Khoảng hai tháng sau Janet cũng tìm được một người bạn mới ở cùng phòng, Nguyệt Tâm cuối cùng cũng có thể chuyển đến ở với Thiệu Hoa. Giống như nhiều năm về trước, chỉ cần không tăng ca, cô sẽ lại làm cơm chiều cho anh ăn. Đại thiếu gia từ trước đến giờ đều không nấu cơm bao giờ, trước kia đều là Tiểu Trần nấu cho anh, hiện tại Nguyệt Tâm không có ở đây, anh đều ăn ngay trong khách sạn.
Nguyệt Tâm tìm rất nhiều sách dạy nấu ăn, còn xin cố vấn của chuyên gia dinh dưỡng. Dưới bàn tay chăm sóc của cô, mới ba tháng mà Thiệu Hoa rõ ràng đã béo ra một vòng. Không chỉ cơm tối mà cơm trưa hai người bọn họ cũng tranh thủ đi ăn cùng nhau, Nguyệt Tâm luôn tỉ mỉ chọn lựa thức ăn cho anh. Có những hôm nghỉ giữa giờ Nguyệt Tâm đều chạy đến văn phòng của Thiệu Hoa đưa cho anh một miếng bánh ngọt nhưng trước đó đã bị cô cắn mất một miếng, sau đó mới đặt lên bàn anh…
“Hì hì…” Nguyệt Tâm kéo Thiệu Hoa sau khi ăn xong đi tản bộ, nhịn không được cười lên tiếng.
“Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Anh đẹp trai em không được hãnh diện à. Anh xem hiện tại không phải rất tốt sao?”
“Đúng, đều là công lao của em hết.”
“Biết là tốt!”
Trước kia xem trên TV thấy mấy người tồng giám đốc gì đó, quản lý gì đó đều mang bộ dáng vội vội vàng vàng nhưng hiện tại nhìn Thiệu Hoa, xã giao cũng không nhiều, cái gì mà tiệc rượu rồi đi công tác này nọ. Nguyệt Tâm không khỏi nghĩ thầm: TV quả nhiên là gạt người. Nếu không mấy lão tổng các người đều sớm chết vì lao động quá khổ cực rồi.
Bây giờ thu nhập của Nguyệt Tâm cũng không tồi, Thiệu Hoa thì chẳng cần nói ra, hai người này giờ thật đúng là thoải mái. Chẳng những ăn no mặc ấm mà nay còn ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống cũng có thể xem là viên mãn. Thật mà nói thì cả thể xác và tinh thần đều thư thái. Có khi Thiệu Hoa còn tâm huyết dâng trào cứ dụ Nguyệt Tâm nghỉ phép tính ra cũng phải lần rồi, nói dối đi gặp đối tác, bắt cô cùng anh bay ra nước ngoài du lịch một vòng. Nguyệt Tâm lúc nào cũng lườm anh đầy xem thường, làm bộ cười khổ nhưng trong nội tâm không biết có bao nhiêu là vui vẻ.
Cuối tuần Thiệu Hoa dẫn Nguyệt Tâm tới khu công trình xây dựng trụ sở điện ảnh truyền thông mới “Gia Duyệt”.
“Gia – Duyệt – Ảnh – Thị – Thành” Nguyệt Tâm nhìn dòng chữ to đùng phía trước, nghĩ nghĩ rồi hỏi Thiệu Hoa: “Gia” trong gia tân, “Duyệt” trong Hoa Duyệt, “Hoa” trong Thiệu Hoa, còn chữ “Duyệt” kia rốt cục là từ đâu?
“Là “Duyệt” trong Chu Nguyệt Tâm”
(Duyệt và Nguyệt trong tiếng Trung đều đọc là “yue”)
“Hì hì” Nguyệt Tâm nghe xong tràn đầy vui sướng, thì ra anh những năm sau đó vẫn luôn nhớ đến cô. Phụ nữ thì thường có bản tính đa sầu đa cảm, tuy rằng nghe những lời này thực vui vẻ nhưng Nguyệt Tâm vẫn không nhịn được muốn hỏi: “Anh sẽ còn bỏ đi nữa không?”
“Sẽ không” Thiệu Hoa nói “Nếu em đi rồi, dù là chân trời góc biển anh đều sẽ đuổi theo em. Nếu có người ngăn cách…”
Không cần Thiệu Hoa nói xong, Nguyệt Tâm biết anh sẽ nói gì: “Anh liền chém hắn…”
“Thật thông minh!”
“Nhỡ có ngày em cùng người khác bỏ trốn thì làm sao?”
Thiệu Hoa ấn tay vào đầu Nguyệt Tâm một cái: “ Vậy chứng minh đầu óc em hỏng rồi, phải trị chứ sao.”
“….”
Giao thừa năm nay cũng không có ngoại lệ, Nguyệt Tâm vẫn ghé qua nhà bà nội. Tuy rằng cô cùng Thiệu Hoa cũng ở bên nhau được một thời gian rồi nhưng cô vẫn chưa muốn đưa anh về ra mắt. Nguyệt Tâm tự cảm thấy người nhà cô quá nịnh bợ, nhìn lúc nào cũng ra vẻ đại lão bản thế kia lại chỉ biết a dua nịnh hót, cái mặt thì khỏi phải nói, không biết có bao nhiêu chán ghét. Nhất là thằng em trai Chu Hiểu Lỗi, cái khác thì không nói chứ công phu bám người thì phải gọi là mặt dày nhất lưu, chắc chắn nó sẽ dính lấy Thiệu Hoa không dứt miệng không ngừng gọi “Anh rể” rồi nhờ vả giới thiệu công việc tốt, hay nhất là cho nó làm luôn mấy cái chức vụ chủ nhiệm, quản lý hay vân gì đó ở Hoa Duyệt đi.
“Thiệu Hoa, em qua nhà bà nội ăn cơm tất niên, rất nhanh sẽ về.”
“Em cứ ở cùng bọn họ thêm một lúc cũng được.”
“Không thích.”
“Ha ha.”
Nguyệt Tâm nhìn ra cửa sổ, rồi đi đóng hết lại, kéo dèm xong mới quay lại nói: “Em sẽ nhanh về giúp anh che lỗ tai lại.”
“Anh sẽ đến đón em, nhà bà nội em ở đâu?” Thiệu Hoa dừng một chút lại bổ sung: “Đi , để anh đưa em qua đó.”
“Không cần, em tự lái được mà.”
“Để anh đưa em đi, sau đó anh sẽ tìm một chỗ phụ cận ăn cơm tối chờ em luôn.”
“Hì hì.”
Nguyệt Tâm vẫn giống như ngày trước, sau khi ăn xong thì đi hỏi thăm mấy câu rồi ra về, thời gian cũng mới chỉ đến giờ.
Thiệu Hoa nhìn đồng hồ hỏi: “Còn sớm, giờ muốn làm gì?”
“Xem pháo hoa”
“Sớm mà? Còn chưa ai đi bắn pháo đâu.”
“Có muốn cùng anh lại đi chốn vé không?” Thiệu Hoa chớp chớp mắt .
Nguyệt Tâm mỉm cười không nói. Thiệu Hoa khởi động ô tô, chỉ một lúc sau họ đã tới công viên Nhạc Dương.
“Lên đây.” Thiệu Hoa vươn một bàn tay ra.
Nguyệt Tâm lắc lắc đầu cười với anh. Thiệu Hoa nhảy xuống, giống như lần trước ôm lấy cô. Hai người chui qua một cái lỗ nhỏ, không đứng vững, hai bờ môi liền chạm vào nhau.
“Anh, anh muốn làm gì?” Tay Nguyệt Tâm đè giữ lấy tay Thiệu Hoa.
“Em nói gì cơ?” Tay Thiệu Hoa vẫn không chịu an phận.
“Bây giờ là mùa đông, giờ còn ở bên ngoài! Lạnh!”
“Anh hiện tại rất khỏe mà.” Thiệu Hoa vẫn tiếp tục “không an phận”, nhưng thân thể anh thật đúng là cũng không phải là tốt đến như thế, vừa mới dứt lời thì liền khụ khụ hai tiếng.
“Đấy anh xem anh kìa!”
“Em nói thật nhiều.”
Nguyệt Tâm ỡm ờ những trên mặt vẫn đang chưng ra biểu tình “anh ngàn vạn lần không cần “không bằng cầm thú” đâu”.
Sự thật chứng minh vận động đương nhiên sẽ sinh nhiệt, mà nhiệt lượng này chẳng những hoàn toàn có thể chống đỡ được mùa đông giá lạnh mà còn có tác dụng chữa ho! Bên ngoài nhiệt độ thấp nhưng lại giống như một loại thuốc kích thích, kích thích tinh thần của “nam nữ vận động viên”, khiến bọn họ tha hồ mà phát huy… Hưởng thụ xong “tính…hoang dã???”, hai người thực thỏa mãn mà chui ra khỏi công viên, trèo lên xe.
“Hiện tại mới mười giờ, giờ chúng ta đi mua quần áo đi, đều bẩn hết rồi.” Nguyệt Tâm ngồi lên xe, nhìn vào kính nói.
“Khuya như vậy rồi vẫn còn có cửa hàng mở nữa sao?”
“Ừ. Hôm nay các cửa hàng có khi vẫn còn mở đến rạng sáng, không những thế còn đại hạ giá! Anh xem đi, em đang giúp anh tiết kiệm đấy.”
“Cái gì? Không phải em nói không tiêu tiền của đàn ông sao?”
“Đi chết đây!”
“Ha ha”
Bùm….. bùm, đã qua :, pháo hoa đã bắt đầu được phóng lên trời.
“Không nhìn, không nhìn, mau về nhà!” Nguyệt Tâm ở trong lồng ngực Thiệu Hoa lắc lắc người anh.
“Ở lại nhìn thêm lát nữa.”
Nguyệt Tâm lấy tay chỉ chỉ vào ngực anh nói: “Anh nghe xem, tim anh lại đập nhanh rồi, còn không mau về nhà?”
Thiệu Hoa sờ sờ vào túi quần rồi lấy ra một vỉ thuốc, nuốt thuốc xuống cổ họng, anh nói: “Đi thôi.”
Thời khắc h, pháo hoa nổ vang trời, Thiệu Hoa quả nhiên lại thấy khó chịu, anh nhăn mày che ngực. Nguyệt Tâm lấy chăn bọc đầu anh lại, hai tay bịt hai lỗ tai anh, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Không thể nghe, không thể nghe…” Trong lòng cô không biết đang ngầm rủa pháo hoa kia mấy ngàn lần.