Nguyệt Tâm bị sốt, đầu óc mê man, lần này cô tự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng có chút nghiêm trọng, vì vậy đành phải đến bệnh viện truyền nước. Nhìn từng giọt từng giọt chảy vào ơ thể, chẳng mấy chốc cô liền ngủ thiếp đi.
“Thiệu Hoa!” Nguyệt Tâm tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ lại Thiệu Hoa, người đó…hôm cô đụng phải một người mù ở tòa nhà Long Mĩ, người đó mặc tây trang, người đó đứng ngoài đường kéo đàn Cello kiếm sống, người đó… tới cửa hàng của cô mua quần áo cho bạn gái…
“Vị tiểu thư này, cô đang làm gì vậy?” Y tá bắt gặp đúng lúc Nguyệt Tâm giật kim tiêm rồi chạy ra ngoài.
“Tôi đi tìm người.”
“Tiểu thư, cô sốt rất cao, hiện tại còn chưa truyền nước xong mà.”
“Không cần nữa.”
Nguyệt Tâm chạy như điên ra đường, với tay gọi một chiếc taxi rồi đi tới khu chung cư Quốc Hòa. Cô vuốt chiếc điện thoại trong tay, đầu nhói đau vô cùng lợi hại. Cô đưa tay lên xoa bóp một chút thế nhưng không có chút tác dụng, cô buồn bực mà nhịn muốn bật khóc. Cô mở điện thoại muốn gọi điện cho Thiệu Hoa nhưng sống chết không thể nhớ nổi dãy số ấy. Cô đi một vòng quanh tòa nhà, nhìn lên cửa sổ tầng Thiệu Hoa ở, đèn đều tắt, cô đi tới phòng bảo vệ, bất an cùng rối bời hỏi: “Xin chào, phòng tòa nhà thứ nhất, chủ nhà còn ở đó không?”
“Tiểu thư, thực xin lỗi, tôi là người mới tới, hơn nữa những tình huống như thế này chúng tôi cũng không thể tiết lộ.”
“A, thật xin lỗi.”
Nguyệt Tâm lảo đảo bước ra ngoài, cũng không biết đã đi bao lâu, cũng không biết bản thân đang đi đến nơi nào, cô cảm thấy cái trán sắp nóng muốn chảy ra rồi, bỗng nhiên mắt cô sáng lên… người mặc tây trang kia, người kéo đàn Cello kiếm sống kia! Nguyệt Tâm bước đến gần vài bước, đôi mắt vốn khóc sưng đỏ lên nay tầm nhìn càng thêm mơ hồ.
Thiệu Hoa cùng Tiểu Hà đang chuẩn bị ra về, Nguyệt Tâm bước nhanh đến, nói to: “Từ từ!”
Đã hơn một năm chưa nghe tiếng Nguyệt Tâm nhưng Thiệu Hoa vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, anh giật mình đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc đã treo ở nơi nào.
“Kéo cho tôi khúc “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”
Thiệu Hoa cười cười, kêu Tiểu Hà lấy chiếc Cello vừa cất vào hòm ra, đang chuẩn bị kéo thì lại nghe thấy Nguyệt Tâm nói một câu: “ Thôi, kéo bản Romeo và Juliet”
Thiệu Hoa lại cười, anh biết Nguyệt Tâm mù âm nhạc, anh cũng không biết bản nhạc mà cô chỉ là bản nào nữa, đang chuẩn bị kéo một bản tùy ý nào đó thì lại nghe Nguyệt Tâm kêu lên: “Từ từ, tôi muốn nghe “Yêu không được”
“Tiểu thư…” Thiệu Hoa vừa định nói anh không biết khúc này thì chợt nghe thấy phía trước ập một tiếng, có người vừa ngã xuống, nghe âm thanh từ xung quanh, anh khẳng định người ngã xuống là Nguyệt Tâm. “Nguyệt Tâm!” Thiệu Hoa đứng lên nghĩ muốn đỡ cô lên nhưng mặt liền đỏ bừng. Anh nhớ ra, Nguyệt Tâm cô đã có gia đình.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Tiểu Hà vỗ vỗ bả vai của Nguyệt Tâm, cô lại không có phản ứng gì, chỉ biết mặt cô hiện nay đang rất nóng. Tiểu Hà quay đầu nói với Thiệu Hoa: “Thiệu tiên sinh, vị tiểu thư này ngất rồi.”
“Sao? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?” Thiệu Hoa hỏi.
“Không sao, chỉ là sốt có chút cao, cần phải truyền thêm nước.”
Bác sĩ đi rồi Thiệu Hoa liền do dự, gọi Tiểu Hà một tiếng.
“Thiệu tiên sinh, có chuyện gì?”
“À, viện phí đều thanh toán rồi chứ?” Kỳ thật Thiệu Hoa định nói: cậu giúp tôi nhìn xem ngón áp út của vị tiểu thư kia có đeo nhẫn hay không. Nhưng nghĩ lại thấy trong lòng không yên, như thế nào lại có thể hy vọng người ta đã ly hôn?
“Thanh toán xong rồi.”
“Vậy chúng ta về thôi.”
“Được.”
Thiệu Hoa cùng Tiểu Hà vừa đi ra tới cửa chợt nghe thấy phía sau có người hét to: “Người chết kia, anh quay lại cho em.”
Còn không kịp Thiệu Hoa xoay người, anh liền cảm thấy phía sau có người ôm lấy. Tay phải chống gậy, tay trái lại không biết đặt đâu còn Tiểu Hà thì đang đứng bên cạnh với biểu cảm trợn mắt há mồm.
“Người chết, người chết, anh tại sao không đợi em tỉnh lại mà đã đi rồi?” Nguyệt Tâm mặt vẫn đỏ, nóng như lửa đốt, vừa là do nôn nóng, vừa là do kích động.
“Nguyệt… Chu tiểu thư…” Tay trái của anh muốn thu lại nhưng anh lại khắc chế chính mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy đầu óc mình thực rối loạn, không biết phải làm như thế nào.
“Người chết này! Cái gì mà Chu tiểu thư?” Nguyệt Tâm nện một đấm vào người anh, dúi đầu vào người anh khóc lớn.
Thiệu Hoa để cô khóc trong chốc lát, đợi đến khi cô bình tĩnh lại anh mới hỏi: “Nguyệt Tâm, em hổi phục trí nhớ rồi sao?”
“Phải! Đều đã nhớ lại!” Nguyệt Tâm ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, cô nâng hai tay lên xoa mặt anh, nhẹ nhàng ấn đầu anh xuống, nức nở nói: “Nhìn em, nhìn em đi!” Nguyệt Tâm trong lòng biết Thiệu Hoa không nhìn thấy nhưng cô vẫn muốn anh “nhìn” cô nói.
Thiệu Hoa thật cố gắng “nhìn” cô, ít nhất cũng là “nhìn” về phương hướng có cô, nhưng con mắt lại không nghe theo sai sử, bất động tựa như một khúc gỗ, không giống như ánh mắt linh động Nguyệt Tâm nhìn anh. Nguyệt Tâm mím chặt môi nhìn ánh mắt ảm đạm của anh, tiếng khóc càng thêm lớn.
“Tại sao không đến tìm em?”
“Anh…” Tuy rằng Thiệu Hoa không nhìn thấy nhưng anh vẫn nghiêng đầu qua chỗ khác, anh không muốn “nhìn” đến biểu cảm trên khuôn mặt Nguyệt Tâm, cũng không muốn để cho cô nhìn thấy nét xấu hổ của anh lúc này.
“Có phải… có phải bởi vì anh không nhìn thấy được nữa, không muốn cho em biết, sợ em sẽ thương tâm?” Nguyệt Tâm hiện tại thực sự vô cùng đau lòng, cô cứ nghĩ rằng mình sớm đã chuẩn bị kỹ tâm lý chấp nhận việc Thiệu Hoa bị mù nhưng khi tận mặt nhìn lên ánh mắt anh không còn biết đến tức giận buồn vui, cô mới cảm thấy thực sự “kinh hãi”. Cô đau lòng, rất đau.
“Không phải”
“Vậy tại sao không đến tìm em?” Nguyệt Tâm vừa giận vừa thương, tay đấm vào ngực anh, nói đứt quãng: “Người chết, người chết, một năm này anh sống thế nào… chúng ta gặp mặt mấy lần mà anh lại làm bộ như không quen biết…”
“Anh… em…”
“Cái gì mà anh anh em em!” Nguyệt Tâm một phen đẩy anh vào tường, tay nâng mặt anh lên, chỉnh mặt anh để anh có thể “nhìn” thẳng vào mình, nói: “Anh nhìn em đi! Em nói cho anh biết, em Chu Nguyệt Tâm đời này không phải anh không lấy chồng! Anh, anh mẹ nó cũng đừng mong tìm người phụ nữ khác!”
Thiệu Hoa nâng tay trái lên, xuyên qua tầm mắt nắm lấy tay trái của cô rồi dừng lại ở một nơi nào đó mà không nói thêm gì. Nguyệt Tâm lập tức nhận thức ra chuyện nào đó, tay anh dừng lại trên ngón áp út của cô. Nguyệt Tâm rút tay ra, tháo nhẫn rồi nói: “Chỉ là để gạt người ngoài mà thôi.” Cô ném chiếc nhẫn đi rồi quay lại nói: “Anh nghe thấy không? Em ném nó đi rồi!”
“Nguyệt Tâm” Thiệu Hoa ôm lấy cổ cô.
Nguyệt Tâm. Em lừa Thiệu Hoa một vố quá thảm rồi! Thiếu chút nữa anh còn định uống rượu hại chết mình luôn.
“Thiệu Hoa…” Nguyệt Tâm còn muốn nói gì đó đột nhiên hai mắt lịm đi, rơi vào hôn mê bất tỉnh. Vừa rồi cô lại nhổ kim tiêm mà chạy vọt ra ngoài.
Tiểu Hà làm khán giả đứng bên cạnh xem, may mắn có thể nhận ra vị này thì ra chính là nam nhân vật chính, nhưng cậu thật ngại hỏi nam chính xem chuyện này xảy ra hôm nay rốt cục là như thế nào…
Di động của Thiệu Hoa vang lên, là Tiểu Trần.
“Thiệu tổng, anh đang ở đâu?” Ngữ khí của Tiểu Trần rất sốt ruột.
“Tôi ở bệnh viện.”
“Anh làm sao vậy? Nghiêm trọng không? Là bệnh viện nào?”
“Tôi không sao, Nguyệt Tâm cô ấy không kết hôn…” Thiệu Hoa có vẻ cũng đang rất kích động đến nỗi nói năng cũng có chút lộn xộn.
“…”
Nguyệt Tâm có cảm giác cô ngủ thẳng đến hửng đông, khi tỉnh lại nhìn thấy Thiệu Hoa đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
“Em tỉnh?” Hiện tại thính giác của Thiệu Hoa nhạy bén hơn xưa rất nhiều, Nguyệt Tâm vừa mới trở mình anh liền nhận ra ngay.
“Anh suốt đêm không ngủ sao?”
“Ừ, đỡ bị thần cương”
“Anh…” Nguyệt Tâm đột nhiên bật dậy, nhảy lên đùi anh, cô dùng sức có chút mạnh mẽ khiến hai người thiếu chút nữa thì cùng nhau lăn ra đất. Nguyệt Tâm gắt gao ôm lấy Thiệu Hoa, giống như sợ rằng anh sẽ biến mất: “Một năm lại một năm! Chúng ta còn muốn xa nhau bao nhiêu lâu nữa…” Nguyệt Tâm đột nhiên sợ hãi, bọn họ đã bỏ lỡ bốn năm, hiện tại lại thêm một năm nữa. Thời gian năm, đối với người khác mà nói có lẽ cũng không quá lâu nhưng đối với Nguyệt Tâm, “thời gian” của Thiệu Hoa ngắn hơn bất cứ ai rất nhiều…
“Không rời xa nhau nữa, không bao giờ… được không!” Thiệu Hoa vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Tâm, tay anh sớm đã ướt đẫm nước mắt.
“Anh… anh từ khi nào không còn nhìn thấy được nữa…” Không đợi Nguyệt Tâm nói xong cô đã bị môi của Thiệu Hoa chặn lại.
Hôn thật lâu, bốn cánh môi cùng một chỗ. Nguyệt Tâm chậm rãi đứng lên, kéo cả Thiệu Hoa theo cùng. Thừa dịp môi còn chưa tách ra, cô ôm lấy thắt lưng anh, chính mình ngả ra sao, thuận thế kéo Thiệu Hoa đổ lên người mình. Thiệu Hoa chống tay, trừng mắt nhìn cô, giống như thấy được Nguyệt Tâm đang cười. Nguyệt Tâm kéo đầu anh xuống, nhẹ nhàng khẩn trương cắn lấy môi anh. Nguyệt Tâm cảm giác được môi anh sắp bị cô cắn xé mới chịu dừng lại, bản thân còn ngây ngô cười hai tiếng.
“Làm sao vậy? Em cười gì?”
“Không có gì.” Nguyệt Tâm dìu Thiệu Hoa ngồi bên giường, ôm lấy anh từ đằng sau: “Để em ôm anh một cái, đã lâu rồi không được ôm anh…” Nói xong Nguyệt tâm lại khóc.
Thiệu Hoa cười cười, nâng tay sờ đầu cô, nói: “Bây giờ mấy giờ?”
Nguyệt Tâm nhìn qua điện thoại: “A, giờ rồi.”
“Có việc gì sao?”
“Không có”
“Tốt lắm” Thiệu Hoa sờ tới chiếc chuông ở đầu giường, ấn vài nút. Chỉ một lát sau có y tá đi tới, anh hỏi y tá tình hình hiện tại của Nguyệt Tâm, y tá nói sốt cơ bản đã lui, trở về chỉ cần uống thuốc là được.
Thiệu Hoa sờ mặt của Nguyệt Tâm: “Sẽ không ngất nữa chứ?”
Nguyệt Tâm chụp lấy tay anh: “Anh nghĩ em là anh sao? Thân thể em rất khỏe.” Nói xong Nguyệt Tâm liền choàng tay lên cổ anh, cô thực sự sợ Thiệu Hoa đảo mắt cái lại phát bệnh gì đó.
“Ha ha” Thiệu Hoa đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc nhẫn, anh kéo tay trái của Nguyệt Tâm ra rồi đeo vào ngón áp út của cô: “Lấy anh nhé?”
Nguyệt Tâm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay lại ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Hoa, kích động nói không lên lời. Qua một hồi lâu cô mới lấy lại được tinh thần, hỏi: “Anh lúc nào cũng mang nhẫn bên người sao?”
Thiệu Hoa thực buồn bực, anh không nghĩ tới Nguyệt Tâm lại trả lời anh một câu như thế: “Lúc em nói đi nước ngoài công tác anh đã mua nó, vốn định chờ đến khi em trở về sẽ cầu hôn.”
“Khi em trở về rồi sao anh không đến cầu hôn em?” Nguyệt Tâm tức giận.
“Anh… anh nghĩ em đã kết hôn.”
“Anh… là thấy trên tay em đeo nhẫn?” Nguyệt Tâm nâng tay lên, dùng nhẫn cọ cọ vào mặt Thiệu Hoa.
“Ách, không.”
“Vậy tại sao lại cho là em đã kết hôn? Anh không tới hỏi em rõ ràng được hay sao? Anh cho chuyện kết hôn chỉ là trò đùa thôi sao? Anh nghĩ em sẽ tùy tiện lập gia đình sao?…” Nguyệt Tâm liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề.
Nét mặt Thiệu Hoa cũng thực vô tội, lại bị Nguyệt Tâm chọc chọc, bắt anh phải “nhìn” cô nói chuyện.
“Mau trả lời em.”
“Ngày đó em đụng vào anh ở tòa Long Mỹ, có nhớ không?”
“Nhớ.”
“Thời điểm em đưa gậy vào tay anh, anh đụng vào chiếc nhẫn ở ngón áp út của em.”
“Anh ngốc à?” Nguyệt Tâm tức giận đến mức phổi muốn nhảy ra ngoài. Thiệu Hoa lúc nào cũng thông minh muốn sống muốn chết, như thế nào lại làm hai chuyện ngốc nghếch ấy chứ? Chuyện thứ nhất cũng đừng nhắc tới nữa, chuyện thứ hai thật sự làm cho Nguyệt Tâm cảm thấy so với Đậu Nga còn oan hơn: “Cứ mang nhẫn thì có nghĩa là đã kết hôn sao?”
“Anh nghĩ em có thể là đang đùa, nhưng sau đó lại nghe được em và Lisa nói chuyện là em đã kết hôn.”
“Sau đó anh không nghe thêm được gì sao?”
“Lúc ấy hai người đã đi xa.”
“Cho dù anh không nghe được phần phía sau thì anh như thế nào lại đi chém cái tên “lão công” kia chứ?!” Nguyệt Tâm véo anh một cái: “Anh là đồ ngốc, đồ ngốc…” Nguyệt Tâm nghẹn ngào, nước mắt lại trào ra. Cô biết nếu là trước kia, đại thiếu gia tự phụ này nhất định sẽ đi trảm người nhưng hiện tại anh không còn khả năng thị lực, anh “nhát gan” rồi.
Thiệu Hoa lau nước mắt cho cô, cười đến dịu dàng: “Gả cho anh nhé.”
Nguyệt Tâm nhìn anh, nhịn không được nước mắt cứ rơi xuống, “vâng” một tiếng, đầu không ngừng liều mạng gật gật.
Thiệu Hoa dùng tư thế quen thuộc nhất, một tay đặt trên thắt lưng cô, một tay ấn đầu cô vào lồng ngực, nói: “nếu giờ em cùng ai bỏ trốn, anh sẽ chém anh ta.”
Nguyệt Tâm bĩu môi, tội nghiệp hỏi: “Vậy anh có chém em không?”
“Mang em đến khoa thần kinh của bệnh viện là ổn rồi!”
“Hì hì.”