Huyết sắc ở trên y bào ngân bạch tạo thành nhiều điểm màu đỏ tươi, Kì Minh Nguyệt liếc mắt một cái nhìn vết máu ở trên tay áo, mày chau lại, người áo xám không ngừng phun ra máu tươi cho hắn biết người này tất nhiên không thể tiếp tục duy trì mạng sống, đáng tiếc lúc trước không kịp ngăn trở, lúc này một thân áo màu xám tro của hắn đã hiện màu đỏ sậm, từ trên miệng vết thương, máu tươi vẫn ồ ồ chảy xuôi, mới vừa rồi hắn hướng về phía mình yếu hại một kích cuối cùng kia, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, giống như muốn đoạt đi tính mạng của người khác, chỉ là trong chốc lát sau đó, liền đã đoạn tuyệt sinh cơ.
Người này đã chết, Kì Minh Nguyệt ánh mắt suy nghĩ sâu xa hướng tới phía Vô Hào nhìn lại, chỉ thấy trong mắt y trống rỗng không thấy chút cảm xúc, tuy biết hai mắt y không thể nhìn thấy gì, nhưng lúc này lại khiến người ra sinh ra ảo giác, tựa hồ cặp mắt trống trơn kia chính là đang nhìn chăm chú vào thi thể của người áo xám kia vậy. Dựa vào việc Vô Hào cùng người này có rất nhiều điểm tương tự, trong lòng Kì Minh Nguyệt liền không thể không có vài phần lo lắng, may mà trước mắt có thể thấy hơi thở Vô Hào vẫn là vững vàng, cũng không có mặt khác thường nào khác.
Hướng khối thi thể kia tiến đến gần vài bước, hắn cúi người xả hạ khăn che mặt trên mặt người nọ, gương mặt phía dưới tấm khăn cũng không có chỗ nào đặc biệt, đủ để khiến người khác trong giây lát vong mạng, trên người lại không cần tìm kiếm, chắc chắn tuyệt đối không thể có manh mối nào khác, quay đầu, Kì Minh Nguyệt đối Vân Cảnh Hạo nói: “Đáng tiếc người này thân phận không rõ, cũng vô pháp từ trên người hắn tìm ra kẻ đằng sau có mưu đồ gây tối với Vân Hạo Sơn Trang.” Một khi không thể tìm được cơ hội đào thoát, liền tìm cơ hội tự vẫn, ngoan tuyệt như thế, nhất định khổng thể một sớm một chiều có thể huấn luyện thành, sau lưng người này, đến tột cùng cất giấu loại âm mưu nào, lại vì sao sai sử Tô Nhã Nhi mưu hại Viêm Thiến, tất cả những nghi vấn đó, xem ra chỉ có thể từ trong miệng Tô Nhã Nhi mới có thể biết được. Chính là tại trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện nói nhiều lắm.
Vân Cảnh Hạo thấy hắn vô sự, lập tức liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, người áo xám kia mặc dù tự vẫn tại chỗ, nhưng còn có Tô Nhã Nhi có thể tra hỏi, nghe được lời nói của Kì Minh Nguyệt, liền cũng gật gật đầu, cũng không nhiều lời: “Một khi đã như vậy, liền đưa thi thể hắn chôn đi, Thiên Hạ Đại hội ít ngày nữa sẽ cử hành bên trong trang, các lộ quần hùng lúc này tụ hội, nói vậy bọn đạo chích cũng không dám quá mức làm càn.”
Mọi người vây xem phía sau thấy sự việc đã xong xuôi như vậy, cũng đều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghi hoặc không biết có nội tình gì hay không, nhưng cũng không ái dám mở miệng hỏi, ánh mắt đều hướng tới chỗ Kì Minh Nguyệt không ngừng đánh giá, bỗng nhiên xuất hiện vị thiếu hiệp trẻ tuổi phong thần tuấn lãng như thế, lại nắm rõ nhạc thanh như vậy, như thế nào còn không biết thân phận của hắn, một đám đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên, nhìn Thiên âm truyền nhân gần ngay trước mắt.
Vân Cảnh Hạo thấy thần sắc mọi người, vội vàng giới thiệu một phen: “Vị này chính là Trình thiếu hiệp tạm trú ở bên trong trang, cho dù Vân mỗ không nói, các vị chắc cũng đoán được, Trình thiếu hiệp thiện sử Thiên âm, nhạc thanh các vị nghe thấy mấy ngày trước chính là do y sở tấu.”
Mọi người không ngờ tới Thiên âm truyền nhân nhưng lại chính là công tử trẻ tuổi tuấn mỹ như thế, nếu không có mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng cũng không dám tin tưởng, lúc này nghe xong lời giới thiệu của Vân Cảnh Hạo, liền lại đưa hắn đánh giá cẩn thận một phen, thấy hắn ý vị cao quý, vẻ mặt thản nhiên, tuổi tác không lớn nhưng lại rất là trầm ổn, trong đôi mắt hơi hơi mỉm cười, không thấy nửa điểm ngạo khí của mấy người trẻ tuổi mới bước vào giang hồ, trong lòng đều là một phen tán thưởng, phong tư bất phàm như thế lại thành thục sử dụng thiên âm, bộ dáng nhìn thật là tốt, khí chất cũng rất xuất chúng, nói vậy sau này nhất định sẽ là một nhân vật phong vân trong chốn giang hồ, nhân tài mới xuất hiện, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Chỉ vừa chợt xuất hiện, liền có thể dẫn tới ánh mắt của vô số người.
Tốp năm tốp ba, đã có người tiến lên tự giới thiệu, Kì Minh Nguyệt nhất nhất ứng đối, tư thái thong dong, vẻ mặt hoàn toàn thản nhiên. Không hề nồng nhiệt nhưng cũng tuyệt không lãnh đạm, như thế, vô tình khiến cho những người cùng hắn đáp lời này đều giác ra Thiên âm truyền nhân bất phàm, đối hắn lại càng tỏ vẻ tán thưởng hơn nữa.
Vân Cảnh Hạo nhìn xem sắc trời, do còn có Tô Nhã Nhi chưa tra hỏi, bèn nói: “Sắc trời không còn sớm, chư vị không bằng sớm đi ngủ yên, ngày mai tái nói tiếp, được không?”
Có người mặc dù không muốn rời đi như vậy, nhưng đang ở Vân Hạo Sơn Trang, tự nhiên nên theo sắp xếp của chủ nhân, liền chỉ đành dừng tiến lên cước bộ, lục tục cáo từ trở về tiền viện.
Kì Minh Nguyệt thấy Vô Hào vẫn đứng ở một bên, chưa trở về chữa thương, liền biết lại là chính mình chưa từng phân phó: “Trở về nghỉ tạm, nhớ rõ thượng dược.” Trong miệng ra lệnh, Vô Hào quả nhiên hướng tới khu sân mà bọn họ đang trú búng thân ảnh rời đi.
Lắc lắc đầu, nén lại ưu tư trong lòng, thấy mọi người đều đã rời đi, Kì Minh Nguyệt xoay người đối Vân Cảnh Hạo nói: “Vân tiền bối có tính toán suốt đêm thẩm vấn hay không?” Thẩm vấn người nào, tự nhiên không cần hắn thuyết minh, thân phận Tô Nhã Nhi đặc thù, được cho là người bên trong trang, vốn việc này hắn không tiện nhúng tay, nhưng liên lụy tới chuyện cổ độc, hắn lại không thể không đem việc này hỏi cho rõ ràng.
Vân Cảnh Hạo nghe ra ý tứ của hắn, gật gật đầu, y vốn là cũng không tính toán đem việc này giấu diếm hắn, hắn là người đã cứu Viêm Thiến, hộ vệ của hắn cũng vì thế bị thương, dù nói như thế nào, trước mắt vị công tử trử tuổi bất phàm này đều có thể coi như ân nhân của sơn trang, nếu Nhã nhi quả thực làm ra việc vong ân phụ nghĩa, cũng còn có một ngoại nhân có thể tin tưởng ở đây, chứng kiến việc này, cũng miễn cho ngày sau bị người không rõ nội tình chỉ trích hắn đối một cô gái yếu đuối bức cung thẩm vấn.
Vì thế Kì Minh Nguyệt cùng Vân Cảnh Hạo, còn có Diễm Thanh Viêm Thiến, một hàng bốn người, đi tới trong phòng đang tạm giam Tô Nhã Nhi.
Trong phòng, Tô Nhã Nhi ngồi ở trước bàn trang điểm, đang ngơ ngác xuất thần, không biết nghĩ chuyện gì, nghe được tiếng động mở cửa, đột nhiên quay đầu, thấy mấy người tiến vào, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
“Nhớ rõ lúc trước, Nhã nhi cô nương còn la hét muốn cho người tới giết ta mà” thản nhiên khinh ngữ, từ trong miệng Kì Minh Nguyệt thốt ra, mới bước vào trong phòng, hắn liền mở miệng nói như thế, không thấy tức giận cũng không trào phúng, chính là bình thản nói một câu, lại khiến cho Tô Nhã Nhi cúi thấp đầu xuống, thân mình run rẩy một chút.
Nàng chưa từng dự đoán được, sự tình lại hội phát triển đến cục diện hôm nay, vốn tưởng rằng sẽ không người nào biết, lại bị Trình Tử Nghiêu đến lật tẩy hết thảy, hắn đầu tiên là giải cổ độc, dạ sử vừa đến, lại vừa vặn bị hắn gặp được, nếu không có hắn, chính mình cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như thế.
“Trình công tử liệu có nghe lầm không? Nhã nhi chưa từng nói qua.” Cúi đầu buông thấp xuống, nàng giả vờ sắp xép mấy món đồ trang điểm trên bàn, che dấu bối rối trong lòng.
“Trình thiếu hiệp tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, chẳng lẽ còn có thể oan ngươi sao?! Viêm Thiến cũng đã nhớ lại ngày đó là ngươi đưa tới thang canh, mới khiến cho hắn mê man, hay là ngươi cũng muốn chống chế? Vân mỗ tự nhận đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi phải gia hại Viêm Thiến như thế? Ta nghĩ đến ngươi ái mộ hắn, mới có thể yên tâm giao cho ngươi chiếu cố hắn, không dự đoán được hết thảy chuyện này nhưng lại đều là do ngươi gây nên! Hôm nay ngươi nói thật cho ta nghe một chút đi, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì? Vì sao phải gia hại Viêm Thiến, là do người nào chỉ thị?” Vân Cảnh Hạo hai mắt tràn đầy giận giữ, đối với Tô Nhã Nhi một phen tra hỏi, hiển nhiên đã là tức giận cực hạn.
Đối với tiếng quát hỏi của hắn, thân ảnh tĩnh tọa của cô gái vẫn bất động như trước, chỉ cúi đầu ngồi, không nói một câu, cụp mắt xuống, tinh thần cuồn cuộn, trong miệng muốn biện giải, lại không biết dùng loại lí do nào để thoái thác mới có thể khiến cho mọi người lần thứ hai tin tưởng nàng, còn có người dưới đáy lòng kia, khóe mắt dư quang nhìn thấy thân ảnh y bào sậm màu, trong lòng lại rối loạn vài phần. Hắn đã biết được chuyện cổ độc là do nàng gây nên, sẽ nhìn nàng như thế nào? Là cừu hận hay là khinh thị? Phẫn nộ hay là oán hận? Một phen phỏng đoán, cũng không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Viêm Thiến.
“Nếu là ngươi đem nội tình nói cho ta biết, ta liền bảo toàn cho ngươi, cho ngươi bình yên rời đi, như thế được chứ?”
Ngữ thanh bình tĩnh bỗng nhiên vang lên, trong lòng nàng chấn động, đều không phải là vì ý trong lời nói kia, mà là ngữ thanh của người nói câu đó thập phần quen thuộc, đều không phải là người bên ngoài, đúng là người nàng tối không dám đối mặt – Viêm Thiến.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thanh bào nam tử thần sắc như thường, giống như ngày xưa gọi một câu: “Viêm Thiến ca ca...” Hắn đúng là vẫn còn lo lắng cho nàng, mới có thể nói ra những lời nói này đi, nàng nghe vậy trong lòng vui vẻ, không khỏi lại sinh ra vài phần hi vọng.(Mợ ăn dưa bở quá i mợ, chẹp +.+)
Diễm Thanh ở bên, lại lạnh lùng cười, vẻ mị hoặc trước đây đã hoàn toàn hóa thành tàn khốc: “Đối với người mình yêu chung tình còn có thể làm ra chuyện như vậy...... Nữ tử như thế, làm gì phải khách khí với nàng ” đối với Viêm Thiến, hắn lần đầu lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn buông tha nàng?”
Viêm Thiến không đáp, không để ý tới những lời Diễm Thanh nói, nhìn kĩ người mình coi như thân muội, nhìn thấy trong mắt nàng đầy nhu tình cùng khẩn cầu, chỉ nhíu nhíu mày, chờ nàng trả lời.
Tô Nhã Nhi thấy vậy, sợ Viêm Thiến bị Diễm Thanh nói động đổi ý, vội vàng mở miệng: “Nhã nhi biết rồi, Viêm Thiến ca ca chớ trách ta, Nhã nhi cái gì cũng đều nói, chỉ cầu còn có thể ở lại bên trong trang......” Nếu là rời đi nơi này, chỉ sợ nàng cũng không sống được.
“Ngươi trước nói cho ta biết, vì sao phải đối Viêm Thiến hạ cổ?” Kì Minh Nguyệt từ lúc bước vào nói một câu kia, liền cũng chưa từng mở miệng, lúc này thấy nàng đã có ý khai thật, mới mở miệng hỏi câu hỏi này.
Tô Nhã Nhi nghe câu hỏi này của hắn, nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Viêm Thiến: “Dạ Sử từng có phân phó, phải ở trước khi tổ chức Thiên Hạ Đại hội, đem Viêm Thiến ca ca loại bỏ, là ta...là ta đổi cổ độc...”
“Cổ độc từ đâu mà đến?”
“Là...Sư phụ của Nhã nhi truyền thụ, phương pháp dùng cổ, cũng là sở học từ nhỏ.”
“Cái người gọi là Dạ Sử kia là nghe lệnh của ai? Ngươi cũng biết hắn vì sao muốn độc chết Viêm Thiến?”
Tô Nhã Nhi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Nhã nhi vốn là cô nhi ở An Dương, được sư phụ nuôi lớn, lại ngay cả danh hào của sư phụ cũng không rõ ràng, từ nhỏ học chính là phương pháp dùng cổ, chỉ biết nghe theo hiệu lệnh của sư phụ, vài năm trước hắn mệnh ta đi vào Thương Hách, lẻn vào Vân Hạo Sơn Trang, nghe theo mệnh lệnh của hắn mà làm việc, rồi sau đó liền có Dạ Sử tiến đến, ta chỉ là tiếp lệnh, làm sao biết tâm tư của hắn, nếu không phải không đành lòng để Viêm Thiến ca ca chết ở trong tay của ta, ta cũng sẽ không tự tiện thay đổi cổ độc, mới có thể khiến cho sư phụ biết được, lại phái Dạ Sử đến......” Nàng sao lại không biết, ở trong mắt vị sư phụ kia của nàng, bọn họ cái gọi là đồ nhi này đó, chỉ là mấy kẻ được đánh số thôi,(chỗ này lí giải câu hỏi của Thainguyet, tại sao Tô Nhã Nhi lại được gọi là Chín Hào – số ^ ^) một khi thất thủ, trừ bỏ chết, chỉ có một kết quả khác đó là sống không bằng chết, nàng đã làm trái ý của hắn, làm sao còn dám tái trở về, không bằng nói ra toàn bộ, cầu được che chở.
An Dương?! Kì Minh Nguyệt sắc mặt trầm xuống, bên môi lại nâng lên một mạt cười nhẹ, lại là An Dương...... Muốn hại Viêm Thiến, đó là bởi vì Lan Cẩn, Thiên Hạ Đại hội ở Vân Hạo Sơn Trang cử hành, nằm trên đất của Thương Hách, Lan Cẩn lại nói rõ là để chọn chủ, đem một thân sở học cùng tất cả tài bảo dâng tặng, chọn nơi này, ở kẻ khác xem ra, tuyệt không phải không thể không có nguyên do, trong đó ẩn ẩn có khuynh hướng có ý đồ với Thương Hách, như thế, nhất định làm cho An Dương có tâm lý nghi kỵ, lo lắng nếu là để Thương Hách có được người này, liền thực sự có thể đoạt được thiên hạ.
Một phen tâm niệm lưu chuyển, trên mặt lại chưa lộ dị sắc, Kì Minh Nguyệt đối Vân Cảnh Hạo nói: “Vân tiền bối, chuyện này liên quan đến việc quốc sự, vì Lan Cẩn mà cử hành Thiên Hạ Đại hội ở bên trong trang, nếu là An Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ sợ sẽ lại lần thứ hai sai người tiến đến.” Nhất chiêu không được, tất nhiên còn có thể có chiêu thứ hai, An Dương đã có tâm muốn đảo loạn việc cử hành đại hội, nói không chừng cũng đã phái người ở khắp nơi tìm kiếm Lan Cẩn, ý muốn được người như thế tương trợ, mấy năm gần đây dã tâm của An Dương càng phát ra rõ ràng. Tuyệt đối phải đề phòng, sau khi trở về nhất định phải cùng Phụ Hoàng thương thảo một phen, mặc dù không thèm có ý đoạt thiên hạ, nhưng bị người đến tận trước cửa khi dễ mà không đáp trả, liền không phải Phụ Hoàng. Lúc này những kẻ đang trú ở bên trong trang, nói không chừng cũng có mật sử do Phụ Hoàng xếp đặt vào, An Dương cùng Liên Đồng, hiển nhiên cũng là có tâm tư giống nhau.
Vân Cảnh Hạo nghe hắn nói như vậy, tự nhiên cũng không dám khinh thường, liên lụy quốc sự, há có thể qua loa, đồng Kì Minh Nguyệt có ý nghĩ giống nhau, hắn cũng biết người trong giang hồ nhiều hỗn tạp, không thể đem thân phận mọi người nhất nhất điều tra rõ, nếu muốn ngăn chặn nguy cơ sau này, liền chỉ có thể tăng số người canh gác, lúc nào cũng đề phòng.
Nghĩ đến đây, hắn rốt cuộc đợi không được, dặn dò mấy người tiếp tục tra hỏi, liền vội vàng đi bố trí công việc giữ an toàn bên trong trang.
Trong phòng, Tô Nhã Nhi một phen nói làm cho Viêm Thiến ngưng thần trầm tư, Diễm Thanh lộ ra chút trào phúng, tựa vào bên cạnh hắn nhìn chăm chú vào nữ tử trước mắt, trong mắt toát ra một chút đố kị, bị Kì Minh Nguyệt trong lúc vô ý nhìn thấy, không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ, hắn còn chưa từng thấy qua Diễm Thanh thiếu gia hội đối với người khác lộ ra loại vẻ mặt này.
Nghe được tiếng cười, Viêm Thiến nghi hoặc nâng lên ánh mắt, đã thấy Tô Nhã Nhi chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt rụt rè mang theo cầu xin: “Nhã nhi đã nói toàn bộ, cầu các ngươi không cần đuổi ta rời đi...” Ngữ thanh khinh nhược run nhè nhẹ, trong đôi mắt to đã có mờ mịt ngưng tụ, nhìn Viêm Thiến, thủy khí trong mắt nàng thoáng chốc thành giọt sương, đều rơi xuống, trên khuôn mặt trắng noãn đã không còn huyết sắc, chỉ càng thêm vẻ thê lương cầu xin cùng vài phần u oán nhu tình.
_____ Hết chính văn chương _____