Gần đây, Thiệu Hoa thường xuyên gọi điện nói không thể đến ăn cơm tối, dì Tình có chút lo lắng, không biết có phải Thiệu Hoa lại phát bệnh gì đó mà muốn gạt bà.
Hôm nay Thiệu Hoa đến ăn cơm, dì Tình không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại thiếu gia ——“
“Vâng”
“Gần đây cậu không đến ăn cơm, có phải xảy ra chuyện gì không?”
“À — Không có gì. Cháu, cháu có một người bạn, hay cùng cô ấy ăn cơm chiều với nhau.”
“Phải không? Thật sự?” dì Tình kích động đến nước mắt chảy ra. Nếu là Thiệu Hoa của trước đây luôn là cái phong độ chỉ có con nhà giàu mới có, dì Tình còn nghi ngờ cô gái ấy tiếp cận là có động cơ. Nhưng nếu là Thiệu Hoa của hiện tại, đã từng ngồi tù, nghèo khổ, lại bệnh tật triền miên, cô gái này lại đến nấu cơm cho cậu, như vậy cô gái ấy thực sự thương cậu. Nếu đem ra để so sánh thì dì Tình vẫn yêu thương cậu như những ngày mà cậu còn nhỏ, hiện tại bà so với trước kia ở Thiệu Gia thì càng thương cậu hơn, tình cảm của bà cho đến giờ không phải bởi vì tiền.
“Vâng, cô ấy rất tốt với cháu.” Thiệu Hoa có chút ngượng ngùng, nhưng anh vẫn muốn cho sẻ cho dì Tình biết Nguyệt Tâm đối với anh thật quá tốt, anh lại nói: “Cô ấy, không tăng ca đều ngủ ở chỗ cháu, mỗi sáng đều giúp cháu xoa bóp chân tay, bệnh thần cương của cháu hiện giờ tốt hơn nhiều.”
“Tốt, tốt” Dì Tình lần đầu cảm thấy vui vẻ như vậy, cũng mừng cho đại thiếu gia bởi cậu đã tìm được một người bạn gái đối tốt với cậu ấy như vậy. Hiện tại bà hy vọng thân thể Thiệu Hoa có thể tốt lên. Có lẽ bà còn có thể nhìn thấy bọn họ kết hôn, sinh con,… “Cuối tuần này cậu dẫn cô ấy đến đây đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều.”
“Được, để cháu hỏi cô ấy xem sao.”
—————————- ———————–
“Nguyệt Tâm, chủ nhật này em có rảnh không? Chúng ta đến nhà dì Tình ăn cơm.”
“A?” Nguyệt Tâm trong lòng nghĩ, Thiệu Hoa cùng dì Tình cũng có thể xem như tình mẫu tử, bởi thế chẳng phải đây chính là đi “gặp cha mẹ chồng” sao? Cô vừa vui lại vừa khẩn trương “Rảnh thì rảnh, nhưng em rất hồi hộp, có chút không dám đi.”
“Em khi nào mà lá gan tự nhiên lại nhỏ đi thế? Hồi hộp cái gì?”
Nguyệt Tâm thè lưỡi, nói: “Gặp dì Tình không phải gặp mẹ anh sao? Không phải chính là gặp “cha mẹ chồng “ sao? Anh nói xem em có thể không hồi hộp sao?”
“Thế em cả đời không định gặp cha mẹ chồng sao?”
“Đi đi!”
“Ha ha” Thiệu Hoa nhấp miệng “Dì Tình có một con gái nhưng thần kinh có chút vấn đề, bình thường chỉ ngồi, cũng không nói chuyện với ai, anh nói trước với em một chút đấy.”
“Tại sao lại như thế?”
“Sau này nói sau.”
“Ừm” Nguyệt Tâm cũng không có ý muốn tìm hiểu chuyện người khác, vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi.
Chủ nhật.
“Chỗ nhà của dì Tình không có xe nào đi qua, nhưng cũng không xa lắm, chỉ cần đi bộ khoảng phút là đến.”
“Đó là anh! Người anh cao, chân anh dài. Em mà đi thì cũng phải mất ít nhất phút.”
Thiệu Hoa “à” một tiếng, định giơ tay ra vẫy taxi thì bị Nguyệt Tâm ngăn lại: “Sao anh lãng phí thế? Không phải chỉ phút thôi sao? Đi lâu một chút cũng không chết người được! Lại còn gọi taxi nữa chứ! Anh đi chậm một chút là tốt rồi.”
“Ha ha” Thiệu Hoa ngồi xuống, quay đầu lại nói với Nguyệt Tâm: “Đến đây, lên di, anh cõng em.”
“Thôi, thôi. Trông người gầy như cái gậy, em không khiến anh gãy lưng mới là lạ.” Nguyệt Tâm ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng thì thực vui vẻ. Cô đương nhiên muốn được anh cõng, muốn làm nũng anh, nhớ đến trong phim có nam chính cõng nữ chính, cảm giác thật lãng mạn khiến cho cô ngưỡng mộ không thôi. Nhưng là cô không nhẫn tâm “hành hạ” một bộ da bọc xương đâu. Chỉ có thể hé mặt ra nói với Thiệu Hoa: “Anh nhanh đứng lên đi, đứng lên đi.”
Thiệu Hoa lắc đầu, vẫn ở đó cười với Nguyệt Tâm.
Một vài người đi qua cứ liếc nhìn họ làm Nguyệt Tâm ngượng ngùng, cô túm lấy cánh tay anh kéo lên, Thiệu Hoa nương theo lực của cô mà đứng dậy. Anh cúi đầu, dùng ngữ khí cùng biểu cảm theo thói quen nói với cô: “ Tiểu quỷ cứng đầu.”
“Anh!”
“Ha ha” Thiệu Hoa kéo tay của Nguyệt Tâm, không nói gì mà đi phía trước.
Suốt quãng đường Nguyệt Tâm luôn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ấy, cô thích được anh kéo đi, được anh dẫn đường đi trước. Nguyệt Tâm cảm thấy cho dù có cùng anh đi Porsche cũng không thể được như thế này. Anh không cho cô được nhiều nhưng anh lại có thể cho cô tất cả của anh.
Nhà dì Tình đúng là không xa, đi theo Thiêu Hoa, đại khái chưa đến phút đã đến. Đây là một ngôi nhà một tầng, thoạt nhìn rất cũ. Cửa nhà không đóng mà mở một nửa, có lẽ là đợi hai người bọn họ đến. Thiệu Hoa gọi một tiếng rồi đẩy cửa bước vào
“Đại thiếu gia, hai người tới rồi!” Dì Tình nghe được tiếng của Thiệu Hoa, vội vàng từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt rất vui vẻ.
“Dì, đây là Chu Nguyệt Tâm”
“Cháu chào dì” Nguyệt Tâm kéo kéo tay Thiệu Hoa, một nửa người còn nấp đằng sau lưng Thiệu Hoa, có chút thẹn thùng.
“Ha ha, tốt, tốt” Dì Tình chỉ tay vào một cô gái nói: “Đây là con gái bác, Minh Lệ, thần kinh không tốt, Chu tiểu thư đừng chê cười.”
“Không ạ.” Nguyệt Tâm nhìn dì Tình đang mặc tạp dề, tay còn bẩn, giống như vừa chế biến đồ ăn, cô liền hỏi: “Để cháu giúp dì.”
Dì Tình khoát tay “Không cần , không cần, cháu cùng đại thiếu gia ngồi chơi đi, ta làm là được rồi, một lát là xong ngay.”
“Như thế thì ngại quá.” Nguyệt Tâm buông Thiệu Hoa ra, muốn tiến lên giúp nhưng lập tức bị anh giữ lại. Thiệu Hoa lắc đầu nhìn cô cười, kéo cô đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Dì Tình đang vui vẻ, nếu em đi giúp thật thì tức là đem niềm vui của dì ấy chia năm sẻ bảy đi mất rồi.”
“Không nghĩ đến anh cũng biết nói đấy! Anh nên đi làm luật sư được rồi.”
“Ha ha” Thiêu Hoa kéo cái ghế ngồi gần con gái của dì Tình: “ Chị Minh Lệ, là em, Thiệu Hoa.” Minh Lệ quay đầu, giống như cười cười với Thiệu Hoa, sau đó liền quay đầu lại, nhìn ra cửa sổ.
“Mỗi lần anh đến đều cùng chị Minh Lệ nói chuyện, như thế chị ấy sẽ tốt hơn một chút. Chị ấy sinh trước anh hai tháng, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
Không đợi Thiệu Hoa nói xong, Nguyệt Tâm đã tiếp lời: “Em biết, dì Tình giống như mẹ anh, chị Minh Lệ giống như chị anh, đúng không?”
“ Ừ” Thiệu Hoa lại cùng Minh Lệ nói chuyện thêm một chút.
Đây là Thiệu Hoa? Nguyệt Tâm nhìn ảnh chụp trong khung ảnh được đóng kính, có chút không thể tin được, nhưng cái thân hình cao cao này rõ ràng chính là Thiệu Hoa.
Bức ảnh này là ảnh khi anh vừa mới vào đại học, chụp cùng với dì Tình và Minh Lệ. Thiệu Hoa và Minh Lệ thay đổi nhiều quá: một người từ bộ dạng đẹp trai, rạng ngời như ánh mặt trời biến thành gầy giơ xương, trông như quỷ hút máu có thể hù chết người; một người thì vốn là một tiểu cô nương xinh đẹp, tràn đầy sức sống thanh xuân giờ biến thành một người mập mạp trông như một người phụ nữ trung niên trong khi hiện tại cô ấy mới tuổi.
Nguyệt Tâm nhìn mà hốc mắt có chút ướt. Cô không biết anh ở trong tù phải chịu bao nhiêu khổ cực để mà hiện tại biến thành bộ dạng này, cô càng không biết Minh Lệ từ bộ dạng xinh đẹp như kia vậy mà như thế nào lại trở thành như vậy.
Ảnh chụp Thiệu Hoa ở phía trên, có mười Nguyệt Tâm cũng nhìn thấy một Thiệu Hằng với mị hoặc không ngăn nổi. Anh không thể so với Thiệu Hằng về khoản ấy nhưng Thiệu Hoa lúc đó thật sự làm cho người ta cảm giác toàn bộ thế giới này hiện lên có bao nhiêu tốt đẹp đều ở trên khuôn mặt tươi cười ấy. Nguyệt Tâm ước gì thời gian quay lại năm trước, để được nhìn thấy một Thiệu Hoa vô ưu vô phiền… Cô quay đầu vẫn là Thiệu Hoa đang trò chuyện với Minh Lệ, anh vẫn tươi cười, vẫn là tinh khiết như thế nhưng lại lộ ra một thứ gọi là tang thương, cô nhìn mà lòng quặn đau, thật rất đau.
Một lát sau dì Tình đem đồ ăn lên, dọn xong bát đũa liền nói với Nguyệt Tâm: “Chu tiểu thư phải ăn nhiều vào.” Nói xong bà gắp thức ăn để vào bát cô, cười vui vẻ. Dì Tình vừa gắp thức ăn vừa nói “Chu tiểu thư, cháu đối với đại thiếu gia thật tốt.”
“Đâu có ạ.” Nguyệt Tâm liệc Thiệu Hoa một cái, ý tứ là: Anh đều nói cho dì Tình rồi sao? Chúng ta cái kia anh cũng sẽ không nói đấy chứ….
Thiệu Hoa hướng về phía Nguyệt Tâm nở một nụ cười, từ chối cho ý kiến.
“Gặp được cháu quả là phúc khí của đại thiếu gia…”
Nếu như trước đây, người con gái nào được lòng Thiệu Hoa thì đó chính là kiếp trước cô ấy tu luyện tốt, còn hiện tại, Thiệu Hoa gặp được Chu Nguyệt Tâm chỉ sợ chính là Thiệu Hoa kiếp trước tích đức tu luyện, đến kiếp này được báo đáp.
Gắp cho Minh Lệ mấy miếng thức ăn, dì Tình lại đứng lên đi vào phòng bếp. Một lát sau dì đi ra với hai cái bát, lại đi vào rồi tiếp tục đem ra hai cái bát nữa, thế là đủ bát bên trong là canh xương.
“Ngày mai là sinh nhật đại thiếu gia, hôm nay Chu tiểu thư đến, vậy thì chúng ta cùng tổ chức hôm nay luôn đi.”
Thiệu Hoa ngơ ngác, thì ra chính anh đã quên, năm trước cũng là dì Tình nhắc nhở anh.
Nguyệt Tâm cũng ngơ ngác, lần trước cô nhìn tư liệu về anh nhưng không nhớ kỹ ngày tháng năm sinh, thì ra mai chính là sinh nhật anh, sinh nhật anh tuổi.
Cả ba người cũng không biết nói gì cho được. Đột nhiên Thiệu Hoa cảm giác như hai người bên cạnh giống như không kìm nổi nước mắt, anh cúi đầu uống một thìa canh “Dì Tình nấu canh xương lúc nào cũng ngon nhất, Nguyệt Tâm, em nếm thử xem.”
“Được” Nguyệt Tâm cúi đầu ăn, cô không muốn để cho mọi người nhìn thấy đôi mắt đã đỏ lên của mình. Sinh nhật, hẳn là phải nên vô cùng vui vẻ, làm sao có thể khóc được.
Thiêu Hoa tuổi, mà một phần ba thời gian ấy phải trải qua trong tù. Một bát ở trước mặt, giờ chỉ có một vị chua xót thế nhưng trên mặt đều là cố gắng tươi cười.