tài chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn Lâu Ngọc cũng là tránh trái tránh phải, e sợ Lâu Ngọc phát hiện vết thương trên người mình.

“Tới đây!” Lâu Ngọc mỉm cười nhìn Chu Tài, ngoắc ngoắc ngón tay.

“Ta khát, về phòng tìm nước uống, sẽ quay lại ngay!” Chu Tài vừa nói vừa co chân định chạy.

“A…” Lâu Ngọc đột nhiên ôm bụng, kêu lên một tiếng.

Chu Tài vốn đã co chân định chạy, vội chạy qua đỡ Lâu Ngọc, thần sắc lo lắng bế Lâu Ngọc lên, đưa trở về phòng.

“Ta đi gọi Cơ gia gia tới xem ngươi!” Đặt Lâu Ngọc trên giường, Chu Tài đang định đi kéo sợi dây màu lục để liên lạc với Cơ Toàn.

“Không có chuyện gì!” Lâu Ngọc kéo tay Chu Tài lại, ngón tay thon dài đặt lên mạch của hắn. Chốc lát, ngẩng đầu hỏi Chu Tài, “Ngươi bị thương?”

“Vết thương nhỏ, không đau chút nào! Ngươi không cần lo lắng!” Chu Tài nhanh chóng trấn an Lâu Ngọc, trong lòng thầm mắng mình quá ngu ngốc: Thế mà lại để cho vợ phải lo lắng!

“Hoa bà bà và Họa bà bà am hiểu nhất chính là dùng duệ khí đả thương người, sao có thể không đau? Ngươi nói thật đi, rốt cuộc có đau hay không?” Ánh mắt hẹp dài của Lâu Ngọc nhìn Chu Tài chằm chằm, nhìn cho đến khi Chu Tài lắc qua lắc lại, đành phải thành thật khai báo. “Lúc ở trên núi đau, mới rồi không đau, giờ có chút đau!”

Lâu Ngọc lấy trong tủ thấp bên giường một hộp gỗ đàn hương, mở hộp lấy ra một viên đan dược màu hồng nhạt nhét vào miệng Chu Tài, “Hoa bà bà và Họa bà bà thích nhất là hành hạ người, ngươi sau này thấy hai người họ, nhớ phải cẩn thận!”

“Ừ!” Chu Tài đáp, tay sờ lên bụng Lâu Ngọc, “Vợ, ngươi thật sự không sao chứ? Có phải đứa nhỏ đá ngươi không?”

Lâu Ngọc mang thai đã hơn tháng, đứa nhỏ trong bụng đã bắt đầu biết đạp, nhưng cũng không đặc biệt rõ ràng.

“Ừ! Không có chuyện gì!” Lâu Ngọc vòng tay ôm lấy cổ Chu Tài, kéo đầu Chu Tài xuống, khẽ hôn lên môi hắn.

Có đôi môi thơm ngọt của vợ, những đau đớn gì đó đều biến mất hết! Chu Tài vung tay, đóng cửa sổ lại, ôm lấy Lâu Ngọc vừa hôn vừa liếm. Mỗi lần như vậy, Chu Tài cảm thấy việc luyện võ công đúng là ngàn vạn lần tốt.

Có đứa nhỏ rồi, dù sao cũng phải chú ý đến cả đứa nhỏ lẫn mẹ đứa nhỏ. Ngày thường Chu Tài mặc dù muốn Lâu Ngọc đến phát điên, nhưng không được Lâu Ngọc cho phép, hắn cũng không dám lỗ mãng, chỉ sợ sẽ có chuyện xấu gì xảy ra!

Lúc này đây Lâu Ngọc chủ động, trong lòng Chu Tài thầm hô một tiếng thật tuyệt! Hôn môi xong, gặm lấy cần cổ Lâu Ngọc, mút hai khỏa hồng anh trước ngực Lâu Ngọc…

“Mau… Không được…” Lâu Ngọc thở gấp ôm lấy đầu Chu Tài đang vùi xuống giữa hai chân y không ngừng liếm mút, đột nhiên “A” lên một tiếng.

“Mùi vị của vợ thật ngon!” Chu Tài cong khóe môi còn dính dịch thể màu trắng, ngẩng đầu nói với Lâu Ngọc tóc mai rối loạn, gương mặt xấu hổ, tròng mắt ướt át, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

“Ngươi…” Lâu Ngọc xấu hổ giơ tay muốn xóa đi dịch thể còn lưu lại trên khóe miệng Chu Tài.

Chu Tài kéo quần Lâu Ngọc vốn đã tụt tới đầu gối xuống, vừa cởi quần của mình. Nửa nằm xuống dưới, đỡ cho Lâu Ngọc từ từ ngồi xuống mệnh căn trướng đến cứng rắn của mình.

“Ah… nhẹ chút!” Lâu Ngọc vừa mới phát tiết, cơ thể rã rời, hai tay ôm lấy bả vai Chu Tài, dưới sự giúp đỡ của Chu Tài chậm rãi để đại bổng nóng bừng từ từ đi vào trong thân thể mình.

Có thai, vì không muốn đè lên bụng, Lâu Ngọc và Chu Tài luôn lựa chọn tư thế ngồi. Bản thân Chu Tài rất thích tư thế này, nhìn Lâu Ngọc ngồi trên người mình lên lên xuống xuống đong đưa thân thể mê người kia, luôn có thể làm cho mệnh căn của hắn càng thêm cứng lâu hơn!

Rốt cục, mệnh căn của mình toàn bộ chui vào trong động huyệt ấm áp của vợ, Chu Tài khó nhịn được dục vọng nắm lấy eo Lâu Ngọc, bắt đầu động…

“A! Thoải mái!” Đã có sáu bảy ngày Chu Tài không được sinh hoạt vợ chồng cùng Lâu Ngọc, thật giống như nắng hạn lâu ngày gặp được cơn mưa to, thở hồng hộc, vừa kêu “Ah… Ah” vừa làm.

“Ư… Ưm… chậm…” Lâu Ngọc khép hờ đôi mắt mỹ lệ nhuốm đầy , phát ra từng tiếng rên rỉ tiêu hồn.

Mệnh căn của Chu Tài giương cung bạt kiếm trong thân thể Lâu Ngọc không ngừng tiến công, một lòng muốn làm chuyện cùng đến Vu Sơn cùng hưởng hoan lạc với Lâu Ngọc, giờ phút này sao có thể dừng được đây?

Chu Tài hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lâu Ngọc, với lưỡi vào trong miệng Lâu Ngọc, không ngừng quấn quít cái lưỡi thơm ngọt của Lâu Ngọc, càng không ngừng tiến vào trong thân thể Lâu Ngọc.

Một lúc lâu sau… Chu Tài mới gào lên, nhiệt dịch tiết ngàn dặm, lấp đầy sâu trong thân thể Lâu Ngọc…

“Thoải mái không?” Lâu Ngọc buồn ngủ đeo trên người Chu Tài, rên rỉ hỏi.

“Thoải mái lắm! Ngươi ngủ đi!” Chu Tài hôn lên mặt Lâu Ngọc một cái, đỡ Lâu Ngọc nằm xuống, xuống giường lấy khăn lâu sạch thân mình của Lâu Ngọc, sau đó lên giường ôm lấy Lâu Ngọc đắp chăn chuẩn bị ngủ.

“Vợ, chúng ta chỉ cần một đứa nhỏ thôi, có được không?” Chu Tài vừa lải nhải vừa lầm bầm bên tai Lâu Ngọc, “Có đứa nhỏ, sinh hoạt vợ chồng cũng không tận hứng!”

“Cầm thú!” Lâu Ngọc dựa đầu lên ngực Chu Tài, mơ mơ màng màng nói.

“Vợ thật tuyệt, ta đã muốn trở thành cầm thú, mỗi ngày mỗi ngày đều cùng vợ!” Chu Tài kéo tay Lâu Ngọc, đặt lên khóe miệng gặm cắn.

Truyện Chữ Hay