“Đại thiếu gia, mau vào đi.” Dì Tình vô cùng nhiệt tình tiếp đón.
Nhiều năm rồi không nghe xưng hô thế này, cả đêm liền nghe lại không biết bao nhiêu lần mấy từ “đại thiếu gia” làm cho Thiệu Hoa thực sự có chút không quen. Lại nói, anh sớm đã chẳng còn phải là đại thiếu gia gì. Kỳ thật từ rất lâu trước kia Thiệu Hoa đã nói với dì Tình: “Đừng gọi cháu là đại thiếu gia nữa, dì hãy gọi cháu là Thiệu Hoa.” Nhưng dì Tình lại lắc đầu nói: “Dì gọi quen rồi.” Thiệu Hoa cũng không để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, trong lòng anh vẫn luôn yêu dì mới là quan trọng.
“Chị… Minh Lệ” Thiệu Hoa vừa bước vào nhà liền nhìn thấy một người ngồi bên cạnh bàn. Anh chắc chắn đó chính là chị Minh Lệ nhưng anh không thể tin được, chị Minh Lệ so với anh trông còn già hơn.
“Haizz…” Dì Tình ánh mắt chợt ảm đạm, dì nói: “Sau khi từ nước ngoài trở về nó liền biến thành như vậy, cứ si si ngốc ngốc, không nhận ra bất cứ một ai, một câu cũng không nói.”
Thiệu Hoa ngồi xuống bên cạnh Minh Lệ, gọi một tiếng: “Chị Minh Lệ.” Thế nhưng Minh Lệ không có phản ứng gì. Thiệu Hoa quay ra nhìn dì Tình, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Dì Tình rót một ly nước ấm đưa tới, chính mình cũng kéo một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh, nói: “Đại thiếu gia, hiện tại cháu đang ở chỗ nào?” Bà đương nhiên biết Thiệu Hoa chắc chắn không thể quay về Thiệu gia.
“Cháu…cháu…” Thiệu Hoa thật sự nghĩ không ra phải nói như thế nào, anh muốn giấu giếm dì, nhưng cũng có thể là hiện tại anh cũng đã xoay sở tới đường cùng, liền thốt ra: “Ngủ ngoài đường.”
Dì Tình lộ biểu tình vô cùng kinh ngạc làm cho Thiệu Hoa lấy lại chút tinh thần, anh nâng miệng, cười cười: “Gạt dì thôi, cháu hiện tại đang ở trên đường Bảo Khánh.”
Dì Tình có chút nghĩ ngợi đăm chiêu.
Nói chuyện nửa giờ, Thiệu Hoa trông dì đã mệt mỏi, thời gian cũng không còn sớm, anh phải đi về.
Dì Tình đứng lên, cần lấy cái túi hành lý, nói: “Dì đi về với cháu.”
Thiệu hoa vội vàng xua tay: “Không cần, không cần.”
Dì Tình nửa trêu nửa thật nói: “Đi, Đêm nay cháu không cho dì đưa về, dì không cho bước khỏi đây đâu.”
Thiệu Hoa hết cách, đành phải cùng dì Tình đi ra ngoài. Dì Tình vẫy gọi một chiếc taxi, Thiệu Hoa nhất quyết không ngồi vào, anh biết, tiền trong túi anh hiện giờ, dù thế nào cũng không đủ.
Thiệu Hoa liền quay sang nói với dì Tình: “Cháu hiện tại sức khỏe không tốt, vừa rồi ngồi xe đã có chút say, bây giờ tốt nhất nên đi bộ về.”
“A” Dì Tình ngẫm lại, đường Bảo Khánh cách đây cũng không xa lắm, đi bộ cũng được.
Thiệu Hoa dẫn dì Tình đến một tiểu khu, đứng lại trước cổng, anh nói với dì: “Dì tiễn cháu đến đây là được rồi, dì mau về nghỉ ngơi đi.”
“Sao không mời dì lên ngồi.”
“À… cái đó” Thiệu Hoa không nghĩ tới dì lại hỏi anh một câu như thế, vậy là anh cứ lấp lửng nói không ra câu nào.
“À cái gì mà à?” Dì Tình liền kéo lấy cáo túi đồ của anh, mở ra. “Cháu mang theo cái túi hành lý như vậy đi dạo phố? Hiện tại cháu đang ngủ ngoài đường đúng không?” Nói xong, dì Tình lại khóc nấc lên.
Thiệu Hoa cúi đầu nhìn cát sỏi mà không nói lời nào.
“Đi, theo dì trở về!” Dì Tình kéo tay Thiệu Hoa đi về nhà.
Thiệu Hoa đi theo sau lưng dì, cúi mặt, cũng không dám nhìn bóng lưng dì. Anh cảm thấy mình hình như phạm phải sai lầm, nói dối là tội của những đứa trẻ không ngoan.
Đi tới cửa, dì Tình tức giận mở cửa, nói với Thiệu Hoa như ra mệnh lệnh: “Đi vào.”
Thiệu Hoa ngoan ngoãn đi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu không nói gì.
“Nơi này chỉ có một phòng ngủ duy nhất, ăn ở đều trong cùng một gian, đại thiếu gia đừng ghét bỏ, dì dọn cái chăn cho đại thiếu gia nằm dưới đất, dì và Minh Lệ ngủ trên giường.” Dì Tình vốn định để cho Thiệu Hoa ngủ trên giường còn bà và Minh Lệ ngủ dưới đất nhưng lại nghĩ Thiệu Hoa chắc chắn không đồng ý, mà bà tất nhiên cũng không thể nói ra được.
“Được.” Thiệu Hoa thực ra rất muốn cảm ơn trời đất, đêm nay ban đầu vốn không biết phải đi nơi nào ngủ, cứ đi như vậy sớm muộn anh gì cũng chết rét ở ngoài đường. Hiện tại không những gặp lại dì Tình mà anh còn có nơi ngủ lại, anh cảm thấy bản thân mình hôm nay vận khí thật tốt.
Dì Tình rút một cái đệm từ trên giường xuống, gập lại làm hai rồi trải ra đất, dì đặt một cái gối và một cái chăn xuống, nói với Thiệu Hoa: “Đêm nay cháu chịu khó một chút, chỉ có một cái chăn, ngày mai dì sẽ đi mua thêm cái nữa.”
“Được. Cháu đi đánh răng rửa mặt trước.”
Thiệu Hoa lấy đồ đạc ra rồi đi tới phòng bếp, thực ra cũng chỉ là một cái bồn nhỏ nằm cạnh cửa, đánh răng thật lâu, rửa mặt cũng thật lâu. Tự nhiên trong nhất thời Thiệu hoa cảm thấy trong lòng ngũ vị hỗn tạp, anh không biết phải nói với dì như thế nào nữa.
Dì Tình cầm theo cái chậu đi vào, rửa mặt cho Minh Lệ.
Đánh răng rửa mặt xong, Thiệu hoa vào nhà, thay quần áo rồi nằm xuống. Anh định nói với dì một tiếng “Ngủ ngon” nhưng lời đến miệng rồi lại không nói ra được. Năng lực ngôn ngữ cửa anh hôm nay rơi xuống đáy vực mất rồi.
Dì Tình sau khi tắm rửa xong, dắt Mình Lệ về giường, cởi quần áo ngoài cho cô rồi đỡ cô nằm xuống giường sau đó dì mới nằm xuống rồi với tay tắt đèn. Thiệu Hoa bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: “Dì bình thường mấy giờ dậy?”
“ giờ.”
“h rưỡi có thể gọi cháu dậy được không?” Thiệu Hoa không muốn đặt đồng hồ báo thức, đồng hồ báo thức của anh một khi đã kêu lên là kêu liền phút. Cũng bởi vì việc này mà Thiệu Hoa khi còn ở trong tù đã ăn không ít gậy, sau đó mấy phạm nhân ở cùng phòng giam cũng hết cách đành phải nhẫn nhịn. Còn mấy phòng bên cạnh đều phải đóng cửa. Buổi sáng ngày mai đồng hồ mà kêu lên phút thì thể nào cũng làm dì thấy kỳ quái, còn không bằng bảo dì gọi dậy sớm.
“Tại sao lại dậy sớm như vậy?”
“Bây giờ cháu làm ở sở môi trường, công việc bắt đầu từ rất sớm.”
“Vậy để dì đặt chuông.” Dì Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, mấy người làm công ở sở môi trường đều phải dậy từ rất sớm. Đặt đồng hồ xong, dì xoay người, nước mắt lại trào ra, đại thiếu gia của bà, hiện tại lại phải đi quét đường.