Tiệc chào đón tân sinh viên.
“Ai, ai, ai, ai vậy? Đẹp trai chết mất!”
“Đúng, đúng, cậu ấy tên là gì?”
…….
Tốp năm tốp ba những nữ sinh khóa trên đang nhìn nhau nhỏ giọng nghị luận, còn trên khán đài kia là một nam sinh đang tấu một khúc Cello. Ai? Chẳng phải là Thiệu Hoa thì là ai.
(Cello là loại đàn dây, họ hàng với violon nhưng lớn hơn violon, khi biểu diễn dựng đứng xuống sàn, bạn nào tò mò search google để biết thêm chi tiết)
Thiệu Hoa kéo đàn xong, từ trên đài bước xuống mà thiếu chút nữa vấp chân ngã. Anh cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, trong lòng thấy mà phát hoảng…
Thiệu Hoa vừa mới quay trở lại chỗ với lũ bạn cùng phòng thì ngay lập tức được vỗ vai, chiến hữu ghé sát vào lỗ tai anh nói: “Thiệu Hoa! Tớ nói cậu nghe này, nữ sinh toàn cái trường này đều bị cậu hấp dẫn hết rồi a!” Nói xong xòe từ trong tay ra một tờ giấy “Cậu xem, đây là số điện thoại của bà chị năm đội trưởng ký túc xá, nhờ tớ gửi cho cậu…”
“Hả?” Thiệu Hoa vẻ mặt kinh ngạc.
“Nữ hơn ba, ôm cả núi vàng”, hiểu không, bây giờ đang rất lưu hành.”
(Ý đại khái là kết hôn với nữ hơn tuổi thì sau này nhất định giàu to, hạnh phúc. Bên Trung Quốc có tổng cộng câu kiểu này ứng với nữ hơn nam từ đến tuổi, bạn nào có nhu cầu biết thêm thì liên lạc với google nha)
“Hơn ba?” Thiệu Hoa nghĩ thế thì có cái ý nghĩa gì đặc biệt.
“Cậu đã nghe thấy bao giờ chưa?”
Thiệu Hoa lắc đầu.
“Đơn giản mà nói chính là nhà gái lớn tuổi hơn nhà trai, nếu mà kết hôn thì nam nhân nhất định chiếm được tiện nghi a.”
“À, à” Thiệu Hoa nghe mà cái hiểu cái không.
“Còn có “nam truy nữ, ngàn núi cách trở; nữ truy nam, chỉ cách một tầng sa” hiểu không?”
“Hả?”
“Aiiii, cậu như thế nào mà cái gì cũng đều không hiểu thế? Lớn thế này rồi mà mấy thứ đấy còn không biết a”
“Cái gì?” Thiệu Hoa càng nghe càng rơi vào trạng thái mù mịt.
“…..”
Sau cái buổi biểu diễn Cello tối hôm ấy đến giờ, bộ dáng Thiệu Hoa kéo đàn được kể qua hết người này đến người khác quá là ly kỳ, khả năng chơi đàn được miêu tả vô cùng vi diệu, cứ như thể là tối hôm đó tuyệt đại đa số mọi người không phải đến để thưởng thức đàn hát vậy. Từ đó, tất cả nữ sinh đại học H đều biết khoa địa chất có một nam sinh tên là Thiệu Hoa.
“Các cậu nói xem cậu ấy có bạn gái chưa?”
“Không biết, thế nhưng mà chưa từng thấy cậu ấy đi cùng nữ sinh nào a”
“Tiểu Hân, chẳng lẽ cậu định theo đuổi người ta thật à?”
“Vẫn chưa quyết định.” Tiểu Hân đáp lại bằng một câu không mấy thuyết phục, nữ sinh theo đuổi nam sinh, tuy rằng gần đây rất thịnh hành, nhưng dù sao cũng có điểm hơi mất thể diện.
“Khẳng định nhà cậu ấy rất giàu!” Nữ sinh đeo kính nói, còn đẩy đẩy mắt kính.
“Sao cậu biết?”
“Bạn học Sở Yến đánh violon lớp mình, còn có cả bạn học Đinh Linh Linh nữa kia, nhà các bạn ấy có bao nhiêu tiền? Học violon đều là thú vui của mấy người giàu có, người học violon đã chẳng mấy ai, học cello càng hiếm thấy.”
“Cũng có lý!”
“Đàn càng lớn thì tiền mua càng nhiều…”
“Lần trước mình còn nhìn thấy cậu ấy cầm điện thoại!”
“Cái gì?”
“ Mình khẳng định không nhìn lầm đâu, khi ấy cậu ấy đang gọi điện cho ai đó.”
“ Nhiều tiền thế sao? Một chiếc điện thoại đủ cho tiền ăn của mình một năm chưa hết ý?”
“Nghe nói cậu ấy cũng không bao giờ ngồi xe công cộng như chúng ta, ra cổng đều gọi taxi đi.”
“Mấy người mau theo đuổi đi, tóm được người ta rồi thì chúng ta tha hồ ăn bám nha”
…….
Thiệu Hoa nhận được không ít thư tình, cũng có mấy lần được người khác bày tỏ trước mặt. Nhưng khổ nỗi là Thiệu Hoa một chút kinh nghiệm cũng chẳng có, đành ôm một bụng áy náy, vẻ mặt hết sức chân thành mà nói với người ta: “Thực xin lỗi bạn, hiện tại tớ phải học bài…”
Dần dần sau này, anh cũng quen với việc nhận được thư tình hay bị thổ lộ, cũng không còn áy náy như những lần trước nữa. Chỉ là có mấy lần, nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của mấy nữ sinh sau khi bị anh từ chối, anh chỉ biết đứng đơ một chỗ, lại còn rất hăng hái nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Còn có một lần, một nữ sinh sau khi bị anh cự tuyệt, đột nhiên ôm lấy anh khóc, anh cả người hệt như bị điện giật, nhưng lại ngại đẩy người ta ra, sợ lúc ấy nữ sinh này khóc lóc càng lợi hại hơn… Thật may có ông bạn cùng phòng Trương Thái đi qua thay anh giải vây. Trương Thái tách bọn họ ra, nói với nữ sinh kia: “ Bọn mình giờ phải đi học, tạm biệt.”
Thiệu Hoa tiếp xúc với các nữ sinh dường như chính là không có một chút phản ứng hóa học nào, anh chỉ thích chơi cùng anh em chiến hữu. Bất quá tuy rằng anh từng trải qua không ít lần cảm giác lúng túng, khó xử khi bị thổ lộ nhưng anh đối với các bạn học nữ vẫn luôn rất tốt đẹp, anh cũng chẳng bao giờ keo kiệt nở nụ cười với người khác, nếu không muốn nói thực ra là rất “tích cực, cho nên danh tiếng của anh trong mắt các nữ sinh càng ngày càng tốt đẹp với độ phủ sóng lan rộng.
Năm nhất nhanh chóng kết thúc, thế nhưng cái cậu cực phẩm nam sinh kia vẫn trong tình trạng độc thân, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Lúc ấy cũng không có ai biết cái gì gọi là “tính tình lãnh đạm” hay “đồng tính luyến ái” hết, đều là những cụm từ xa lắc xa lơ. Cho nên ai cũng đoán chắc là Thiệu Hoa ở nhà bị quản nghiêm lắm.
Có một ngày, vị sư tỷ A đang nằm trên giường bỗng nhiên nhớ tới một cái gì đó, kích động bật dậy nói với bạn cùng phòng: “ Sư đệ đẹp trai kia, cái ngày đến báo danh ấy, ta nhìn thấy có một dì đi theo cậu ấy đến, hình như bên cạnh còn có một cô gái, trông tuổi tác cũng ngang nhau.”
“Chẳng lẽ là bạn gái cậu ta?”
“Không biết đâu, sau đấy cũng chưa từng gặp lại.”
……..
Các nữ sinh không ngừng phỏng đoán phương diện tình cảm về Thiệu Hoa, tiếc là từ trước đến nay đều đoán không nổi.
Trương Thái vừa ý với một bạn nữ cùng lớp tên là Ban Hoa, Hàn Quốc Khánh cũng thích một bạn nữ cùng lớp. Nhưng sự thật chớ trêu là mấy bạn này đều gửi gắm tâm hồn thiếu nữ của mình nơi Thiệu Hoa! Tuy rằng bạn bè cùng phòng đối mặt với số đào hoa của Thiệu Hoa đều hóng đỏ con mắt, nhưng quan hệ giữa họ vẫn vô cùng tốt đẹp, theo như lời của Hàn Quốc Khánh chính là “Thiệu Hoa, làm anh em, tuyệt đối khỏi bàn cãi; còn làm bạn trai, trừ phi người nọ không phải là con gái!”