Thiêu Lai Đích Tức Phụ

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mều

Beta: Huyền

Sư phụ Lâu Ngọc và sư bá rời đi, thân thể Lâu Ngọc cũng linh hoạt hơn, Chu Tài liền lấy xe ngựa mang theo gia quyến Lâu Ngọc, đi đến nhà Lý Đại Phát.

Nhà Lý Đại Phát nằm ở phía tây bắc trấn Trung Hiếu dưới chân núi Hoàng Hoa, trong thôn có gần trăm hộ gia đình, nằm trong phạm vi quản lý của trấn Trung Hiếu cũng coi như là một thôn lớn.

Kể từ khi cùng Chu Tài động phòng, Lâu Ngọc càng ngày càng thích ngủ, mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời nằm trên sập để ngủ. Chu Tài vui vẻ đánh xe ngựa đi vào trong thôn hát to bài hát dân gian đã truyền từ rất lâu đời, chó nhỏ Tiểu Bạch nằm gục bên cạnh Chu Tài đưa đôi mắt nhỏ đen tròn kinh ngạc nhìn Chu Tài rồi lắc lư cái đầu nhỏ theo từng giai điệu, Lâu Ngọc được bọc trong một lớp chăn ấm áp nằm trong xe ngựa chợp mắt...

Lý Đại Phát ngày hôm trước đã hẹn Chu Tài ngày tới cửa, tính toán thời gian ra ngoài cổng thôn chờ đón Chu Tài và Lâu Ngọc.

Người nông thôn đối với việc lễ nghĩa đều rất chú ý, Lâu Ngọc nói thể nào cũng là tân nương tử lần đầu tới chơi, cho nên không chỉ có mình Lý Đại Phát chờ ở cổng thôn, mà ngay cả nữ quyến dòng họ nhà Lý Đại Phát đều chờ ở trước cây cổ thụ đã trăm năm tuổi nơi cổng làng.

Người trong thôn phần lớn đều biết Chu Tài, đối với lời đồn hai tháng trước Chu Tài ra ngoài mang về một nàng dâu câm con nhà phú quý cũng có nghe qua, cho nên biết được Chu Tài muốn mang nàng dâu đến cửa, tất cả đều ném việc nông trong nhà hăng hái bừng bừng đi ra cổng thôn, chờ dài cổ mong được nhìn tân nương tử.

Chu Tài nhanh chóng đánh xe tới thôn Hoàng Hoa, liền thấy trước cổng làng có một đống người, trên mặt đều nở nụ cười bén nhọn mãnh liệt nhìn vào trong xe ngựa. Thấy trận thế trước mắt, chó nhỏ Tiểu Bạch “vèo” một tiếng nhảy lên bả vai Chu Tài, dùng móng vuốt nắm chặt lấy y phục Chu Tài đưa mắt nhìn xung quanh: Người thôn này sao nhiệt tình với Chu Tài như vậy hả! Chẳng lẽ người thôn này coi kiểu thân hình vạm vỡ, bộ dáng lại khó coi như Chu Tài là đẹp sao? Thật dọa người...

“Chu Tài.”Lý Đại Phát từ trong đám người đi về phía Chu Tài.

“Mấy bao kẹo quả này phân cho các hương thân!” Chu Tài xuống xe ngựa, lấy sọt đựng mấy bao lớn bao nhỏ toàn đồ ăn ở bên sườn xe ngựa.

Chu Tài là một đại nam nhân thô kệch chắc chắn không biết suy nghĩ sao cho toàn vẹn, theo ý của hắn vẫn là ở trấn cắt hai cân thịt, lấy hai bình rượu, mua thêm một chút thuốc cho lão nương Lý Đại Phát đang ngã bệnh để bồi bổ thân thể là đã có thể thể diện tới nhà người ta. Nhưng mới bước ra cổng bị Lâu Ngọc hỏi thăm một hồi, Lâu Ngọc cảm thấy không ổn, trở về phòng viết một tờ danh sách rồi bảo Chu Tài vào trong trấn dựa theo danh sách mà mua mấy đồ vật rồi mới đi. Chu Tài tất nhiên cái gì cũng nghe Lâu Ngọc, Lâu Ngọc bảo hắn đi mua, hắn liền tiếp nhận trọng trách lấy non nửa túi bạc từ trong tay Lâu Ngọc rồi rời nhà đi sắm đồ.

Lúc này, thấy các hương thân đang vui vẻ phân mấy bao đồ ăn Lâu Ngoc bảo hắn mua không ngừng nói cảm ơn và chúc mừng mình, Chu Tài cảm thấy Chu lão mẹ khi còn sống nói về vợ thật đúng: Vợ suy nghĩ thật chu toàn!

Người dân đối với đồ ăn ở Tụ Bảo lâu trấn trên, nhìn xa xa ngửi thấy thôi cũng đã chảy nước miếng, bây giờ mỗi người đều có một bao để ăn, làm sao có thể không vui? Đồng thời, người trong thôn Hoàng Hoa đối với Lâu Ngọc tràn đầy hảo cảm: Hai vợ chồng chung sống với nhau, vợ lo cho gia đình, đàn ông ở trước mặt người ta mới có thể diện chứ! Ngươi nhìn nhà phú hộ Lưu Đông Thủ ở thôn bên cạnh xem, người trong thôn khỏi phải nói rồi, ngay cả thân mẫu đại ca ruột thịt cũng không ăn được một miếng khoai lang nào của nhà Lưu Đông Thủ, đây đều do vợ nhà đó làm loạn!

Đang lúc mọi người náo nhiệt phân phát đồ ăn, Chu Tài vén lên rèm xe, đỡ Lâu Ngọc xuống xe ngựa. Mọi người thấy Lâu Ngọc đội chiếc mũ có màn che cũng dành cho rất nhiều lời khen tặng...

Nữ quyến trong nhà Lý Đại Phát thấy Chu Tài một tấc cũng không rời đứng che bên cạnh Lâu Ngọc, không ai dám tiến lên lôi kéo làm quen với Lâu Ngọc, chỉ đành phải đi theo phía sau Chu Tài và Lâu Ngọc, đi đến nhà Lý Đại Phát.

Nhà Lý Đại Phát nằm ở giữa thôn, bên trong hàng rào gỗ vây xung quanh là mấy gian nhà tranh, sân trước nuôi mấy con gà, thấy đám người Chu Tài đi vào, cũng kêu “cục tác” bay náo loạn trong sân, chó nhỏ Tiểu Bạch thấy đàn gà đã sớm nhảy khỏi vai Chu Tài, nhảy lên nhảy xuống chạy đuổi theo đuôi chúng.

Chu Tài dắt xe ngựa vào rồi đặt một đống lễ vật xuống, để đại ca của Lý Đại Phát làLý Đại Sinh đang chờ trong sân phân cho họ hàng thân thích, lúc này mới cùng Lâu Ngọc theo Lý Đại Phát đi vào nhà.

Lý đại nương mặc trên người một bộ y phục màu lam thêu hoa, mái tóc hoa râm búi gọn, bên trên cài một cây trâm được điêu khắc bằng dỗ, đoan đoàn chính chính ngồi chờ trong phòng, thấy đám người Chu Tài đi vào mới vịn bàn đứng lên.

“Đại nương.”Chu Tài vào phòng liền gọi Lý đại nương, rồi quay đầu nói với Lâu Ngọc, “Vợ, đây là mẹ của Lý Đại Phát.”

“Đại nương.”Lâu Ngọc thei Chu Tài gọi một tiếng, giọng nói êm dịu trang nhã, tựa như nhành liễu khẽ rung trong làn gió nhẹ.

Lâu Ngọc vừa nói ra, trừ Chu Tài, người trong nhà ngoài nhà đều sợ đến ngây người: Cái tên đáng chém nào dám bảo vợ Chu Tài bị câm hả? Giọng nói này thật dễ nghe! Còn dễ nghe hơn cả tiếng chim hót trong đêm trên núi ấy!

Vẫn là Lý đại nương phục hồi tinh thần trước, nhìn về phía Chu Tài và Lâu Ngọc bắt đầu niềm nở thăm hỏi, “Ngồi, ngồi xuống đi!”

Chu Tài và Lâu Ngọc ngồi xuống bên cạnh Lý đại nương, liền có một nàng dâu trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp bưng trà lên.

“Đây là vợ của đứa lớn nhất Lý Đại Sinh, Trân Cô!”Lý đại nương chỉ vào nàng dâu đang dâng trà cho Lâu Ngọc nói.

Lâu Ngọc nhìn Trân Cô khẽ gật đầu.

Kể từ khi mẹ Chu Tài qua đời, Lý đại nương có thể coi như là trưởng bối tương đối thân cận với Chu Tài.Cũng coi như là đồng bệnh tương liên (Lý địa nương và Chu lão mẹ năm xưa đều để tang chồng, mắc bệnh ưu sầu), hơn nữa con trai đều giết heo trên trấn, cho nên hai nhà coi như là thân thích khá thân quen.

Mọi người trong nhà hòa hòa khí khí nói chuyện sinh hoạt thường ngày, không lâu sau Chu Tài đã bị Lý Đại Phát kéo ra sau núi bắt gà rừng, chỉ còn Lâu Ngọc và Lý đại nương, Trân Cô cùng một đám nữ quyến trong họ ngồi trong phòng.

Tất cả mọi người cảm thấy Lâu Ngọc là con nhà phú gia, đối với Lâu Ngọc vẫn rất câu nệ, không biết nên nói gì, mọi người cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hi vọng sẽ có người đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này...

“Đại nương, chân của người có thường xuyên đau đến không chịu nổi, không thể đi đứng hay không?”Vẫn là Lâu Ngọc mở lời trước.

“Đúng vậy! Bệnh cũ của ta! Uống không ít thuốc, nhưng chẳng thấy khá hơn.Ta đã là người nửa thân mình dưới mồ, hai năm qua không tiếp tục uống thuốc nữa, muốn đưa tiền tiết kiệm cho Đại Phát cưới vợ. Đại Phát và Đại Sinh hiếu thuận, thấy ta không muốn uống thuốc cũng tức giận, cuối cùng là ta lấy mạng ép buộc chúng nó, chúng mới không tiếp tục đi mời đại phu tới nữa!”Lý đại nương xoa đôi chân, nói.

“Ngươi dìu đại nương vào phòng nằm, ta xem chân cho đại nương.”Lâu Ngọc đứng lên, nói với Trân Cô ở bên cạnh đại nương.

“Ngươi biết xem bệnh sao?” Lý đại nương nhìn Lâu Ngọc, trong đôi mắt mang theo hi vọng. Bà biết người xuất thân từ dòng dõi thư hương đều học nhiều biết rộng! Không chừng vợ Chu Tài có thể chữa khỏi cho chân của bà!

Trân Cô nghe Lâu Ngọc nói có thể xem bệnh cho mẹ chồng nàng, liền mừng rỡ đến đỡ Lý đại nương vào phòng trong, những người khác cũng vui vẻ đi theo sau.

Truyện Chữ Hay