Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

chương 97: cùng khế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn chỗ mà Vô Hào mới vừa rồi đứng, Bách Lý Vong Trần gằn từng tiếng trả lời: “Ta gọi hắn là sư phụ, Vô Hào là sư đệ của ta, ngươi nói chúng ta cùng hắn có quan hệ ra sao.”

Hắn tuy là cực lực che dấu, Kì Minh Nguyệt vẫn là từ trên người hắn giác ra không tình tự đồng nhất, đó là nỗi hận cực lực che dấu sâu thẳm, người bên ngoài có lẽ không phát hiện, nhưng đối với sự mẫn cảm nhờ thiên âm của hắn lại không thể che lấp. Hắn cũng có thể cảm thấy vài phần ý mãnh liệt, đối với người trong miệng nói ra Bách Lý Vong Trần che giấu hận ý thâm trầm mờ mịt như thế, xem ra đều không phải là trong thời gian ngắn ngủi mà là trải qua năm này tháng nọ tạo thành, chỉ sợ không những là bởi vì Vô Hào, mà còn có nguyên nhân khác nữa.

Hơn nữa, xem việc hắn đối với những chuyện mưu đồ của An Dương không hề cố kỵ, hoàn toàn nói thẳng cho người khác biết: “Nói như thế, Tô Nhã Nhi kia cũng là sư muội của ngươi.” Kì Minh Nguyệt nhớ tới lời nói của Tô Nhã Nhi ngày đó, sự ợ hãi trong lời nói của nàng đối với vị sư phụ kia làm cho hắn rất là để ý tới người nọ.

“Nàng chính là chín hào (số ).” Đối với câu hỏi của hắn, Bách Lý Vong Trần chỉ trả lời như vậy, cũng đã khiến Kì Minh Nguyệt hiểu được ý của y, hiển nhiên người được xưng là sư phụ kia dưới tay còn có không ít “Đệ tử” có thể sử dụng, ở An Dương mà có việc như vậy, nói vậy địa vị cũng không thấp, lại không biết hắn đến tột cùng có thân phận ra sao.

Trả lời câu hỏi của mấy người, Bách Lý Vong Trần bỗng nhiên ngưng thần đứng thẳng, làm như nghe được truyền lời, chợt ở tại chỗ mất đi bóng dáng.

Kì Minh Nguyệt thấy hắn rời đi, nhưng cũng không cảm tháy đáng tiếc, mặc dù nghĩ muốn biết người phía sau màn có thân phận ra sao, nhưng hắn vốn là cũng không nghĩ được Bách Lý Vong Trần nói cho biết nhiều như vậy. Nếu không có Vô Hào, nếu không phải Vong Trần vốn giống như có bất mãn với An Dương, hôm nay sợ là cũng sẽ không từ trong miệng hắn biết được những chuyện này..

Đợi Bách Lý Vong Trần rời đi, Kì Hủ Thiên liền ôm Kì Minh Nguyệt, tính toán quay lại biệt viện họ đang ở, không ngờ mới bước được vài bước, lại cảm thấy người trong lòng dừng lại cước bộ.

Kì Minh Nguyệt quay đầu đối với Viêm Thiến đi theo cách đó không xa nhìn chăm chú một lát, mới thản nhiên nói: “Trong lòng nếu còn nghi vấn, vì sao không hỏi, nếu ngươi là tính toán đến hỏi Diễm Thanh, ta có thể nói cho ngươi, cho dù là Diễm Thanh cũng không biết thân phận thực sự của Tử Nghiêu.” Từ lúc Phụ Hoàng nói rõ Bách Lý thế gia của An Dương, còn có lúc hắn nói ra mưu đồ của An Dương đối với Thương Hách, hắn liền cảm giác được ánh mắt của Viêm Thiến dừng ở trên người hắn cùng với Phụ Hoàng tìm tòi nghiên cứu, chỉ là Viêm Thiến tâm tư kín đáo, đối sự cũng cực kỳ cẩn thận, nói vậy mặc dù sinh nghi, cũng là tuyệt không mở miệng hỏi.

Biết việc đang nghi vấn bị hắn nhìn ra, Viêm Thiến nhất thời cả kinh, đã thấy Trình Tử Nghiêu trong lồng ngực Ám Hoàng đối hắn khóe môi nâng lên ý cười, hơi hơi nhướn mày, lộ ra một mạt ý cười cùng ngày thường cực kỳ bất đồng, giống như đang mưu tính cái gì, đối hắn chậm rãi mở miệng nói: “Ngày mai sau giờ ngọ, Tử Nghiêu ở trong biệt viện chờ các ngươi.”

Nụ cười của hắn không hề còn vẻ tao nhã lạnh nhạt như gương hoa thủy nguyệt, mà là trong bình thản lộ ra vài phần mị hoặc thản nhiên tùy ý, tuy là hoặc nhân, lại ẩn ẩn khiến người ta cảm thấy được nguy hiểm, đối với một Trình Tử Nghiêu như thế, Viêm Thiến giật mình: “Chúng ta?”

“Tất nhiên là ngươi cùng Diễm Thanh.”

Pha giác thú vị nhìn Viêm Thiến khó có được vẻ ngốc lăng, Kì Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, đón nhận đôi mắt Kì Hủ Thiên cúi đầu nhìn chăm chú, biết Phụ Hoàng là không vui khi thấy hắn như thế đối người khác mà cười, liền thu liễm vẻ cười trên mặt, thấu tiến lên ở trên môi hắn khẽ hôn một chút: “Hủ không thấy càng ngày càng thú vị sao?”

“Đích thực thật là thú vị. Có ngươi ở bên, làm sao còn có lúc nào nhàm chán.” Kì Hủ Thiên đưa hắn ôm vào trong lòng nâng lên khuôn mặt hắn, đã đặt môi lên môi hắn.

Đôi môi hai ngươi tuy là chỉ khẽ chạm rồi tách ra, không có cử chỉ quá mức, cũng đã khiến Viêm Thiến ở một bên xấu hổ đến không biết làm như thế nào cho phải, thoáng nhìn hai người vô cùng thân thiết, cũng làm hắn nhớ tới nụ hôn nhẹ mà Diễm Thanh ở bên môi chính mình hạ xuống, nhất thời một trận tim đập, trên mặt đã hơi hơi cảm thấy nóng lên.

Thùy hạ mắt, Viêm Thiến hướng hai người nói: “Hai vị tự tiện, bên trong trang còn có chuyện quan trọng. Viêm Thiến rời đi trước.” Nói xong chân đã vội vàng hướng bước ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền đã đi rất xa.

Nhìn thân ảnh Viêm Thiến giống như chạy trối chết rời đi, Kì Minh Nguyệt lúc này phương giác, hắn cùng với Phụ Hoàng tựa hồ là có chút không coi ai ra gì, chỉ là hắn căn bản vốn là kẻ không cố kị, tiền sinh kiếp trước trải qua đủ loại đối với hắn cũng ảnh hưởng không nhỏ, đối với chuyện ôm hôn môi linh tinh, hắn xưa nay cũng không cảm thấy có gì cần kiêng dè, Phụ Hoàng cũng vốn là bừa bãi thành quen, mới có thể ở trước mặt người khác không chút nào cố kỵ, có khi hắn còn rất thích ý ở trước mặt người khác hôn lại thân mật một chút, mới có thể chiêu cáo thiên hạ hắn đã là thuộc về y a.

Một phen tâm niệm lưu chuyển, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu, đối Kì Hủ Thiên nói: “Viêm Thiến hình như là bị dọa tới rồi, xem ra Diễm Thanh còn cần phải dạy dỗ một phen, mới có thể được thỏa mãn tâm nguyện.”

“Trên đời lại có mấy người có thể được như Minh Nhi, cũng không cố kị ánh mắt của người khác, không đem thế nhân đặt ở trong mắt.” Kì Hủ Thiên nói xong lại hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên môi người đang ôm trong lòng, vốn là ngoại trừ Minh Nhi hắn đối với những kẻ khác đều không hề có hứng thú, hắn tự nhiên cũng sẽ không đi quản hai người huynh đệ Diễm Thanh sẽ như thế nào.

“Phụ Hoàng chẳng lẽ không phải cũng là một trong số những người như thế?” Đối với lời nói của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt mỉm cười hỏi lại, nếu không phải như thế hắn cùng với Phụ Hoàng cũng sẽ không có hôm nay.

Kì Hủ Thiên nghe vậy phát ra vài tiếng cười nhẹ, lúc này ở đây không có ai, hắn chợt đem người trong lòng bế đứng lên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Thương thế của Minh Nhi từ trên xuống dưới còn chưa có tốt lắm, liền để cho Phụ Hoàng ôm ngươi trở về được không?” (Htran: =.= Thiên ca, ca có thể đừng nói những lời đáng xấu hổ đó mà mặt không đổi sắc như thế có được không a, chậc…)

Cái gì từ trên xuống dưới, Kì Minh Nguyệt vừa định phản bác, tuy là một đêm tận tình nhưng hắn vẫn chưa bị thương, có hiệu lực của Quỳnh Châu hắn lúc này cũng không cảm thấy có gì khó chịu, không ngờ không đợi hắn trả lời, người đang ôm ấp hắn đã phóng người lên, hướng biệt viện nơi họ ở phóng đi.

Hai người trở về phòng, thân mình liền bị phóng tới ngồi xuống mép giường, Kì Minh Nguyệt vừa muốn đứng dậy, liền bị một đôi tay ngăn trở không cho đứng thẳng dậy, hắn không khỏi có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu đối với người trước mặt nói: “Phụ Hoàng có phải là nghiêm trọng hóa chuyện nhỏ này quá không?” Không cho hắn đứng dậy, hắn cũng chỉ có thể ngồi ở trên giường, nệm chăn trên giường đã được hạ nhân quét dọn phòng thu thập sạch sẽ, lúc này bị Phụ Hoàng kéo ra đặt phía dưới lót cho hắn ngồi, ngồi xác thực cũng thoải mái. Đúng là hết cách! Hắn bỗng nhiên nhớ tới chăn giường đã bị đổi đi kia, tựa hồ ở phía trên còn lưu lại không ít tàn tích của cả một đêm kịch liệt a…

“Minh Nhi nói thế là sao, Phụ Hoàng chỉ là lo lắng cho thân thể của Minh Nhi, sau một đêm vẫn còn chưa được hảo hảo nghỉ ngơi, đồ ăn sáng còn chưa kịp dùng, liền đã thay người khác trúng độc bị thương, lại vì chuyện của Vô Hào mà hao tổn tinh thần, bảo Phụ Hoàng có thể nào không lo lắng” Kì Hủ Thiên nắm nâng lên bàn tay bị thương của Kì Minh Nguyệt, thấy miệng vết thương khép lại cũng không tệ lắm, mới yên tâm một chút: “May mắn là Phụ Hoàng năm đó đã cho ngươi ăn Quỳnh Châu, vết thương của Minh Nhi cũng mau hồi phục hơn, nhưng mà còn phải dùng thêm chút Bạch Phù, mới có thể xóa đi vết thương, bằng không sẽ lưu lại vết sẹo.”

Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt của Kì Minh Nguyệt mới từ trên giường thu lại nhìn xuống vết thương nói: “Có chút vết sẹo thì có sao, Minh Nguyệt lại không phải là nữ tử trên người không được để lại sẹo, chỉ là vết thương nhỏ, có vết sẹo nhỏ cũng là không có gì đáng ngại.” Miệng vết thương tuy rằng đã có vẻ khép lại, nhưng làn da ở những chỗ bị nọc độc lây dính qua sợ là vẫn sẽ cùng với màu da bình thường có chút khác thường, nhưng đối với hắn chuyện này cũng thật chẳng đáng để ý.

“Vẫn là nên dùng” Đối với lời nói của hắn, Kì Hủ Thiên chỉ lắc lắc đầu, đã lấy ra Bạch Phù, ở phía trên miệng vết thương đã khép lại tinh tế thoa vào, miệng hỏi: “Mới vừa rồi Minh Nhi suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như thế?” Trước đó liền đã cảm thấy được lúc Minh Nhi nhìn chăn đệm ở dưới thân, vẻ mặt có chút cổ quái.

Kì Minh Nguyệt phát ra một tiếng cười khẽ, khẽ nhướn mày, ánh mắt lại chuyển qua phía trên giường đã được dọn dẹp thập phần chỉnh tề sạch sẽ: “Không có gì, chỉ là tán thưởng tôi tớ ở Vân Hạo Sơn Trang đều rất là chịu khó, lúc thường nếu không được gọi tới thì tuyệt không thấy bóng dáng, đợi trong phòng không có người, liền lập tức tự giác thu dọn chỉnh tề như thế.” Ánh mắt chuyển tới người trước mắt, hắn đối với Kì Hủ Thiên tiếp tục mỉm cười nói: “Những thứ ta cùng với Phụ hoàng lưu lại đó… nói vậy đã bị nhân nhìn thấy rõ ràng, đối với chuyện này, Phụ hoàng cảm thấy như thế nào?”

“Hay là những thứ đó bị người thấy khiến Minh Nhi cảm thấy ngượng ngùng? Phụ Hoàng chính là một chút cũng không để ý.” Động tác thoa thuốc trong tay ngừng lại, đầu ngón tay của Kì Hủ Thiên ở trên viền da thịt cạnh miệng vết thương chậm rãi xẹt qua, hai tròng mắt cùng Kì Minh Nguyệt đối diện: “Phụ Hoàng còn ước gì có thể làm cho người trong thiên hạ đều biết Minh Nhi là của ta, ở trong cung không thể, nhưng bên ngoài hiển nhiên không cần kiêng dè, chẳng lẽ Minh Nhi để ý?”

Làn da chung quanh miệng vết thương lại càng mẫn cảm hơn những phần khác, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay một trận khinh dương, giống như rơi vào đáy lòng vậy, lại thấy ánh mắt Phụ Hoàng thâm thúy ái muội như vậy, nhịn không được nhìn thẳng hắn chậm rãi tiến gần sát, hôn lên cặp môi bạc kia, thẳng đến rời môi, khóe miệng khẽ nâng lên: “Minh Nguyệt sao lại để chuyện vặt này, chẳng qua là làm cho đám tôi tớ này ở lúc trà dư tửu hậu lại nhiều thêm một đề tài nói chuyện phiếm thôi.” Liếm liếm môi, hắn tựa vào người bên cạnh tiếp tục nói: “Huống chi tình sự của Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt vốn là không sợ kẻ khác biết. Đường hoàng công khai một chút mới càng có thể khiến cho những kẻ dám có ý đồ vọng tưởng biết được đôi ta trong lúc đó đến tột cùng là như thế nào.” Nhớ lại Phụ Hoàng năm đó từng có quá nhiều sủng thị, mặc dù đã là qúa khứ, cũng không biết có những kẻ nào, nhưng hắn cũng không để ý khiến cho những kẻ đó biết được, Ám Hoàng hiện giờ đã là người của Thủy Nguyệt hắn.

Vì lời nói của hắn mà phát ra tiếng cười vui vẻ, Kì Hủ Thiên dừng động tác trong tay, đem đầu ngón tay của Kì Minh Nguyệt phóng tới bên môi khẽ hôn một chút: “Khó được Minh Nhi cũng sẽ nói ra những lời này, Phụ Hoàng còn tưởng rằng Minh Nhi đối chuyện gì cũng đều không thèm để ý, nghe những lời này của ngươi, chỉ chẳng lẽ là Lan Cẩn? Hay là Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên? Này đều là do Minh Nhi trêu chọc tới...” Kì Hủ Thiên nói đến đây, chợt thấy Kì Minh Nguyệt khẽ nâng lên khóe miệng hơi hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo đùa cợt, không khỏi mở miệng cười hỏi: “Minh Nhi chỉ sẽ không phải là quá khứ của Phụ Hoàng đi?”

Kì Minh Nguyệt gật đầu: “Đúng là như vậy.” Mặc dù không biết Phụ Hoàng năm đó ở trong chốn giang hồ đến tột cùng từng có bao nhiêu sủng thị, những sủng thị này lại có những loại thân phận nào, nhưng mà nay tin tức Ám Hoàng tái hiện giang hồ một khi đã truyền ra, sau này tự nhiên sẽ có không ít người vì tâm sinh hâm mộ oai nghi của Ám Hoàng xuất hiện, mặc dù có hắn ở bên cạnh, chiếu theo những việc Phụ Hoàng năm đó đã làm, những kẻ bên ngoài không biết nội tình chỉ sợ vẫn là hội đưa hắn coi là sủng thị của Ám Hoàng càng nhiều hơn. Nghĩ tới đây hắn lạnh lùng cười: “Trước đó ta cũng đã từng nói cho Phụ Hoàng biết, nếu có kẻ nào không biết quan hệ đôi ta, vì tranh phong mà trêu chọc Minh Nguyệt, bất luận người nọ có thân phận ra sao, ta cũng tuyệt không khinh tha, đến lúc đó Phụ Hoàng nhưng chớ có đau lòng đấy.”

Kì Hủ Thiên nghe trong miệng hắn mang theo ý trào phúng, làm sao còn có thể không biết Minh Nhi đối với sủng thị trong quá khứ của hắn vẫn là thực để ý, không khỏi phát ra một trận cười to, trong ngữ thanh cũng lộ ra vui vẻ rõ ràng: “Tại sao lại phải đau lòng, Minh Nhi vì Phụ Hoàng mà ăn dấm chua, Phụ Hoàng cao hứng còn không kịp, nếu thực sự có người không biết sống chết dám trêu chọc Minh Nhi như vậy, Minh Nhi cứ tùy tiện xử trí, ngươi nên biết, tại trên thế gian này, người Phụ Hoàng để ý cũng chỉ một mình ngươi, người khác chết sống cùng ta toàn bộ không có quan hệ gì, Minh Nhi muốn làm như thế nào Phụ Hoàng cũng sẽ không để ý.”

Hắn tự nhiên biết Phụ Hoàng tuyệt không phải người vì kẻ khác mà đau lòng, lời nói mới vừa rồi cũng chỉ là mang theo ý vui đùa, hơi chút đùa cợt mà thôi, lúc này nhân lời nói của Phụ Hoàng, bên môi không khỏi tràn ra mấy mạt ý cười, hắn liễm hạ ánh mắt, nhìn chăm chú vào vết thương trên tay: “Còn có phần bị thương này chưa được thoa Bạch phù, Phụ hoàng còn không mau lên một chút?”

“Minh Nhi bây giờ đã biết để ý chuyện lưu vết sẹo sao? Phụ Hoàng còn tưởng rằng ngươi không muốn phiền toái như thế.” Động tác trên tay lại tiếp tục, đem những chỗ chưa được thoa Bạch Phù cũng thoa thuốc lên, Kì Hủ Thiên mới thu hồi lại Bạch Phù. Minh Nhi của hắn sinh ra tướng mạo đã là tuấn mỹ bất phàm, cùng tính cách kia hợp lại càng làm cho người khác vì hắn mà tâm động, nhưng nếu đã là thuộc về Kì Hủ Thiên y, vì tình yêu của y, y tất nhiên là không muốn thấy trên người Minh Nhi lưu lại nửa điểm tỳ vết nào, huống chi......

“Minh Nguyệt căn bản không ngại, chỉ là, kia chung quy là dấu vết vì kẻ khác mà lưu” ánh mắt đang cúi thấp đã hơi hơi nâng lên, Kì Minh Nguyệt đón nhận cặp ánh mắt nhân lời nói của hắn mà chớp động kia: “Có người đối với chuyện này rất là để ý, vì người nọ, Minh Nguyệt liền cũng không thể tùy tiện, lúc này xem ra, cũng hiểu được nếu là để lại vết sẹo, chắc chắn thực sự chướng mắt.” Lúc trước lược lược nghĩ lại, hắn liền đã biết nguyên nhân Phụ Hoàng để ý miệng vết thương kia như thế, nếu là Phụ Hoàng vì kẻ khác mà ở trên người lưu lại vết thương, chỉ sợ hắn cũng sẽ cảm thấy rất bất mãn, vô luận như thế nào, cũng là không muốn thấy ở trên người trong lòng mình lưu lại ấn ký có tương quan với kẻ khác.

Vì lời nói của Kì Minh Nguyệt mà một trận động dung, trong đôi mắt Kì Hủ Thiên vẻ sung sướng cùng ôn nhu dũ phát càng rõ ràng, Minh Nhi của hắn hiểu tâm ý của hắn như thế, khiến cho hắn vừa vui sướng lại vừa tán thưởng: “Minh Nhi quả thực biết được suy nghĩ của Phụ Hoàng, có thể thấy được Minh Nhi đối Phụ Hoàng cũng thế, thật sự khiến Phụ Hoàng vui mừng đích thực, cần phải hảo hảo tưởng thưởng mới được...” Nói xong, hắn đã xem Kì Minh Nguyệt ôm sát vào trong lồng ngực, đầu tiên là ở trên đôi môi Minh Nhi khẽ hôn một phen, mới mở ra đôi môi kia, câu triền cái lưỡi mềm mại, cùng chính mình giao khởi triền miên.

Cảm thụ được nụ hôn của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy chiếc lưỡi của Phụ Hoàng ở trong miệng hắn quấn quanh lấy hắn, ôn nhu rồi lại bá đạo đòi lấy hắn phải đáp lại hết thảy, hai bàn tay đặt ở bên hông cùng sau đầu hắn dần dần dụng lực mạnh hơn, kéo hắn ôm chặt lấy, theo nụ hôn càng lúc càng sâu, hơi thở của hai người như hòa quyện làm một, nụ hôn kia lại từ trên môi hắn rơi xuống bên tai, trằn trọc đi xuống. Vạt áo vì nụ hôn của hai người cúng đã sớm trễ xuống một chút, nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng cũng không ngừng đi xuống dưới bộ ngực trắng nõn vần còn lưu giữ lại dấu vết kịch tình lúc trước, lại càng làm cho những vết hồng ngân trên cơ thể Minh Nguyệt càng in đậm thêm rõ ràng.

__________ Hết chính văn chương thứ __________

Truyện Chữ Hay